Hết thảy so với người thật thì giống nhau như đúc.
Nhưng nhìn kỹ lại, trong gian chính giữa có một pho tượng khắc bằng Bạch Ngọc,
trông rất sống động, từng chi tiết nhỏ có thể thấy được. Ngay cả vết nhăn trên
áo bào của pho tượng cũng được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, thậm chí cả nếp nhăn
trên da tay da mặt cũng rất là sống động!
Có thể thấy được năm đó người điêu khắc tượng ngọc này đã tiêu phí bao nhiêu
tâm trí, sức lực và không ít cố gắng!
Pho tượng này chỉ cần nhìn qua, quả thực thật giống như có linh hồn bình
thường vậy. . .
Ở phía sau tượng, bên trái có tám chữ to “Cổ vãng kim lai vô hối anh hùng”
Phía bên phải cũng có tám chữ to ” thiên thổ địa hạ duy quân độc tôn!”
Ở phía trên pho tượng có một tấm biển có khắc 4 chữ to: “hào lệnh trầm phù!”
Bạch Y Quân Soái, Quân Vô Hối!
“Quả thực rất uy phong . . .” Mai Tuyết Yên không kìm nén được ánh mắt tôn
sùng, mến mộ khi nhìn thấy pho tượng Quân Vô Hối , thấp giọng nói: “Mạc Tà. .
. Chàng cùng phụ thân bộ dạng đúng là giống nhau như đúc, nửa điểm không sai
biệt. . .”
“Sao lại là cha ta ? Ông ấy cũng là phụ thân nàng!” Quân Mạc Tà nhìn thật lâu,
bỗng xuất thần nhìn lên, trầm thấp nói: “Tuyết Yên, lại đây quỳ xuống hướng
tới phụ thân vái người mấy vái đi. Suốt đời này, nàng sẽ mãi làm con dâu của
Quân gia, làm thế nào đi chăng nữa cũng chạy không thoát đâu. Vừa có con trai
vừa có con dâu đồng thời hầu hạ, phụ thân đại nhân biết vậy sẽ hết sức cao
hứng đây”. .
Mai Tuyết Yên đỏ mặt, cười e thẹn, xấu hổ khẽ nói một tiếng: “Vâng”, cùng Quân
Mạc Tà, cung kính quỳ xuống.
Quân Mạc Tà cung kính đốt ba nén nhang, yên lặng thì thầm: “Cha, đã mười năm
rồi, hôm nay con mới có thể trở về cùng con dâu đến thăm cha. Con thật bất tài
vô dụng, hi vọng lão nhân gia người dưới suối vàng, có thể tha lỗi cho con”
“Đại thù của cha, con chắc chắn sẽ báo! Bất luận là Phong Tuyết Ngân Thành hay
là Thiên Hương đế quốc, phàm là kẻ làm thương tổn đến người, đều nhất định
phải trả giá đắt nhất thế gian. . . Chính là Quân Mạc Tà con trai của người
xin thề ! Cha có linh thiêng xin chứng kiến! Trời đất đều có thể chứng kiến!”
.
Lời thề theo hồi chuông ngân thấm sâu vào lòng đất!
Giờ phút này trong lòng Quân Mạc Tà nghiêm túc khác thường chậm rãi dập đầu
xuống đất.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này hắn đều cuồng ngạo cương quyết, nhưng đối với
vị Bạch Y Quân Soái Quân Vô Hối, cũng tự đáy lòng kính trọng, hơn nữa linh hồn
dung hợp, giờ khắc này, Quân Mạc Tà rành mạch cảm nhận được, Quân Vô Hối chính
là cha của mình!
Đi vào cái thế giới này, đầu gối của hắn chưa bao giờ quỳ trước một ai, nhưng
thời khắc này, cũng cam tâm tình nguyện! Vị anh hùng như thế, coi như không
phải phụ thân, nhưng cũng đáng được chính mình thật tình cúi đầu!
Huống chi, phương diện này thủy chung có một thứ khó có thể dứt bỏ được: huyết
nhục thân tình! Linh hồn của chính mình mặc dù là đến từ thế giới khác, nhưng
với tấm thân thể này, cũng hiểu rõ Quân Vô Hối chính là ruột thịt cốt nhục!
Người có luân hồi chuyển sang kiếp khác, chính mình nhiều nhất cũng chẳng qua
là đúng dịp mang theo trí nhớ chuyển sang kiếp khác mà thôi, nếu như không
mang theo trí nhớ, chẳng lẽ trong lòng sẽ còn kháng cự sao? Đó là chuyện bất
khả tư nghị – không phải bàn cãi!
Ngay tại giờ khắc mà Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên quỳ xuống, trên Thiên Quan
Lĩnh đột nhiên cuồng phong gào thét, bầu trời nổi lên vô số mây đen, tuyết
đọng trên mặt đất bỗng nhiên cuồn cuộn thổi hết lên, tràn ngập giữa không
trung che kín bầu trời mịt mờ như lúc trăng sắp lặn!
Toàn bộ đại kỳ, đồng thời phần phật tung bay, càng thêm vẻ kỳ quái chính là,
vốn là gió bắc ngày đêm gào thét, ở một khắc này đột nhiên quái dị thổi thành
gió nam, đại kỳ phần phật bay, trực chỉ hướng đối diện: hướng bắc! Nơi đó,
cũng là hướng chỉ Thiên Hương Đô thành!
“Đại soái!” Bên ngoài mọi người đột nhiên đồng loạt quỳ xuống, hai mắt rưng
rưng, nhìn trời, điên cuồng rống to, tựa hồ cần xé vỡ yết hầu: “Đại soái có
linh, hồn này trở về! Đại soái có linh, hồn này trở về!”. Dập đầu trên đất,
nước mắt tuôn ra như suối . . . Trên trời tiếng gió gào thét, tựa hồ là hướng
về phía mọi người trả lời. . .
Một hồi lâu sau, Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên chậm rãi đi ra, đối diện, ánh mắt
mọi người đồng loạt tập trung về phía hai người, nhất là nhìn vào đầu gối cùng
trán của hai người bọn họ; sau đó, tất cả mọi người vui mừng nở nụ cười. . .
Trên đầu gối Quân Mạc Bang , một vết đất bẩn to, trên trán dính tàn hương, Mai
Tuyết Yên cũng là như vậy, tuy thế nhưng hai người vẫn thản nhiên như không,
cũng không có phủi đi.
Đây cũng là quân tâm kế , bọn họ rất sợ có người mượn danh nghĩa tế bái cũng
không dập đầu, vũ nhục vị đại soái trong lòng binh sĩ, cho nên đất và tàn
hương cứ để như y nguyên như thế. . . Sau đó binh sĩ liền xong tới thân thiết
với hai người bọn họ. . .
“Mạc Tà. . . Tiểu tử ngươi mau đến đây. . .”
“Mạc Tà. . . Ha ha, ngươi cũng đã trưởng thành lại còn mang cả nàng dâu, mấy
thúc thúc bọn ta cũng không có cái gì quý giá, liền mỗi người tặng các ngươi
một món lễ vật, ngàn vạn lần không được chê nghe chưa!. . .”
“Mạc Tà. . . Ngươi sau khi đi vào, đại soái thực trông mong gặp ngươi. . .
Ngươi không biết, vừa rồi đại soái cao hứng, đều hiển linh. . .” Người này nói
xong từ cuối cùng, không nhịn được ai oán khóc rống lên.
“Khóc cái gì mà khóc? Tam công tử mang theo nương tử * đến thăm đại soái,
chính là ngày đại hỉ; ngươi chỉ biết rơi nước mắt khóc tang, y như đàn bà,
ngươi có phải là một lão gia hay không vậy?. . .” Tuy là răn dạy và quở mắng
người khác, nhưng mắt của thúc thúc này đã nhòe lệ đỏ. . . *
“Ta. . . Ta. . . Ô ô ô. . . Ta đây là cao hứng, . . . Ô. . . Ta thật sự thật
là cao hứng. . . Đại soái rốt cục cũng có người kế tục, ông trời thật có mắt,
nghĩ đến không lâu nữa có thể ẵm cháu nội, ô ô. . . Ta thay đại soái lấy là
làm cao hứng. . . Cao hứng quá đi. . .”
Một người tráng sĩ rõ ràng gào khóc, đặt mông ngồi dưới đất, đầu mạnh mẽ dập
đầu trên đất, nức nở lên kêu lên: “Ta. . . Ta còn nhớ ngày nào còn đi theo đại
soái. . . Chứng kiến Tam công tử cùng đại soái bộ dạng giống nhau, ta ta. . .
Ta lại vừa cao hứng vừa chua xót. . .”
Mấy câu nói đơn giản chỉ là tùy ý lấy ở trong lòng ra thôi, nhưng mọi người
hết đều trầm tựu xuống, mắt mọi người đều nhỏ lệ. . . Ánh mắt mấy vị tướng
quân như hướng về chốn cũ xa xưa, mang theo tâm trạng vừa hào khí vừa thương
nhớ, tựa hồ nhớ lại trước kia đi theo Quân Vô Hối tung hoành sa trường. . .
Quân Mạc Tà ở Thiên Quan Lĩnh lưu lại một ngày một đêm, thẳng đến rạng sáng
ngày thứ ba, mới có thể ra đi. Sự nhiệt tình của tất cả mọi người ở đây, quả
thực làm cho lòng Quân Mạc Tà thấy ấm áp.
Quân Mạc Tà có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của những người này, cũng thực
lòng đối xử với mình như con như cháu của họ, quả thực hận không thể đem hết
ruột gan ra thể hiện hết cho mình xem được…Tình cảm này quả thực không thể
một mưu kế nào có thể làm lừu gạt thay vào được, không một sự giả dối nào hết.
Hai người chậm rãi đi xuống núi, phía sau, còn có vô số người theo sau đến tận
khi bóng hai người khuất hẳn, hắn chợt quay lại nhìn-trên mặt của mỗi người,
nước mắt lã chã, rồi chợt tất cả đều vui mừng tươi cười. . .
Đến khi đã đi được một quãng thật xa, đằng sau bất chợt truyền đến từng đợt
rống to: “Tam công tử. . . Có rảnh nhiều quay về đây nhé! Nơi này, cũng như
nhà của cậu. . . Chúng ta cùng chờ cậu quay trở lại, mang con của cậu nữa
nhé,,,. . . Đại soái cũng sẽ nghĩ tới cậu. . .”
Mai Tuyết Yên lau khóe mắt đỏ, nói nghẹn ngào: “Ai nói chỉ có thể Huyền Thú
chúng ta là chân thành đáng tin, những người này không phải là không như thế
sao . . . Thật sự thật đáng yêu, thật chân thành tha thiết. . . Phụ thân ngươi
thực giỏi lắm, thế nhưng có nhiều hảo huynh đệ như vậy, cùng ông ấy sinh tử có
nhau không thay đổi. . .”
Quân Mạc Tà thâm hít một hơi thật sâu, cảm thán nói: “Thật đúng, muốn làm được
điều này, thật đúng là không dễ dàng, ta tự hỏi liền vị tất ai có thể làm
được. . .” Nhưng trong lòng đang nhớ lại đêm qua mình cùng Ngô Dũng Quân bọn
họ nói chuyện. . .
“Nguyên bản Thiên Quan Lĩnh, chính là vùng binh lính giao tranh. . . Nhưng từ
khi đại soái hạ trại ở trong này, vô luận bất kỳ một tướng lãnh của quốc gia
nào cũng đều lấy đường vòng mà đi. Ngay cả khi ngẫu nhiên đến, cho tới bây
giờ, cũng chỉ là tiến đến bái tế, không người nào dám có nửa điểm mạo phạm. .
.”
“Chúng ta không bao giờ rời nơi này ra đi, chúng ta cần luôn luôn thủ hộ bên
cạnh đại soái. . . Nếu chúng ta đi rồi, đại soái hẳn sẽ rất tịch mịch. . . Đại
soái đã quen sống cùng thiên quân vạn mã, một khi quạnh hiu một mình, chúng ta
sợ ngài chịu không nổi. . .”
Quân Mạc Tà nói ra cần vì con cháu bọn họ di chuyển tới nơi ổn định và tốt
hơn, đám người Ngô Dũng Quân đáp: “. . . Không chỉ có chúng ta cần vĩnh viễn
cùng đại soái, dù là con ta, cháu của ta, cũng nhất định sẽ thủ tại chỗ này. .
. lá quân kỳ Vô Hối , chính là thứ kiêu hãnh nhất của chúng ta! Có mặt lá cờ ở
đây, mọi người mới cảm giác còn có người tâm phúc. . . Sống mới có cảm thụ. .
.”
“Chúng ta có thể tự lo cho bản thân , ở trong này tự trồng tự ăn, tự sướng tự
vui, căn bản cũng không dùng được mấy đồng kim ngân . . . Tam công tử nên đem
ngân phiếu mang theo, thứ đó đối với Quân gia hữu dụng hơn. . .”
Đó là Quân Mạc Tà vốn muốn lưu lại một ít ngân phiếu, đám người Ngô Dũng Quân
kiên quyết cự tuyệt “Nhất định phải năng đến thăm. . . Nhất định phải đối xử
tốt với phu nhân. . .”
“Tam công tử. . . Quân gia sau này toàn bộ nhờ vào ngươi. . . Ngươi có thể
ngàn vạn lần không thể làm đại soái thất vọng, cha là anh hùng hảo hán, ngàn
lần không được thất vọng tên tuổi một đời anh hùng của người. . .”
Quân Mạc Tà nghĩ đi nghĩ lại, bất giác không ngờ là đi ra thật xa, Mai Tuyết
Yên biết trong lòng hắn chịu khổ sở, yên lặng theo sát hắn, không một lời nói,
để cho hắn có thời gian điều chỉnh tâm tình lại của mình. . .
Thật lâu sau, Quân Mạc Tà yên lặng quay đầu lại nhìn nhìn, lúc này dưới chân ,
Thiên Quan Lĩnh đã rất xa phía chân trời, vốn dĩ nhãn lực của hắn, vẫn thấy có
người đứng trên núi lặng yên đứng nhìn về phía hắn, hắn quay lại vẫy vẫy tay
“Ta nhất định sẽ trở lại! Nhất định! Ta cũng sẽ không phụ lòng mọi người. . .
Ta nhất định sẽ không có lỗi các ngươi. . . Tái kiến. . .” Quân Mạc Tà trong
lòng âm thầm thề!
Khi quay đầu thì sắc mặt của hắn hiển nhiên đã dịu đi rất nhiều. Cùng Mai
Tuyết Yên nhìn nhau, hai người tâm ý tương giao, đồng thời hiểu được, dưới
chân xuất cước lần thứ hai hóa thân thành hai đạo bạch sắc lưu tinh, nháy mắt
xẹt qua , biến mất ở nơi đèo khúc quanh co. . .
Ở Thiên Quan Lĩnh phía sau, mọi thứ vẫn như cũ…. Vẫn vẻ trang nghiêm ấy.
Tiến lên không trung, Quân Mạc Tà đột nhiên quay mặt nhìn, đồng thời Mai Tuyết
Yên cũng hướng hắn nhìn thật kỹ.
Hai người nháy mắt đều nhìn ra những kẻ ở phía trước: phía trước, có địch nhân
cường đại mai phục! Hơn nữa, số lượng đông đảo! Nơi này, cách Thiên Quan Lĩnh
hơn mười dặm, lại là một thung lũng không lớn không nhỏ, bốn phía đều có địch
nhân nhất nhất bao vây.
Hai người đồng thời đứng lại, vẫn là Mai Tuyết Yên mở miệng trước, lạnh như
băng nói: “Là Tam đại Thánh Địa bằng hữu sao? Nếu đến đây, liền hiện thân cả
đi! Chỉ biết trốn tránh thật sự biết là có ý gì.
“Ha ha ha. . .” Từng tiếng cười dài, tử sắc quang mang chợt lóe, Tử Kinh Hồng
thong thả hiện thân, ở bên cạnh lão lại là mũ cao áo vải Tiếu Vị Thành! Bốn
phía không ngừng có thanh âm xé gió vang lên, bốn năm mươi người đồng thời
hiện thân mà ra, đem hai người trùng trùng bao vây ở bên trong.
Lúc ở Thiên Quan Lĩnh thì Quân Mạc Tà từng nghe nói qua mấy ngày nay có hai kẻ
ăn mặc quái dị đi qua bái tế.
Theo sự miêu tả của bọn họ , Quân Mạc Tà lập tức liền liên tưởng đến Tử Kinh
Hồng cùng Tiếu Vị Thành. Cho nên giờ phút này nhìn thấy hai người, thật cũng
không thấy ngoài ý muốn, trên thực tế, nếu nơi đây không phải hai người này,
lại ngược lại là chuyện lạ!
Đối phương không có ở Thiên Quan Lĩnh xuống tay, làm cho Quân Mạc Tà trong
lòng tức giận ít nhiều giảm một chút. Nhưng giờ phút này nhìn thấy hai kẻ bọn
họ thực sự vẫn thấy tức giận.
“Mai tôn giả, từ biệt nhiều ngày, Mai tôn giả vẫn có phong thái như trước,
thực sự rất đáng mừng.” Tử Kinh Hồng tử bào phất phơ đứng ở trên tuyết giữa
những làn gió trông thật tiêu sái đầy hứng thú, mỉm cười nói.