Dị Thế Tà Quân

Chương 530: Uy hiếp từ Tam Đại thánh địa

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Quân Mạc Tà bình tĩnh nói.

– Chúng ta sẽ không e ngại bất cứ kẻ nào khiêu khích! Đừng nói là
hiện giờ có nàng trấn thủ, dù rằng chỉ có mình ta thì cũng chẳng
có gì phải khiếp sợ cả!

Mai Tuyết Yên gật gật đầu, hai người cùng bước ra ngoài.

Vừa bước vào chỗ của Độn Thế tiên cung đã thấy người của Mộng
Huyễn huyết hải và Chí Tôn kim thành đợi sẵn. Trữ Vô Tình ngồi ghế
chủ tọa, còn lại hai bên trái phải là người của Chí Tôn kim thành
và Mộng Huyễn huyết hải, vừa khéo đem ghế dưới đưa cho Quân Mạc Tà!
Khi nhìn thấy Quân thiếu gia đến thì cả ba phía ngay cả đứng dậy
cũng không, mà chào thì lại càng không phun ra lời nào, rõ ràng là
cố ý lập uy với Quân Mạc Tà.

Mắt nhìn thấy tình thế như vậy thì cho dù tu dưỡng đã lâu như Mai
Tuyết Yên cũng còn phải nhíu mày lại, thế nhưng Quân Mạc Tà lại xem
như chẳng có chuyện gì khẽ liếc nàng một cái rồi cùng ngồi xuống.
Quân Mạc Tà vừa chạm mông vào ghế đã theo thói quen bắt chéo chân
lên.

– Các vị tiền bối giá lâm Thiên Hương thành, Quân mỗ không thể từ xa
nghênh tiếp, thật là thất lễ. Thật mong các vị bao dung lượng thứ,
ha ha, mọi người đều dùng bữa rồi, có hợp khẩu vị không?

Quân Mạc Tà cứ tỉnh như không ung dung bắt chuyện.

Lời nói ra tuy rằng cũng thật lọt tai, nhưng hắn ta lại vừa nói vừa
bắt chéo chân khiến ngữ cảnh thay đổi, khiến cho cả mười lăm vị cao
thủ ngồi đó đều cảm thấy không thoải mái.

Nhưng khi bọn hắn nhìn tới dung nhan tuyệt thế của Mai Tuyết Yên thì
đều ngẩn cả ra quên hết cả giận.

– Làm gì có chứ, mời tiểu hữu ngồi xuống, không cần phải khách
khí, tiểu hữu suy nghĩ chu đáo lại an bài thỏa đáng. Chúng ta rất
hài lòng.

Trữ Vô Tình cười lạnh, đưa tay mời gọi.

Mã Giang Danh cũng âm dương quái khí cười hai tiếng khó nghe rồi buồn
bực nói:

– Quân công tử, ta muốn cùng Quân công tử bàn về một việc có quan
hệ trọng đại đến tương lai của đại lục nhằm thu xếp cho thật ổn
thỏa. Không biết vị cô nương bên cạnh Quân công tử này là ai đây?

Dù rằng cả đám người đều có thể xếp vào hàng cao thủ nhưng dưới
thần sắc tuyệt thế của Mai Tuyết Yên thì mắt đều có chút hoa, tâm
có chút loạn. Đến cả bậc tiền bối cao nhân như Trữ Vô Tình mà ẩn
sâu trong đáy mắt còn có một tia thưởng thức, chỉ riêng có Mã Giang
Danh lại không cảm giác gì, thậm chí lúc nhìn nàng trong lòng hắn
còn mơ hồ có cảm giác chán ghét!

– À, vị này chính là…vợ ngốc của ta, ha ha…

Quân Mạc Tà trong lòng có quỷ ngày trông đêm ngóng có người hỏi
điều này để còn tranh thủ chiếm tiện nghi. Tự nhiên mà thành thói
quen, cứ dùng nhiều mà thành tật, không chỉ hắn thành tật, mà
người bị chiếm tiện nghi cũng quen dần. Vừa cười vừa suy nghĩ, lại
sợ đối phương không nghe rõ nên cũng không ngại phiền mà giải thích
tiếp:

– Cũng có thể nói là phu nhân của ta, là thê tử, là người cùng
chăn gối, hé hé.

Mai Tuyết Yên vẻ mặt khẽ đổi, hung hăng liếc hắn một cái, dưới tình
huống này có lý cũng không thể nói, đành để hắn ta đắc ý một
chút, chờ xong việc lại chăm sóc hắn chu đáo dăm bữa nửa tháng xem
hắn còn đắc ý như vậy hay không.

– Sao? Vị cô nương này phong thái yểu điệu, mày cong như vẽ, quả
đúng là tiên giữa nhân gian, Quân công tử quả nhiên vận khí tốt, trai
tài gái sắc, ông trời se duyên cho, ha ha.

Trữ Vô Tình mỉm cười nói.

Trữ Vô Tình và Mã Giang Danh trước đây xem như nợ Quân Mạc Tà một
món ân tình, ăn chùa một viên Diệp Cốt đan, hiện tại mới biết lần
đó chỉ hé mồm một cái đã nuốt cả vài chục vạn lượng hoàng kim
vào bụng. Nhân tình này quả thật là lớn, thế nên đều ngượng ngùng
không muốn làm Quân Mạc Tà quá mức khó xử.

Bởi vậy cho nên hôm nay tất tần tật vai diễn đều phải giao cho thánh
địa Mộng Huyễn huyết hải đảm trách, hơn nữa lần này đến đây lại
chính là phó tông chủ Hô Duyên Khiếu. Cùng là vãn bối với nhau mở
miệng cũng dễ hơn nhiều, ít nhất cũng không cần những kẻ tiền bối
cao nhân ra tay đối phó với Quân Mạc Tà.

Tiếc là bọn hắn còn chưa nắm rõ sự tình, Mộng Huyễn huyết hải
phân tranh cùng Hoàng gia với tam đại gia tộc là muốn tìm cách bí
mật cướp đi đan dược của Quân gia mà thị uy, kích động mâu thuẫn
thật to, thậm chí cao thủ đệ nhất Hoàng Thái Dương còn chết ngay
tại Quân gia!

Song phương cơ hồ xem như không đội trời chung.

Nếu như Mã Giang Danh và Trữ Vô Tình biết chuyện hiển nhiên sẽ vô
cùng buồn bực vì nếu xét theo tình hình thực tế thì Mộng Huyễn
huyết hải nếu đàm phán với Quân Mạc Tà thì đến cả nửa điểm hi
vọng thành công cũng không có! Thậm chí xem như Mộng Huyễn huyết hải
cầu xin van vái Quân Mạc Tà đàm phán thì cũng không có hi vọng!

– Quân công tử sao? Bổn tọa là thiếu tông chủ của Mộng Huyễn huyết
hải Hô Duyên Khiếu.

Hô Duyên Khiếu sắc mặt cực kỳ âm trầm nhìn Quân Mạc Tà, ánh mắt
nham hiểm hơn cả độc xà khóa cứng Quân đại thiếu gia không thể nhúc
nhích, theo động tác và cái nhìn từ hắn, có một cỗ áp lực vô
hình lặng lẽ ép về phía Quân Mạc Tà.

Hô Duyên Khiếu tính toán cũng rất tốt, một thân tu vi đã đạt đến
Thần Huyền tam phẩm cảnh giới, dự định chưa đánh đã dùng khí thế
ép Quân Mạc Tà xuống hạ phong, dẫn đến kết cục đàm phán nắm chắc
trong tay. Lúc đó Tam Đại thánh địa muốn cái gì còn không dễ như
trở bàn tay sao?

– Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp rồi lại càng hâm mộ, Hô Duyên
thiếu tông chủ quả nhiên có phong phạm của một cao thủ vô địch thiên
hạ. Quân mỗ bội phục, vạn lần bội phục.

Quân Mạc Tà tuy miệng vẫn khách sáo nhưng hai chân vẫn bắt chéo ngồi
vững như Thái Sơn nhìn hắn như chế nhạo một tên diễn hề tạp kỹ. Uy
thế của Hô Duyên Khiếu như núi đổ biển gầm khi tiếp xúc đến Quân
Mạc Tà thì như là sóng đánh vào đá ngầm, bật lên mà qua, khí thế
mạnh mẽ như vậy mà Quân Mạc Tà vẫn chẳng xem vào đâu.

Ngược lại thì Hô Duyên Khiếu có cảm giác như đấm vào bị bông, ngực
có chút khó chịu.

Trữ Vô Tình nhướng mày, Mã Giang Danh thì cả đồng tử cũng co lại.
Chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã chứng minh bên ngoài đồn đại Quân gia
có ẩn tàng tuyệt thế cao nhân không phải chỉ toàn là giả dối hư vô.
Bọn hắn tự hỏi chính mình nếu so thực lực thì phải hơn Hô Duyên
Khiếu, nhưng ứng phó với khí thế áp bách như vậy lại nhẹ tựa lông
hồng như vậy thì cũng không chắc làm được.

Tất cả mọi người đều khó lòng phát hiện, vị cô nương tựa như tiên
nữ giáng phàm vừa hơi nhướng mày thì đã đem cỗ áp bách do Hô Duyên
Khiếu phát ra phá thành hư ảo. Dù rằng Quân Mạc Tà tự thân vẫn có
thể chịu được, nhưng cũng không đơn giản nhướng mày liền qua như vậy,
Mai Tuyết Yên thấy người của Tam Đại thánh địa vênh váo tự đắc như
vậy có chút không vừa mắt.

Các ngươi muốn dùng chiến thuật đánh phủ đầu? Xem ta dùng gậy ông
đập lưng ông ra sao! Mà cũng phải xem uy của ai lớn hơn nữa.

Mà người của Tam Đại thánh địa tồn tại hơn mười cao thủ nổi tiếng
dù rằng vẫn ngồi yên tại chỗ nhưng tự nhủ vừa rồi với uy thế như
vậy thì cho dù có là Thần Huyền cao thủ cũng phải cảm thấy bất
an. Thế nhưng Quân Mạc Tà lại tiêu sái tự nhiên! Mọi người đồng loạt
nghiêm túc trở lại.

Quân Mạc Tà cho dù có là thế nào thì cũng chỉ là một tên thanh
niên vừa tròn đôi mươi! Nếu như sau lưng không có sư phụ bản lãnh thông
thiên triệt địa thì sao lại xuất hiện tên đồ đệ biến thái đến vậy
chứ?

– Làm gì có, Quân công tử tuổi trẻ tài cao, huyền công cao thâm hơn
người, Quân gia lại tựa như tường đồng vách sắt, gia thế hiển hách
lại thủ đoạn hơn người mới thật sự làm người khác hâm mộ.

Hô Duyên Khiếu âm trầm nói.

– Thiếu tông chủ quá lời, Quân gia dù sao cũng chỉ là một thế gia
phàm tục, làm sao lại dám trèo cao. Cố lắm thì cũng chỉ có thể
đối phó với hạng bắt gà trộm chó, còn nếu đối diện với cường
giả chân chính thì lại không đáng nhắc tới, ha ha.

Quân Mạc Tà giữ vẻ mặt bình thản nói một cách khiêm tốn.

Hô Duyên Khiếu nhất thời đỏ bừng mặt, trong lòng nổi lên cảm giác
tức giận. Người khác nghe Quân Mạc Tà nói những lời này thì đơn
thuần chỉ là khiêm tốn nhưng người trong cuộc như hắn nghe sao lại
không hiểu chứ? Hạng bắt gà trộm chó? Nói trắng ra thì là hạng
người như Hoàng Thái Dương đi? Đó chính là người của Mộng Huyễn
huyết hải của ta đó!

– Ha ha, Quân công tử có cái lưỡi thật lợi hại, bổn thiếu tông chủ
tự nhận không bằng. Nhưng trước mắt là đại sự can hệ đến cả đại
lục, thiên hạ tồn vong chỉ trong phút chốc, lúc này chính là hi
vọng Quân công tử cho ra một lời công đạo.

Hô Duyên Khiếu mắt lóe lửa giận, nghiến răng bật ra từng chữ.

Quân Mạc Tà im lặng không nói tiếng nào, cái này mà gọi là người
của thánh địa tràn ngập đức hạnh cất tiếng thay muôn dân thiên hạ
sao, tương lai của toàn đại lục chẳng lẽ chỉ dựa vào cái miệng của
ngươi sao?

Hơn nữa Hô Duyên Khiếu này cũng thật là khó đoán. Cho dù là cao thủ
Thiên Huyền tầm thường nhất cũng đều có thể làm chậm lão hóa, sáu
bảy mươi tuổi mà chỉ như tráng niên ba bốn mươi tuổi. Nhưng vị Thiếu
tông chủ này lại không giống như vậy.

Thông qua tiếp xúc mới rồi, Quân Mạc Tà đã đoán ra vị thiếu cung
chủ này nếu dựa theo trình độ tu vi cấp bậc Thần huyền thì cũng
chỉ khoảng năm mươi tuổi, có thể nói là tiến cảnh cũng đã rất
nhanh rồi, thế nhưng diện mạo lại xứng hợp với tuổi tác, nhìn qua
lại thêm phần mạnh mẽ, chững chạc.

Nhất là một lão đầu như vậy mà cứ mở miệng ra lại tự xưng một
tiếng “bổn thiếu tông chủ” thật khiến người khác lạnh sống lưng!
Cái gì thiếu gia với thiếu tông chủ, thiếu chủ xưng hô lung tung chỉ
cần lọt vào tai người khác liền sẽ tưởng tượng ra một người trẻ
tuổi tầm mười bảy mười tám hay hai ba mươi là đã quá lắm rồi, chỉ
cần hơn bốn mươi liền ngượng miệng xưng hô mình như vậy, ai lại còn
thấy một lão đầu thản nhiên to mồm tự kêu mình như vậy?

Quân Mạc Tà thực sự rất muốn nói một câu: “Ngươi già quá cả tuổi
rồi, còn thiếu cái rắm ý!”

– Thiếu tông chủ có chuyện gì thì cứ nói rõ ra, Quân mỗ ngu dốt
không hiểu một người nho nhỏ như tại hạ sao lại có thể vì muôn dân
thiên hạ, vì chuyện tương lai của cả đại lục mà có liên quan, các
vị quá đề cao ta rồi!

Quân Mạc Tà cố ý nhấn mạnh chữ “thiếu” trong lời nói, lại còn
tách biệt ra với chữ phía sau. Người cả hai bên Độn Thế tiên cung và
Chí Tôn kim thành đều có cao thủ khẽ hắng giọng.

Hô Duyên Khiếu nhất thời đỏ mặt tía tai tức giận quát:

– Bổn thiếu, tông chủ hỏi người, Diệp Cốt đan rốt cuộc còn bao
nhiêu? Mà người luyện đan hiện giờ lại đang ở đâu? Người như hắn mới
là mấu chốt trong chuyện này, chỉ dựa vào một tên nhóc con như Quân
Mạc Tà ngươi thì ta chẳng thèm để vào mắt.

Hắn bị Quân Mạc Tà dùng một câu chọc điên lên, nhịn không được buột
miệng nói ra, rồi lại nhớ lại từ ngữ xưng hô của Quân Mạc Tà mà
ngưng trệ lại một chút, nhất thời tiếng cười xôn xao lại càng
nhiều, cao thủ của Mộng Huyễn huyết hải còn có thể nhịn được,
nhưng của hai thánh địa kia thì làm sao mà nhịn được.

Đối diện với trường hợp xấu hổ như vậy, Hô Duyên Khiếu mặt đỏ tai
hồng, gần như không biết làm sao, ngay cả dũng khí để nói tiếp cũng
không có cách nào tìm được.

Trữ Vô Tình và Mã Giang Danh trong lòng thầm hô hỏng bét. Theo như
lời đồn đại thì vị Quân thiếu gia này chính là loại người làm
việc không sợ trời, chả sợ đất, lại không ngán hậu quả. Hô Duyên
Khiếu hỏi thẳng ra như vậy, nói không chừng đã đem sự tình làm quá
lên.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận