Chí Tôn cường giả, hay thậm chí còn hơn cả Chí Tôn cường giả, đương
nhiên người thường không thể chống lại thực lực siêu phàm của họ.
Nhưng dù có thể nào thì người cũng vẫn là người, cũng sẽ mỏi
mệt, dưới sức mạnh tập thể cũng phải chết. Nếu như trước mắt các
đại thế gia có thể tập trung thực lực không tiếc thứ gì liều mạng
với cường giả của Tam Đại Thánh Địa thì dù có là cao thủ mạnh mẽ
đến bực nào đi nữa cũng chỉ còn cách quy hàng!
Nhưng giữa bọn họ là vô vàn quan hệ chồng chéo. Thật sự khiến cho
vị tôn giả họ Mai phải đau đầu! Nếu như tỉ mỉ xem xét thì có thể
từ bỏ thù oán sẽ không được mấy người, phần lớn còn lại thực sự
chìm đắm trong một đầm lầy rất lớn, hoàn toàn không có cách nào
rút chân ra khỏi đó được.
Có một số còn là ân oán từ mấy trăm năm trước đến bây giờ còn lôi
ra tính toán. Chỗ này cùng lắm thì cũng chỉ là một đấu giá hội
nho nhỏ, thế mà đã đem tất cả sử sách từ đời tổ tông hầu như dọn
ra hết.
Có thừa hơi quá không chứ, ân oán kéo dài từ bốn năm trăm năm trước,
người có liên quan đều đã trở thành đất vàng cả rồi, tranh chấp
cái con khỉ gì nữa chứ! Mai Tuyết Yên thật sự không hiểu.
Dù vậy nhưng cũng chả sao cả, lại đối với công tác thu thập tình
báo có lợi rất lớn! Thế nên Mai Tuyết Yên vừa lo lắng lại vừa thúc
giục Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ gia tăng tốc độ làm việc.
Để cho Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ phải cắn răng chịu đựng
chính là khi cổ tay và ngón tay rã rời thì chỉ cần Mai Tuyết Yên
đưa vào một đạo nguyên khí, lập tức lại có thể hoạt động bình
thường, nhưng về mặt tinh thần đã sớm rã rời, Mai Tuyết Yên lại
không hề để ý.
Hai nàng thiên chi kiêu nữ bảo bối của cả Độc Cô gia và Quản gia
trước giờ chưa từng chịu qua cảnh này, nhất là khi này Mai Tuyết Yên
lại biểu lộ ra bản tính của mình: vênh mặt hất hàm sai khiến, lời
như ra lệnh! Từ toàn thân nàng lại phát ra khí thế mạnh mẽ khiến
cho người khác không thể phản đối mà chỉ có thể cúc cung vâng lời!
Ngay tại điểm này thì cả Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ đều
cảm thấy kinh ngạc.
Cả hai đều từng gặp qua không ít nhân vật, cho dù đó có là hoàng
đế của Thiên Hương đế quốc cũng đã gặp không ít, còn như công thần
danh tướng thì có đếm cũng không hết. Loại uy mãnh bá đạo như cha
con Độc Cô Tung Hoành – Độc Cô Vô Địch, hay cả đời bất khuất như Quân
Chiến Thiên – Quân Vô Ý cũng không thể khiến cho bọn họ cảm thấy áp
lực như vậy!
Vì sao chỉ là một nữ hài tử yếu đuối như Mai Tuyết Yên lại khiến
cho người khác cảm nhận uy áp bực này ?
Cho dù chính lời đương kim thánh thượng có nói ra thì hiện tại đối
với hai người cũng không có được uy thế như của Mai Tuyết Yên! Vị Mai
đại tỷ này rốt cuộc có thân phận như thế nào sao lại có được khí
độ bậc này?
Hai nàng lòng mang nghi hoặc nhưng tay vẫn không hề dừng lại. Dù rằng
tinh thần đã nhuốm màu mỏi mệt nhưng vẫn không hề dừng lại. Điều
này không phải hoàn toàn bởi vì Mai Tuyết Yên mà nguyên nhân sâu xa,
lại càng quan trọng hơn, chính là vì kế hoạch lớn của Quân Mạc Tà,
lang quân trong lòng bọn họ, nên dù có khổ cực đến thế nào đi chăng
nữa thì cũng đều phải kiên trì đến phút cuối.
Kỳ thật hai nàng lại không biết khí độ hơn người của Mai Tuyết Yên
kia là được trui rèn qua bao năm tháng thống lĩnh vô số huyền thú ở
Thiên Phạt sâm lâm, liên tục đối mặt với người đứng đầu của tam đại
thánh địa. Mai Tuyết Yên cũng chính là muốn gì làm đó, thích mắng
thì sẽ mắng mà không có nửa điểm nén giận nào, càng không nói là
khuất phục người khác!
Người đã đứng lâu ở trên đỉnh thiên hạ khi bộc lộ khí chất thì sao
có thể so sánh với quốc vương của một vương quốc nhỏ bé chứ? Khác
biệt thật như là trời với đất! (Tưởng như xô với chậu chứ – Láng .)
Cuối cùng thì cũng đã tớ giờ ăn trưa!
Quân Mạc Tà ở trên đài nhẹ nhàng thở ra, cổ họng hắn đã khát khô
nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn! Miễn bàn, cho dù là ai mà
chỉ trong một buổi có thể kiếm lời nhiều vàng ròng như vậy thì
chỉ sợ so với hắn lại càng hưng phấn tột bậc!
Nói không chừng nhồi máu cơ tim dẫn đến đột quỵ không chừng!
Trong mười hai lần đấu giá trước đó, lần thứ tư tám mươi vạn lượng,
lần năm là tám mươi lăm vạn, lần thứ sáu đã làm một cú nhảy vọt
lên một trăm vạn lượng, sau đó cứ một đường tăng thẳng đến lần thứ
mười hai thì thành giao ở mức một trăm hai mươi vạn lượng!
Nói một cách khác thì lần bán mười hai phần thuốc này đã giúp
Quân Mạc Tà gom được hơn một ngàn vạn lượng vàng với mức giá trên
trời!
Chính là vàng đó.
Ngày trước bảy huynh đệ Độc Cô gia rơi vào bẫy của Quân đại thiếu,
mắc nợ chín ngàn vạn lượng bạc đã khiến cho Độc Cô gia điêu đứng
tới mức sắp hỏng mất. Số lượng dù rằng kinh người nhưng dù sao
cũng chỉ là bạc trắng, nếu như đổi thành vàng thì cũng chỉ là
chín mươi vạn lượng hoàng kim, nhưng chín mươi vạn lượng hoàng kim
này cũng đã là quân phí suốt ba năm của đất nước có nền quân sự
hàng đầu đại lục Thiên Hương đế quốc!
Nếu quy đổi hơn một ngàn vạng lượng vàng ròng này thành Nhân dân
tệ, thì tính toán đơn giản, cho một lượng là năm mươi phân, một phân
cho giá ba trăm tệ, thì một lượng là một vạn năm nghìn đồng. Một
trăm ngàn vạn nhân với một vạn năm nghìn tệ thì ta sẽ có một ngàn
năm trăm tỷ! Con số này khủng bố tới bực nào chứ!
Nếu không tính thì thôi, tính rồi thì lại giật mình.
Cả đời này nếu ta có thể kiếm được số tiền Quân Mạc Tà kiếm được
trong một buổi sáng thì cho dù có chết ngay cũng vẫn ngậm cười, có
đối mặt với liệt tổ liệt tông cũng thừa tự tin ngẩng cao đầu.
(Láng: Dài dòng vậy lão PL .)
Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ cùng buông bút xuống, chỉ kịp
thở ra một hơi thật sâu thì lại giật mình nhận ra sức mạnh toàn
thân bị một hơi này rút sạch, nhất thời cả thân thể mềm nhũn gục
xuống, ngoại trừ ánh mắt thì cả thân thể tựa hồ như đang ở trên
mây. Tình huống xảy đến khiến Quân Mạc Tà đang định uống nước cạnh
đó giật mình thon thót.
Không kịp uống nước đã nhanh chóng truyền vào cơ thể mỗi người một
đạo thiên địa linh khí tinh thuần nhất, so với nguyên lực của Mai đại
mỹ nhân lại càng không thể so sánh, tinh thuần hơn hẳn lại cực kỳ
lợi hại, tác dụng càng rõ rệt hơn, khiến cho hai nàng nhất thời
gần như khôi phục hoàn hảo.
Lần hảo tâm ra tay giúp đỡ này lại rước lấy oán hận từ hai vị mỹ
nhân: nhanh quá mức, đến chợp mắt cũng không kịp. Hiện tại người
không hề mệt, mà tâm lại rất mệt!
Mọi người đều được sắp xếp dùng bữa ổn thỏa.
Buổi trưa này, tất cả hàng quán của Thiên Hương thành đều đầy khách
là khách, tất cả đều do Quân gia thanh toán. Tất cả tiêu phí của
bữa tiệc khổng lồ này đều được ghi nhận cho Quý Tộc Đường! Bất cứ
ai tùy tiện chọn ra đều là thần tài bạc vạn. Ngàn vạn lần không
thể đối đãi lãnh đạm được!
Quân Mạc Tà chỉ đạo Tàn Thiên Phệ Hồn trong ngày cứ một người rồi
lại một người dẫn đường cho đại đội nhân mã tìm chỗ ăn cơm. Dù là
sơn hào hải vị cũng không tính nhiều ít, trong một ngày hôm nay, tất
cả hàng quán của Thiên Hương thành đều thu vào một món lợi phi
nghĩa không ít!
(Tàn Thiên Phệ Hồn là 2 đội ngũ mà QMT nó huấn luyện ra đó thím
Sida .)
Ngày hôm nay được đời sau chọn là ngày xa xỉ nhất của Thiên Hương
thành!
Ngay cả Quân Mạc Tà cũng trực tiếp bày tiệc rượu long trọng ở Quý
Tộc đường chiêu đãi người của Tam Đại Thánh Địa. Trước mặt những
người này cho dù có chết cũng không muốn bán nhưng cũng không dám
tùy tiện đuổi đi. Nếu để cho họ cũng đối đãi như các thế gia bình
thường ra ngoài dùng cơm thì mỗi người trong bọn họ cũng đều có
thể tạo thành phong ba!
Đám người này tự bọn hắn gây phiền đã đủ mệt, sao lại còn cho họ
một cái cớ chứ? Thế nên Quân đại thiếu gia cực kỳ ân cần chiêu đãi,
so với bên ngoài lại càng thêm xa xỉ, phong phú, cả nửa phần cũng
không chịu kém.
Ngẫu nhiên trong số món ăn lại có canh rắn được bưng lên khiến cho Xà
Vương Thiên Tầm nổi xung thiên đạp không ít cước trên mông Quân thiếu
gia.
Quân đại thiếu gia chật vật chịu không nổi mới miễn cưởng nhẹ giọng
giải thích:
– Những thứ này đều do nuôi dưỡng, nuôi dưỡng thôi.
Quân thiếu gia cùng với Xà Vương Thiên Tầm, Mai Tuyết Yên, Quản Thanh
Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ ngồi cùng một chỗ. Hai vị Hùng Khai Sơn và
Hổ Liệt Địa chết sống cũng không ngồi bàn trên, khó khăn lắm Quân
Mạc Tà mới lôi đến trước bàn lại bị Mai Tuyết Yên liếc mắt một
cái đuổi trở về. Hết cách bèn cho bọn hắn cùng bọn Hải Trầm
Phong, Tống Thương ngồi chung chỗ.
Còn Đường đại thiếu gia lúc này đang thở phì phò đếm vàng, có thể
nói đã đến cảnh giới của thần giữ cửa, nghe nói chỉ đếm vàng
không thôi đã ngất đi đến hai lần, mà vẫn kiên trì không chịu nghỉ!
Mồ hôi tuôn ra so với thác đổ không khác chút gì. Thật sự như là
nằm trên bếp lửa vậy!
Nếu như là người bình thường thì cho dù là yêu tiền hơn mạng đi nữa
cũng đã sớm chết lặng khi thấy số vàng lớn như vậy. Thế nhưng
Đường đại thiếu gia vẫn chính là mắt chỉ có vàng, lòng đầy tham
lam vô độ! Cực kỳ phấn khích cực điểm!
Tôn Tiểu Mỹ khẽ đau lòng, muốn đến can ngăn một chút, dù sao nghỉ
ngơi một chút cũng tốt. Lại bị Quân Mạc Tà hung hăng liếc mắt nói:
– Ngươi không phải muốn hắn giảm béo sao? Kế hoạch tuyệt hảo này ta
nghĩ đau cả đầu mới tìm ra. Đầu tiên giảm xuống trước rồi mới dùng
đến phương pháp sau này. Hắn đã béo như vậy, thì dù là luyện công
gì đó cũng là vô dụng thôi, không chịu khổ một lần này, thì cái
gì đi nữa cũng đừng hòng giảm.
Cứ như vậy, cho dù Tôn Tiểu Mỹ trong lòng đau đớn nhưng cũng không có
khuyên can. Thực ra dù nàng có đi nói thì Bàn Tử cũng chẳng nghe.
Nhưng vì xuất phát từ tấm lòng, Tôn Tiểu Mỹ còn quay sang hỏi một
câu:
– Bàn tử, mệt không?
Kết quả là Đường đại thiếu gia đang từ mê muội giữa đống vàng cười
đến toét cả miệng, tay chùi mồ hôi, nhưng trong mắt chỉ toàn có ánh
vàng không quan tâm người hỏi là ai, gân cổ lên đáp:
– Mệt? Mệt gì chứ? Vàng nhiều như vậy còn mệt cái gì? Tiền nhiều
như vậy, chính là mỹ nữ đó. Sau này cưới vợ nạp thiếp đều phải
dùng tới!
– Cưới vợ nạp thiếp?
Tôn đại tiểu thư mở tròn mắt không thể tin vào lỗ tai mình nữa. Hắn
ta lúc này lại suy nghĩ đến chuyện này sao?
Tôn đại tiểu thư tức giận đã xoay người rời đi sau khi ném lại một
câu:
– Ngươi đi chết đi, sống cùng với vàng bạc của ngươi cả đời đi! Xem
ra hôm nay ngươi tốt nhất vẫn là mệt chết đi, sau này đỡ chọc giận
ta!
– Sao lại mết chết được đây? Chết thì cũng là sướng quá mà chết!
Đường Nguyên liếc mắt, vô ý trả lời một câu rồi lại quay vào kiểm
kê vàng bạc trong niềm vui sướng cùng cực. Đáng thương cho Bàn tử,
trong lòng tràn ngập vui sướng hòa lẫn với dục vọng tài bảo trong
thâm tâm không hề phát giác ra mình đã gây nên đại họa, một cái đại
họa thật sự.
Đem vị hôn thê ra đắc tội lại còn nửa tỉnh nửa mê không biết gì.
Ngay đúng lúc này trong đầu trong não hắn ngoại trừ hoàng kim thì
cái gì cũng không, quên cả trạng thái hiện tại của bản thân đã
hoàn toàn không còn giống như trước đây nữa.