Bộ mặt này chính là có thể làm cho hình tượng “Tiền bối cao nhân” của Hùng
Vương đại nhân tổn hao khá nhiều, làm sao có thể không hảo hảo giáo huấn tên
gia hỏa này? Giáo huấn xong, thấy đầu Hổ Vương gục xuống không nói được một
lời, lúc này Hùng Khai Sơn mới tỏ ra khí độ ung dung ưu nhã, nhìn Quân Mạc Tà
cười cười, dùng một loại khẩu khí mang vẻ “không đáng nhắc đến” nói:
– Tiểu đệ trong nhà, ha ha, bình thường cũng có chút ngu đần, chưa thấy qua
chút cảnh đời nào, may mà còn có mấy phần khỏe mạnh, trên đường đi cũng có thể
làm một tên phu khuân vác để sai bảo, ha ha ha. Gia giáo không nghiêm, làm cho
Quân công tử chê cười rồi.
– Đâu có đâu có. Thật sự là không ảnh hưởng gì đâu.
Bụng của Quân Mạc Tà suýt nữa phá ra vì cười, may mà cuối cùng còn mạnh mẽ
nhịn xuống được, thật sự là rất vất vả a.
Cuối cùng cũng một đường bình an đi tới Quân gia, Quân đại thiếu gia ân cần
đưa hai người nghênh đón vào phủ. Đôi mắt Hùng Khai Sơn không hề liếc ngang
liếc dọc, ngẩng đầu sải bước, đồng thời trừng mắt cảnh cáo nhìn Hồ Liệt Địa
một cái, ý tứ trong đó là: “Vạn vạn lần không thể ở địa bàn của Phong cao nhân
mà đánh mất lễ số, khiến cho người ta coi thường. Nói gì thì nói ta cũng là
một đời thú vương nha!”
Hồ Liệt Địa hiểu ý học theo, cũng làm ra bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước
đi tới. Hai đại thú vương đều mang bộ mặt trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc,
không nói không cười…hùng dũng khí phách hiên ngang, giống như đang ra chiến
trường vậy.
Cái này cũng dẫn đến việc, khi một thân ảnh lục y dường như có chút quen thuộc
chợt lóe lên trong tiểu viện trước mặt bọn hắn, hơn nữa còn phát ra một tiếng
kinh hô trầm thấp tràn đầy vẻ ngoài ý muốn, sau đó nhoáng lên một cái biến
mất, hai vương lại không hề phát hiện ra. Ân, ít nhất là chưa thấy rõ ràng.
Nếu như hai vương không làm bộ dáng như vậy, với tu vi hiện nay của bọn hắn mà
nói, tất nhiên sẽ phát hiện đó chính là Xà Vương.
Nhưng hiện tại mắt hai người đều nhìn thẳng, không liếc ngang liếc dọc, giống
như là hai lão phu tử (thầy đồ) đứng đắn nghiêm chỉnh, làm sao còn có thể nhận
ra được. Nhưng thật ra con mắt của Hồ Liệt Địa vẫn còn xoay qua xoay lại, chỉ
nhìn thấy bóng dáng một người nhưng không hề rõ ràng, trong lòng còn đánh giá
một câu: “Cô nàng này, mông không nhỏ!”
Một đường đi vào tiểu viện của Quân Mạc Tà, sau đó ngồi xuống bàn đá trong
sân. Hai đại thú vương tự nhiên là không úy kỵ rét lạnh, cũng không suy nghĩ
vì sao lại không chiêu đãi khách nhân như mình ở trong phòng, trái lại là
chiêu đãi ở trong sân, cứ yên tâm thoải mái ngồi xuống.
Tiểu la lỵ Khả Nhi từ trong phòng bưng trà thơm ra. Hổ Vương từ trên đường đi
đã cảm thấy khát, giờ thấy chung trà được mang lên, lập tức mở nắp ra, hơi
ngửa đầu mang cả nước và lá trà đổ hết vào miệng mà không hề sợ nóng, hơn nữa
trong miệng còn nhai nhai lá trà vài cái, sau đó mới hơi duỗi cổ ra nuốt
xuống, chép chép miệng nói:
– Đây là đồ chơi gì thế này, tại sao lại có chút đắng. Nước sạch sao còn thả
lá cây vào, thói quen này cũng không hay nha. Nghe nói không phải có một loại
đồ uống gì đó uống rất ngon sao, kêu là trà thì phải, tại sao lại không mang
lên loại đồ chơi đó?
Hùng Vương nhất thời lại có một loại xúc động muốn bùng nổ. Hung hăng trừng
mắt lên liếc nhìn Hổ Vương một cái, ý bảo hắn câm miệng, sau đó chậm rãi nâng
chung trà lên, một tay nhẹ nhàng mở nắp, tiếp đó dùng nắp nhẹ nhàng khuấy động
nước cùng lá trà trong chén, miệng thổi thổi nhè nhẹ lên tiếng khen:
– Trà ngon!
Nói xong liền mang chén trà đến bên miệng uống một ngụm nho nhỏ, trên mặt mang
vẻ thưởng thức vô cùng, tư thế tao nhã, cử chỉ lễ độ, giống như là nhân sĩ quý
tộc. Hắn đã từng tới nhà một lần, tự nhiên biết cái gì là trà, hơn nữa còn
biết quy củ khi uống trà.
Hùng Vương đồng thời liếc xéo mắt nhìn Hồ Liệt Địa một chút, ý tứ trong đó là:
“Nhìn xem lão tử uống trà như thế nào. Ngươi uống trà như vậy thực dọa người
đó.”
Bất quá trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Những cách thức lề lối này của nhân
loại thực sự là đủ phiền toái, vừa mới uống một ngụm nhỏ, cơ hồ ngay cả môi
cũng đã khô rồi, thực sự là không giải khát được chút nào, không đã ghiền a!
Suy nghĩ đến đây, trái lại có chút hâm mộ Hổ Vương. Cái dáng vẻ tiền bối này,
thực sự là không tốt chút nào nha.
Hổ Vương Hồ Liệt Địa ngẩn ra, nguyên lai vật này chính là trà hả? Hổ Vương
trên đường đi chỉ biết uống rượu, đã bao giờ uống trà đâu, hắn cũng không biết
Tứ ca từ chỗ nào học được bộ dáng này? Trên đường đi chưa bao giờ thấy tứ ca
thể hiện bộ dạng này đâu, vậy mà bây giờ lại nói đâu làm đấy, liền mạch lưu
loát, quả là đáng hâm mộ nha.
Đúng lúc này, một nhân ảnh bạch y nhẹ nhàng đi tới, không có một chút tiếng
động, trầm giọng hỏi:
– Hai người các ngươi tại sao lại đến nơi này?
Hùng Khai Sơn bưng chén trà lên, tư thế ngồi hết sức tao nhã, nghe vậy chỉ cảm
thấy thanh âm có chút quen thuộc, không chút để ý quay đầu lại nói:
– Bản tôn vốn yêu tự do hồng trần, thích thưởng thức núi cao sông lớn, tại
sao không thể tới nơi này…
Đột nhiên thấy rõ người tới là ai, thân mình run run nhảy dựng lên, kêu “ngao”
một tiếng, chén trà trong tay “choang” một tiếng rơi xuống mặt đất, sắc mặt
lại trở nên trắng bệch, mồ hôi chảy xuống ròng ròng, tay chân run rẩy, miệng
há rộng ra, làm ra biểu tình vừa khóc vừa cười, lắp bắp nói:
– Đại… đại… đại… đại…
Hồ Liệt Địa lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ là Hùng lão tứ gặp phải quỷ?
Vẻ mặt bất mãn quay đầu nói:
– Tứ ca, ngươi làm sao vậy, còn nói lắp nữa…
Một câu còn chưa nói xong, hắn cũng nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp khuynh
quốc khuynh thành, giống như thiên tiên hóa thành người kia, dù không cố ý bắt
chước nhưng cũng làm động tác giống hệt Hùng Vương, không nhịn được mà “ngao”
một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi môi run run, chân
tay luống cuống, rơi vào kết cục giống như Hùng Khai Sơn, run rẩy kêu lên:
– Đại… đại… đại… đại…
Thì ra bệnh nói lắp cũng có thể lây cho nhau.
Hai gã tráng hán người cao ngựa lớn lúc này lại giống như hai con vịt ngốc
đứng đó, lại có thể sợ tới mức nói liên tục cũng không hoàn chỉnh nổi, miệng
cũng chỉ lắp bắp nói ra một chữ này.
Quân Mạc Tà nhăn mặt nhíu mày lắc đầu, thầm nghĩ hai tên này rốt cuộc là đang
làm gì? Là đang bắt chước súng máy hay là đang bắt chước Tôn hầu tử (Tôn Ngộ
Không đó) khi gặp được Kim Cô bổng đây? Cứ “đại… đại… đại…” mãi không
xong.
Quân đại thiếu gia nào biết được, hiện tại trong đầu của hai vị thú vương chân
chất đang đầy mâu thuẫn: “Nơi này cũng không phải là nhà mình, rốt cuộc phải
kêu là đại tỷ hay đại ca đây? Cho nên hai người cứ “đại… đại” một lúc lâu
nhưng cũng không nói rõ ra là “đại” gì.
– Hai tên gia hỏa đần độn các người, một chút lễ số tối thiểu cũng không
hiểu, thấy đại tỷ tại sao còn không hành lễ? Tự nhiên lại để cho người ngoài
chê cười, cứ “đại… đại” mãi cái gì nữa? Đầu các ngươi bị cửa kẹp à, hay là
bị úng nước hả?
Thanh âm của Xà Vương Thiên Tầm đúng lúc truyền đến giải vây cho hai người.
– Đại… tỷ…
Hùng Khai Sơn lau mồ hôi một cái, khó khăn nói ra. Hắn không quan tâm tới việc
mình bị Xà Vương châm chọc, chỉ cần có thể mang việc xưng hô này giải quyết
xong, vậy như thế nào cũng đáng. Vị Chí Tôn Thiên Phạt Thú Vương này, kể cả
đối mặt với ngàn vạn người, chỉ cần há miệng ra là có thể long trời lở đất mà
cũng không phải thở mạnh một hơi nào, vậy mà giờ phút này chỉ nói là mấy chữ
“đại” lại đã đổ mồ hôi toàn thân rồi.
– Đại… đại… tri… (“tri” có nghĩa là biết”, trong tiếng tung của “tri”
và “tỷ” khá đọc giống nhau nên Hổ Vương trong lúc lắp bắp nói nhầm ^^)
Hổ Vương Hồ Liệt Địa cũng trực tiếp ngẩn ngơ, rõ ràng trong lòng cực độ khát
vọng muốn hô lên hai chữ “đại tỷ”, nhưng không biết tại sao cái miệng lại
ngoài tầm kiểm soát, kêu một hồi lâu lại vẫn là “đại…đại”. Dưới sự ảo não
cực độ, hắn nâng lên bàn tay to như cái quạt hương bồ của mình (chả biết quạt
làm bằng la hương bồ là quạt gì, chắc là một loại quạt rất to ), hướng về
chính miệng của mình tự vả một cái thật mạnh:
– Ta gọi ngươi là đại… đại… đại…
– Con hổ ngu xuẩn nhà ngươi, ngươi ngu thì ngu vừa thôi chứ, định ngu hết cả
phần của người khác à (mềnh chém đấy )
Xà Vương Thiên Tầm tức giận thở gấp, đang muốn xông lên giáo huấn con hổ ngu
ngốc này.
Mai Tuyết Yên cực kỳ uy nghiêm phất tay áo, dù sao cũng không thể mặc kệ hai
tên này ở đây, ở phía đối diện hai người ngồi xuống, khe khẽ chau lại đôi mi
thanh tú, nói:
– Được rồi. Cũng không phải chưa thấy qua. Xem đức hạnh của các ngươi xem,
xuất môn ra bên ngoài, nếu có mất mặt cũng không phải mất mặt các ngươi, mà là
mất mặt của Thiên Phạt sâm lâm ta. Thống khoái một chút, hai người các ngươi
rốt cuộc tới nơi này làm gì? Di, các ngươi tại sao lại….
Mai đại mỹ nhân là nhân vật bậc nào, trong nháy mắt đã phát hiện vị giai của
Hùng Vương Hùng Khai Sơn này đã thành công đột phá, thực lực tăng mạnh. Tuy
rằng so với bản thân mình còn xa xa không thể so sánh nổi, nhưng chỉ luận công
lực mà nói, lại đã hơn xa Xà Vương Thiên Tầm. Mà trước đây không lâu, ba người
bọn họ còn ở cùng một cấp bậc, hiện giờ thực lực của Hùng lão tứ lại đã hơn xa
những vị thú vương khác rồi, đây đối với Thiên Phạt sâm lâm mà nói cũng là một
chuyện tốt cực lớn. Mà bản thân Hùng Vương đã mắc kẹt tại bình cảnh đã nhiều
năm, hiện tại lại bất ngờ đột phá, tất nhiên là có kỳ ngộ khác. Bất quá Mai
Tuyết Yên lại ngại vì có người ngoài như Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia này ở
đây, cho nên không thể lập tức truy hỏi. Mặc dù hơi lộ ra ý tứ kinh ngạc, lại
lập tức dấu đi, mấy người ở đây ai cũng không hề phát hiện.
Hai đại thú vương của chúng ta cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng xoay người,
cung cung kính kính ngồi xuống, giống như học trò nhỏ đột nhiên nhìn thấy thầy
chủ nhiệm, nhưng chợt nghĩ tới câu hỏi của lão Đại, hai đại thú vương nhất
thời lại nhảy dựng lên, luống cuống tay chân mang chiếc bao lớn bày ra, “roạt”
một tiếng xé mở một chút, không ngừng móc ra các loại linh dược:
– Đại…tỷ người xem cái này xem, nhìn cái này nữa…còn có cái này, còn có
cái kia…
Con mắt Hồ Liệt Địa chớp chớp ra vẻ vô tội, cái miệng nhệch ra như sắp khóc
nói:
– Chúng ta chính là đem những thứ này tới đây a….
Ánh mắt hồ nghi của Mai Tuyết Yên trong nháy mắt đảo qua dược liệu chồng chất
như núi trên mặt bàn, đột nhiên giận tím mặt nói:
– Đem cái này? Đây là chuyện gì? Nói chuyện thật không minh bạch, ta hỏi các
ngươi đến đây để làm cái gì, các ngươi lại nói để đem những thứ này tới đây,
các ngươi muốn đùa giỡn ta phải không?
“Bạch” một tiếng, Hồ Liệt Địa ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đôi
môi run rẩy, đầu óc trong chốc lát hoàn toàn bị dọa tới mức chập mạch, gần như
khóc lên:
– Không phải không phải mà, ta làm sao lại dám đùa giỡn ngài a. Chúng ta…
chúng ta đến đây chính là để mang những vật này tới mà.
Dưới loại uy áp đã tích lũy từ trăm ngàn năm này, Hổ Vương đáng thương trực
tiếp bị sự nổi giận bất ngờ của lão Đại dọa đến mức ngu muội. Một tiếng quát
nhẹ này, lại gần như đem hắn dọa tới mức hiện ra bản thể, nằm xuống vẫy vẫy
cái đuôi cầu xin được tha lỗi giống như lúc trước.
– Nga, hóa ra các ngươi đến đây đúng là để đưa dược liệu sao
Mai Tuyết Yên rốt cục hiểu ra hàm ý từ những lời nói khó khăn của bọn hắn liền
cười một tiếng. Trong lòng hai vị thú vương nhất thời buông lỏng, tiếp theo
lại thấy lão Đại nhăn lại đôi lông mày, hết sức hồ nghi hỏi:
– Các ngươi tại sao biết phải đưa dược liệu tới đây? Rõ ràng ta còn chưa
truyền tin tức về mà?
Mai đại mỹ nhân còn chưa nói xong, tâm niệm khẽ động. Chính mình còn chưa đem
tin tức nơi đây truyền về, trong nhà cũng đã đem rất nhiều dược liệu đưa tới,
bên trong khẳng định có sự kỳ lạ khác, chẳng nhẽ việc này lại liên quan tới sự
đột phá bất ngờ của Hùng lão tứ sao?
Cao nhân đúng là cao nhân, trong nháy mắt liền có thể mang toàn bộ sự kiện
phân tích ra. Mặc dù không hoàn toàn đầy đủ nhưng cũng không thiếu nhiều lắm.
Hùng Khai Sơn rốt cục cũng mở miệng, bất quá lại vẫn là líu hết cả lưỡi lại,
vò đầu bứt tai không biết nên mở miệng như thế nào, cân nhắc tìm từ chuẩn bị
một hồi lâu, lúc này mới ngập ngừng ấp úng nói:
– Đại tỷ, ngài không biết a, ta cùng Hạc lão tam nhờ tạo hóa thần thông của
vị Phong tiền bối kia mà thuận lợi tiến giai, chính là vị cao nhân tiền bối mà
lúc trước ta đã nói với ngài đó. Một đoạn thời gian trước, Phong tiền bối tới
Thiên Phạt sâm lâm, nói cho chúng ta biết cách thu thập linh dược, đưa đến
Quân gia, sau đó hắn sẽ vì chúng ta mà chế ra loại thuốc có thể tăng cường
thực lực. Phong tiền bối kia thật sự là lợi hại a, chẳng những giúp chúng ta
tiến giai, hơn nữa còn vì lão Lục lão Thất chữa trị bệnh cũ, trở về hình
người. Thần thông kia quả thực là thiên hạ độc nhất vô nhị, ta xem lão Đại
ngài cũng không nhất định hơn được hắn.
Xà Vương Thiên Tầm vừa nghe những lời này, liền không cao hứng nói:
– Hùng lão tứ, ngươi nói bậy bạ gì đó, cái tên họ Phong kia làm sao có thể
mạnh hơn đại tỷ được.
Vị Phong cao nhân kia từ trên tay Xà Vương lấy đi Thiên Tà Vạn Độc quả, mặc dù
cũng coi như là chuyện tốt, nhưng Xà Vương dù sao trong lòng vẫn cảm thấy bực
bội ủy khuất.
Hùng Khai Sơn tức thời suy nghĩ một chút, nhanh chóng bổ cứu nói:
– Đó không phải là ý tứ của ta, kỳ thực ta nói là đại tỷ không lợi hại bằng
Phong tiền bối… Không đúng, ta nói lại, là Phong tiền bối so với đại tỷ
còn lợi hại hơn.