Dị Thế Tà Quân

Chương 517: Ta chính là muốn như vậy.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Khi Thành Đức Thao Thành đại thiếu gia đã chuẩn bị “chu đáo”, đang muốn tiến
về phía trước “nghênh đón” Thiên Phạt nhị Vương, Quân Mạc Tà Quân đại thiếu
gia bên này cũng vừa lúc mới đi ra cửa chính, cũng thong dong cưỡi lên ngựa
chuẩn bị đi nghênh đón nhị vị thú vương kia.

Đối với tin tức Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa đã đến, Quân Mạc Tà tự nhiên là
người thứ nhất nhận được, vừa suy nghĩ liền minh bạch, đây chắc chắn là đưa
thuốc tới cho mình. Ít nhất trong những người ở Thiên Hương thành, Quân Mạc Tà
là người nhận được tin tức sớm nhất. Còn như sau khi nghe được trên đường có
những đoàn đạo tặc với nhân số khủng bố dị thường muốn cướp đống dược liệu
này, Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy buồn cười, buồn cười từ đáy lòng.

Thật sự quá buồn cười! Đường đường hai đại thú vương Chí Tôn của Thiên Phạt
sâm lâm, tự mình bảo tiêu vận chuyển thuốc, lại bị coi là dê béo, hơn nữa còn
là “một đàn dê béo”, còn có người nhiều dám can đảm đến cướp bóc như vậy. Đây
không phải “trên lá gan mọc lông” (ý nói liều lĩnh) thì là cái gì? Chẳng lẽ
thế giới này đã điên cuồng như vậy rồi, con kiến hôi lại có thể dám đánh cướp
khủng long sao?

Hơn nữa hai người này dưới sự trợ giúp của Quân Mạc Tà, sau khi vị giai tăng
lên, thực lực tăng mạnh, có thể nói sớm đã vượt qua tiêu chuẩn Chí Tôn trong
nhân thế. Lấy thực lực trước mắt của hai gã huyền thú vương giả này mà nói,
chỉ cần không gặp phải gã nào biến thái như Hoàng Thái Dương, vậy thì tùy tiện
đi tới bất kỳ chỗ nào đi nữa cũng sẽ không gặp phải điều gì bất trắc! Thậm chí
cho dù là đen đủi gặp phải kẻ nào có thực lực siêu việt trên Chí Tôn như gã
Hoàng Thái Dương kia, với lực liên thủ của hai Vương, cho dù không đủ để thủ
thắng nhưng toàn thân trở ra vẫn là nắm chắc mười phần.

Cho nên Quân Mạc Tà căn bản là không có lo lắng việc bọn hắn hộ tống dược liệu
sẽ xảy ra chuyện gi, cần lo lắng cũng chỉ có lo lắng cho lũ kiến nhỏ đi đánh
cướp khủng long kia. Nghĩ lại mà bi ai thay cho bọn họ a. Trước mắt ích lợi
thật lớn, tại sao bao giờ người ta cũng luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ, tham
lam là nguồn gốc của tai họa a!

Nói câu không dễ nghe, nếu là hai người kia hộ tống, trên đường lại có thể bị
người khác cướp đi, như vậy Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa hai đại thú vương
này liền không cần phải trở lại Thiên Phạt sâm lâm nữa, trực tiếp tìm một chỗ
mua khối đậu hủ rồi đập đầu vào mà chết đi cho xong.

Cho nên Quân đại thiếu gia không sốt ruột chút nào, thong dong nhàn nhã, trên
đường cứ mặc kệ cho con ngựa chạy theo cương, hướng về phía cửa Nam đi tới.
Tình báo của hắn có thể chính xác đến cụ thể, giờ nào hai Vương tới cửa Nam
của Thiên Hương hắn nắm chắc, cho nên lúc này hắn đi, chắc chắn là có thể gặp
được nhị Vương đúng lúc họ tiến vào cửa thành, tiếp đó song phương không trì
hoãn chút nào, trực tiếp nghênh đón về trong nhà. Thuận tiện ở trên đường nhìn
xem có mỹ nữ hay không, hoạt động con ngươi một chút, mấy ngày nay chế thuốc
luyện công liên tục, con mắt cũng bị bức bối quá nhiều rồi.

Hai người Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một
hơi, cuối cùng đã tới Thiên Hương. Mệt thì không mệt, chẳng qua là chặng đường
này thực sự là quá xa, lúc trước nếu như có Hạc Vương, Ưng Vương hai vị ca ca
kia cùng đi, vậy sẽ không phải tốn nhiều công phu như vậy a.

Lúc này vừa mới nhìn thấy cửa thành, hai người liền chứng kiến một đoàn nhân
mã cao lớn hùng vĩ oai nghiêm tiến lên nghênh đón, dẫn đầu là một thiếu niên,
híp mắt cười hết sức nhiệt tình, từ xa đã ôm quyền:

– Hai vị ngàn dặm từ xa tới, trên đường đã khổ cực rồi!

Hùng Khai Sơn và Hồ Liệt Địa nhất thời ngẩn ra, há mồm liền nói vất vả này nọ,
lôi kéo làm quen sao? Chẳng nhẽ là người do Quân gia phái tới nghênh đón à?

Trong lòng Hùng Khai Sơn lập tức cảm thấy hồ nghi, mở miệng hỏi:

– Ngươi là?

– À, tại hạ Thành Đức Thao, chính là hoàng đế bệ hạ hiện giờ của Thiên Hương
đế quốc…

Thành Đức Thao cười híp mắt nói, nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị Hùng Khai
Sơn cắt ngang, con mắt Hùng Vương chớp một cái, hết sức nghi hoặc:

– Cái gì? Ngươi là hoàng đế của Thiên Hương?

Thành Đức Thao lập tức nghẹn lời. Người này nói cái gì vậy? Việc này là việc
có thể nói lung tung sao? Đây chính là tội danh lớn bằng trời, bị chém đầu tru
di cửu tộc đó, bèn nhanh chóng nói tiếp:

– … khách khanh trong Bình phủ của người thừa kế vương vị Nhị hoàng tử.

(chú thích một chút nhỡ có người không hiểu. Chỗ này cu TĐT muốn nói là: “À,
tại hạ Thành Đức Thao, chính là khách khanh trong Bình phủ của Nhị hoàng tử –
người thừa kế vương vị hiện giờ của hoàng đế bệ hạ Thiên Hương đế quốc.” Tiếng
hán câu này là “A thì, tại hạ thành đức thao, nãi thị đương kim thiên hương đế
quốc hoàng đế bệ hạ đích vương vị kế thừa nhân nhị hoàng tử điện bình phủ
trung khách khanh!” Nhưng do tiếng Tung của có cái từ “đích” dở hơi, mình
không biết giải thích nên lấy VD vậy, VD thế này: “Tiểu Điệp đích mỹ nữ” vậy
dịch sang TV sẽ là “mỹ nữ của Tiểu Điệp” . Trong câu trên ku TĐT mới nói vế
trước từ “đích” mà ku Hùng Vương mới nghe đến đoạn “A thì, tại hạ thành đức
thao, nãi thị đương kim thiên hương đế quốc hoàng đế bệ hạ” mà đã ngắt lời ku
TĐT –> hiểu lầm như trên. Vậy đó )

Một vòng luẩn quẩn này, trực tiếp khiến đầu óc hai đại thú vương choáng váng.
Hai gã thú vương này vốn là hai gia hỏa có đầu óc tư duy tương đối đơn giản.
Người này lại cứ nói lòng và lòng vòng như vậy, nếu không ngất cũng phải khiến
người khác hôn mê đi. Hồ Liệt Địa lắc lắc đầu, cực kỳ bất mãn nói:

– Nói nhiều như vậy làm gì. Rốt cuộc ngươi là ai? Nói rõ ràng một chút được
không? Rốt cuộc ngươi là người nào? Ngươi muốn ngăn lại chúng ta để làm gì?

Sắc mặt Thành Đức Thao đỏ lên, trong lòng tức giận mắng: “Nguyên lai hai tên
này đúng là hai tên mọi rợ hoàn toàn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa! Hơn nữa xem
ý tứ này cũng rất ngu ngốc! Chúng ta vốn không quen biết, ngươi lại hỏi ta
muốn ngăn cản ngươi để làm gì? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bộ dạng của các
ngươi rất anh tuấn sao?” (Bướm bé: mợ, tức là thằng này thích cản đường
người anh tuấn tiêu sái rồi, gay chăng . Láng: Chuẩn đó đệ à. Ra đường
gặp mấy thằng õng ẹo mà nó kéo lại hỏi thăm thì nhớ cẩn thận )

Bất quá nếu là người ngu thì càng dễ lừa gạt. Thành đại công tử nén lại sự tức
giận, đem khuôn mặt vốn đã tươi cười đầy nhiệt tình bồi thêm vài phần ý tứ
“thân cận”:

– Nghe nói hai vị đường xa mà đến, trên người còn mang theo không ít dược
liệu. Ha ha, bề trên của tại hạ nghe nói, cảm thấy rất hứng thú, đặc biệt phái
tại hạ đến cùng hai vị anh hùng hiệp thương. Hai vị đường xa tới Thiên Hương,
chắc hẳn cũng là vì vàng bạc mà thôi. Bề trên của tại hạ là người bản địa nơi
này, rất có ý giúp đỡ, cũng không biết…

– Tiểu tử ngươi muốn đống dược liệu này?

Hùng Khai Sơn dùng một ánh mắt giống như đang nhìn xác chết nhìn tên Thành Đức
Thao ngu ngốc trước mắt.

Thành Đức Thao vội vàng giải thích:

– Không phải, không phải, dược liệu của hai vị sở hữu đều là thứ trân quý,
tại hạ làm sao có nhiều tiền như vậy. Bề trên của tại hạ, chính là đương kim
Nhị hoàng tử điện hạ muốn thu mua dược liệu của hai vị, không biết hai vị muốn
giao dịch như thế nào đây. Vô luận là dùng hoàng kim hay là bạc trắng cũng
không phải vấn đề.

Theo suy nghĩ của Thành Đức Thao, mình đã mang ra lá cờ (giống như mác, nhãn
hiệu đó. Láng: chỗ này ca nghĩ nên để là “chiêu bài”) lớn như Nhị hoàng
tử, còn nói rõ ràng giá cả có thể thương lượng. Nếu hai người này thử nghĩ,
chẳng phải lập tức trở nên hết sức lo sợ mà đem linh dược hiến lên sao? Sau đó
bản tự mình cố gắng một phen, dẫn bọn hắn tới đưa cho Nhị hoàng tử, ban thưởng
cho một chút, cho dù đầu óc của hai người này quả thực là không thông minh,
không biết điều, mình cũng giải thích rằng có thể dùng vàng bạc để giao dịch,
cho nhiều tiền một chút rồi tống cổ đi là được.

Sơn dã thảo dân, có mấy ai từng nhìn thấy hoàng tử? Càng không nói là cùng
hoàng tử buôn bán. Cái này cũng đủ để bọn hắn vinh dự mà đi khoác lác khắp
nơi. Về phần giá giao dịch cụ thể là bao nhiêu, đây còn không phải là do chính
mình thích nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu sao?

Hồ Liệt Địa há miệng thở dốc :

– Nhị hoàng tử? Chính là con thứ hai của hoàng đế Thiên Hương mà ngươi vừa
mới nói sao?

– Đúng là Nhị điện hạ!

Thành Đức Thao càng ngày càng không kiên nhẫn nổi, đặc biệt cố ý nhấn mạnh ngữ
khí ở ba chữ “Nhị điện hạ”. Thực sự là hai tên nhà quê a. Cái gì gọi là “con
thứ hai”? Đây là lời mà chỉ có nông dân mới nói.

Thật sự là rất không biết biết nói chuyện.

Hùng Khai Sơn lỗ mũi hướng lên trời, quát:

– Không bán! Nhanh cút qua một bên đi!

– Cuồng đồ giỏi lắm, dám càn rỡ như thế!

Đang khi vẻ mặt Thành Đức Thao ngạo nghễ, nghe câu này cả người đều run lên!
Trăm triệu lần không thể tưởng được, hai tên dã nhân cũng dám cự tuyệt việc
mua bán với Nhị hoàng tử điện hạ một cách trắng trợn như thế.

– Sớm đã nhìn ra hai người các ngươi không phải là người lương thiện. Nói vậy
đống linh dược kia cũng là bọn ngươi giết người cướp của mà có được. Người
đâu, đem hai tên trộm cắp này bắt lại cho ta. Nếu có chút phản kháng, giết
chết không cần luận tội! Nhớ là ngàn vạn lần đừng tổn hại linh dược!

Mặt Thành Đức Thao như hàn sương, bàn tay to vung lên, ra vẻ uy nghiêm đáng sợ
hạ lệnh!

– Còn không phải muốn cướp linh dược sao? Trên một đường này những tên gia
hỏa muốn cướp linh dược của chúng ta phỏng chừng ít nhất cũng có năm ba ngàn
người, tiểu tử ngươi có biết những người này hiện giờ đang ở đâu không? Lão tử
hôm nay đạt được mục đích nên tâm tình xem như không tệ, nếu hiện tại tiểu tử
ngươi tránh đường ra, lão tử coi như là phát một cái thiện tâm tha cho tiểu tử
ngươi!

Hồ Liệt Địa khoanh tay nghiêng đầu, như cười như không nhìn Thành Đức Thao,
trong lòng thực sự cảm thấy có chút buồn cười. Trong nhân thế này người không
biết sống chết cũng nhiều quá đi. Tỷ như vị thiếu niên trước mắt này, nhiều
nhất cũng chỉ là tu vi cấp độ Kim Huyền, suất lĩnh một đám thủ hạ rác rưởi vẫn
chưa tới Ngân Huyền, lại đã nghĩ mình có thể cướp linh dược từ trong tay Thiên
Phạt Chí Tôn thú vương…

Chuyện đùa này nói ra, chẳng phải là làm cho người ta cười rớt răng hàm sao?

Thật sự là buồn cười a.

Thành Đức Thao ngạo mạn liếc mắt nói:

– Ta không quản bọn ngươi là ai, cũng không cần biết. Ta chỉ biết nơi này
chính là Thiên Hương đô thành, là dưới chân thiên tử! Vô luận ngươi là ai, có
bao nhiêu bản lĩnh, đến nơi này cũng phải thành thành thật thật. Cho dù ngươi
là rồng, ngươi cũng phải để ta kiểm soát, là lão hổ, ngươi cũng phải nằm úp
sấp xuống cho ta! Chẳng nhẽ khu khu chỉ bằng hai người các ngươi còn muốn trèo
lên trời cao sao? Chỉ bằng lời ngươi vừa nói ra kia là có thể chứng minh hai
người các ngươi hẳn là kẻ cắp không thể nghi ngờ. Bổn công tử hôm nay cũng
phát một cái thiện tâm, hai người dã nhân các ngươi nếu như thức thời giao ra
đống dược liệu này, bổn công tử liền làm chủ tha các ngươi rời đi. Nếu như còn
dám càn rỡ, hừ hừ…

Lời tuy chưa nói xong, ý uy hiếp giết người đoạt bảo dĩ nhiên đã rõ rành rành.

Ánh mắt Hổ Vương Hồ Liệt Địa nhất thời trừng lớn giống như chuông đồng. Nói
rồng, đó là con gì đó trong truyền thuyết, ai cũng chưa thấy qua, nhưng nếu là
lão hổ, Hồ Liệt Địa chính là một lão hổ thực sự, hơn nữa dường như còn là vua
trong loài hổ!

Bổn ý những lời này của Thành Đức Thao tuy rằng cũng chỉ là so sánh mà thôi,
nhưng lọt vào trong tai vị Hổ Vương này, lại không thể nghi ngờ là nhân vật
giống như con kiến hôi trước mắt, lại muốn Hổ Vương điện hạ vĩ đại gục xuống
trước mặt mình để vẫy đuôi!

Ánh mắt Hồ Liệt Địa từ từ híp lại, âm u nói:

– Nếu như ta không muốn nằm úp sấp xuống? Ta muốn càn rỡ một chút thì sao?

– Không muốn nằm úp sấp xuống? Muốn càn rỡ một chút? Vậy các người tức khắc
máu tươi bắn năm bước, phơi thây tại chỗ.

Thành Đức Thao giận dữ, căn bản là không nghĩ tới người này tại sao không có
hỏi “Nếu như ta không muốn bị kiểm soát” ngược lại chỉ hỏi “Nếu như ta không
muốn nằm úp sấp xuống?” đến cùng là có ý tứ gì. Nhưng hắn cảm giác được tôn
nghiêm của bản thân mình đã giảm xuống, nhất thời trở nên cuồng nộ, trong
miệng không ngừng gào thét, bắt bọn hộ vệ phải tiến lên, mau chóng bắt lấy hai
tên gia hỏa không biết trời cao đất dầy này. Mặc dù không phải là máu tươi bắn
năm bước, cũng muốn trước hết đánh đập một chút rồi nói sau!

– Khoan đã!

Một thanh âm hết sức uy nghiêm truyền đến. Nhị hoàng tử điện hạ chậm rãi đi
tới, mang theo vẻ mặt chiêu hiền đãi sĩ tươi cười nói:

– Hai vị anh hùng, tại hạ chính là Thiên Hương Nhị hoàng tử.

– Hoàng tử cái con mịa nhà ngươi!

Hồ Liệt Địa bạo phát. Vị Hổ Vương này cảm giác mình đã chịu vũ nhục thật lớn,
nhất thời phẫn nộ:

– Hoàng tử cái chó má gì? Ngươi rốt cuộc là cái đồ chơi cứt chó gì chứ? Nhi
tử của hoàng đế thì giỏi lắm sao? Fuc…! Cũng dám làm đại gia ta khó xử. Ta
thật sự muốn….ta thật sự muốn…

Thực lực Hổ Vương nhất định là cao đến không thể chê, nhưng đầu óc cũng ngốc
hết nói. Cứ “thật muốn” nửa ngày cũng không nói ra được nửa câu độc ác, cảm
thấy hết sức buồn bực. Quên đi, hành động mới là thực tế nhất. Hắn liền khẽ
vươn tay, cánh tay “vù” một tiếng giống như là lo xo giật lại, vai không lắc
đầu không động, liền lập tức đem tên gia hỏa Thành Đức Thao mà hắn đã chán
ghét tới cực điểm bắt lại đây, mở ra cái miệng rộng như bồn máu, răng rắc một
ngụm cắn đứt cổ:

– Ta chính là muốn… như vậy.

Máu tươi bắn ra như suối, Hồ Liệt Địa miệng đầy vệt máu, ánh mắt nanh ác,
nhưng kình khí của hắn tự bảo vệ bản thân, máu tươi nhiều như vậy thế nhưng
một giọt cũng không rơi xuống trên người hắn. Cái miệng to há ra, đem khối
thịt trong miệng phun ra, “bộp” một tiếng rơi trên mặt đất, mắng:

– Phi, thịt người này tại sao lại thối như vậy?

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận