Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý chăm chú nhìn lên, bốn mắt đăm đăm, hai người đều
là đại tướng, từng cầm binh trăm vạn, máu tanh gì cũng đều thấy, không gì là
chưa trải qua nhưng hôm nay chính mắt trông thấy người chết kiểu này, hơn nữa
người này còn là loại cao thủ đỉnh phong chỉ tồn tại như thần tiên trong
truyền thuyết lục địa. Lại nghĩ đến việc Hoàng Thái Dương bị chết theo lời thề
của hắn, hai người không tự chủ được cảm giác lạnh lẽo bao phủ cả người…
Chẳng lẽ trong nơi u minh tối tăm kia thật sự có cái gọi là “ý trời”, thật sự
có người đang giám sát tất cả sao?
Đạo trời công bằng sao?
Cơ mặt nơi khóe mắt của Ưng Bác Không bỗng run run, giật mình nói:
– Chết rồi sao?
Hai mắt của Xà Vương Thiên Tầm ngơ ngẩn nhìn xuống mặt đất, nhìn thi thể bị
chém thành hai đoạn, giống như ngủ mê nói mớ, nói:
– Đã thành dạng này rồi chẳng lẽ còn có thể sống sao?
Ưng Bác Không rùng mình một cái, ôm lấy bả vai, lẩm bẩm nói:
– Nhưng con mẹ nó, chết kiểu này cũng thật quá… Ngươi nói xem, năm đó hắn
phát thệ gì đó khác không được sao, sao lại phải phát ra lời thề độc như vậy?
Thật là, con mẹ nó, tự làm khó bản thân mà, nếu chỉ phát thệ bị chết nhanh
chóng thì đâu đến nỗi phải chết không toàn thây như bây giờ?
Xà Vương lại nhìn nhìn cỗ thi thể kia một lần nữa, rốt cục nhịn không được nôn
thành tiếng, che miệng nhanh như chớp bỏ đi, thân pháp so với lúc đánh nhau
còn muốn nhanh hơn vài phần, cái kia thật sự quá tởm mà.
Ánh mắt Quân Chiến Thiên phức tạp, đứng một hồi rốt cuộc nói:
– Bảo hạ nhân quét dọn một chút, nhanh chóng mang đi chốn cất. Người cũng đã
chết, ân oán tiêu tan. Dù sao cũng là cao thủ một đời, ngàn vạn lần không được
làm qua loa. Trời cũng không còn sớm nữa. Tất cả mọi người nhanh nghỉ ngơi đi.
Nói xong, lão gia tử cùng Quân Vô Ý hai người lặng lẽ xoay người đi.
Công lực của hai người vừa mới tăng lên không lâu, vốn còn nghĩ với thực lực
mình hiện giờ khó mà gặp địch thủ, ít nhất cũng có tư cách là cường giả đương
thời. Nhưng tối này, thấy một trận chiến này, tự bản thân cảm nhận công lực
vẫn hoàn toàn chưa đủ, không giúp được gì, hai cha con Quân lão gia tử không
khỏi có chút mất mát.
Về phần hai người Xà Vương Thiên Tầm cùng Mai Tuyết Yên, Quân Mạc Tà cũng
không chủ động giới thiệu để mình gặp mặt, như vậy cả hai đều là nhân vật thần
bí. Quân lão gia tử tự nhiên hiểu rõ đạo lý, dứt khoát không hỏi. Một mạch đi
thẳng về phòng ngủ.
Mai Tuyết Yên đứng cách đó không xa, một thân áo trắng tung bay, thở dài nói:
– Đáng tiếc, một vị Chí Tôn cao thủ không chết trên chiến trường ác liệt mà
lại bị chết ở nơi này, nhân tình quả thật là thật bi ai.
Quân Mạc Tà cười hắc hắc nói:
– Quả thực là nhân tình bi ai. Cường giả Chí Tôn như vậy cũng không có đạo
đức gì cả. Mai cô nương cũng đừng mong chờ người khác đều giống ngươi, giống
như thánh nhân, lo lắng cho thiên hạ, nghĩ cho đại cuộc… Hắc hắc hắc, nếu là
dựa vào những kẻ như vậy để bảo hộ đại lục thì lão tử thà rằng rút kiếm tự vẫn
còn hơn.
Mai Tuyết Yên nhìn hắn một cái, than nhẹ một tiếng, nói:
– Thế nhưng cứ như vậy, đối với thực lực của đại lục dù sao cũng mất đi một
cao thủ mạnh mẽ. Trong trận chiến này, mỗi nhân tố dù nhỏ bé cũng sẽ ảnh hưởng
đến toàn bộ đại lục. Mà thực lực ở mức cường giả như vậy, toàn bộ đại lục cũng
không có mấy người. Ngày sau, nếu bởi vì vậy mà bị dị tộc xâm nhập, như vậy
toàn bộ đại lục, thậm chí là cả thiên hạ, có thể sẽ…
Quân Mạc Tà chớp mắt, cười lạnh một tiếng nói:
– Thiên hạ hưng vong, không liên quan đến ta. Không cần nói với ta đạo lý sáo
rỗng này. Ngay cả khi bị di tộc xâm lấn thì sao? Bất quá thì đến lúc đó cá
chết rách lưới thôi. Chẳng lẽ dị tộc toàn bộ đều đạt tới trình độ trên Chí Tôn
cường giả sao? Nếu quả thật bị xâm lấn, lão tử giết không được những kẻ mạnh
nhất thì chẳng lẻ không giết được những kẻ yếu hơn hay sao? Đều là một đám
đáng chết, con mẹ nó cái đồ hỗn đản.
– Sao ngươi có thể nói như vậy?
Mai Tuyết Yên có chút căm giận nói.
– Thành bại của trận chiến này ảnh hưởng đến vạn năm. Nếu quả thật là bị
ngoại tộc xâm lấn, toàn bộ đại lục sẽ sa vào trầm luân cũng không chừng. Ngươi
thân là người đại lục sao lại không có nửa điểm lương tâm, trách nhiệm vậy?
– Lương tâm trách nhiệm? Ta dĩ nhiên là có. Nhưng ở chỗ này ta phải nói với
ngươi một câu, ngàn vạn lần không cần vì cái gì gọi là “Đoạt Thiên chi chiến”
chết tiệt đó mà quên đi cách đối nhân xử thế cơ bản nhất. Nhường bước sẽ chỉ
làm cho đối thủ của ngươi từng bước ép sát, ngươi có thể để ý tới toàn cục
nhưng người khác thì không hẳn thế. Việc phân tranh là vẫn tồn tại. Tựa như
lúc này đây, ta không giết hắn, hắn sau khi trở về thì Mộng Huyễn Huyết Hải và
Thiên Phạt sâm lâm nhất định trở thành kẻ thù một mất một còn. Đến lúc đó một
hồi phong ba còn lớn hơn, cao thủ chết càng nhiều hơn nữa!
Quân Mạc Tà lạnh lùng nhìn nàng:
– Mai cô nương, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết. Đến lúc thất bại thì dù có
thần tiên đến chăng nữa, toàn bộ đại lúc cũng sẽ thất bại, nếu không phải tới
lúc, dù phái Ngân Huyền đi cũng có thể đại thắng “Đoạt Thiên chi chiến”. Ta
chưa bao giờ sợ hãi địch nhân cường đại, nhưng vạn phần sợ hãi sự ngu xuẩn như
heo của những kẻ bên mình. Hơn nữa, thế sự vô thường, ai có thể nói trước
được? Nói không chừng khi nào Thiên Trụ sơn sụp đổ thì đám người dị tộc chết
tiệt cũng nằm dưới mặt đất hết rồi. Hãy nghĩ tới việc này, sẽ không phải buồn
lo vô cớ nữa. Ngươi nếu có nhiều thời gian rỗi vậy, không bằng chính mình từ
từ suy nghĩ một chút, tìm một lang quân đẹp trai tuấn tú tâm đầu ý hợp rồi gả
đi cho rồi. Đây chính là chuyện quan trọng chung thân đại sự đó.
Quân đại thiếu vỗ ngực một cái, tiếp:
– Ví như ta đây, kỳ thật ngươi cũng biết rõ, bổn công tử phong lưu tiêu sái,
tài mạo song toàn, ngọc thụ lâm phong, hiệp cốt nhu tràng, kiếm đảm cầm tâm,
tài hoa tột bức, kỳ tài ngút trời, có thể nói là xứng đôi vừa lứa với Mai cô
nương nhất, hơn nữa đêm qua ngươi đột nhiên thị uy, phi lễ với ta, ngươi phải
chịu trách nhiệm đó nha. Nếu không bổn công tử sẽ khóc và thắt cổ tự vẫn cho
ngươi xem. (DG: nếu ta dịch đúng thì không biết thằng này là trai hay gái đây
a )
(“hiệp cốt nhu tràng” nghĩa là xương cứng ruột mềm, ý chỉ người anh hùng bề
ngoài thô lỗ nhưng có tấm lòng ôn nhu, đối xử tốt bụng với mọi người, đặc biệt
là phụ nữ. “Kiếm đảm cầm tâm” nghĩa là múa kiếm thì thấy rõ sự gan dạ, đánh
đàn thì thấy rõ lòng cao đẹp, ý chỉ bậc tài hoa. Ai muốn hiểu rõ hơn về “kiếm
đảm cầm tâm” thì bấm spoiler ở dưới đây để xem. Các câu khác chắc ko cần giải
thích nữa – biên)
Mai Tuyết Yên thoáng đỏ bừng cả khuôn mặt, tay chỉ vào hắn, sao lại có kẻ vô
sĩ như vậy, cả người run rẩy nói không ra lời, hơn nửa ngày mới rốt cuộc thốt
ra được một câu:
– Ngươi … ngươi … ngươi sao lại có thể vô sỉ như vậy hả?
Mai Tuyết Yên cả đời tung hoành thiên hạ, thậm chí có thể nói hiếm có điều gì
nàng không biết, không hiểu rõ. Bất kể nói với nàng điều gì, Mai Tuyết Yên đều
có kiến giải của mình, thậm chí còn có thể phản bác khiến người khác không nói
được gì nhưng chỉ riêng chuyện tình yêu nam nữ, chuyển cưới gả thì nàng lại
rất xấu hổ, không nói ra lời.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ đúng với Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia mà thôi.
Nếu là người khác nói với nàng những lời như vậy, phỏng chừng sớm đã bị nàng
đập thành bánh thịt rồi.
– Gì? Không có răng? Sao có thể được?
Quân Mạc Tà nhe răng nói, khoe hai hàng răng trắng tinh đều đặn, khi ở dưới
ánh trăng chợt sáng lóe lên, cười hắc hắc.
– Bổn thiếu gia miệng đầy răng chắc khỏe, khi còn bé không ăn đường, càng
không có thói quen xấu, mỗi ngày đánh răng hai ba lần, ngay cả chút sâu răng
cũng không có, làm sao có thể nói không có răng được chứ? Mai cô nương, ngươi
hôm qua hôn ta chẳng lẽ còn không biết ta có răng hay không? Đúng rồi, ta nghe
nói chỉ có nhân tài phi lễ người khác mới có thể vô sỉ a, cô nương sao lại có
thể nói ta vô sỉ nhỉ? Nói như vậy thì còn đâu là mặt mũi của ta nữa? Bổn thiếu
gia quả thật là bị hại thảm thương mà.
– Kỳ thật ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó nha. Mai cô nương, ngươi cũng
đừng qua lo lắng, dù sao ngươi cũng đã lỡ làm rồi. Hôn, ngươi cũng đã hôn; sờ,
người cũng đã sỡ rồi, nhìn thì người cũng đã nhìn rồi. Tuy rằng bất đắc dĩ
nhưng ta cũng cam chịu số phận.
– Ai bảo ta luôn là người thuần thiết chứ.
Dùng thái độ vô cùng hung hăng, càn quấy nói ra, Quân thiếu gia nho nhã lễ độ
một tiếng nói chúc ngủ ngon, sau đó dương dương tự đắc hát lên một khúc, rồi
thản nhiên trở về phòng ngủ. Bỏ lại phía sau Mai Tuyết Yên đại cô nương trừng
mắt nhìn lưng hắn, hai hàm răng cắn chặt kêu lên ken két.
Thật không thể tưởng tượng được, người này trình độ vô sỉ lại còn vượt quá dự
liệu của mình, lời cuối cùng liên đem ta thành kẻ vô sỉ. Trời ơi đất hỡi, ta
tức chết mất thôi.
Lão thiên , mang cho ta một tên cao thủ giống như Hoàng Thái Dương mau, cho ta
phát tiết một chút tức giận đi a.
Có thể là ông trời không nghe hoặc cao thủ như Hoàng Thái Dương quá ít nên
nguyện vọng của Mai đại mỹ nhân dĩ nhiên là không đạt được.
Bất quá, Mai Tuyết Yên cũng biết, lời Quân Mạc Tà mới nói vừa rồi tuy rằng có
chút bỡn cợt nhưng thực ra nghiêm túc nhắc nhở mình một việc đó là triệu lần
không cần phải xem Đoạt Thiên chi chiến quá mức nghiêm trọng. Hết thảy đều vì
Đoạt Thiên chi chiến chuẩn bị thì chính là tự trói buộc mình. Quả là nhược
điểm lớn a.
Thậm chí, Tam Đại Thánh Địa nếu cần đều có thể lợi dụng những lời nói này với
mình, cũng chưa chắc là không thể. Quân Mạc Tà dùng cách thức hỗn trướng này
nói ra, chắc là sợ chính mình chịu không nổi. Mặc dù có chút thô tục nhưng
dụng ý cũng đủ uyển chuyển.
Sự việc xảy ra ngày hôm nay, chính mình hẳn phải tự xuống tay giết chết Hoàng
Thái Dương.
Nghĩ đi nghĩ lại, tức giận trên mặt Mai Tuyến Yên chậm rãi biến mất, hơi hơi
nở nụ cười, nguyên lai người này đối với chính mình cũng là dụng tâm khổ tướng
a.
oOo
Ngày thứ hai cũng tới, mặt trời vẫn như ngày thường lên xuống đều đặn.
Thế giới này là như thế, mặc kệ ngày hôm qua đã chết người nào, hoặc chết bao
nhiêu người. Ngày kế tiếp vẫn thời gian như vậy vẫn sáng tối như nhau.
Hoàng Thái Dương một đêm không về, làm cho mọi người ở Mộng Huyễn Huyết Hải
đều hoảng hốt.
Cả nhà Hoàng gia càng như kiến bò trên chảo nóng.
Mặc dù khoảng cách giữa hai nơi dĩ nhiên không ngắn nhưng với công lực của
Hoàng Thái Dương đi qua đi lại cũng có thể chỉ dùng một canh giờ, thế nhưng
một đêm đã trôi qua, mặc kệ là chuyện gì cũng là quá đủ thời gian.
Nhưng Hoàng Thái Dương chính là một đêm chưa về.
Hắn trước khi đi còn tin tưởng chắc chắn trăm lần, nói qua
– Chỉ là một bọn tôm tép nhãi nhép, bổn tọa một tay là có thể thu phục toàn
bộ, cần gì phải đi nhiều người như vậy? Lão phu trước khi trời sáng sẽ trở về.
Các ngươi chuẩn bị rượu mừng công đi.
Lão cũng kịch liệt phản đối những người trong Mộng Huyễn Huyết Hải yêu cầu đi
cùng.
Hoàng gia chính vì vậy suốt đêm chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, ngóng trông lão
tổ tổng chiến thắng trở về, sau đó đánh chén no say. Mừng công cho lão tổ
tong. Nhưng thời gian chớp mắt trôi qua, mắt thấy phía đông tỏa sáng, mọi
người rốt cục cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
Khi mặt trời lên cao, mọi người lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cơ hồ trong lòng mỗi người đều nặng trịch như bị một khối chì đè ép. Dù sao
đêm qua động tĩnh bên kia cũng không phải nhỏ, nhất là Hoàng Thái Dương cùng
hai đại Chí Tôn, một kích kia, thật có thể nói là trời rung đất chuyển. Hoàng
gia bên này có thể nghe rõ ràng. Thậm chí cảm giác được vài chấn động của mặt
đất ngay dưới bàn chân.
Rõ ràng là Hoàng Thái Dương ở bên kia gặp phải địch thủ cực kì mạnh mẽ.
Mà Hoàng Thái Dương đến bây giờ vẫn chưa về, hết thảy đều nghĩ tới chuyện tệ
hại nhất.
Mộng Huyễn Huyết Hải định đưa bốn vị Chí Tôn đi tiếp viện nhưng lại bị thiếu
tông chủ Hô Diên Tiếu cực lực ngăn trở. Hô Diên Tiếu viện lí do rất đơn giản:
“Ở trong mắt chúng ta công lực của Hoàng lão chính là cao tuyệt. Nếu hắn có
thể giải quyết sự tình trở về, chúng ta không đi. Nếu hắn không thể thể giải
quyết, thậm chí gặp đối thủ ngay cả chạy trốn cũng không được, thì ngay cả
chúng ta toàn bộ đi tới cũng chỉ sợ không thấm vào đâu, chỉ thêm thương vong
mà thôi.”
Cho nên mọi người tiếp tục kiên nhẫn đợi đi!