– Nửa năm trước Quân Mạc Tà ta buộc lòng phải làm một tam thế tổ,
quần áo lụa là, bại gia chi tử, tại Thiên Nam trước đây Quân Mạc Tà
bất quá chỉ là một người tầm thường khí nhỏ, hôm nay tuy Quân Mạc
Tà không phải là một chúa tể trên bầu trời, nhưng tu vị cũng đã
đạt tới Thiên Huyền trung giai. Mai cô nương đã sống qua nhiều năm,
nhìn xa trông rộng tại sao có thể khẳng định Quân Mạc Tà trong gần
ba năm sau không thể bước vào Chí Tôn cảnh giới. Cuối cùng ai là
người hồ ngôn loạn ngữ, nằm si nói mộng hãy để tương lai sau này
chứng minh!
Nghe những lời cuồng vọng của Quân Đại thiều gia, Mai Tuyết Yên cũng
hơi tức cười. Không sai, trong thời gian hơn nửa năm từ một người được
coi là rác rưởi lột xác thành Thiên Huyền cường giả, người mà
người thường có khi cả đời cũng không với tới, còn lại thời gian
hơn hai năm, như thế nào lại không thể có đột phá đây!
Đang lúc Mai Tuyết Yên sững sờ thì bên tai lại vang lên tiếng của Quân
Mạc Tà:
– Quân Mạc Tà ta muốn làm chuyện gì, thế gian này không có gì có
thể ngăn cản được. Ngay cả là trời cũng không được!
Quân Mạc Tà nói những lời này ngữ khí rất bình thản nhưng trong đó
ẩn chứa hào khí xung thiên làm cho Mai Tuyết Yên cũng phải động dung.
Mai Tuyết Yên chậm rãi nheo ánh mắt có chút hoảng hốt, bởi vì câu
nói cuồng ngạo của Quân Mạc Tà, nàng lại có phần cảm thấy tin
tưởng, sự tin tưởng xuất phát từ đáy lòng!
Mà tâm cảnh kiên nghị của mình có thể phát sinh tình huống như thế,
thật là đáng sợ!
– Gần đây, nghe nói tại Quý Tộc Đường của ngươi có đấu giá một
loại linh dược gọi là Diệp Cốt Đan?
Mai Tuyết Yên nhàn nhạt cười, cũng lại âm thầm vận chuyển nguyên lực
làm cho nội tâm rung động của bản thân dần bình lặng trở lại.
– Ha Ha, linh dược gì chứ, cũng chỉ là một thứ bắt mắt thôi, chẳng
lẽ Mai cô nương cũng có hứng thú?
Quân Mạc Tà cười cười.
– Bắt mắt? Không ngờ Quân công tử lại nói như vậy, thứ dễ nhìn ấy
đối với huyền thú chúng ta thì không có tác dụng gì quá lớn, nhưng
đối với huyền giả loài người các người lại là thứ có thể thoát
thai hoán cốt. Chẳng lẽ điều này sư phụ ngươi không nói cho ngươi
biết chăng? Mà ngươi, có thể mang ra đấu giá thứ như vậy! Ta không
thế không bội phục lá gan ghê gớm của ngươi.
Mai Tuyết Yên khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt ngưng trọng:
– Ta nghĩ, đấu giá lần này, một khi xác định được vật phẩm đấu
giá là thật, tam đại thánh địa cũng có khả năng sẽ phái người đến
đây mong được đem thân thể trời sinh một lần nữa hấp thụ, rèn luyện
qua đan dược này. Thiên cổ tuyệt phẩm loại này tuyệt đối chưa bao
giờ xuất hiện trên thế gian.
– Tam đại thánh địa cũng phái người tới? Khả năng này không lớn
chứ? Đan dược này cũng là mặt hàng tầm thường nhiều nhất chỉ có
thể cải tạo một chút đối với thân thể và xương cốt thôi. Tam đại
thánh địa đã tồn tại mấy ngàn năm, như thế nào có thể để ý đến
những đồ vật này?
Quân Mạc Tà có phần ngạc nhiên.
– Không có khả năng là sao? Ngươi dám nói đây là mặt hàng tầm
thường sao? Ngươi cũng là Huyền giả, chẳng lẽ còn không biết, thân
thể loài người dù là kỳ tài trời sinh, hay người cần cù tu luyện
trên tổng thể đều không hoàn toàn hoàn hảo. Cùng một lúc không thể
thi triển hai chiêu thức, cho nên vũ kỹ của huyền giả có nhiều chỗ
thiếu hụt, mà chúng ta gọi đó là sơ hở. Còn có tốc độ xuất thủ
nhanh hay không. Những điều này trực tiếp quan hệ với xương cốt gân
mạch cực kỳ mật thiết.
– Một số cao thủ hiện tại, cả đời theo đuổi có thể đề cao tốc độ
tăng thêm một chút thôi nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công được.
Mai Tuyết Yên có chút bất đắc dĩ:
– Mà ngươi trong tay cầm vật có ích rất lớn đối với các cao thủ
đang thời điểm đột phá mang ra đấu giá. Ngươi cũng đã biết, kể cả
Chí Tôn Thần Huyền có thiên phú tu luyện về thân thể cho tới bây giờ
cũng không có bất cứ biện pháp gì thay đổi. Nhưng nếu có thể chiếm
được Diệp Cốt Đan để phục dụng, chỉ cần có một chút công hiệu,
nhờ xương cốt thoáng biến hóa cũng đủ cho thực lực của những cường
giả này tiến thêm một bước. Mà ngươi hẳn biết rằng đạt tới trình
độ của những cường giả này tăng thêm tu vị thì khó khăn tới mức
nào.
– Thì ra là thế, ta cũng có chút xem nhẹ.
Quân Mạc Tà gật đầu trầm tư:
– Xem ra ta nghĩ chuyện này có chút quá đơn giản.
Hắn ngẩng đầu nói:
– Mai cô nương, đa tạ cô đã chỉ ra cho ta. Hai vị thực lực siêu nhiên,
nhưng ở chỗ này chưa chắc đã là tiện lợi. Không bằng, dứt khoát
tới chỗ của ta, cùng Thanh Hàn tỷ làm bạn, dù sao các cô cũng đã
biết nhau. Cứ như vậy, chúng ta có thể chiếu cố tốt với nhau, thương
lượng chuyện gì cũng dễ dàng hơn một chút.
Quân Mạc Tà ở trong lòng cũng đã có tính toán, nếu là đem được hai
cô nương xinh đẹp như thiên tiên này về nhà, giống như Quân gia có thể
có thêm hai tấm bùa hộ mạng, hơn nữa thực lực hai người cường đại
tới mức này. Hai vị nữ nhân vừa xinh đẹp như thiên tiên lại có thực
lực siêu cường.
Quả nhiên là chỗ bảo hộ tốt!
Một người cao hơn cả Chí Tôn cường giả cực mạnh Mai Tuyết Yên. Một
người có thể so sánh với thực lực của bát đại Chí Tôn Xà Vương, ở
nhà lại còn có thảo nguyên thần ưng Ưng Bác Không. Thực lực như vậy
Thiên Hương hoàng gia cũng không có được. Cho dù tất cả các Chí Tôn
cường giả tụ tập đầy đủ hay tam đại thánh địa có tới cũng có thể
bảo đảm sự an toàn của bản than, cả sự an toàn của những người mình quan
tâm nhất nữa.
Mà quan trọng nhất là lo lắng trong lòng có thể buông xuống, có thể
đến Đông Phương thế gia, sau đó đi tới Phong tuyết Ngân thành, giải
quyết tâm nguyện lâu nay!
Tuyết Sơn sụp đổ! Hai người tam thúc tam thẩm có thể đoàn tụ với nhau.
Đây mới chính là điều mà Quân Mạc Tà trong khoảng thời gian này cố
gắng thực hiện, là mục tiêu duy nhất của hắn!
Bất quá dù cho có bọn họ giúp đỡ, nhưng vẫn phải dựa vào thực
lực của chính mình, cố gắng tu luyện, nhất định phải tăng tiến tu
vi, đột phá Khai Thiên Tạo Hóa công, đột phá Linh Lung Hồng Quân Tháp,
chỉ có như thế lực lượng của mình mới ngày càng cường đại.
– Được, chúng ta đây liền mặt dày làm phiền ngươi vậy. Ta cũng muốn
nhân cơ hội này xem có thể cùng lệnh sư nói chuyện một lần, gia tăng
sự hợp tác hay không.
Mai Tuyết Yên do dự một lúc rồi cũng đáp ứng,
Quân Mạc Tà trong lòng vui mừng.
Ba người đồng hành, hướng Thiên Hương thành đi tới. Trên đường Quân
Mạc Tà tò mò hỏi một câu:
– Mai cô nương, cô từng nói qua, những lang nhân kia mỗi khi xuất chiêu
lại hét lớn một tiếng, rốt cuộc là hét cái gì.
Đôi mi thanh tú của Mai Tuyết Yên khẽ nhíu, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
– Hình như là “phách lạc” gì gì đó. Đại chiến lần trước trải qua
cũng đã khá lâu, ta cũng không nhớ rõ lắm.
Nghe những lời này Quân Mạc Tà đột nhiên tức giận, cắn răng mắng:
– Phách cách yết lộ. (Hình như là câu mấy bọn Nhật hay quát lên hay sao đó
^^!)
– Đúng, đúng là câu này.
Mai Tuyết Yên gõ gõ lên đầu một lúc cũng nhớ ra, nhìn Quân Mạc Tà
có phần ngạc nhiên nói:
– Sao ngươi lại biết? Chẳng nhẽ sư phụ ngươi cũng tham gia vào cuộc
chiến ấy?
Quân Mạc Tà đi nhanh lên phía trước không trả lời.
Đem hai người trở về nhà, Quân Mạc Tà an bài họ ở cùng chỗ với
Quản Thanh Hàn, dù sao họ cũng từng quen biết. Sau đó lại lao vào
luyện công. Trong mấy ngày này, nhận được thiệp mời triệu kiến của
ba vị hoàng tử, các thiệp mời của các đại thế gia, thậm chí cả
các Huyền khí thế gia nổi tiếng ở ngoài thành Thiên Hương đến đây
cầu kiến…
Quân Mạc Tà một mực bỏ mặc, không rảnh để xử lý những việc nhỏ
nhặt này!
Đường Nguyên trong khoảng thời gian này càng vất vả sứt đầu mẻ
trán. Cùng một lúc chuẩn bị đem Diệp Cốt Đan đấu giá, lại phải
ứng phó với hoàng gia về những việc rùm beng trước đó. Tất cả sự
việc đều cùng một lúc kéo tới.
Bàn Tử cũng phát hiện, mình chủ trì lần đấu giá này chỉ sợ không
phải dễ dàng. Ít nhất sẽ không nhẹ nhàng như những lần đấu giá
trước đó. Ngay cả hắn nhận thức được điều này nhưng vẫn không thể
thay đổi được!
Mặt khác, không may nhất chính là Đông Thành Hoàng Gia. Phái nhi tử
tiến vào Thiên Hương thành mong muốn nhi tử có thể đạt được điều
tốt mang về nhà, hoặc là cố gắng mang đến hy vọng trong hôn sự với
Độc Cô gia, thực lực gia tộc chắc chắn sẽ tiếp tục tăng vọt. Không
ngờ lại mang tới một tin dữ to lớn như thế!
Không nói tới nhi tử đột nhiên bị người ta sát hại, phải đối phó
với sự giận giữ Độc Cô Tung Hoành lão gia tử buộc Hoàng gia phải
có lời giải thích cụ thể. Đến lúc này bên trong Hoàng gia xem như
đã hoàn toàn luống cuống.
Bên này ứng phó với Độc Cô lão gia tử còn chưa xong. Tất cả các
sinh ý của Hoàng gia từ trước tới nay lại gặp phải nguy cơ. Cơ hồ
tất cả các đối tác đều trong một đêm ngoảnh mặt lại, chấm dứt quan
hệ với gia tộc. Hơn nữa các mối làm ăn của gia tộc thì bị người
khác ép tới không thể ngẩng đầu. Hoàn toàn phải bán phá giá tất
cả tài sản.
Cái này còn chưa hết, luôn luôn bị người khác quấy phá, một ngày
nhiều lần bị bọn du côn xông vào vơ vét tài sản, nhân viên trong nhà
đi ra ngoài thì đều bị đánh sưng hết mặt mũi, toàn thân thương tích
trở về.
Ngay cả quan phủ địa phương, thành chủ lão gia mọi ngày vẫn thường
uống rượu nói chuyện phiếm, cũng dứt khoát làm khó dễ. Nói cách
khác, nều ngày trước, chuyện thủ tục dễ dãi ba ngày là xong, nhưng
hiện tại làm trong vòng nửa tháng còn chưa được một phần ba thủ
tục, vẫn không thể có ý kiến. Một khi có ý kiến, sẽ đình chỉ làm
thủ tục đó, sau đó phải bắt đầu lại từ đầu.
Sự việc đến mực này, có ngu dốt tới đâu thì Hoàng gia cũng biết
mình đã đắc tội với đại nhân vật. Hoàng lão gia tử tự thân tới
bái phỏng Độc Cô thế gia, ngoan ngoãn phong bế gia tộc, sau mấy phen
trắc trở cũng thấy được nhi tử của mình, lúc ấy mới biết, con của
mình quả thực chết không oan, lại mắc tội với một người mà Hoàng
gia không thể đắc tội.
Hơn nữa còn phạm phải tội chết!
Biết được nguyên nhân thực sự, Hoàng lão gia ngay lập tức đi đứng
không vững, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Nước mắt lưng tròng: “Con của
ta, ta không phản đối con tranh giành tình nhân, nhưng con phải biết suy
nghĩ phân lượng của mình chứ. Cùng Đường gia và Quân gia tranh giành
tình nhân, lại còn muốn giết chết tình địch, con thật là ăn gan hùm
mật gấu a!”. Nhi tử đã chết, tự nhiên là cừu hận, nhưng cừu hận và
sự tồn vong của gia tộc nếu đem ra so sánh thì thực sự không có ý
nghĩa. Dù sao từ trên xuống dưới mấy trăm người trong gia tộc vẫn
phải duy trì cuộc sống, là nam tử đứng đầu luôn phải lựa chọn cái
nào quan trọng hơn a!
Mắt thầy cơ nghiệp gia tộc có điểm suy bại, tài phú của gia tộc
nhanh chóng mất đi, lúc này Hoàng lão gia tử đã muốn bỏ đi mặt mũi
của mình khẩn cấp cầu xin Đường Nguyên đại thiếu gia tha thứ. Tuy
nhiên, lúc này Hoàng gia lại có được một cơ hội ngoài ý muốn!
Cơ hội này đủ để xoay chuyển tình huống, làm cho Hoàng lão gia tử
tăng thêm sự tin tưởng, không những không cần đi nhận lỗi cầu xin tha
thứ, lại có được lợi ích mang lại cho gia tộc, bắt hai tên quần áo
lụa là chết tiệt của Đường gia và Quân gia quỳ xuống cầu xin tha
thứ. Nếu không tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha được!
Thậm chí, Hoàng lão gia tử còn ngửa mặt lên trời nói lớn:
– Hoàng gia ta không sợ cường quyền, mặc kệ là ai, đắc tội với
chúng ta sẽ phải trả cả vốn lẫn lời. Ai giết con ta, hắn sẽ phải
đền mạng.
Mặc người có là ai chăng nữa!
Giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, đây vốn là
chuyện kinh thiên nghĩa địa!
Ngay sau đó, Hoàng lão gia tử dứt khoát đem “đầu đuôi” chuyện này
nói ra:
– Độc Cô thế gia cuùng Hoàng gia chúng ta đã có hôn ước, hôm nay vì
muốn dựa vào Quân gia, xóa bỏ lời hôn ước, bán nữ cầu vinh! Hoàng
gia ta rất khinh thường. Nhưng đã là hôn ước thì không thể sửa đổi,
mặc dù con trai ta đã chết nhưng Đôc Cô cô nương phải theo hôn ước, tới
làm dâu Hoàng gia!
– Nếu không, thiên hạ nhìn vào, trời soi xét, thiên nhật sáng tỏ,
thiện ác có báo!
Hơn nữa nhằm vào Đường Nguyên, Hoàng gia chủ càng tỏ rõ sự cứng
rắn. Nhi tử của ta không cẩn thận đẩy ngươi xuống tắm hố phân một
cái thì đã sao. Ngươi không thể bỏ qua được lại không them suy nghĩ mà
giết nó, lại dùng thủ đoạn ác độc đối phó gia tộc chúng ta, thiên
lý ở đâu? Công đạo ở đâu?
Chuyện này lan ra làm nổi lên sóng to gió lớn. Đường bàn tử rơi vào
chuyện tình vớ vẩn nhất thời nổi tiếng. Điều này làm cho đám
người Đường lão gia tử giận tím mặt, Bàn tử vì vậy đã ăn không
biết bao nhiêu đau khổ. Bất quá Bàn Tử coi như là dẫm phải hòn đá,
bởi vì nếu không có lần đấu giá Diệp Cốt đan này thì làm sao
Hoàng gia lại có được chỗ dựa, thậm chí còn không biết có chỗ nào
để dựa vào nữa.
Hoàng gia chân chính là nhắm vào Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà. Cái
loại Thiên Hương đệ nhất quần áo lụa là, tán gia bại sản, không
phải là chỉ dựa vào một vị sư phụ tài cán sao? Thực sự còn nghĩ
mình là siêu cấp thế gia? Làm ra rắc rối lớn, khi dễ mọi người,
đoạt hôn thê của người khác rồi bức tử họ. Thật là độc ác! Hành
động như thế sao có thể tha thứ được. Huống chi, lại cướp con dâu
của Hoàng gia ta, to gan thật.
Mặt khác, Hoàng gia trực tiếp phái ra vài vị cao thủ, đem những
người tới quấy nhiễu gia tộc trước đây và những thương hội quay lưng
không hợp tác hung hăng giáo huấn, đánh cho kêu rên khắp nơi, một
phương thê thảm!
Hoàng gia giương cờ, thề chống lại tam đại thế gia không biết liêm sỉ
kia! Quyết không khuất phục!
Hoàng gia mười phần tự tin!
Tin tức kia được truyền ra thì mọi nơi chấn động, thiên hạ ồ lên! Ai
cũng không nghĩ được, giữa ban ngày ban mặt Hoàng gia lại có thể
điên cuồng như thế? Can đảm đối mặt với Thiên Hương tam đại gia tộc:
Độc cô gia, Đường gia, Quân gia, chẳng nhẽ bọn hắn nghĩ có thể chống
đỡ được sao?
Không lẽ Hoàng lão gia tử đầu óc có vấn đề? Chỉ vì con trai bị
giết, đầu óc đã hồ đồ rồi? Cùng một lúc lại đi trêu trọc vào ba
đại gia tộc như thế! Đây đúng là hành vi của người điên a! Nói là
phát rồ cũng không phải là quá đáng!
Nhất thời tất cả mọi người đều không để ý tới sự kiện này sẽ
kết thúc như thế nào. Phần lớn đều cho rằng, Hoàng gia lần này
chắc chắn sẽ xong đời.
Nhưng vẫn có người suy nghĩ, chẳng nhẽ Hoàng gia có cái gì đó nắm
chắc trong tay sao? Nếu không sao lại dám làm như thế?