Dị Thế Tà Quân

Chương 489: Dị tộc nhân đáng sợ!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Quân Mạc Tà lần đầu lo lắng nói:

– Từ mười năm kéo dài đến trăm năm kỳ hạn. Cái này không có gì, bởi vì trăm
năm thời gian, không chỉ có huyền thú các cô có thể vượt qua, siêu cấp cường
giả của nhân loại cũng có thể tham gia ít nhất hai lần, thậm chí là ba bốn lần
Đoạt Thiên chi chiến! Nhưng bây giờ lại kéo dài đến năm trăm năm, Huyền thú
thì tốt, nhưng đối với nhân loại chúng ta thì lại là âm mưu âm hiểm nhất!

Quân Mạc Tà dựng thẳng một đầu ngón tay (ngón nào ta, ngón giữa chăng):

– Ai cũng biết, một khi huyền lực tu vi đạt tới Địa Huyền, liền có thể mượn
huyền khí để tăng tuổi thọ. Thần Huyền có thể sống một trăm năm mươi đến hai
trăm tuổi, nếu có thể tiến vào Chí Tôn Thần Huyền thì có thể kéo dài thêm nữa
nhưng cũng không vượt quá ba trăm năm mươi năm.

Những điều này Quân Mạc Tà từ miệng Ưng Bác Không biết được. Nhưng cảnh giới
cao hơn Chí Tôn thì ngay cả Ưng Bác Không cũng không biết.

– Kỳ thật, cường giả trên Chí Tôn cũng tồn tại, những người cấp độ này có thể
sống được từ bốn trăm đến sáu trăm tuổi. Chắc là tu vi của lệnh sư cũng đã đạt
tới tầng này, mà trên thực tế, trong các bản ghi chép của Thiên Phạt, cường
giả tầng này nếu còn có thể tiến thêm một bậc nữa thì có thể sống càng thêm
dài. Nhưng những người đạt tới trình độ này ngàn năm qua bất quá cũng không
nhiều.

– Có thể nói vậy, nhưng phàm là cường giả đã tham gia Đoạt Thiên chi chiến,
nếu lấy năm trăm năm tuổi để tính toán thì tuyệt đại đa số sẽ không có cơ hội
tham gia Đoạt Thiên chi chiến tiếp theo! Bởi vì đủ tư cách tham gia Đoạt Thiên
chi chiến thì tối thiểu cũng phải tu luyện một hai trăm năm mới có thể đạt tới
trình độ cao như vậy. Mà Đoạt Thiên chi chiến tiếp theo lại là năm trăm sau,
lấy niên kỷ của nhân loại, thì chắc chắn không thể sống được tới cuộc chiến
tiếp theo. Cho dù là cường giả thiên tài tuyệt diễm, thì cũng bị giới hạn bởi
nhân lực, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát uy một lần. Cho nên, Đoạt Thiên chi
chiến chỉ dựa vào truyền thừa kiểu củi cháy lửa truyền!

Mai Tuyết Yên thở dài:

– Dù sao, nhân vật có thể dựa vào huyền công mà sống tới một ngàn năm thì đã
là tồn tại trong truyền thuyết.

– Mỗi một lần Đoạt Thiên chi chiến, kết thúc đều là một hồi bi thảm, hạo kiếp
thê lương. Mỗi một người tham gia đều là cao thủ, mặc dù có tồn tại mạnh mẽ
hơn nữa, một khi tham dự, đều mang trong mình tất tử chi chí, mang theo đệ tử
truyền thừa của mình đi tới, để họ đứng một bên quan sát, quan sát sự hung tàn
của dị tộc nhân, quan sát sư phụ mình hi sinh! Cứ thế mỗi thế hệ truyền thừa
đi xuống.

Đôi mắt đẹp của Mai Tuyết Yên lại hiện vẻ thê lương:

– Ta năm đó từng được Thánh Vương Thiên Phạt đời trước mang theo đi quan sát
Đoạt Thiên chi chiến, khi đó, ta chỉ là một huyền thú thất cấp bé nhỏ, mà nàng
khi mang ta tới cũng không nói gì.

Mai Tuyết Yên lại thở dài:

– Mấy đời Thiên Phạt Thánh Vương đều nói rõ, kéo dài thời hạn căn bản là âm
mưu của dị tộc nhân. Năm trăm năm, chúng nó chờ được, cũng nguyện ý chờ, nhưng
chúng ta lại không chờ được. Tuy rằng chúng nó cũng muốn thay đổi, nhưng điều
kiện sinh tồn của chúng lại quá khắc nghiệt, dựa vào yếu bỏ mạnh giữ, thích
hợp với nguyên tắc sinh tồn, nên bọn chúng mỗi đời đều có vô số cường giả sinh
ra. Nhưng đối với chúng ta, lại xuất hiện sự gián đoạn trong thời gian rất
dài! Hơn nữa, thói quen an nhàn của nhân loại chính là thiên địch lớn nhất, từ
từ mài mòn ý chí chiến đấu của nhân loại!

– Một khi đã như vậy, vì sao lại không trực tiếp vượt núi, đen dị tộc nhân
tàn sát sạch sẽ, nhổ cỏ tận gốc không tốt hay sao?

Quân Mạc Tà nhướng mày.

– Ngươi cứ nghĩ cường giả trước kia là người ngu sao? Nếu có thể thành công,
cũng đã sớm thành sự thật. Biện pháp này đã có người thử qua, nhưng những
người có thể vượt qua ngọn núi này, hầu hết đều là cao thủ trong cao thủ,
cường giả trong cường giả! Nhìn chung toàn bộ đại lục, mỗi đời cũng chỉ có hơn
mười người mà thôi. Mà bên kia, người ta cũng có rất nhiều cường giả đang chờ
đợi, thèm thuồng. Huống chi dị tộc nhân có tới mấy trăm vạn, lại cực kỳ phân
tán, làm sao lại có thể tàn sát hết thảy?

– Nếu tùy tiện đi qua, chỉ sợ bị bọn họ giết sạch. Thiên Trụ Sơn là nơi chia
đôi trời đất, không chỉ là của dị tộc nhân mà cũng là của chúng ta a!

Mai Tuyết Yên hừ một tiếng:

– Nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã) tất nhiên là tốt,
nhưng chúng ta lại không làm được! Nếu dựa vào tình huống trước mắt, có thể
duy trì không bị xâm nhập cũng đã rất khó khăn chứ đừng nói đến tiến công. Hơn
nữa, hoàn cảnh của ngoại tộc thì tồi tệ đên cực điểm, nhân loại hoặc huyền thú
tới bên kia, ngay cả điểu kiện sinh tồn cũng khó mà cam đoan, nên khó mà tàn
sát được di tộc nhân!

Quân Mạc tà im lặng không nói, nhưng trong lòng lại tính toán. Việc này quả
khó xử, trong đó cũng có một ít việc khó có thể giải quyết, gần nhất là tam
thánh nhất hung đều có tính toán, sớm không thể đồng lòng, lại không có một
chi đội ngũ mạnh mẽ, nếu có ba năm trăm người toàn bộ đều là Chí Tôn, có thể
thống nhất hiệu lệnh toàn bộ nhân loại là được. Một khi thành công vượt qua,
có thể không diệt sạch được nhưng cũng khiến cho dị tộc nhân nguyên khí đại
thương. Ngoại tộc nhân ngay cả là bỏ yếu lấy mạnh, nơi sinh tồn của kẻ mạnh,
cũng không thể toàn bộ tộc nhân đều là cường giả!

Nói đến đây, Quân Mạc Tà không khỏi nhớ tới Tàn Thiên Phệ Hồn.

“Nếu bọn hắn…”, nghĩ đến đây, Quân Mạc Tà lắc đầu ngay, hiện tại đám người này
thực lực quá kém, cao nhất chỉ là Địa Huyền sơ giai, chỉ sợ ngay cả ngọn núi
kia còn leo không qua nổi. Tuy nhiên, nếu có thêm vài chục năm nữa..

Hắn lắc đầu, vậy thì quá muộn.

Nam nhi đương sát nhân, sát nhân đương thiếu niên! Nam nhi kiến công, không để
đầu bạc nhiều hơn đầu đen! Nếu đợi cho tóc bạc đầy đầu, như vậy, cho dù xây
được sự nghiệp khoáng thế thì cũng đã già rồi…

– Có một việc ta thấy rất kỳ quái, Huyền Huyền đại lục từ xưa đến nay. Có
nhân loại, có huyền thú, vậy tại sao lại không được nhận dị tộc nhân này,
chúng nó nếu có thể cũng được xưng là người, hẳn là cũng có hình thái giống
người đi? Ngoại tộc, cuối cùng là khác ở chỗ nào?

Quân Mạc tà kỳ quái hỏi:

– Thực lực của bọn chúng mạnh như vậy, nếu có thể tiếp nhận, sau đó đồng hóa,
chẳng lẽ không được sao?

– Haiz, ngươi chưa thấy qua dị tộc nhân nên chưa thấy sự đáng sợ của chúng.
Càng không biết bọn chúng ghê tởm đến mức nào! Cho nên mới có những ý tưởng
ngây thơ này!

Vẻ mặt Mai Tuyết Yên như nói không nên lời, hình như là cực độ ghê tởm, ngay
cả nhắc tới cũng cảm thấy ghê tởm, nói một câu đều cảm thấy dơ bẩn.

– Oh?

Quân Mạc Tà có hứng thú nói:

– Vậy bọn chúng có bộ dạng gì?

– Bộ dạng của quần tộc này hình dung như thế nào nhỉ? Tộc của bọn chúng có
đặc thù là song tính đồng thể, có chút giống với trẻ sinh đôi bị dị dạng của
nhân loại, nhưng thiếu một nửa kia thì lại không thể sống, đây là nhược điểm
của các tiền bối tổng kết lại. Bất quá, có hại cũng có lợi, bởi vì bọn chúng
là do hai thân thể hình thành, nên trong cơ thể kinh mạch hình thành hiệu quả
bù đắp, cho nên bọn chúng tu luyện công phu gì cũng làm ít ăn nhiều, diện mạo
xấu xí, làm việc lại hung tàn, không hề có nhân tính, nói chúng không có nhân
tính cũng không chính xác, bởi vì bọn chúng không đủ tư cách làm nhân loại!

Mai Tuyết Yên cau mày nói.

– Bọn người liên thể này, hình như trong tộc quần của chúng có truyền một
loại công phu kỳ dị, thậm chí là quỷ dị. Có thể ẩn tung trong thời gian ngắn,
hoặc là trực tiếp biến thành cây cối, hoặc là tan vào nước, tóm lại là thiên
biến vạn hóa, làm cho chúng ta phi thường đau đầu.

Nói tới đây, Mai Tuyết Yên trầm ngâm một chút.

– Liên thể nhân? Toàn bộ đều là liên thể nhân?

Quân Mạc tà trừng mắt nhìn. Thường thường, nghe nói liên thể là một loại bệnh,
không ngờ trong này lại có nguyên một tộc đàn. Nhưng nghe Mai Tuyết Yên miêu
tả võ công của bọn chúng thì lại có vẻ quen tai?

– Công phu của bọn hắn thậm chí có chút giống kỹ xảo thần diệu mà ngươi thi
triển lúc trước!

Mai Tuyết Yên trầm ngâm thật lâu, rốt cục nói ra.

– Cái gì? Giống kỹ xảo ta thi triển, ngươi có ý gì? Cô có thể thấy rõ, bổn
côn tử chính là nam nhi thân cao bảy thước, phiên phiên mỹ thiếu niên, có thể
cùng bọn đồng thể chó má này có quan hệ sao?

Quân đại thiếu vốn đang nghe lời hay, lại nghe được Mai đại mỹ nhân vừa nói
thì nổi giận. Theo như Mai Tuyết Yên nói, đám liên thể nhân này sử dụng chính
là ngũ hành độn giáp thuật, hơn nữa lại là loại thô bỉ nhất, có thể đánh đồng
cùng vô song Khai Thiên Tạo Hóa Công, Âm Dương Độn sao? Đây là khinh thường ta
quá rồi!

– Công tử đừng bực, điểm ấy ta hiểu được, kỹ xảo của các ngươi mặc dù có chút
tương tự, nhưng tiêu chuẩn đánh giá thì kém nhau quá xa, quả nhiên là khác
biệt, căn bản là không giống nhau, dựa vào sở trường của ta là Thiên Địa Tù
Lung mà nói thì là khắc tinh lớn nhất của kỹ xảo kia, chỉ cần nhấc tay là đưa
chúng vào chỗ chết, nhưng chiêu thức của ta mặc dù có thể khắc chế Quân công
tử, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể giam cầm trong thời gian ngắn. Nếu muốn
dồn công tử vào chỗ chết, cũng chưa chắc đã có lực, ta thậm chí nghĩ là sở dĩ
có thể bắt công tử chỉ vì tu vi của công tử còn nông cạn, nếu loại thần thông
này do lệnh sư thi triển thì Thiên Địa Tù Lung của ta có thể kiềm chế thì
chính là đại cát a!

Mai Tuyết Yên nói, thấy Quân Mạc Tà có chút bất ngờ, Mai Tuyết Yên có việc cầu
người không thể không vỗ mông ngựa cho Quân đại thiếu.

Nghe được Mai Tuyết Yên tâng bốc, cho dù lấy sự trầm ổn của Quân đại thiếu gia
cũng cảm thấy lâng lâng. Bất quá, lúc này không phải lúc đắc ý, Quân Mạc tà
lại truy vấn:

– Vậy những người này dùng binh khí gì? Khả năng rèn luyện binh khí như thế
nào?

– Tộc quần của chúng chỉ dùng một loại trường đao, thân đao dài nhỏ làm vũ
khí, mà đao này hơn ngàn năm tiến hóa, cũng có chút bất phàm, chém xuống thì
sắc bén tuyệt luân. Hơn nữa, bọn chúng có thói quen là cứ mỗi đao chém xuống,
chúng sẽ hét lên một tiếng, bởi vì ngôn ngữ bất đồng nên cũng không biết bọn
chúng hét lên cái gì, quả là làm cho người ta phiên không chịu được.

– Cho dù là liên thể nhân thì cũng là người a? Chỉ là hình dạng cổ quái một
chút mà thôi.

Quân Mạc Tà nháy mắt, bộ dạng rất tò mò, hận không thể bắt một tên liên thể dị
tộc nhân mà nghiên cứu một lần.

– Khụ khụ…

Mai Tuyết Yên do dự một hồi mới nói:

– Ngươi không biết… mấy người này… liên thể nhân, mỗi tên đều là một nam một
nữ, tuy hai mà một.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận