Đến lúc này, Mai Cao Tiết đã không cầm được nước mắt già nua rơi xuống, trước
ánh mắt khinh bỉ của Quân Mạc Tà, lão đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đây chính là những đệ tử đắc ý mình đã khổ tâm bồi dưỡng, đây là những nhân
tài mà mình đã vì quốc gia mà đào tạo. Nhưng bọn chúng cùng với bọn tham quan
vô lại có gì khác biệt? Cùng lũ sâu mọt quốc gia có gì khác biệt?
Mai Cao Tiết ngơ ngẩn không nói.
– Mai Cao Tiết, đây chính là đám đệ tử mà ngươi đã mất nhiều năm tâm huyết,
khổ tâm dạy dỗ. Ngươi cho rằng bọn chúng là rường cột của nước nhà ư; mà đó
cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ thôi. Ngươi nắm giữ Văn Tinh thư viện mấy chục
năm, rốt cục đào tạo ra bao nhiêu đệ tử? Mai Cao Tiết, ngươi luôn sống trong
quan điểm đạo đức, tự cho mình không bị thời thế rối ren làm dơ bẩn, nay lại
chỉ trích ta làm hại Thiên Hương, nhưng sao ngươi không mở to mắt ra mà nhìn,
đến tột cùng là ai gây họa cho Thiên Hương? Nói về tổn hại tới xã tắc thì so
với ta ngươi còn hơn mấy ngàn, mấy vạn lần. Mai Cao Tiết, thử hỏi ngươi có tư
cách gì mà chỉ trích ta? Ngay cả ngươi nói ta tạo phản, vậy ta không cần binh
lực sao? Xin hỏi binh lực đó từ đâu mà có? Không phải là nhờ mấy đệ tử thích
ức hiếp dân chúng của ngươi cấp cho sao? Mai Cao Tiết, nếu ta tạo phản, ngươi
chính là đồng phạm, là trợ lực lớn nhất của ta. Mai đại nhân…
Quân Mạc Tà cười ha ha nói tiếp:
– Không nói không biết, thì ra chúng ta là đồng đạo, là người một nhà, cùng
chung hoạn nạn! Đúng là quạ đen gặp lão thử, con mẹ nó chúng ta đều rất trong
sạch! Không phải vậy sao?
Mai Cao Tiết lảo đảo giật lùi hai bước, sắc mặt tái nhợt, xám như tro tàn, còn
đâu vẻ bình thản lúc trước.
– Mai Cao Tiết, mai đại nhân, trí giả tiên sinh, lão nhân gia người luôn mồm
vì đế quốc mà gây dựng hiền tài, nhưng hôm nay ngươi hãy nhìn xem rốt cục mình
đã bồi dưỡng ra cái mặt hàng gì? Không phải là hàng nghìn hàng vạn sâu mọt
quốc gia sao? Ha ha ha thật sự là tức cười! Ngươi xem chỗ ở của ngươi so với
tên khất cái có gì khác nhau không? Nhưng ngươi cả đời thanh liêm thì có thể
rửa sạch tội lỗi của ngươi sao? Không! Cái này căn bản là rừng trúc cũng không
ghi hết tội (ý nói chặt cả rừng trúc làm thẻ cũng không đủ để chép tội)! Nói
ta làm hại nhân gian, di họa vô cùng, tại hạ tài học thô thiển thật không nghĩ
ra phải dùng từ gì để ca ngợi lão nhân gia người, hay là lão nhân gia người tự
cho mình một lời kiến giải đi!
Ngôn từ của Quân Mạc Tà ngày càng bén nhọn.
Đến tận lúc này, Quân đại thiếu mới lộ ra mục đích thật sự của mình.
Mục đích tới đây của Quân Mạc Tà chính là muốn đem đám ngụy quân tử một mẻ bắt
hết. Nhưng điều tra của Quân Mạc Tà thủy chung chỉ là một phần của núi băng.
Văn Tinh thư viện mười mấy năm qua, coi như mỗi năm có hai ngàn học sinh tốt
nghiệp, như vậy cộng lại cũng hơn mười vạn người. Mười vạn người giống như tấm
lưới lớn, địa bàn trải khắp Thiên Hương đế quốc.
Từng ấy người, tuyệt đối là một thế lực khổng lồ, cho dù trong đó chỉ có một
bộ phận nhỏ có đại vị cao, cũng tuyệt đối có thể tạo thành tổn thất cực lớn.
Quân Mạc Tà vốn chẳng phải người tốt, nếu những người này không động đến hắn,
Quân Mạc Tà hắn cũng không rảnh mà đi quản bọn chúng, cùng lắm là lúc nào gặp
chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ thôi.
Nhưng hiện tại, bị nho giới cùng nhau công kích, đã làm Quân Mạc Tà nóng mặt.
Cho nên, bước đầu tiên Quân Mạc Tà muốn đêm những kẻ này triệt để thanh trừ.
Một vạn người cản đường thì giết một vạn, mười vạn người ngăn trở thì giết
mười vạn! Đối với những kẻ như vậy Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ không nương tay,
cho dù chém sạch mười vạn người thì đã làm sao?
Ta là sát thủ, nhưng trong lòng ta tất cả đều minh bạch! Ta không cần chính
nghĩa, ta chỉ cần công đạo!
Bất kể là ai, ta cần công đạo!
Xã hội không thể cho, pháp luật không thể cho, ta cho!
Tất cả những điều này cũng từng là tín niệm trong lòng của Tà Quân.
– Mai đại nhân, ngươi vì đế quốc mà tạo ra tổn thất lớn như vậy, ngươi phải
tính sao đây? Ngươi cho rằng lúc trước ta ép tam đại tài tử nhục mạ ngươi, là
vì ta muốn làm nhục ngươi ư? Ta bất quá là muốn mượn cái mồm của bọn chúng đề
tỉnh ngươi, giúp ngươi biết tìm đường quay lại, đáng tiếc ngươi lại khăng
khăng một mực, cứ mở mồm ra là một câu vì Thiên Hương, hai câu vì Thiên Hương,
vậy ta hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể đối mặt với tội nghiệt mà mình tạo nên,
ngươi có muốn hay không chuộc lại những tội nghiệt đó?
Thanh âm của Quân Mạc Tà đã trở nên âm trầm:
– Ta đầu tiên để cho đệ tử nhục mạ ân sư ngoài đường, sau đó lại giúp ân sư
chính miệng bán đứng đệ tử. Các ngươi còn phải cảm tạ ta, cảm kích ta. Nhưng
ta lại muốn nhìn đám ngụy quân tử các ngươi sau khi bị vạch trần bộ mặt thật,
còn có thể có chỗ đứng trên thế gian này nữa không!
Quân Mạc Tà tàn nhẫn nghĩ như vậy.
– Chuộc lại tội nghiệt sao?
Ánh mắt trầm đục của Mai Cao Tiết đột nhiên trở nên sáng ngời, giống như bắt
được cọng cỏ cứu mạng, hướng Quân Mạc Tà hỏi:
– Ta đã gây ra tội lỗi lớn như vậy, thật sự có thể chuộc lại được sao?
– Không thể, có những tội lỗi không thể vãn hồi, nhưng vẫn có thể giảm bớt,
ta tin rằng bằng vào khả năng của đại nhân có thể làm được việc đó!
Quân Mạc Tà nói giống như thầy mo đang lừa gạt con nít, dụ dỗ từng bước một.
– Ha ha Quân Mạc Tà, ta thừa hiểu ý tốt của ngươi, ngươi chính là muốn mượn
tay ta diệt trừ đệ tử của ta, từ đó biến ta thành trò cười muôn thuở của Thiên
Hương.
– Nếu việc này do ta dựng lên, lão phu cả đời trong sạch, một lòng trung
nghĩa, nếu đã gây họa cho nhân gian, há có thể không nghĩ cách tiêu trừ, ngay
cả biết rõ là bị ngươi lợi dụng, ta cũng cam tâm tình nguyện!
Mai Cao Tiết cười thảm một tiếng, trừng mắt, nói:
– Trời xanh chứng giám, ta chỉ là ngựa già lạc lối, cuối cùng tỉnh ngộ, cũng
nên vì những việc làm trước đây trả giá. Chỉ có điều nho gia không thể diệt
vong, ngay cả Thiên Hương tuyệt cũng sẽ có một phen đổi mới!
– Lão phu lần này sẽ làm một sư phụ nhẫn tâm xem sao?
Nói xong, cả người run lên. Lão nhớ đến những đệ tử chính tay mình dạy dỗ, từ
thủa thiếu niên cho đến khi thành danh, sau đó đến con đường làm quan, hoặc
thành đại tướng biên cương, hoặc thành quan phụ mẫu, một đời tâm huyết toàn bộ
đã tan biến!
Bản thân khổ tâm trù tính, lập nên Văn Tinh thư viện, chính là muốn lưu danh
muôn đời, điền tên vào sử sách, lưu lại thanh danh về sau, nhưng hiện tại đúng
là đã lưu danh sử sách, nhưng lại là để lại tiếng xấu muôn đời!
“Chẳng lẽ ta thật sự sai lầm rồi sao?”
– Mai Tiên sinh, xuất phát điểm của ngươi không hề sai, cũng không ai có thể
chỉ trích dự tính ban đầu của ngươi, nhưng ngươi đã xem nhẹ lòng tham của con
người.
Quân Mạc Tà tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Mai Cao Tiết, thẳng thắn giải đáp
cho hắn một điều nghi hoặc:
– Đào tạo năng lực tất nhiên phải có, nhưng đức hạnh lại càng quan trọng hơn.
Một kẻ không có đức, năng lực càng lớn càng có khả năng gây ra tại họa! Văn
Tinh thư viện các ngươi lúc nào cũng tự xưng mình chính nghĩa, lại chỉ là lời
nói ngoài miệng, nói nhiều đến nỗi thành khẩu hiệu, cũng không biết thế nào
mới là chính nghĩa đích thực. Cứ như vậy cái gọi là chính nghĩa ngược lại biến
thành vũ khí để công kích người khác. Cho dù làm ra chuyện xấu gì, thì cũng cứ
là hợp tình hợp lý.
Quân Mạc Tà khẽ cười một tiếng, nói tiếp:
– Phải biết rằng, cho dù có gây tội ác tày trời, muốn tìm một lý do chính
đáng, chưa chắc đã là chuyện gì khó! Đối với mấy kẻ tài tử đã đọc đủ thứ thi
thư mà nói, lại càng dễ dàng! Cứ thế lặp đi lặp lại, càng ngày càng hợp tình
hợp lý! Cuối cùng hậu quả có thể tưởng tượng được!
– Chính nhân trước chính tâm, dạy người trước tiên dạy đức!
Quân Mạc Tà nói:
– Đây mới ý nghĩa chân chính của giáo dục!
“Chính nhân trước chính tâm, dạy người trước dạy đức” hai câu này giống như
tiếng trống chiều chuông sớm nổ vang trong đầu Mai Cao Tiết, tựa hồ lão đột
nhiên minh bạch rất nhiều chuyện.
Sau đó hắn quay mình vào phòng, không bao lâu mang ra một bản danh sách thật
dài. Bên trên có ghi lại rõ ràng các sự kiện của Văn Tinh thư viện từ khi
thành lập tới nay, từ kỳ thứ nhất tới hiện tại, người nào khi nào làm quan,
khi nào đảm nhiệm chức vụ, khi nào chuyển đi, hiện tại đang làm chức gì…
Mỗi người đều minh bạch rõ ràng!
Đây vốn là niềm kiêu hãnh lớn nhất của Mai Cao Tiết, cũng là thứ để hắn thường
xuyên lấy ra khoe. Nhưng hiện tại lại biến thành các tấm bùa đòi mạng.
– Quân Mạc Tà, mặc kệ ngươi rốt cục là người tốt hay xấu, hoặc vì chính nghĩa
hay vì thù riêng. Nhưng bằng vào mấy lời chân lý về giáo dục mà ngươi vừa nói,
lão phu tin tưởng ngươi. Xin ngươi đem mấy con sâu bọ này diệt trừ sạch sẽ.
Xem như lão phu thiếu ngươi một khoản ân tình. Kiếp sau, nhất định báo đáp!
Mai Cao Tiết sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên quát lớn:
– Nhưng ngươi nhất định phải tra cho rõ ràng, đệ tử của ta ai là người thực
sự vì dân vì nước, ngươi không được giết nhầm người tốt! Nếu không lão phu cho
dù thành quỷ cũng không tha cho ngươi!
Quân Mạc Tà đáp ứng một tiếng, nói:
– Trước giờ ta không coi mình là người tốt, nhưng so với các ngươi ta còn có
lương tâm hơn nhiều. Nếu quả thật giết nhầm người tốt, ta nhất định sẽ ăn ngủ
không yên, nếu suốt ngày bất an thì sống còn có ý nghĩa gì!
Mai Cao Tiết cười ha hả, thanh âm thê lương, đột nhiên lẩm bẩm nói:
– Hay cho một câu “ăn ngủ không yên” hay cho một câu “chính nhân trước chính
tâm, dạy người trước dạy đức”! Lão phu dạy dỗ hơn mười vạn môn sinh, cho tới
hôm nay mới thực sự hiểu rõ ý nghĩa đích thực của hai chữ giáo dục, lão phu
chỉ hận trước kia tại sao lại nhắm mắt làm ngơ những lời này? Ha ha ha ta vốn
muốn lưu danh muôn đời, không ngờ lại thành để tiếng xấu ngàn thu! Lão phu
thật hối hận! Thật hối hận! Mượn tay kẻ thù để thanh lý môn hộ, chuyện tức
cười như thế, thiên hạ chỉ có mình Mai Cao Tiết ta! Ha ha ha…
Hắn cười to hai tiếng, đột nhiên lùi lại hai bước, lao nhanh về phía trước.
Quân Mạc Tà thở dài, tránh sang một bên.
Bịch một tiếng, cái đầu già nua cảu Mai Cao Tiết đã đập vào mép bàn đá, lập
tức óc văng tung tóe. Tóc trắng xõa trên mặt, hai mắt trợn trừng nhìn lên bầu
trời u tối, có thể thấy được trong đôi mắt đó vẫn tràn đầy vẻ xấu hổ. Mai Cao
Tiết, mặc dù ngươi cổ hủ tới mức hết thuốc chữa, dù ngươi ngu đần, nhưng trong
lòng ngươi vẫn còn phân biệt rõ phải trái. Ngươi thật sự không đáng chết.
Nhưng ngươi đắc tội với ta thì nhất định phải chết!
Quân Mạc Tà cầm bản danh sách, trong lòng không vui không buồn, thản nhiên
nói:
– Người tốt, ta sẽ không lạm sát, một người cũng không, nhưng kẻ xấu, một
người cũng không tha!