Cùng đi theo nàng, Mai Tuyết Yên khóe miệng tự dưng run rẩy, chẳng biết sao
lại đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, thật muốn xuống xe đem nhóm kiến hôi
này đánh thành đống thịt vụn!
Nhưng điều này có chút gì đó không đúng, đám người yếu đuối này chỉ cần thổi
một cái cũng mất mạng lại dám ở trước cường giả kêu gào, chẳng lẽ ở thế giới
này có điều gì ta thật sự không biết sao?
Nói những lời lúc nãy lại là một vị tài tử khác, cũng từng giáp mặt tại Kim
Thu tài tử yến, chính là Tần Cầu Sĩ, vẻ mặt chính khí nghiêm túc. Một thân
phong phạm khí khái hơn người.
– A, ta nhớ ngươi tên là Tần Cầu Sĩ phải không? À, Cần Cầu Thỉ (van xin cứt )
có phải là cha ngươi không, tên rất hay, đương nhiên ta minh bạch ý tứ trong
đó rồi. Đến tột cùng là muốn ngươi cần cù chăm chỉ đi cầu xí hay đi cầu lên
làm quan thì chưa biết được!
Nhìn thấy hắn, Quân Mạc Tà cười dài, trong mắt thần sắc rét lạnh như băng.
– Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đổ cho ta tội danh đó, từ đâu mà có?
Chứng cứ đâu?
– Từ đâu mà có? Chứng cứ đâu? Quân Mạc Tà, đã đến nước này, ngươi vẫn không
biết hay giả bộ hồ đồ! Ngươi cùng tẩu tẩu làm chuyện gian dâm, xấu xa, bại
hoại mà không biết xấu hổ! Các ngươi là đôi gian phu dâm phụ, chẳng lẽ còn có
thể nghĩ chuyện dấu được người trong thiên hạ sao? Ngươi còn giả bộ vô tội?
Ngươi là hậu duệ của quốc công chí tôn, truyền nhân của dòng dõi quý tộc nhưng
cũng không thể che dấu được bản tính hoang dâm vô sỉ của mình!
Tần Cầu Sĩ bị hắn chọc tức giận đến thần tình xanh mét, chỉ tay mắng to.
– A, hay cho một lòng đầy căm phẫn! Tốt lắm, tốt lắm, còn thêm gì nữa không?
Quân Mạc Tà móc móc cái lỗ tai.
– Quân Mạc Tà, chẳng lẽ Tần huynh nói như vậy còn không đủ để ngươi hỗ thẹn
sao?
Lại một vị tài tử đứng ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được (DG: ý nói
là tên này đúng là tên vô dụng đây mà), nhìn Quân Mạc Tà nói
– Ngươi thân là đại thần, công tước, cẩm y ngọc thước, vinh hoa phú quý,
hoàng ân mênh mông ko dứt, có thể nói là người đứng trên đỉnh cao ở Thiên
Hương đế quốc nhưng lại vẫn làm ra chuyện vô liêm sỉ đến bực này? Bại hoại gia
phong đến mức này, Thiên Hương thành cũng vì ngươi mà trở thành trò cười cho
các đế quốc xung quanh! Phàm là người thì phải có một chút lương tâm, phải tự
thấy xấu hổ mà tự sát! Mà nay ngươi lại có thể quang minh chính đại ra vô cửa
Thiên Hương thành, lại làm vẻ mặt vô tội, thật sự là trơ mặt mo ra mà. Quân
Mạc Tà, ngươi làm thế mà không biết thẹn àh?
Lại là một vị tài tử tên Nhan Phong, hình như cũng là người quen.
Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng nhận ra.
Căm phẫn!
Văn Tinh thư viện xem ra lần này dồn mình vào chỗ chết đây! Một khi đã như vậy
ta đây liền cho ngươi thêm một lần đau đớn!
Lời vừa nói ra, đám người khổng lồ ở phía sau lộn xôn kêu lên:
– Gian phu dâm phụ! Chết chưa hết tội! Mau đi chết đi!
– Nguyên lai ta đúng là tội ác tày trời như vây sao?
Quân Mạc Tà nở nụ cười hì hì, ở trên ngựa liền hỏi Nhan Phong:
– Nhan Phong, cho dù ta không biết liêm sỉ, nhưng chuyện này thì có quan hệ
gì với ngươi? Ngươi vì sao lại ra mặt?
– Loạn thần tặc tử, gian phu dâm phụ, mỗi người đều muốn giết! Ta vì sao
không thể đứng ra! Ta ngay cả thế lực có kém hơn ngươi, vũ lực không bằng
ngươi! Nhưng với Văn Tinh thư viện chúng ta vẫn còn có một đạo hạo nhiên chính
khí. Đủ để làm cho ác tặc như ngươi hổ thẹn, xấu hổ tới chết, trả cho trời đất
một chút thanh tịnh!
Nhan Phong hét lớn một tiếng, tỏa ra chính khí lẫm liệt.
– Nói đúng lắm, chúng ta không có cái gì nhưng chúng ta có một chính đạo!
Chúng ta cần làm cho trời đất thanh tịnh trong sang!
Một đám tài tử lớn tiếng quát ầm ĩ, mỗi người đều kích động, mặt đỏ bừng.
Quân Mạc Tà đáng thương nhìn bầu không khí càng ngày càng nóng lên trước mắt.
Hẳn cảm thấy trong lòng có một điểm hơi thở tàn bạo bốc lên tụ đầy mi tâm.
– Hạo nhiên chính khí, ha haha….
Quân Mạc Tà cười ha hả:
– Hay cho câu “hạo nhiên chính khí”. Các ngươi chính trước tiên cho mình là
đạo đức cao vời, sau lại đến chỉ trích lỗi lầm người khác có phải hay không?
Các ngươi gọi cái “hạo nhiên chính khí” là dùng để quản tình cảm của người
khác phải không? Các ngươi đem hạo nhiên chính khí đặt dưới hôn nhân, có phải
cha mẹ các ngươi dạy cho các ngươi như vậy? Các ngươi có hạo nhiên chính khí
nên muốn đem một nữ lưu vô tội bức vào tử lộ?
Nghe được câu “Nữ lưu vô tội”, Hàn Chí Đông, Tần Cầu Sĩ, Nhan Phong ba người
cầm đầu cùng với các tai từ khác trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ bối rối, áy
náy. Quân Mạc Tà nhìn mắt bọn họ càng biết rõ bọn người này biết rõ nội tình,
bọn hắn biết rõ Quản Thanh Hàn vô tội, chỉ là gặp phải vạ lây nhưng vẫn tới
quấy rối.
Quân Mạc Tà sát khí đại thịnh.
– Ta biết mục đích thật sự của các ngươi! Các ngươi chẳng qua là vì ta phá
hủy Kim Thu tài tử yến tiệc, phá hỏng con đường công danh của các ngươi, nên
giờ phút này muốn báo thù, ha ha ha…. Lão tử nói không sai chứ?
Quân Mạc Tà ánh mắt lạnh như băng.
– Thì đã sao? Quân Mạc Tà, nói tới chuyện này, tội ác của ngươi thật là tày
trời!
Bị nói trúng chân tâm, các tài tử chẳng những không hổ thẹn mà ngược lại còn
thấy hợp tình hợp lý. Nhan Phong phẫn nộ nói
– Quân Mạc Tà, ngươi động miệng liền phá hỏng Văn Tinh thư viện nghìn năm
lịch sử, phá hỏng con đường làm quan của các học sinh! Ngươi còn hay không một
chút lương tâm? Ta gian khổ học tập, sáng sớm đến chiều tối, hi vọng duy nhất
chính là vì dân vì nước làm chút chuyện, có thể cứu giúp thế gian! Thế nhưng
bây giờ thành ra tình trạng như vậy, công học tập bao năm vất vả bị hủy hết!
Từ này về sau, tiền đồ đều bị chôn vùi! Chẳng lẽ người không đáng bị trừng
phạt? Lương tâm ngươi không cảm thấy hổ thẹn?
– Giờ ngươi còn đi làm điều xằng bậy, lăng nhục tẩu tẩu, gian phu dâm phụ,
câu kết làm bậy, tội ác chồng chất! Tiếng xấu vang khắp thiên hạ, đúng là tự
gây nghiệt không thể sống! Ngươi nếu còn nửa điểm nhục nhã thì cũng nên lấy
cái chết để tạ tội cùng thiên hạ đi!
– Gian khổ học tập, vì dân vì nước làm chút chuyện? Chỉ bằng các ngươi, một
đám tâm thuật bất chánh, một đám mọt sách? Xứng sao? Vì mình tự oán, mù quáng
trả thù, liên lụy nữ tử nhu nhược vô tội, kiểu bức tử thẳng thừng này cho
thống khoái, chính là cái mà các ngươi gọi là vì dân vì nước sao?
Quân Mạc Tà dè bỉu.
– Nói cho các ngươi biết. Muốn vì nước vì dân làm chút chuyện, trước tiên
phải đem lương tâm của mình ra tự kiểm! Tâm bất chính thì cũng chỉ là tham
quan mà thôi! Người như vậy, đừng nói là học tập gian khổ mười mấy năm, cho dù
học cả đời cũng chỉ là lũ thất phu mà thôi!
Quân Mạc Tà châm biếm nói.
– Đến cả cơm nghèo hèn các ngươi cũng không xứng mà ăn! Bây giờ ta tốt bụng
chỉ một con đường mưu sinh cho các ngươi, sau này chắc chắn các ngươi sẽ giàu
to, gia tài bạc vạn…
Hắn đột nhiên cười to một tiếng nói:
– Ta có một vị bằng hữu. Hắn họ Ngô, gọi là Ngô Sơn, nhưng mọi người thường
gọi hắn là “mây mưa Vu Sơn” (cái này khỏi giải thích nha ), hắn đối với bọn
người các ngươi từng có một câu bình luận, ta trước kia vẫn còn tưởng rằng hắn
nói có chút quá đáng, hiện tại mới biết hắn nói thật có đạo lý, hắn nói: “Trùy
thứ cổ, đầu huyền lương (“Châm đâm cổ, treo đầu lên”: Một điển cố thời Chiến
Quốc, có một người tên là Tô Tần, khi học thì lấy dây lưng cột tóc vào mái
nhà, khi mệt quá ngủ gục thì lại bị lôi tóc mà tỉnh dậy học tiếp – Biên),
không ngại cơm với rau dưa, một ngày kia thông suốt, cởi quần ra, vểnh mông
lên, có ngay một trăm lượng vào tay! (Ôi, gay )
Quân Mạc Tà cười ha ha nói tiếp:
– Nói vậy để cho các ngươi biết con đường của các ngươi vẫn còn rất rộng mở,
chỉ cần lột cái mặt nạ “bảo vệ lẽ phải” đang đắp trên mắt xuống, sau đó lắp
vào da mông, vậy thì tiền tài “từ đít” chảy ra cuồn cuồn ah! Tuy con đường này
chưa ai khai phá, nhưng theo ta biết một số nhóm người quý tộc của nhiều quốc
gia cũng bắt đầu manh nha chơi trò “lắp đít” này rồi, mà các ngươi lại là các
tài tử nổi danh a, ai mà không thích chứ, quả thật là một “thị trường” rộng mở
đầy tiềm năng a!
– Quân Mạc Tà! Ngươi dám vũ nhục chúng ta?
Mấy đại tài tử phẫn nộ rống to:
– Cũng chỉ có người xấu xa dơ bẩn trong lòng như ngươi mới có thể nghĩ ra
được việc này! Làm nhục nhân sĩ, tội ác tày trời! Ngươi thật là một thứ phôi
đản hạ lưu!
– Hạ lưu? Bà ngoại ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng các ngươi là thượng lưu hay
sao? Các ngươi dùng thủ đoạn đê tiện này, lợi dụng nhân tâm lại nói ta hạ lưu?
Quân Mạc Tà đột nhiên tức giận bốc lên.
– Việc này kết thúc tại đây, ta không có nhiều tâm tư để tranh cãi, tin rằng
các ngươi cũng đã biết rõ nội tình. Các ngươi không cần phủ nhận. Dù cho các
ngươi không biết chính xác, lão tử cũng không có nghĩa vụ phải giải thích! Các
ngươi trong mắt ta chỉ là một đám cứt chó! Chính là một đám bại hoại từ đầu
đến đuôi! Tài tử? Con mẹ ngươi mới tử! Một phát bán mông gì đó, xem các ngươi
liếc mắt một cái cũng nhìn ra chỗ dơ bẩn rồi!
Mấy nghìn người đồng thời lớn tiếng kêu ầm ĩ, chửi rủa bốn phía, các vị tài tử
chửi rủa dùng từ thô bỉ so với kẻ đầu được xó chợ còn hơn xa. Bị Quân Mạc Tà
khơi dậy công phẫn, liền tức giận như nước vỡ bờ, khó mà ngăn lại được!
Trong xe, Quản Thanh Hàn diện mạo run rẩy, đầu buông thỏng xuống, mặt dấu vào
song chưởng. Hai vai không ngừng run rẩy.
Quân Mạc Tà đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy đứng lên lưng ngựa:
– Các ngươi đã có thể làm liên lụy đến người vô tội, mà xem là hợp tình hợp
lý vậy thì cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt! Các ngươi có thể làm mùng
một, khi ta không dám làm mười lăm sao?
Nói xong, Quân Mạc Tà vận khí đan điền hét lớn một tiếng:
– Dẫn ra!
Trong đám người nháy mắt trở mình. Một đội người vạm vỡ, giống như trong biển
lớn rẽ sóng tách đám người đi tới. Những đám người này đúng là do Quân Mạc Tà
phái đi tiếp ứng Bách Lý Lạc Vân – người của đội Tàn Thiên. Bọn hắn từ vài
ngày trước đã lén trở về Thiên Hương theo sự phân phó của Quân Mạc Tà, chú ý
động tĩnh trong thành.
Trong tay bọn họ hiện giờ có ba phụ nhân, hình dáng yểu điệu, khuôn mặt xinh
đẹp, nhưng lại tràn ngập sự hoảng sợ cực độ. Trong tay của vài người trong đội
Tàn lại có người đang dắt theo chó săn, thậm chí có người còn dắt theo heo!
Nhan Phong, Tần Cầu Sĩ cùng Hàn Chí Đông sắc mặt đại biến, nhất tề buột miệng
nói ra:
– Nương tử!
Nguyên lai ba nữ nhân này lại là lão bà của bọn hắn.
– Ta không có thời gian nói đạo lý với các ngươi! Các ngươi không đủ tư cách,
cũng không xứng! Ta cũng chán nói với các ngươi cái gì gọi là “hạo nhiên chính
khí”! Bởi vì các ngươi không xứng để ta bàn luận hạo nhiên chính khí! Ta cho
các ngươi hai lựa chọn!
Quân Mạc Tà trên cao nhìn xuống, khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn, tựa
như chim ưng nhìn đám thỏ trắng. Ánh mắt lẫn tư thế đều chuyên quyền độc đoán,
tràn ngập vô pháp vô thiên. Tràn ngập cương quyết tàn độc.
– Lựa chọn thứ nhất…
Quân Mạc Tà giơ một đầu ngón tay:
– Hiện tại lập tức quỳ xuống, hướng ta trịnh trọng nói xin lỗi, sau đó ta sẽ
cho các ngươi mỗi người một công cụ mở đường, các người cầm nó, một đường hô
to: Quân tam công tử là vĩ đại, Quân tam công tử là cao thượng, là người tốt
nhất, chúng ta hoan nghênh Quân tam công tử trở lại Thiên Hương thành!