Cuối cùng sự việc của Tiêu gia cũng đã giải quyết hơn phân nửa, oán khí tích
tụ lâu ngày trong lòng Quân Mạc Tà cũng giảm đi một nữa, bất quá tà mị trên
người suốt dọc đường không giết chóc cũng tự tăng thêm vài phần. Lúc này, mỗi
cử chỉ nhấc chân, nhấc tay của hắn đều có một loại tà ý, cùng với ánh mắt bình
thản của hắn có vẻ mâu thuẫn cực độ. Nhưng loại mâu thuẫn này ngược lại làm
tăng thêm vẻ mị lực tà dị mà khó có thể diễn tả thành lời!
Cái kia vốn chính là mị lực của Quân Mạc Tà ở kiếp trước, đưa mắt nhìn thiên
hạ, liếc mắt nhìn chúng sinh.
Trắng, cũng là mắt!
Xanh, cũng là mắt!
Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn ánh mắt Quân Mạc Tà cũng có chút mê ly.
Nhất là sau thời gian đại chiến với Tiêu gia, Quân Mạc Tà rất ít khi tới địa
bàn chúng nữ, thường xuyên không thấy bóng dáng. Quản Thanh Hàn tuy rằng vẫn
có thể bảo trì sự bình thản nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ thật sự không chịu nổi,
thường xuyên chạy tới chạy lui tìm kiếm. Đương nhiên là cố gắng của nàng không
có chút hiệu quả.
Bởi vì trong thời gian này, Quân Mạc Tà như xuất quỷ nhập thần, rất ít khi ở
bên ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong Hồng Quân tháp, toàn tâm toàn ý
luyện công tăng cường tu vi của bản thân.
Có thực lực mới là vương đạo ở cái thế giới này!
Trước đây đã luyện chế ra chín thanh thần kiếm. Quân Mạc Tà vốn định dùng một
thanh thay cho thanh bảo kiếm của Quân Vô ý nhưng Quân Vô ý chết sống cũng
không đồng ý.
Bởi vi đây là thanh kiếm mà hắn dùng trong chiến đấu sinh tử, đối với Quân Vô
Ý mà nói, chính là nặng nhẹ vừa phải, rất hợp ý, và còn có một nguyên nhân
trọng yếu khác đó chính là hắn đã dùng thanh kiếm này chiến thắng Tiêu Hàn!
Thanh kiếm này, đã rửa sạch sỉ nhục, hận ý từ trước tới giờ của hắn! Ngay cả
khi nó chỉ còn là một đống sắt vụn, Quân Vô Ý cũng xem nó là bảo bối, lại càng
không nói thanh kiếm này vốn là do Quân Mạc Tà dùng tinh lực luyện chế ra
thanh thần binh lợi khí này, tuy rằng đặc tính không bằng chín thanh thần kiếm
do Quân Mạc Tà tinh luyện sau này nhưng dưới ánh mắt thế gian cũng tuyệt đối
là thần binh lợi khí thế gian khó tìm.
Đối với loại tình cảm này, Quân Mạc Tà hoàn toàn hiểu được cho nên hắn cũng
không cưỡng cầu.
Mà, ngoại trừ đặc tính bên ngoài của thanh kiếm, còn phải chú ý tới sự phù
hợp, người, kiếm xứng đôi, người kiếm tương thông, chỉ có thanh kiếm hợp với
bản thân mới có thể đạt tới cảnh giới người kiếm tương thông.
Chẳng những Quân Vô Ý làm như vậy, mà chính bản thân hắn cũng không ngoại lệ,
trong thời gian này, ngoài thời gian luyện công, hắn lặng lẽ ôm thần kiếm Viêm
Hoàng Chi Huyết, bồi dưỡng kiếm ý. Người có thần, kiếm có linh tính, cũng chỉ
có cùng kiếm của mình tâm linh tương thông mới có thể càng ngày càng phát huy
thuận buồm xuôi gió được.
Quân Mạc Tà cũng không biết cái linh tinh gì gọi là kiếm linh, hiếm hồn như
trong truyền thuyết, nhưng hắn tin chắc rằng một thanh thần kiếm giết người vô
số, chém sắt như chém bùn, thần binh lợi khí như vậy nhất định là có linh hồn
của chính nó.
Hoặc chính là kiếm có hồn nhưng kiếm thủ đối với kiếm không hợp, không có tình
cảm vậy ngay cả thanh sắt bình thường dùng làm kiếm, hắn cũng không xứng đáng
có được.
Hắn dùng tinh lực một lần tinh luyện Viêm Hoàng Chi Huyết, một lần nữa dùng
tinh thần của mình để cảm ứng, ngộ, lý giải. Kiếm, cũng chỉ có kiếm mới là thứ
duy nhất, vĩnh viễn không phản bội lại bạn của nó!
Người cũng sẽ có khi phản bội, nhưng kiếm thì không, vĩnh viễn không bao giờ!
Nó chỉ biết mỗi chủ nhân của nó, tận đến lúc kiếm gãy người mất!
Thậm chí, khi khoảng cách về Thiên Hương thành càng gần, Quân Mạc Tà càng có
một cảm giác vi diệu phi thường, tựa hồ cảm nhận được thanh kiếm này bởi vì
hưng phấn mà hơi chút rung động! Ban đầu vốn lặng lẽ nhưng lại mơ hồ ngửi được
mùi huyết tinh khốc liệt! Khát vọng giết chóc đến mãnh liệt!
Loại sát ý mơ hồ này tùy theo sát khí trên người Quân Mạc Tà thay đổi theo,
càng lúc càng nồng đậm, càng về sau càng nhiều! Vì vậy mà khuôn mặt hắn càng
lúc càng yên tĩnh, ánh mắt càng trở nên tà mị, tim hắn cũng đập nhanh kịch
liệt!
Xe ngựa vòng qua một ngọn núi nhỏ.
Quân Vô Ý cùng Quân Mạc Tà đều không hẹn mà liếc mắt chăm chú nhìn ngọn núi
nhỏ này.
May mắn sao đây chỉ là một ngọn núi nhỏ!
Đêm hôm đó, Quân Mạc Tà ở chỗ này huyết sát Huyết Kiếm Đường cướp thú nỏ. Bây
giờ mới biết, giết chóc đêm đó tuyệt không oan uổng. Huyết Kiếm đường căn bản
chính là đại địch của Quân gia!
Chết vẫn không hết tội!
Phía trước đường xá rộng mở, ngước mắt nhìn liền có thể thấy Thiên Hương thành
nguy nga, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ tường thành bao quanh!
Quân Mạc Tà hai mắt như híp lại, hai đạo quang mang lợi hại chợt lóe ra, giống
như sát thần ngủ say bỗng nhiên mở mắt, há miệng, sát khí khổng lồ trên người
nhanh chóng dâng lên, khí thế như cuồng triều tỏa ra.
Sát thần mở mắt, Minh vương quan sát, Tà Quân chăm chú nhìn!
Đoạn đường này mặc dù xa nhưng rốt cuộc cũng phải tới. Bản thân ta muốn xem,
Thiên Hương thành này rốt cuộc có mấy người dám làm loạn!
Khí tức từ Quân Mạc Tà từng bước dẫn dắt thần kiếm Viêm Hoàng Chi Huyết, trước
đó vẫn không có bất kì dấu hiệu gì, đột nhiên rung kêu lên thành tiếng, tự
động bay ra khỏi vỏ nửa thước, thanh kiếm trong suốt như nước, kiếm quang tỏa
ra như ánh mắt trời chiếu xuống, rạng rỡ lóa mắt người xem. Tựa như luồng sáng
màu ngọc đột nhiên chiếu xuống nhân gian. Lặng lẽ như chúa tể trời đất, giống
như quân vương đột nhiên mở mắt, tỏa sát khí lẫm liệt!
Đối mặt với cơn sóng hỗn loạn sắp đến, nhìn xuống chúng sinh, như quân lâm
thiên hạ. Không chút lưu tình, cuồng vọng, chuẩn bị tàn sát!
Sát khí xuyên thẳng trời xanh, như xuyên thấu cả Thiên Hương!
Toàn bộ tướng sĩ chung quanh Quân Mạc Tà đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí
tức lạnh lẽo khổng lồ khủng bố đột ngột ập tới, tới khi mọi người hiểu được
chuyện gì thì phát hiện ra Quân Mạc Tà đã ly khai, xung quanh chỉ còn là đất
trống!
Bách chiến quân sĩ, thiết huyết nam nhi, giờ khắc này cũng khó mà chống đỡ sát
khí đến từ Tà Quân!
Ngay lúc này, Mai Tuyết Yên, thực lực bí hiểm, cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn
một người một kiếm này hơi hơi nhíu mày. Người khác có thể không hiểu nhưng
với nàng, là một tuyệt thế cao thủ, trước mắt rõ ràng cảm giác được một người
một kiếm này đều có khí thế uy phong. Một người một kiếm này có thể thành hai
đại kình địch của mình, đối với bản thân sinh ra sự uy hiếp tột độ!
Sao lại có thể như vậy được? Vật kia nhiều nhất cũng chỉ là một thanh kiếm! Dù
đặc tính, đặc thù, sắc bén ra sao, rốt cuộc cũng là vật chết, tại sao lại mang
cho ta đến cảm giác quái dị như vậy? Thậm chí thanh kiếm này so với Quân Mạc
Tà còn muốn nguy hiểm hơn!
Cách Thiên Hương thành ba mươi dặm, đại quân tạm thời dựng trại. Đây cũng là
lẽ thường, khi tướng quân khải hoàn, lãnh binh ở bên ngoài, đại quân không thể
vào thành cùng một lúc. Chỉ khi nhận được ý chỉ, tướng lãnh mới được vào
thành, sau đó, đại quân lục tục trở lại nơi đóng quân.
Quân Mạc Tà phóng ngựa tiến lên, đi trước ba quân.
Chỉ nghe “Sát” một tiếng, bên cạnh hắn, trên xe ngựa kim chúc cột cờ đột nhiện
phát ra tiếng động quái dị. Đại kỳ từ từ hạ xuống, Sau đó, cột cờ trống rỗng
đường như lại dài ra hơn một nửa. Giống như thanh lợi kiếm cắm thẳng lên trời!
Chuyện tình quỷ dị phi thường tới bực này tự nhiên làm người xung quanh trừng
mắt nhìn đến líu lưỡi. Nhưng Quân Mạc Tà trên người phát ra khí thế đè nén
xuống dưới, không ai dám hỏi một câu vì sao lại phát sinh chuyện như vậy!
Giờ phút này, toàn quân tĩnh lặng, giống như ngọn núi nửa yên lặng ngàn năm
chuẩn bị bộc phát!
Phía Thiên Hương thành đột nhiên phát kèn lệnh hạ cầu treo. Người ngựa lực
lưỡng, tiếng vó ngựa phi vang vọng, một đường ra nghênh đón. Cùng lúc đó,
Thiên Hương thành đột nhiên hạ xuống hai bức tranh thật lớn, một trái một
phải!
Bên trái viết: Huyết Y thần uy.
Bên phải viết: Thiên Nam khải hoàn!
Tại nơi nhân mã lực lưỡng, có một đội ngũ chỉnh tề chẫm rãi tiến ra, đây mới
chính là nghi thức nghênh đón công thần khải hoàn.
Mà khi đội nhân mã lực lượng càng ngày càng tiến gần, tiếng vó ngựa như sấm,
tốc độ không hề giảm, trái lại càng lúc càng nhanh. Đại soái Quân Vô Ý vừa
nhìn thấy, nhịn không được bật cười.
Độc Cô Vô Địch, đã lâu rồi a!
Quân Vô Ý lần này lĩnh mệnh hành quân tới Thiên Nam, tự biết là đi chịu chết,
mà nay lành lặn trở về, thấy được bạn cũ, lòng cực kỳ khuây khỏa, thích chí
cười vang, rồi mới chịu ra đón, đột nhiên phát hiện tình huống có chút không
phải, không khỏi ngạc nhiên ghì ngựa lại.
Người tới, đúng là Độc Cô thế gia Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, mang theo hai
đứa con trai, người ngựa một đường lao thẳng tới, càng lúc càng gần. Chỉ thấy
Độc cô đại tướng quân hai má râu mọc trông như long nhím, hai mắt trợn lên như
chuông đồng, chực muốn phun lửa, người còn chưa tới, ngựa chưa ngừng lại, mà
đã rống lớn như sét đánh ngang tai!
– Độc Cô Xung, Độc Cô Thượng, Độc Cô Tiền, ba tên tiểu vương bát đản, nhanh
chóng lăn ra đây cho lão tử!
Tiếng hét như sấm vang.
– Còn đồ khốn nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ, cũng nhanh mau lăn ra đây. Tiểu oa
nhi, ngươi làm lão tử tức chết mà!
Nghe ra được Độc Cô đại tướng quân quả thực là đang nổi giận, tức giận đến nỗi
không kìm được ý tứ!
Độc cô thế gia Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền bảy người. Lần này đi theo
Quân Vô Ý nam chinh, chỉ có Độc Cô Trùng, Độc Cô Thượng và Độc Cô Tiền 3
người. Độc Cô Vô Địch hét lớn một tiếng cơ hồ đem ba người dọa khiếp hồn!
Huynh đệ ba người bàn tính rất kỹ, chỉ cần vào thành giao quân lệnh, sau đó ba
người lập tức lên ngựa phóng ra khỏi thành, ngựa không dừng vó hướng tới Tây
Cương, đến ở nhờ thúc thúc, dù sao thì cũng không về nhà được. Về nhà chắc
chắn sẽ bị lột da!
Nhưng lại không nghĩ tới, Độc Cô Vô Địch lại trực tiếp tới đây bắt người, cái
này cũng thiệt là quá nóng nảy mà…
Trong nhất thời, ba người đưa mắt nhìn nhau, cả ngươi run rẩy, đều có thể nhìn
thấy kinh ý trong mắt đối phương. Im lặng thật lâu sau, biết rằng không thể
tránh thoát, lúc này mới ủ rũ đi ra, giống như là mang bại binh quay về, mang
theo hương vị thê lương, mặc người tùy ý xâu xé.
– Ta đánh chết các ngươi, đồ trời đánh khốn khiếp!
Độc Cô Vô Địch trừng mắt, thở phì phò, hổn hển, giơ roi ngựa lên.
– Ta kêu các ngươi coi chừng muội muội, các ngươi làm gì hả? Hả? Ba người các
ngươi còn dám ra chiến trường? Con mẹ nó, các ngươi không phải ăn nhằm cứt sao
mà ngu thế? Các ngươi sống mà không biết xấu hổ à, sao các ngươi không chết
luôn đi. Độc Cô gia ta như thế nào lại sinh ra một đám phế vật ăn hại như các
ngươi?
Không nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, tiếp theo là một trận roi ngựa, ba người
thân hình vạm vỡ thành thành thật thật vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn trộm
nháy mắt cho nhau làm mặt quỷ: Sớm biết đi ra là chắc sẽ ăn roi, còn may là ta
biết trước, mặc giáp trụ đi ra, ta biết chắc không nói năng hỏi thăm gì là
liền đánh mà. Hắc hắc, hắc hắc …
– Độc Cô Tiêu Nghệ đâu? Nha đầu hỗn trướng kia tại sao không chịu ra? Ngươi
có thể trốn một lúc cũng không trốn được cả đời. Mau lăn ra cho lão tử!
Độc Cô Vô Địch đem cắt roi thành hai đoạn quăng ra, cất giọng ồm oàm như gấu
gọi to gọi nhỏ.
Lúc này, đội nghi thức hoàng thành cũng đi tới vùng phụ cận, cơ hồ tiến tới
trước mặt Độc Cô Vô Địch.
– Phụ thân, nữ nhi nhớ người muốn chết!
Độc Cô Tiểu Nghệ chậm rãi từ trong quân đi ra, từng bước, từng bước, cực kỳ
chậm.
– Ngươi, ngươi…!
Độc Cô đại tướng quân liếc mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất tối
sầm, bùm một tiếng, lập tức ngã từ trên ngựa xuống!