Dị Thế Tà Quân

Chương 436: Ngươi theo bên nào

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tiếp theo hắn nói tiếp một mạch rất lưu loát, thậm chí đếm ra mười lăm tội lớn
nghịch thiên của Quân gia lão tử! Quả thực không giết lão gia tử chính là
không theo thiên lý, không giết lão gia tử chính là vạn chúng sinh gặp bất
hạnh vậy!

Trong đó có một ý tứ rất là rõ ràng cụ thể: Đem binh mã tới phủ đệ của các
quan chức, bày ra trò tìm bắt nghi phạm, đe dọa quan chức phải lập tức di
chuyển, Quân Chiến Thiên lập tức san bằng phủ đệ nhà người ta và chiếm dụng
làm của riêng.

Mà mười lăm tội kia đều là tội lớn, trong đó cháu của Quân Chiến Thiên là Quân
Mạc Tà có tâm chiếm đoạt và lăng nhục chị dâu thật không bằng loài cầm thú;
Quản Thanh Hàn thân là cháu dâu của Quân gia lại dụ dỗ em chồng, không biết
xấu hổ, bại hoại nề nếp gia đình, hạ lưu dâm đãng tiếng xấu vang xa, thực là
không từ ngữ nào diễn tả hết.

Hoàng đế bệ hạ cau mày nhìn thấy lão gia hỏa này, thật là rất không kiên nhẫn.

– Thần cho rằng Quân Chiến Thiên tội ác tày trời, loạn thần tặc tử, phải tức
thời đem ra ngọ môn chém đầu răn chúng! Quân Vô Ý hoang dâm vô sỉ, coi thường
quân quy phải lập tức cách chức điều tra, nhốt đánh vào thiên lao, tùy ý tam
tư hội thẩm, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật! Về phần Quân Mạc Tà hành vi
bỉ ổi, xấu xa dơ bẩn tới cực điểm, phải xử lăng trì, lấy đó làm điều răn cho
vạn dân theo! Quản Thanh Hàn không tuân thủ nữ tắc (quy tắc ứng xử… của phụ
nữ), không biết xấu hổ, phải ban thưởng một ly rượu, một mảnh lụa trắng (cho
tự tử đó mà). Như vậy mới cho thế gian thấy rõ quy củ của Thiên Hương thành
ta.

Lão đầu nhi này chính là thật sự quá độc. Lại muốn giết chết cả nhà Quân gia!

Một bên Độc Cô Tung Hoành hai cha con nhếch nhếch miệng, trong lời nói của hắn
không có một câu nào nói xử diệt tộc, nhưng xử phạt như vậy, so với xét diệt
tộc còn độc ác hơn! Quân gia già trẻ tổng cộng ba người, lại đều bị hắn nếu
tên, đều muốn đẩy lên đoạn đầu đài!

Quân Chiến Thiên cụp đầu vào gối, không quan tâm để ý xung quanh, tựa hồ như
là đang ngủ.

– Thần tán thành!

– Thần cũng tán thành!

Chỉ một thoáng trên đại điện đã có một mảng người quỳ gối, sôi nổi yêu cầu
hoàng đế nghiêm trị Quân gia.

Mấy đại thế gia bên trong còn có không ít người do dự nhìn lên, đoán xem tình
hình như thế nào.

Mặt mày hoàng đế bệ hạ càng lúc càng nhăn lại.

– Bệ hạ, thần nghĩ đến những năm gần đây Quân Chiến Thiên có xu hướng bao che
khuyết điểm, sớm mất đi tư cách và phong thái của mộtngười làm trụ cột quốc
gia. Nếu có thể mượn cơ hội này diệt trừ Quân gia, lấy lại tác phong và kỷ
luật triều cương đối với cơ nghiệp muôn đời của Thiên Hương ta mà nói thực là
một việc thật tốt.

Lời nói của kẻ này làm cho Quân lão gia tử cũng không chịu nổi ngước lông mi
lên nhìn.

Sớm biết rằng khẳng định có người sẽ không bỏ qua cơ hội này mà không ngừng bỏ
đá xuống giếng, té nước theo mưa nhưng lại không nghĩ rằng người thứ nhất đứng
ra lại là hắn!

Gia chủ Tống gia, tướng quân đế quốc, nhất đẳng hầu tước, Tống Đức Hải!

– Tống hầu gia nói rất có lý, thần tán thành.

Gia chủ Mạnh gia Mạnh Hữu Vĩ đứng dậy. Vẻ mặt bi phẫn đến kịch liệt!

– Quân Chiến Thiên hiện giờ đã là tội đồ của đế quốc, không trừ bỏ thì thật
khó an thiên hạ, khó mà giữ vững triều cương, còn chưa diệt trừ diệt thì khó
mà thu phục điều tiếng của người trong thiên hạ! Mong bệ hạ nén thương đau,
quyết tâm sớm làm một cái quyết đoán!

– Mong bệ hạ nén thương đau, quyết tâm sớm làm một cái quyết đoán!

Mọi người tại chỗ cùng hô to, thanh âm vang vọng khắp nơi.

Bảy thế gia kinh thành, hôm nay đều tụ hết ở chỗ này, trừ Mộ Dung thế gia và
Đường gia mấy năm gần đây cùng Quân gia quan hệ mật thiết thì đứng ngoài không
lên tiếng, những nhà khác đều đứng ở phía mặt đối lập Quân gia. Nhưng có một
điều ngoài dự kiến của mọi người là Lý gia – đối thủ lớn nhất của Quân gia tại
triều đình này lại không lộ diện.

– Việc này sự tình trọng đại! Ngày mai tiếp tục thương nghị!

Hoàng đế bệ hạ trầm giọng quát:

– Các khanh bình thân!

Hoàng đế bệ hạ mượn cớ bãi triều bỏ chạy. Nhưng lại nghe Khổng lão phu tử tấu.

– Bệ hạ xin dừng bước, bệ hạ xin dừng bước, mong bệ hạ sớm quyết đoán! Việc
quyết định này không thể tiếp tục chần chờ, cái gọi là không nên trì hoãn mà
trì hoãn tất sẽ gây loạn, bệ hạ anh minh thần vũ nên chú ý!

Khổng Lệnh Dương cũng không đứng dậy. Dập đầu tấu, ý tứ rất rõ ràng, hôm nay
người nếu không xử lý Quân gia, chúng thần liền không đứng dậy.

Hoàng đế nhíu chặt hai hàng chân mày lại. Lời nói buông qua kẽ răng:

– Đột nhiên hôm nay trẫm cảm thấy không khoẻ. Bãi triều!

Sau đó phẩy tay áo dựng lên. Chạy nhanh như làn khói. Các ngươi thích quỳ cứ
quỳ, quỳ cái rắm, muốn uy hiếp ta à, đầu óc bị nhiễm nước rồi sao!

Bình tĩnh mà xem xét, hoàng đế bệ hạ hiện tại cũng rất muốn mượn cớ này xử lý
Quân gia, nhưng hắn không dám! Làm vua của một nước, hắn hiểu có những chuyện
có giới hạn của nó. Hoặc là bọn hủ nho đó không thể tưởng được, hoặc là bọn
hắn có nghĩ tới, song lại cho rằng không có gì lớn.

Nhưng hoàng đế lại biết, Quân gia một nhà bốn soái, ở quân đội có được lực ảnh
hưởng như thế nào! Hắn nhắm mắt là có thể nghĩ ra được, nếu ngày hôm nay bắt
đầu động vào Quân gia, vả lại không nói trước là có thể động vào lão gia tử
hay không, tin tưởng không đến hừng đông có thể có tin tức binh biến truyền
đến, trong vòng vòng ngày, ít nhất có năm sáu chỗ tin tức khởi nghĩa vũ trang
như thế!

Như vậy, Thiên Hương quốc làm sao bây giờ?

Huống chi, hiện tại Quân gia nói xử lý là có thể xử lý sao? Xem dễ như trò
chơi sao? Nếu có thể xử lý ta đã xử lý sớm, còn chờ các ngươi tới lên lớp
giảng bài?

Hoàng đế nổi giận mà đi, số đông đại thần cũng sôi nổi lui ra ngoài. Quân
Chiến Thiên ở trong đại điện mắt lão mơ màng. Nhưng vừa ra tới lại khoẻ như
vâm. Cứ dẫn đầu mà đi. Đối với lời buộc tội mình của bọn hủ nho, Quân lão gia
tử hoàn toàn từ đầu đã luôn không để ở trong lòng, nửa điểm cũng chưa để ở
trong lòng!

Nếu trận này có Mộ Dung gia và Lý gia cũng tham dự ở trong đó, đây mới thực sự
là cục diện tối ác liệt. Nhưng trước mặt là một trận cỏn con, thật đúng không
kích thích được tâm tính chiến đấu của lão gia tử.

– Quân Chiến Thiên, ngươi nuôi mà không giáo, cháu ngươi làm việc ác, còn có
mặt mũi nào sống ở trong trời đất. Ngươi chờ xem, ngươi tất nhiên sẽ có báo
ứng!

Khổng Lệnh Dương thân mình run lên, khàn giọng kêu. Trong triều cơ hồ tuyệt
đại bộ phận quan văn đều là môn hạ của hắn cùng Mai Cao Tiết, cùng nhau làm
một trận sóng to trên triều.

Huống chi lần này là ván đã đóng thuyền, nhược điểm nắm trong tay. Khổng lão
đại nhân cho rằng hoàn toàn có thể đem Quân gia nắm chắc trong tay!

Quân Chiến Thiên dừng bước quay đầu nhìn hắn, trong mũi xuy ra một tiếng:

– Ta nói con mọt sách lão, ngươi không thể ngậm miệng lại sao? Lão phu hiện
tại thấy phiền quá đi! Không rảnh tranh cãi cùng ngươi. Có bãn lãnh ngày mai
phân cao thấp!

Khổng Lệnh Dương tức giận đến râu cũng run rẩy lên:

– Ngươi ngươi ngươi…

Quân Chiến Thiên thì đảo cặp mắt trắng dã, xoay người bỏ đi.

Ngay phía sau, quan văn gần sát Khổng lão phu tử ghé tai lão nói:

– Ân sư, một nhà Quân gia đều là cao thủ, Quân Chiến Thiên lại là Thiên Huyền
đỉnh đỉnh trong truyền thuyết a, cơ hồ chính là cao thủ số một nước ta, lão sư
thận trọng nhiều một chút.

– Thiên Huyền đỉnh phong? Đệ nhất cao thủ? Thế thì sao?

Lão Khổng Lệnh Dương mắt mờ này hung hăng nhìn người đệ tử này, chẳng thèm ngó
tới nói:

– Bất quá chỉ là một tên võ phu nhỏ bé, tên nhãi ranh ngươi làm gì mà sợ hãi
vậy! Bọn ngươi chẳng phải cũng nghe: Văn có thể bình thiên hạ, võ có thể định
một phương. Những lời này ngươi có hiểu không? Vẫn là tài hoa! Tài hoa hiểu
không? Một tên võ phu nhỏ bé làm sao có thể với tới nơi thanh nhã? Đã đưa đến
cục diện như thế, hôm nay lại không thể biện giải một câu. Đại cuộc đã định,
một kẻ thất phu bình thường như vậy há làm cho lão phu để trong mắt!

Sức mạnh ở trong nhân tâm, Quân Chiến Thiên ngươi dù là Thiên Huyền điên phong
(chơi chữ nói móc) thì thế nào, dù là Thần Huyền đi chăng nữa thì vẫn chỉ là
một tên võ phu nhỏ bé. Nếu là võ phu nhỏ bé thì cũng đại biểu cho việc ngươi
có cái đầu ngốc nghếch, cực kỳ vô dụng!

Không thể không nói, lão đại nhân thuở nhỏ nghiên cứu nho học, cả đời không ra
khỏi bốn bức tường, đối với những việc Thiên Huyền Thần Huyền đáng sợ này,
nhận thức rất là không đủ.

– Ngày mai, sẽ không để hắn thoải mái, ngày mai sẽ là ngày tuyệt sát Quân
gia!

Khổng Lệnh Dương hừ lạnh một tiếng nói:

– Các vị quan chức đứng ngoài cũng hãy nhanh đến tham gia đốc thúc. Trong
kinh thành nhất định phải tạo ra dư luận lớn nhất về cái chuyện xấu xa không
đoan chính này. Lão phu hứa sẽ không phụ các ngươi, quyết không hai lời! Loại
gia đình không biết xấu hổ này có mặt mũi nào tồn tại ở trong Thiên Hương? Lại
có tứ cách gì chống đỡ cho triều đình?

– Ngày hôm nay, thanh thế công kích Quân gia có vẻ là còn hơi yếu, còn chưa
đủ mạnh! Mạnh gia chủ, Lý thái sư đó cần ngài tự mình đi một lần.

Khổng Lệnh Dương quay đầu nói.

– Lão sư yên tâm, Mạnh mỗ không chối từ.

Mạnh Hữu Vĩ vỗ ngực cam đoan:

– Lão Thái Sư ông ta cũng xem Quân gia không thật vừa mắt, việc này chắc chắn
sẽ trôi chảy.

– Ha ha ha…

Mọi người nhìn nhau cười.

– Ngươi cho là việc này như thế nào?

Mộ Dung thế gia gia chủ Mộ Dung Phong Vân hỏi Độc Cô Tung Hoành. Độc Cô Vô
Địch Đại tướng quân yên lặng theo sát ở hai vị lão gia tử phía sau, khuôn mặt
to lông lá không ngừng run rẩy.

– Như thế nào, ngươi không thấy Quân lão nhi căn bản là một chút cũng không
có để ý sao? Bọn văn nhân yếu ớt này đúng là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì
làm! Một đám ăn không ngồi rồi hóa rồ.

Độc Cô Tung Hoành ngửa đầu khinh thường:

– Lúc nào để cho lão Quân Chiến Thiên kia đem hai tay phẩy hai cái bên giường
bọn chúng, đảm bảo bọn chúng ngày mai đều phải băng bó mông đít mà thượng
triều!

Mộ Dung Phong Vân vì đó mà tức giận nói:

– Ngươi nói sao cũng là gia chủ một nhà, nói chuyện không thể nhiều ít văn
nhã à?

– Văn nhã? Văn nhã cái rắm, hai chữ văn nhã này còn không bằng cái chỗ kia
(hic) của lão tử!

Độc Cô Tung Hoành nhổ toẹt nước miếng:

– Lão tử là võ tướng! Ngươi đã nhìn thấy qua võ tướng văn nhã đánh giặc sao?
Thật sự là nổi da gà mà!

– Thì là lỗi của lão phu, lão phu nghĩ muốn bảo ngươi ăn nói văn nhã, vốn là
mười phần sai!

Mộ Dung Phong Vân lão gia tử hối hận không thôi:

– Nhưng ta hỏi, lần này công kích lớn này, có mấy phần nắm chắc? Quân lão đầu
cố nhiên vững như Thái Sơn, nhưng Khổng lão phu tử bên kia thanh thế cũng là
rất lớn, Quân lão đầu thật có thể giữ được cái đầu trên cổ?

– Đương nhiên!

– Như thế nào chịu không được, ta thành thật nói cho ngươi biết, bọn văn nhân
yếu ớt kia một phần nắm chắc cũng không có.

Độc Cô Tung Hoành há miệng hừ hừ hai tiếng, chán ghét nhìn thoáng qua bọn quan
văn đang tụ tập một bên:

– Nếu chỉ bằng bọn người kia là có thể vặn ngã Quân lão quỷ, đó mới là chuyện
tiếu lâm đó! Nếu chuyện đó mà thành sự thật, lão tử lập tức vung đao tự thiến,
mặc váy xuất giá.

– Này!

Mộ Dung Phong Vân phát hoảng hô to thô tục:

– Lão tử không cưới ngươi!

– Lăn ngay cho ta nhờ! Lão Mộ Dung, lão tử hỏi ngươi lần này rốt cuộc ngươi
theo bên nào? Có phải ngươi muốn đứng lưng chừng?

Độc Cô Tung Hoành nổi trừng mắt trâu lên.

– Lưng chừng thì đã sao? An toàn không phải là trên hết sao! Ngươi hỏi ta như
vậy ta biết tính thế nào?

Mộ Dung Phong Vân híp mắt, như là một lão đầu hồ ly!

– Lão tử có thể cùng ngươi giống nhau không bình phẩm đứng ở giữa sao? Đương
nhiên cùng Quân Chiến Thiên ở cùng một chỗ. Ta có thể nào cùng bọn thích của
hiếm cứt chó kia hoà làm một khối?

Độc Cô Tung Hoành miệng rộng cười toe toét:

– Hơn nữa, hai nhà bọn ta hiện tại chính là thông gia.

– Gì? Thông gia?

Mộ Dung Phong Vân chấn kinh.

– Chuyện xảy ra lúc nào?

– Mẹ nó chứ, đừng nói nữa! Gia môn bất hạnh a!

Nhắc tới lên việc này liền đánh vào chỗ tức của Độc Cô Tung Hoành, hắn xoay
người muốn tìm nhi tử xả giận, nhưng Độc Cô Vô Địch hiện tại thật sự rất láu
lỉnh. Vừa nghe thấy nói đến đây, sớm lòng bàn chân đã nhấn ga. Lão gia tử vừa
quay người, đã thấy trống rỗng không còn ai. Lão không khỏi khí dũng như núi
mắng to:

– Thằng nhóc! Ngươi là tiểu vương bát, ngươi chờ lão tử đó! Hiện tại ngươi
không cho lão tử trút giận, về tới nhà lão tử trút gấp trăm lần cho ngươi biết
tay!

Mộ Dung Phong Vân đứng ở bên cạnh nhíu hàng mi trắng, lâm vào suy tư. Nguyên
lai Độc Cô gia cùng Quân gia như thế bởi vì đã thành thông gia. Chuyện này có
thể được xem là một chuyện lớn. Xem ra Mộ Dung thế gia chúng ta cũng phải lo
lắng nặng nhẹ một chút, nếu có thể thì trước tiên tìm được một bên an toàn mà
đứng thì tốt hơn…

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận