Nên biết rằng mấy chục vạn đại quân một khi triển khai đội hình thì kéo dài cả
chục dặm đường, mà soái trướng, lại nằm ở giữa!
Hơn chục dặm đường, nếu chỉ chạy ngang thôi cũng sợ chạy đến chết, nói gì đến
chuyện từ ngoài giết vào. Cho dù tính là một nửa đường là tới soái trướng cũng
cần có một binh lực hùng mạnh cỡ nào!
(ND: hình như 1 dặm bằng 1.5 km. 5 dặm = 7.5 km! ^^ năm nào ta cũng phải
chạy 1 lần vụ “7 cây” này )
Cho dù lấy năng lực của Chí Tôn cường giả có thể bay lên không, nhưng trong
khoảng cách mười dặm đó cũng phải hạ xuống mà thở. Nhưng chỉ cần rơi xuống một
lần cũng sẽ bị vây một hồi mớicó thể bay lên lần nữa. Một khi bay đến được
soái trướng cũng phải qua mấy lần đổi khí, hao phí không ít sức mạnh!
Nhưng chỉ cần có hỗn loạn, soái trướng có thể đổi vị trí bất cứ lúc nào!
Cho dù là Ưng Bác Không muốn ám sát Quân Vô Ý giữa vạn đại quân đi nữa, mặc dù
có thể làm được thì độ khó khăn của nó vẫn quá cao đi!
Trừ phi dùng Âm Dương độn pháp của Quân đại thiếu gia, thì mới có thể làm được
chuyện hái đầu chủ soái giữa thiên quan vạn mã.
(ND: Ta nhớ đến Trương Phi, có thể giữa thiên quân vạn mã lấy đầu tướng địch
dễ như trong túi. Quan Vũ chỉ là Vạn Nhân địch, Trương Phi còn mạnh hơn nhiều
^__^)
Nhưng Quân Vô Ý vẫn nhớ rõ, lúc đó chỉ có mấy tên Thiên Huyền xuất hiện trước
mặt mình! Hơn nữa còn là đột nhiên xuất hiện trước mặt! Hoàn toàn không có dấu
hiệu báo trước, vừa gặp đã trực tiếp ra tay mới khiến hắn trở tay không kịp!
Mức độ bảo vệ của soái trướng nghiêm ngặt cỡ nào, cho dù là một con ruồi cũng
không phải muốn bay là bay vào được!
Vậy làm sao có thể bất ngờ giết tới?
Nếu nói là không có nội gián. Có đánh chết Quân Vô Ý cũng không tin!
Nhưng nếu là có nội gián, vậy tên nội gián đó làm như thế nào? Ai có thể an
bài nhiều nội gián như vậy? Trong lòng Quân Vô Ý sớm đã hoài nghi, thậm chí
hướng hoài nghi cũng có. Chỉ có điều nếu hoài nghi theo hướng đó, thật sự rất
đáng sợ. Một khi chạm vào có khả năng sẽ tạo thành một ảnh hưởng rất lớn. Cho
nên hoài nghi này cần có bằng chứng xác đáng, cần có bằng chứng tối thiết thực
để chứng minh!
(ND: Ý là nghi 1 kẻ giật dây phía sau, mà kẻ này có ảnh hưởng quá lớn đối với
quốc gia nên một khi không có bằng chứng cụ thể thì không thể kết tội được
^__^)
Đây cũng là sự khác nhau lớn nhất giữa Quân Vô Ý và Quân Mạc Tà. Quân Vô Ý mới
thật sự là đời sau của Quân gia, hắn giống với Quân lão gia tử có thể vì quốc
gia, vì gia tộc, vì lê dân mà trì hoãn hoặc tạm gác oán thù cá nhân.
Nhưng nếu một việc như vậy xuất hiện trên người Quân Mạc Tà thì hắn chẳng cần
lo gì ba cái vụ đó, nghi ai thì trực tiếp điều tra, thậm chí trực tiếp bắt về
nghiêm hình bức cung. Ngươi có người đứng sau mạnh lắm hả, có bối cảnh lớn thì
sao. Nắm tay ta lớn thì ta có đạo lý. Ngươi đụng tới một ngón tay của ta, ta
trực tiếp giết cả nhà ngươi. Cho dù việc này có tạo thành ảnh hưởng như thế
nào đi nữa, chết bao nhiêu người vô tội thì ăn thua gì. Muốn trách thì đi mà
trách cái thằng kiếm ta gây chuyện, không lẽ lại tới tìm kẻ bị hại đáng thương
này sao!
– Hắc hắc, Quân Vô Ý, ngươi rất buồn bực sao? Vậy ngươi cứ tiếp tục buồn bực
đi, buồn bực đi!
Tiêu Hàn cười lên điên cuồng:
– Ta cho ngươi biết. Trong chuyện này tất nhiên là có nội tình, chẳng qua ta
sẽ không nói cho ngươi biết! Vĩnh viễn không nói để ngươi mang theo cái nghi
vấn này mà chết đi! Ha ha ha….
– Suy đoán của ta quả nhiên là đúng, bên trong thật sự có nội tình khác. Tiêu
Hàn, bằng những lời này của ngươi, hôm nay ta sẽ đánh với ngươi một trận. Coi
như là lấy trước của đám Phong Tuyết Ngân Thành một phần lời, không bởi vì cái
gì khác, mà bởi vì đại ca, nhị ca của ta!
Sát khí của Quân Vô Ý trở nên mạnh mẽ, từ sâu trong đáy mắt kia tựa như sát
khí cũng đang phát ra.
Trong lòng lại đau nhói!
– Đại ca, nhị ca, thứ lổi cho tam đệ đến ngày hôm nay mới có thể rửa sạch sỉ
nhục cho hai anh!
Ánh mắt của Quân Vô Ý trở nên bén nhọn hơn bình thường. Khẽ vương tay ra, nói:
– Kiếm!
Quân Mạc Tà đã sớm chuẩn bị, cổ tay vừa lật một thanh trường kiếm lóng lánh
hiện ra rồi đưa đến trước mặt Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý đưa tay tiếp lấy liến bất ngờ trước sức nặng của thanh kiếm. Lấy
thực lực Thiên Huyền trung giai mạnh mẽ của hắn, mà chỉ cần hơi khinh thường
một chút đã suýt để rớt kiếm. Khi cổ tay bị đè xuống mới vội vàng vận huyền
lực lên, lúc này mới không để tuột kiếm. Thanh kiếm này thoạt nhìn bình thường
không có gì nổi bật, nhưng sức nặng của nó phải gấp ba lần trường kiếm bình
thường!
Thật ra thì thanh kiếm này không nằm trong nhóm bảo kiếm Quân đại thiếu gia
chế lần hai, cũng chỉ đơn giản là lấy mười lăm thanh kiếm khác chế thành một
thanh này mà thôi.
(ND: Ặc, bình thường ép +10, thanh này ép tới +15, Quân đại thiếu gia ép đồ
kinh thiệt ^__^)
Bởi vì nếu làm một thành kiếm do ép một trăm thanh lại thành một, thì sợ Quân
Vô Ý chịu không nổi sức nặng của nó. Bởi dù thực lực Quân Vô Ý có cầm được đi
nữa thì nó cũng nặng gấp mười lần kiếm thường, tuy rằng cầm được nhưng muốn sử
dụng thuận tiện thì khó. Tam gia chắc chắn phải mất một khoảng thời gian mới
sử dụng quen tay được, chứ giờ mà đem ra sử dụng thì chắc cú là bị phản tác
dụng.
Cho nên Quân Mạc Tà tranh thủ lúc đi đường để chế ra thanh kiếm này. Chỉ nặng
gấp ba lần bình thường thì lấy sức lực của Quân Vô Ý, hoàn toàn có thể sử dụng
nó nhuần nhuyễn.
Còn về phần chất lượng, tuy thanh kiếm này Quân Mạc Tà chế tạo có phần qua loa
đại khái so với mấy thanh trước, nhưng nếu so sánh với binh khí bình thường
thì cũng đáng xếp vào loại “Thần binh lợi khí” – Item hoàng kim rồi!
Quân Vô Ý kinh ngạc liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà chỉ mỉm cười không
nói gì.
Quân Vô Ý tùy ý múa vài đường, ở cái lúc trời nhập nhoạng tối này thanh trường
kiếm lại phát ra một đạo hào quang, tựa như một tia chớp lóe lên, tạo ra một
sắc thái động lòng người.
– Kiếm tốt, quả thật là một thanh kiếm tốt!
Quân Vô Ý buột miệng thốt.
Tiêu Bố Vũ đứng đối diện thấy vậy liền sa sầm mặt. Thanh kiếm này rõ ràng là
một thần binh lợi khí!
– Tỷ tỷ, thanh kiếm này có chút kỳ lạ. Kiếm quang trùng trùng, nếu so về tính
chất thì thanh đao của Lệ Vô Bi cũng không bằng một góc.
Xà Vương ghé miệng thì thầm vào tai cô gái áo trắng. Nhưng sau khi cô ta nói
thì cô gái áo trắng vẫn không có phản ứng, tựa như hoàn toàn không nghe thấy
gì khiến khiến cô nàng thầmcảm thấy kỳ quái. Lúc đầu cô ta còn tưởng cô nàng
áo trắng kia bị thanh kiếm hấp dẫn, chỉ có điều nhìn lại một hồi mới thấy đôi
mắt đẹp kia đang nhìn chằm chằm một kẻ khác.
Xà Vương Thiên Tầm nhìn theo, chỉ thấy đó là một anh chàng đẹp trai đang đứng,
dáng người cao lớn, hai mắt lấp lánh, mặc dù đang đứng trước thiên quân vạn mã
nhưng vẫn thấy cô độc. Tựa như trong cả trời đất này chỉ một mình hắn đang
đứng đó mà thôi.
Chỉ nhìn một lần mà tận sâu trong lòng Xà Vương Thiên Tầm lại sinh ra một cảm
giác tịch mịch, chua xót, tựa hồ cảm nhận được nỗi tịch mịch trong lòng chàng
trai kia. Nhìn vẻ cô đơn của hắn, nàng lại cảm thấy trong lòng đau nhói.
Quân Mạc Tà!
Xà Vương nhớ rõ thiếu niên này.
Nhưng nổi khó hiểu tận sâu trong đáy lòng nàng hiện tại, là sao mình lại cứ
nhìn hắn chằm chằm không rời mắt đây? Lấy góc độ nhân loại mà nói thì hắn ta
có thê coi là thiên tài trong thiên tài, tuổi nhỏ đã có một tu vi không tầm
thường. Nhưng như vậy cũng đâu xứng lọt vào tầm mắt của Thiên phạt Thú vương.
Cái khó hiểu của Xà Vương Thiên Tầm là lần thứ hai quay đầu nhìn lại đã thấy
đại tỷ mình tuy vẫn đặt tay lên chén trà, nhưng khớp xương đã trắng bệch, ánh
mắt lấp lánh không ngừng. Với kinh nghiệm bao nhiêu năm đau khổ, hiển nhiên cô
nàng nhận thấy đó là dấu hiệu của “Sự bùng nổ” sắp xảy ra.
– Tại sao vậy chứ?
Lấy cái nhìn của Xà Vương tất nhiên là nhìn ra được chén trà trong tay đại tỷ
thoạt nhìn vẫn bình thường, thậm chí còn thấy được nước trà bên trong. Nhưng
cái thân của chén đã biến thành một đống bụi, chỉ có điều nhờ huyền công cao
cấp của bà chị mình mà vẫn giữ được bình thường. Một khi không còn huyền công
nữa thì sẽ trở thành một đống tro bụi.
(ND: Ghê thật, người ta bóp nát quả cam còn bả bóp nát cả chén trà ^__^)
Thường ngày cho dù đại tỷ có gặp kẻ thù không đội trời chung cũng chưa từng
tức giận đến mức độ này, cũng sẽ không có biểu hiện thất thường như vậy. Rốt
cuộc là vì cái gì? Star, tại star???
Đáng tiếc thời gian không cho phép Xà Vương suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì hai
người đang đứng giữa sân kia đã muốn ra tay.
Đơn giản là vì Quân Vô Ý nói một câu: “Hảo kiếm! Quả thật là hảo kiếm!” Tiêu
Hàn đột nhiên đỏ mặt. Bởi vì khi hắn nghe tới, kia nói là: “Hảo tiện! Quả thật
là hảo tiện!”
(ND: Chữ Kiếm có nghĩa là thanh kiếm, phát âm gần giống với chữ Tiện, nghĩa là
đê tiện)
Vì thế, Tiêu Hàn càng tức sùi bọt mép!
Ở Phong Tuyết Ngân Thành, sớm đã có bao kẻ bình luận sau lưng hắn. Một chữ:
tiện! Thậm chí cả trưởng bối trong gia tộc khi nhìn hắn, có không ít lần vửa
tiếc rẻ vừa nói một câu:
– Sao ngươi có thể “tiện” đến vậy?
Người đàn bà kia rõ ràng là không thích ngươi, từ trước đến nay đều không từng
coi trọng ngươi. Người ta tự tìm lấy người mình yêu, ngươi lại muốn ép kẻ đó
đến chết? Hai người bọn họ thật lòng yêu nhau, mà người ta lại là con gái của
thành chủ, chẳng lẽ ngươi coi cái hôn ước khi còn nhỏ kia sẽ có hiệu lực sao?
Vậy mà ngươi đi trả thù khiến kẻ khác nhà tan cửa nát…. Một kẻ gà què ăn quẩn
cối xay như ngươi lại muốn trở thành con rể thành chủ? Loại chuyện này chỉ
“tiện” người khác, tự mình muốn “tiện”, vậy chẳng phải cũng là “tiện” sao!
Tiêu Hàn ngươi muốn “tiện”? Đây cũng là “tiện” nè.
(ND: Chơi chữ, Tiện ở đây là Tiện nghi, tiện lợi. Còn đối với Tiêu Hàn thì là
Tiện trong “đê tiện”.
_ Vưa dịch vừa giải thích, mệt quá __)
– Ta “tiện”! Tiện cái con mẹ nó!
Hai mắt Tiêu Hàn đỏ ửng, trường kiếm sáng như tuyết chợt lóe lên. Hắn lợi dụng
lúc xe lăn của Quân Vô Ý vừa mới ra trận, chưa kịp ngồi vững đã ra tay! Làm
chuyện như vậy không “tiện” thì là cái gì nữa? Thật sự khiến người ta khó mà
tìm một từ khác thìch hợp hơn để mà dùng mà!
Quân Vô Ý đối với tính cách thằng khùng này cũng quá hiểu nên sớm có chuẩn bị.
Trường kiếm vung ra đỡ lấy. “Keng” một tiếng, hai thanh kiếm chạm nhau tạo ra
phản lực mạnh mẽ. Chiếc xe lắn tựa như mũi tên bay ngước về sau, mà thân hình
Quân Vô Ý cũng đã bay vọt lên không! Áo xanh vừa hiện đã cách chỗ cũ năm
trượng, mũi kiếm khẽ chạm đất lền mượn lực phóng tới trước năm trượng nữa.
Lúc này Quân Vô Ý mới hạ xuống, ngồi bệt trên mặt đất nhìn Tiêu Hàn:
– Tới đây mà đánh, không nên làm bị thương anh em của ta!
Trong lòng Tiêu Hàn thấy nhói lên, bởi vì khi hai thanh kiếm chạm nhau không
chỉ làm cổ tay của hắn bị chấn đau mà thanh trường kiếm của hắn cũng đã xuất
hiện một vết mẻ.
Phải biết rằng thanh kiếm này đã đi theo Tiêu Hàn suốt hai mươi năm, nó được
chết tạo chủ yếu là từ Vạn Niên Huyền Ngọc, cũng là thanh thần binh lợi khí
duy nhất của Phong Tuyết Ngân Thành. Khi hắn làm lễ thành nhân cũng là lúc hắn
kế thừa nó từ tay trường bối.
(ND: Lễ Thành nhân là lễ để chứng tỏ người thiếu niên đã trưởng thành)
Có thanh kiếm này trong tay cùng với Phong Tuyết huyền công càng tăng thêm vài
phần hàn lệ khí, càng khiến nó trở nên đặc thù, thêm sự sắc bén. Nó thật sự là
một thanh thần binh lợi khí của thế gian. Tiêu Hàn với lợi thế của binh khí
này đã nhiều lần vớ bở, thậm chí có nhiều kẻ huyền công cao hơn hắn một bậc
cũng vì binh khí không bằng mà chịu thiệt! Nhưng không thể tưởng tượng được
rằng giờ đây chỉ một chiêu đã bị tổn hại, còn gì là bảo kiếm nữa đây.
(ND: Đồ bèo nhà mày sao so với đồ hoàng kim +15 của anh Tà )
Nhìn qua thanh kiếm của Quân Vô Ý, chỉ thấy nó trong suốt như nước, thậm chí
còn không có nửa điểm hư hại!
Chẳng lẽ trường kiếm trong tay hắn cũng là thứ khó kiếm giữa trần gian?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn liển nhảy lên. Thêm chuyện thấy sát khí từ
một kiếm cũng đủ biết huyền công của Quân Vô Ý đã vượt xa mình! Sao lại như
vậy? Chính mình dựa vào thực lực của Thiên Huyền cường giả, dùng thần binh lợi
khí mà vẫn không chiếm được ưu thế?
Nhưng nhìn Quân Vô Ý ngồi bệt dưới đất, lòng tự tin của Tiêu Hàn lại tăng cao,
hắn nghĩ thầm cơi như ngươi có ưu thế về phương diện Huyền khí, thì dù sao
ngươi cũng là một thằng tàn phế! Chẳng lẽ một thằng tàn phế mà mình cũng đánh
không lại?
Khóe miệng hắn cong lên tàn khốc, Tiêu Hàn sảng khoái rú lên một tiếng, thanh
trường kiếm hóa thành một đạo ngân quang đâm thẳng Quân Vô Ý!