– Chúng tôi đâu có đi một mình, chúng tôi có hộ vệ mà. Ha ha, chỉ có điều bọn
họ bình thường không xuất hiện trước mặt người khác thôi!
Nhưng lời này tựa như cô gái áo xanh lanh chanh lóc chóc buột miệng nói ra,
lời chưa nói hết đã nhanh tay bụm miệng mình lại, giương đôi mắt tròn xoe rồi
cười gượng vài tiếng tỏ vẻ mình đang sợ hãi.
Trong lòng Tiêu Bố Vũ càng thêm khẳng định rằng cảm giác của lão khi nãy chì
là ảo giác. Gần đây sợ bóng sợ gió trông gà hóa cuốc, hai cô gái này không có
hút huyền khí dao động gì hết, chắc cũng không phải nhân vật lớn gì. Chỉ cần
họ không phải từ Thiên Nam đi đến đây là được.
Hắn mới nãy cũng thật sự sợ, sợ cô gái áo trắng này cùng vị Mai tôn giả kia có
quan hệ gì gì đó, lúc đó thì xôi hỏng bỏng không là cái chắc.
Chỉ là…
Hiện tại coi kỹ lại chắc chắn là không phải. Mà nếu không phải, vậy quá tốt
rồi.
Nếu Phượng Ngô có hảo cảm với cô gái này, ừm, thế giới này khó có thế gia nào
cưỡng lại sự hấp dẫn của Phong Tuyết Ngân Thành. Mà đàn ông ba vợ bốn nàng hầu
là chuyện thường, coi như Phượng Ngô cưới thêm một người cũng chẳng phải
chuyện lớn gì, chỉ cần đem cái danh phận Vợ lớn cho Tiểu công chúa là được
rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Bố Vũ liền liếc mắt sang Tiêu Hàn. Hiện tại Tiêu Hàn vẫn
còn bộ dáng điên điên khùng khùng, tuy rằng hiện tại tinh thần hắn dần ổn định
chỉ một mực chờ đợi trận chiến với Quân Vô ý, nhưng sự mệt mỏi qua mấy ngày
này khiến hắn chưa hồi phục bình thường.
Cho Tiêu Hàn lấy cái bộ dáng giả điên giả dại này ra nói chuyện, hiệu quả cũng
không tồi. Nếu vạn nhất không xong thì chính mình ra mặt là ổn thỏa ngay. Dù
sao đi nữa Tiêu Phượng Ngô cũng là cháu nội ruột thịt của mình, mà cô gái
trước mắt này đúng là nhân tài xuất chúng, quốc sắc Thiên Hương. Cho dù là gia
thế hơi kém một ít. Không coi là môn đương hộ đối, cũng không hề gì.
Nhận xét của hắn vô cùng chính xác, cô gái áo trắng này quả thật là không có
quan hệ gì vơi vị Mai tôn giả kia. Chỉ có điều hắn làm sao ngờ được rằng….
(ND: Tác giả nói lấp lửng, ta dịch lấp lửng, anh em ai hiểu sao thì hiểu ^__^)
– Phượng Ngô, cháu rất coi trọng vị cô nương áo trắng này sao?
Tiêu Hàn phẩy tay áo ngẩng đầu nhìn thẳng cháu mình, cũng cố ý làm ra vẻ sắp
sửa lên cơn điên.
– A, cháu…
Tiêu Phượng Ngô nhất thời không biết làm gì, len lén nhìn trộm qua cô cái áo
trắng rồi cà bặp cà lăm:
– Thúc, thúc thúc….
– Chú chỉ hỏi cháu có phải hay không? Có phải cháu thấy vị cô nương này rất
tốt hay không? Có muốn cưới về làm vợ không?
Tiêu Hàn làm ra vẻ say rượu đập bàn trừng mắt quát lớn. Ý hắn rất rõ ràng, nếu
cháu coi trọng thì người chú này thay cháu làm kẻ ác.
Cô gái áo xanh trắng trắng mắt, đem bà trùm bọn ta lấy về làm vợ? Các ngươi
thật giỏi!
– Dạ, dạ đúng.
Tiêu Phượng Ngô tuy rằng có chút bạo ngược nhưng dù sao tuổi còn trẻ, nói đến
chuyện này vẫn có chút ngượng ngùng, quả là da mặt cần phải rèn luyện nhiều.
(ND: Không cần nhiều cho lắm,chì cần bằng 1/10 anh Tà là ok ^__^)
– Vậy là được rồi! Chú sẽ làm chủ thay cháu!
Tiêu Hàn chuyển sang phái cô gái áo trắng, dùng thần thái cao cao tại thượng
và cái giọng kiêu căng hỏi:
– Xin hỏi cô nương, có từng nghe nói qua tên Phong Tuyết Ngân Thành của chúng
ta?
Trời nếu muốn diệt sạch cả nhà mày, chỉ cần khiến mày điên lên là đủ. Nhưng
nếu mày không điên mà muốn tỏ vẻ mình điên, vậy thì sao?
Trời tạo nghiệp chướng còn có thể tha, tự mình gây nghiệt tội không thể sống!
Ngay lúc Tiêu Hàn giả bộ điên điên khùng khùng nói ra những lời này, Mộ Tuyết
Đồng vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía cô gái áo trắng. Cái gọi là lòng người
thích đẹp thì ai cũng có, Mộ Tuyết Đồng cũng không thể không có. Nhưng trong
lòng hắn chỉ sinh ra cảm giác muốn che chở cho người đẹp mà thôi. Thực sự hắn
không muốn thấy cảnh một người đẹp như vậy lại bị hai chú cháu nhà họ Tiêu kia
chà đạp.
Chỉ là chính mình không thể ra mặt nói giùm cô gái kia được. Gà nhà bôi mặt đá
nhau không nói, chứ người nào sáng suốt đều có thể nhìn ra thằng gia Tiêu Bố
Vũ kia mới là kẻ sau lưng gây chuyện. Vậy thì mình ra mặt cũng có ý nghĩa gì
đâu!
Chỉ có điều làm hắn thấy kỳ quái, chính là với tu vi của hắn trong khoảng cách
gần như vậy cũng không cách nào thấy rõ dung mạo của cô gái này. Mà cô gái này
nhìn vào là người ta có thể khẳng định cô nàng không hề hóa trang, cũng không
mang khăn che mặt. Nhưng dù để mặt trần như vậy lại khiến bất kỳ ai nhìn vào
cũng thấy mơ hồ.
Chuyện gì đây? Loại cảm giác này là sao?
Có một điều khiến Mộ Tuyết Đồng càng khó hiểu, chính là vừa rồi Tiêu Hàn nói
chuyện với Tiêu Phượng Ngô, cái ý bỉ ổi trong đó ai cũng nhìn ra được. Tụi nó
nói chuyện về cô gái aó trắng ngay trước mặt nàng ta, nếu là con gái bình
thường chắc chắn sẽ vô cùng xấu hổ. Vậy mà sắc mặt cô ta nãy giờ vẫn không
thay đổi, vẫn thanh thanh đạm đạm, lạnh lùng lẳng lặng tựa như không nghe thấy
gì. Cô ta vẫn một mực bưng chén tuyết trà kia mà tinh tế thưởng thức, như
trong mắt nàng hiện giờ không còn gì khác ngoài chén trà thơm kia vậy.
Cho dù là một chén trà cực kỳ bình thường nơi thôn quê hoang vắng này, một khi
vào trong tay nàng cũng giống như chén vàng nạm ngọc trong hòang cung vậy.
Lúc nãy Tiêu Hàn đứng trước mặt hỏi cô ta cô ta cũng làm như là không nghe
thấy, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, tựa như bốn chữ Phong Tuyết Ngân
Thành làm chấn động cả thế gian kia trong mắt của nàng còn hư vô hơn cả hạt
bụi.
– Phong Tuyết Ngân Thành? Là cái gì hả?
Cô gái áo xanh cười rộ lên, nghiêng nghiêng đầu làm ra vẻ suy nghĩ một hồi.
Rốt cuộc làm ra bộ dáng Xin lỗi – rất xin lỗi vừa dùng vẻ mặt ngượng ngùng vừa
thành khẩn, áy náy nói:
– Thật sự là xin lỗi, cái chỗ này ta không đi qua. Cũng không nghe nói qua.
Rất nổi tiếng sao?
Tiêu Hàn ngớ người, trong ý nghĩ của hắn chỉ cần nói ra mấy chữ Phong Tuyết
Ngân Thành sẽ làm hai cô gái này trở nên vô cùng sùng kính, dùng ánh mắt vô
cùng hâm mộ nhìn mình. Sau đó chỉ cần mình noi thêm vài câu là dễ dàng thăm dò
được nội tình, sau đó trực tiếp nói lời cầu hôn, chắc chắn rằng không có ai
dám từ chối Phong Tuyết Ngân Thành.
(ND: Móa, thằng khùng tự sướng ghê thật _)
Nhưng sự thật cùng tưởng tượng đúng là một trời một vực. Người ta tỏ vẻ từ
trước tới giờ chưa từng nghe qua cái tên Phong Tuyết Ngân Thành! Làm cho những
điều hắn tự sướng nãy giờ tan thành bọt biển, tựa như hai chú cháu Tiêu Phượng
Ngô và Tiêu Hàn đấm vào bị bông, không những không gây sát thương mà còn làm
cho cổ tay mình bị trật.
Không biết thì thôi, mà hết lần này đến lần khác người ta còn tỏ vẻ thành khẩn
như vậy, khiến cho Tiêu Hàn đang muốn mượn đề tài nói chuyện cũng ngớ người.
Đương nhiên nếu thằng khùng này mà biết hai người trước mặt mình là ai, chỉ sợ
hắn không kịp đợi Quân Vô ý mà đã đi thăm ông bà theo diện H.Ù chết rồi!
(ND: Không phải theo diện H.O đâu nha ^__^)
– Phong Tuyết Ngân Thành chính là quê nhà của chúng ta. Ha ha ha, hai vị tiểu
thư chắc là không phải huyền giả, hoặc không quen biết với huyền giả nên mới
không biết việc này.
Tiêu Phượng Ngô vội vàng vẫy đuôi cười cười nói, nhưng trong giọng nói vẫn có
chút kiêu căng:
– Có điều, chỉ cần là người lăn lộn trong chốn giang hồ, chắc chắn rằng không
có ai không từng nghe qua bốn chữ Phong Tuyết Ngân Thành! Phong Tuyết Ngân
Thành chính là sự tồn tại trên đỉnh cao nhất của Huyền Huyền đại lục!
– Chu choa, lợi hại vậy sao!
Cô gái áo xanh tỏ vẻ sợ hãi than một tiếng, bàn tay trằng như trứng gà bóc kia
đưa lên che miệng, đột nhiên ra vẻ giật mình nói:
– Phong Tuyết Ngân Thành có phải là dùng tuyết trắng đắp lên không? Vậy khi
mặt trời lên thì không phải nó sẽ tan ra sao?
– Ặc…
– Phong Tuyết Ngân Thành chỉ là một địa danh, ân, đương nhiên không phải dùng
băng tuyết để xây.
Tiêu Phượng Ngô ngu ngốc giải thích.
– Vậy sao địa phương nổi tiếng như vậy, mà chúng ta trước giờ chưa từng nghe
qua?
Cô gái áo xanh vừa hỏi vừa nhìn hắn nghi ngờ. Đột nhiên cô ta làm ra vẻ bừng
tỉnh:
– Đúng rồi. Ta nhớ ra rồi, Phong Tuyết Ngân Thành.
Hai chú cháu Tiêu Hàn thở phào một hơi, rốt cuộc cũng nhớ tới rồi sao. Vậy
chuyện sau này dễ dàng hơn rồi. Thật lòng mà nói, với danh tiếng Phong Tuyết
Ngân Thành thì cho dù không phải người có huyền khí cũng có thể nghe nói qua.
Có điều cô gái áo xanh kia giờ đang làm ra vẻ khoe khoang kiến thức truớc mặt
cô gái áo trắng:
– Tỷ tỷ, tỷ có nhớ hai năm trước chúng ta đi chơi ngang qua một xóm nghèo,
không phải lúc đó họ dùng tuyết đắp lên một cái bờ tường lớn sao? Lúc đó chị
còn tưởng bọn họ xây tường đắp thành phải không? Khi đó chị còn tự mình đặt
tên cho nó. Chị nói … Ừm, chỗ này kêu là Phong Tuyết Ngân Thành đi. Trời đông
lạnh lẽo, lỡ như ai có nhu cầu giải quyết đi trong đi ngoài gì đó cũng có chỗ
để che. Có phải vậy không?
Cô gái áo trắng cười nhạt một cái rồi chậm rãi gật đầu, đây đúng là động tác
đầu tiên của cô ta.
Cô gái áo xanh thấy vậy nhảy cẫng lên, dùng khuôn mặt vênh váo tự đắc nói với
Tiêu Hàn và Tiêu Phượng Ngô:
– Hừ! Ta còn tưởng là chỗ nào, thì ra là cái nhà vệ sinh ở nông thôn mà thôi!
Cái tên kia còn là do tỷ tỷ của ta đặt ra đó? Có gì đáng để kiêu ngạo sao?
Ách? Cách người giờ ăn mặc như vậy, chẳng lẽ đã phát tài to rồi hả? Nếu đã
giàu to rồi sao lại còn muốn ở trong nhà vệ sinh làm gì nữa! Đã phát tài rồi
sao còn không chịu xây nhà mới! Cái này hình như nghe người ta nói là… là…
đúng rồi, là nhà giàu mới nổi phải không?
Khóe miệng Tiêu Hàn co giật liên hồi, mặt mày hắn giờ cũng chuyển qua màu tím
bầm!
Mà Tiêu Phượng Ngô bên cạnh đang há hốc mồm, mà tàu hủ trong đầu vị Tiêu Thiếu
gia Phong Tuyết Ngân Thành này còn chưa kịp phản ứng, hắn đã kinh ngạc hỏi:
– Thật sự trên đời có chuyện trùng hợp vậysao?
– Tiện tỳ càn rỡ, nói năng bậy bạ!
Tiêu Hàn giận dữ quát một tiếng rồi đứng thẳng người dậy, khí thế của một thân
cao thủ Thiên Huyền ào ào phát ra. Đi một đoạn đường này thì tinh thần hắn đã
điên điên khùng khùng, gìơ đột nhiên nghe những lời này tựa như đổ dầu vào
lửa, hắn làm gì quan tâm việc đứng trước mặt mình là hai cô gái yếu ớt ra sao?
Dù sao trên đoạn đường này người chết dưới tay hắn không một trăm cũng cỡ tám
mươi, thêm hai người nữa thì cũng chẳng sao.
– Thúc thúc nguôi giận, thúc thúc ngài ngàn vạn lần bớt giận, này, này nói
không chừng chính là trùng hợp thôi. Coi bọn họ chỉ là hai cô gái mới ra khỏi
nhà, không biết Phong Tuyết Ngân Thành cũng là không có gì đáng trách !
Tiêu Phượng Ngô vội vàng khuyên giải, gấp đến độ trên đầu đều toát ra mồ hôi.
Hắn vừa thấy cô gái áo trắng này liền bị vẻ tuyệt đại tao nhã của cô ta làm
hắn mê mẩn tâm thần. Hắn chỉ cảm thấy được nói chuyện với người ta đã là
chuyện quá tốt rồi, bởi vậy hoàn toàn đánh mất luôn sự phán đoán thiệt hơn.
(ND: Thấy gái là đầu óc đen thui, 2 mắt sáng rỡ thì còn suy nghĩ gì được nữa
^__^ )
– Cút ngay! Mày là đồ nghiệp chướng, không nhìn thấy bọn chúng đang trêu chọc
chúng ta sao?
Tiêu Hàn giận dữ đến độ muốn đạp chằng cháu của hắn văng đi cho khuất mắt…
– Vừa rồi ngươi nói cái gì? Có lá gan nói một lần cho ta nghe một chút?
Một âm thanh lạnh như băng, hoàn toàn không mang theo âm điệu của người bình
thường vang lên, lạnh lẽo như gió lạnh thổi từ địa ngục khiến cho người mạnh
nhất trong đám Phong Tuyết Ngân Thành đứng đây là Tiêu Bố Vũ cũng phãi rùng
mình một cái.
Cái cô gái áo xanh xinh đẹp như hoa kia, lúc này ánh mắt không có chút tươi
cười, không ngờ thay vào đó lại là sát ý lành lạnh! Đôi con ngươi kia vốn linh
động giờ như biến thành hai cái động không đáy. Tiêu Phượng Ngô chỉ nhìn
thoáng qua đột nhiên cảm thấy mơ hồ như mình đã rơi vào trong một cơn lốc
xoáy.
Sắc mặt Tiêu Bố Vũ lập tức thay đổi!
Tu vi cấp Chí Tôn! Khí tràng của cấp chí Tôn!
Đây là khí tràng mà ngay cả Tiêu Bố Vũ cũng không cách nào thi triển được! Cô
gái áo xanh này rốt cuộc là ai?
Bất kể cô gái áo xanh kia là ai, chuyện bây giờ đã xé ra to rồi!
Bầu không khí bây giờ y như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, hết sức căng thẳng!
Một câu tiện tỳ của thẳng khùng Tiêu Hàn rốt cuộc đã rước lấy phiền phức to
bằng trời!
(ND: Chết mày chưa, cho mày chừa, cái tội láo ^__^)
Một cái phiền phức to bằng trời mà lão không thể ứng phó, không thể giải
quyết, càng không thể đối mặt!
Đúng lúc này, cũng vừa khéo là thanh âm như sấm rền từ phương xa vang lên, cỡ
hiệu phất phới, bụi bay đầy trời. Đại quân của Quân Vô ý rốt cuộc cũng đã
tới!!