Trước khi kế hoạch hoàn thành, đây chỉ là mấy câu nói mà thôi, không có gì để
nói, cho dù nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Trong vòng hai tháng, giết chết năm mươi người, thời gian cũng tương đối gấp
gáp, Bách Lý Lạc Vân cẩn thận cất tờ giấy vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Quân
Mạc Tà, khẽ cười:
– Ta đi đây.
– Càng nhanh càng tốt!
Quân Mạc Tà mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
– Ngươi sẽ làm được!
Bách Lý Lạc Vân gật đầu, xoay người cất bước, hắn không muốn lãng phí một chút
thời gian nào.
– Đợi đã, hãy mang theo cái này.
Quân Mạc Tà vung tay lên. Một bình ngọc nhỏ rơi vào tay Bách Lý Lạc Vân:
– Bên trong có hai viên thuốc, màu vàng có thể giải bách độc, màu đỏ uống vào
có thể tăng thêm mười năm công lực!
Ngón tay Bách Lý Lạc Vân nắm chặt lấy bình ngọc, hắn không quay đầu lại, một
tay đè chặt lấy chuôi kiếm bên hông, trên mặt thoáng hiện một tia cảm động và
vui mừng. Đột nhiên bước thật nhanh, liền đi thẳng về phía trước, không có
chút do dự, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Quân Vô Ý và Ưng Bác Không cùng với Đông Phương Tam Kiếm cũng không mở miệng
nói xen vào khi Quân Mạc Tà và Bách Lý Lạc Vân nói chuyện.
Ngũ đại cao thủ cũng hiểu được, buổi nói chuyện hôm nay, chính là thế lực mà
Quân Mạc Tà tự mình bồi dưỡng, chỉ thuộc về một mình hắn, thế lực của người
khác, nhưng Quân Mạc cũng không có dè chừng bọn họ, một chút ý tứ dè chừng
cũng không có, nên vô hình, trong lòng năm người cũng cảm thấy thỏa mãn.
Lúc nãy nếu năm người nói chen vào, bất kể là nói cái gì, chắc chắn sẽ ảnh
hưởng to lớn đến quyền uy lãnh đạo của Quân Mạc Tà sau này. Điều này, năm
người đều là những kẻ già đời, sao lại không biết.
Lúc này, thấy Quân Mạc Tà cuối cùng cũng đã xử lý xong, Quân Mạc Tà và Đông
Phương tam huynh đệ nhìn nhau, nói:
– Mạc Tà, ngươi đi theo ta, chúng ta có lời muốn nói với ngươi.
Ưng Bách Không cười ha ha một cái, nói:
– Các ngươi cứ nói chuyện với nhau, lão phu đi dạo một chút.
Nói xong liền xoay người, đã không thấy bóng dáng đâu nữa, hắn có thể đoán
được đại khái mấy người kia muốn nói gì, nhưng Ưng Bác Không không thấy hứng
thú chút nào. Với hắn mà nói, việc quan trọng nhất trên đời chính là tiến cảnh
huyền công, chính là sự thăng tiến của võ học, cho nên Ưng đại chí tôn không
hề có hứng thú, chân giống như bôi mỡ, chuồn mất.
Sắc mặt Quân Vô Ý và đám người Đông Phương Vấn Tình đều hơi ngượng ngùng, dù
sao cũng là mình và hậu bối đàm luận về vấn đề có tính cấm kỵ, bốn người đều
hơi ngại.
Nhìn thấy năm người cùng đi đến túp lều lớn nhất, Độc Cô Tiểu Nghệ và Quản
Thanh Hàn ở xa xa cùng liếc mắt nhìn nhau, lén lút đi theo, hai thiếu nữ đều
muốn biết, tại sao Quân Mạc Tà hôm nay lại có chuyển biến lớn như vậy.
So sanh hai hình tượng từ trước đến nay, thật sự là rất đẹp đẽ, lại kỳ quái.
Trận chiến vừa rồi, hai nàng đều nhìn trộm được hết, trong lòng đều có ý tưởng
không giống nhau, Độc Cô Tiểu Nghệ nghĩ đến là: Quả nhiên là gia hỏa này lợi
hại như thế, ẩn nhẫn lâu như vậy, cuối cũng cũng đã nhảy ra ngoài rồi, vẫn là
bản cô nương có nhãn lực tốt nhất, Mạc Tà ca ca là ta nhìn trúng đầu tiên, ai
muốn đoạt cũng không cho…
Nhưng Quản Thanh Hàn lại nghĩ, so với Độc Cô Tiểu Nghệ còn phức tạp hơn nhiều
lắm. Nàng ngơ ngần nhìn vào hình bong Quân Mạc Tà, trong lòng nghĩ đến: Hóa
ra, hồi trước quả nhiên là hắn nhường ta.
Ở cái xã hội này, phụ nữ cho đền bây giờ chỉ phụ thuộc vào nam nhân, có một
nam nhân nào chịu cho nữ nhân bắt nạt? Nghĩ đến mình làm phiền Quân Mạc Tà mấy
năm nay, thường xuyên bị mình trách mắng, cho đến tận bây giờ cũng chưa có vẻ
mặt hòa nhã với hắn, nhưng lại vậy, nam nhân người mang tuyệt kỹ, những vẫn
nhường nhịn, thà rằng dùng cách người đời khinh thường, vẫn muốn gần gũi mình…
Nghĩ đến Quân Mạc Tà đàng hoàng cùng mình luyện võ, sau đó lại bị mình ngược
đãi, rồi lại cười hì hì với dáng vẻ vô lại, Quản Thanh Hàn thấy trong lòng
mình bỗng dưng ngọt ngào.
Một nam tử cao ngạo như vậy, lại vì nữ tử mình yêu mà không tiếc hạ thấp mình,
là khó khăn như thế nào đây?
Dễ dàng tìm được bảo vật vô giá, khó có được người yêu!
Bây giờ, Nam nhân này đã bộc lộ tài năng, chuẩn bị cho thiên hạ thấy phong
thái tuyệt thế của hắn! Mà lúc này đây, mình lại ở một thời khắc bất đắc dĩ và
cơ duyên trùng hợp, thành nữ nhân của hắn, lại thành nữ nhân đầu tiên mà hắn
chấp nhận.
Chẳng lẽ, đây là duyên?
Nhưng chuyện này sao lại đơn giản như vậy? Sau này cần phải đối mặt bao nhiêu
chuyện đây?
Quản Thanh Hàn ngây ngô nghĩ đến nỗi lòng của mình, bị Độc Cô Tiểu Nghệ kéo
đi, trong lúc vô ý, đã lén lút đi tới bên ngoài soái trướng. Đám người Quân Vô
Ý tất cả đều có tâm sự nặng nề ngồi xuống, Bốn Lão nhìn nhau, ai cũng không mở
miệng nói trước, thực sự là không biết mở miệng như thế nào, sau khi mở miệng
phải nói rõ một chút, tuy rằng thậm chí còn biết rõ hai nàng nghe lén ở bên
ngoài, nhưng chuyện này cũng không cần phải gạt các nàng, dù sao, các nàng
cũng có liên quan.
Quân Mạc Tà kỳ quái nhìn vào một ông chú và ba ông cậu:
– Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao tất cả mọi người lại có cái vẻ như thế này?
Không phải là trong nhà có biến cố gì chứ?
– Trong nhà còn có cái biến cố gì nữa chứ, còn không phải là vì tên tiểu tử
ngươi!
Bốn người cùng quát, trăm miệng một lời, tưởng chừng như có phối hợp thành
thạo cũng không được như thế. Nói xong, không khỏi nhìn nhau.
– Mạc Tà, về chuyện của con và Thanh Hàn, ta cũng với ba cậu của con đã bàn
bạc xong.
Ánh mắt Quân Vô Ý hơi phức tạp, có phần bất đắc dĩ nói:
– Tuy rằng ta đã thu Thanh Hàn làm nghĩa nữ, cũng đã giải trừ hôn ước của hai
nhà, nhưng người ngoài vẫn còn chưa biết…khụ khụ… thậm chí cả gia gia con cũng
chưa biết.
– Dạ? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tam thúc, rốt cuộc thì người muốn nói gì a!
Quân Mạc Tà cũng không ngu, mà thực ra là không ngờ. Trong quan niệm của hắn,
Quản Thanh Hàn theo mình, ngay cả khi có lời đồn nhảm, cũng sẽ không quá
nghiêm trọng.
Mặc kệ nữ nhân này là ai, nhưng, trượng phu của nàng, cũng là đại ca của mình
đã mất rồi, chẳng lẽ lại muốn một tuyệt sắc giai nhân thủ tiết cả đời? cả hai
gặp mặt cũng không quá vài lần, thậm chỉ cả bái đường cũng không có, lại yêu
cầu người ta thủ tiết, đây là đạo lý của người nào?
Ai mà không muốn theo đuổi hạnh phúc của mình? Quân gia đã trả lại tự do cho
Quản Thanh Hàn, như vậy, đương nhiên là Quản Thanh Hàn sẽ lấy người chồng
khác, nếu sớm muộn gì cũng đều phải xuất giá, có thể gả cho người khác, gả cho
ta không được hay sao?
Cho nên, tuy Quân Mạc Tà cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn cho rằng không có
gì to tát. Đó là do tư tưởng ở kiếp trước của hắn, xem nhẹ những tư tưởng cấm
kị nam nữ, không nghĩ đạo đức lễ nghi hủ bại nghiêm trọng đến cỡ nào! Đó là
tình huống ở địa cầu trước khi hắn xuyên việt hoàn toàn không thể so sánh
được.
Cấm kị giữa nam nữ của thời đại cổ hủ này, thậm chí có thể so sánh với thời
điểm triều Tống – lúc mà “trình chu lý học” được tôn sung nhất.
( trình chu lý học – )
– Thật không biết tiểu tử con nghĩ như thế nào. Ngay cả kẻ dốt nát cũng nghĩ
ra được, nếu gia gia con biết được, thì tất nhiên là cực kì tức giận! (Nguyên
văn là lôi đình phẫn nộ)
Quân Vô Ý nhìn cháu mình mà nói:
– Gia chủ Quản gia biết được cũng khó tránh khỏi xấu hổ vô cùng, cho nên ta
và các cậu của con đã bàn bạc rồi, đại quân nhổ trại, con cũng đừng đi theo
chúng ta quay về Thiên Hương nữa, đi Đông Phương thế gia một chuyến trước,
thăm mẫu thân con, thăm bà ngoại của con, dù sao cũng đã mười năm chưa từng
gặp mặt, bến ấy, chính là tình thân máu mủ a, uhm, ta sẽ nhanh chóng xử lý tốt
chuyện này, chờ gia gia của con hết giận, sau khi yên ổn, con hãy trở về, nếu
không, lúc mà gia gia con nổi nóng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Quân Mạc Tà cau mày, có phần nghe chưa hiểu:
– Tam thúc, nghe ý người nói như thế này, là để cho con đi ra ngoài tránh
bão?
– Tiểu tử con cũng không ngốc, ý ta là như thế!
Quân Vô Ý thở dài:
– Chuyện này, vẫn còn phải vận động nhiều hơn, xóa bỏ nhiều ảnh hưởng phản
đối.
– Ảnh hưởng phản đối cái gì? Tại sao mà gia gia lại nổi nóng, Tam thúc, rốt
cuộc thì người đang nói cái gì?
Quân Mạc Tà liền bừng tỉnh:
– Chuyện đó có ảnh hưởng gì? Chẳng lẽ có thể ảnh hưởng đến gia phong hay sao?
Quản Thanh Hàn bên ngoài lều, dùng tay ngọc thon thon bưng kín miệng của mình,
hai hàng nước mắt tràn mi chảy ra.
Chuyện này không phải bôi nhọ gia phong thì là cái gì? Đông Phương Vấn Tình và
ba người Quân Vô Ý cùng hỏi thầm trong lòng, tên tiểu tử kia sao lại thế này,
bình thường ngươi rất tinh ranh láu lỉnh, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy, tuy
rằng bốn người cũng biết chuyện này thực sự không thể trách được Quân Mạc Tà
cũng như Quản Thanh Hàn, nhưng kết quả là như vậy! Mà sự thật này, vẫn là sai
lầm.
Ít nhất, lúc này trong thiên hạ còn chưa cho phép Quản Thanh Hàn có thân phận
mới, hoàn toàn là một sai lầm!
– Vì Tam thúc muốn tốt cho các con.
Quân Vô Ý nhíu mày:
– Chẳng phải ta đồng ý cho các con ra ngoài tạm lánh, nhưng ngươi phải biết
rằng, những việc như thế, không phải con muốn thế nào cũng được, vì việc này,
tất cả chúng ta đều cần cố gắng! Tin tưởng không bao lâu nữa, có thể làm
chuyện này nhạt đi, sau này gặp nhau cũng nói chuyện dễ hơn! Chẳng lẽ con
không muốn gặp mẫu thân, bà ngoại của con hay sao?
– Không được! Hai việc này khác hẳn nhau! Bà ngoại và mẫu thân nhất định con
sẽ đi thăm, nhưng tuyệt không phải bây giờ!
Quân Mạc Tà dứt khoát không đồng ý:
– Con sẽ không trốn đến Đông Phương Thế Gia, bị động mà chờ đợi kết quả, đó
không phải là Quân Mạc Tà.
Bốn người không thể tưởng tượng được là hắn lại kích động như thế, không khỏi
ngạc nhiên mà nhìn nhau, rõ ràng là thủ đoạn tuyệt hảo để giải quyết tình
huống xấu hổ trước mắt, tên tiểu tử này sao lại thế này?
Quân Mạc Tà bất ngờ đứng dậy:
– Con không biết cái thế giới này có cái phong tục chết tiệt gì, cũng không
quản ý kiến của kẻ khác! Nhưng chuyện này, không phải bàn nữa! Con không có
nhượng bộ gì cả! Con tuyệt không trốn tránh!
– Chẳng lẽ một người nữ nhân phải sống như quả phụ suốt đời hay sao? Mọi
người đừng có quên, nữ nhân này thậm chí còn chưa gặp được vị hôn phu của nàng
vài lần, cũng chưa bái đường thành thân, đừng nói là ân ái nam nữ, hôn nhân
như vậy thì gọi là cái gì, còn có cái ý nghĩa gì? Chẳng lẽ nữ nhân không thể
theo đuổi hạnh phúc của mình?
– Quân gia chúng ta đã quyết định trả lại cho nàng hạnh phúc, vậy thì, gả cho
con, tại sao lại không được? Chẳng lẽ con không phải nam nhân? Con không thể
cho nàng hạnh phúc hay sao? Huống chi, nàng nay đã là nữ nhân của con!
– Vì sao phải để ý đến lời nói, cái nhìn của kẻ khác? Có quan hệ với chúng ta
hay sao? Đám hủ nho này, đúng là một cái rắm! Chọc giận lão tử, lão tử sẽ nhất
thống thiên hạ sau đó sẽ đốt sách chôn đám hủ nho! Cho bọn chúng tuyệt hậu!
Tất cả cùng chơi!
Quân Mạc Tà phẫn nộ, sát ý trong mắt điên cuồng bành trướng!