Không đợi Quân Mạc Tà đến gần, mấy người phía Bách Lý thế gia đều đã cảm nhận
được được cỗ khí thế sắc bén này! Dù sao Bách Lý Hùng Phong cũng đã đạt đến
cảnh giới Thần Huyền, tu vi huyền khí cũng chỉ hơi kém Đông Phương tam huynh
đệ một bậc mà thôi.
Mà hai người khác của Bách Lý thế gia, cũng là Thiên Huyền cao thủ cùng với
Bách Lý Lạc Vân là Ngọc Huyền đỉnh phong, sát khí bao phủ rõ ràng như thế làm
sao lại không nhận ra. Rất rõ ràng, khí thế cường đại bất thình lình xuất hiện
này chính là hướng về trướng bồng của bọn họ đi tới. Bọn họ chính là mục tiêu!
Tấm vải che trước cửa trướng bồng được vén lên, lấy Bách Lý Hùng Phong dẫn đầu
ba người đều không hẹn mà cùng đứng dậy.
Nhìn thân ảnh ngọc thụ lâm phong cách đó không xa đối diện với mặt trời mới
mọc đang từ từ đi tới, hai con ngươi trong đôi mắt của người cầm đầu Bách Lý
thế gia Bách Lý Hùng Phong đồng thời co rút lại. Tên thanh niên trước mắt toàn
thân có ánh vàng như đang tắm rửa trong ánh nắng mặt trời mới mọc, mang đến
cho lão áp lực lớn lao.
Điều này sao có thể, đó chỉ là một thiếu nên tuổi còn rất trẻ, vì sao lại có
cảm giác áp bách cường liệt như thế?
Đôi mắt thản nhiên kia, lại giống như có thể thấy rõ toàn bộ ý nghĩ bên trong
nội tâm của lão! Điều này làm cho lão có một loại cảm giác, tựa hồ sinh tử tồn
vong của mình, tất cả đều đã nằm trong tay người thanh niên này để mặc hắn
thao túng. Bản thân mình, đã hoàn toàn không còn bất kỳ chút năng lực tự chủ
nào.
Loại cảm giác vô lực cực độ này… vì sao lại có thể cảm nhận được loại cảm
giác này ở trên người của một người trẻ tuổi tu vi lại xa xa không bằng mình
như thế?
– Quân Tam Thiếu?
Bách Lý Hùng Phong phát hiện tâm linh của mình đã chấn động không yên, thậm
chí chẳng biết lúc nào đã từng bước suy sụp xuống. Vì muốn che đậy sự bất an
trong lòng, lão trầm giọng quát hỏi:
– Xin hỏi Tam Thiếu lúc này tới đây có việc gì?
Thậm chí ngay cả tự bản thân Bách Lý Hùng Phong cũng có thể nhận thấy được rõ
ràng, dưới khí thế lớn mạnh của đối phương, thanh âm của mình lại có phần vô
lực không nói nên lời.
Ngay lúc ba đại cao thủ Bách Lý thế gia bọn hắn bị khí thế kinh người của Quân
Mạc Tà áp bách từ trong trướng bồng mà ra, lão cũng đã rơi vào hạ phong tuyệt
đối, mất đi tư cách ngang hàng đối thoại rồi! Vô luận hắn là Thần Huyền hay là
Chí Tôn, kết quả cũng giống nhau.
Bởi vì bọn hắn bị bức phải đi ra.
Nếu như bọn hắn có thể ở trong trướng bồng bình tĩnh chờ Quân Mạc Tà ở bên
ngoài mở miệng nói chuyện trước, như vậy vô luận là Quân Mạc Tà nói cái gì cầu
kiến hoặc là khiêu khích, tình huống của bọn hắn đều sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc, tất cả bọn hắn đều không làm được.
Mà một người khác của Bách Lý thế gia đang đứng sau lưng của Bách Lý Hùng
Phong – Bách Lý Lạc Vân, ngoài ý muốn chứng kiến Quân Mạc Tà cường thế xuất
hiện hung hăng càn quấy tới cực điểm rồi lại thản nhiên như thế, càng cảm nhận
được loại khí thế lạnh thấu xương đủ để khiến thiên hạ thần phục, trong mắt
đột nhiên tuôn ra hào quang cuồng nhiệt dị thường.
Cảnh giới này không phải là cảnh giới mà mình ước mơ tha thiết sao?
Loại cảnh giới này có lẽ không phải đạt đến đỉnh phong, loại khí thế này cũng
chưa hẳn là mạnh nhất thế gian. Nhưng…đây…đây mới thực sự là kiêu ngạo
cùng tự tin tuyệt đối.
Chính mình luôn luôn cho là mình kiêu ngạo đến mức ngạo nhiên bất quần (ý nói
kiêu ngạo không ai bằng), thế nhưng so sánh với khí thế cao ngất lúc này của
thiếu niên trước mắt kia, nhiều nhất cũng chỉ là dưới cực hạn tự ti nên phản
ngược lại mà thôi.
– Bách Lý Lạc Vân, ta tới là để tìm ngươi, lúc trước chúng ta đã từng có ước
định.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói. Hắn không để ý chút nào tới người lãnh đạo trong
chuyến đi lần này của Bách Lý thế gia Bách Lý Hùng Phong đang đứng trước mặt,
chỉ lập tức hướng về phía Bách Lý Lạc Vân nói chuyện. Thậm chí, hắn còn thoải
mái mà cười nhẹ một tiếng.
Đối với câu hỏi của vị Thần Huyền cường giả Bách Lý Hùng Phong này, hắn dường
như căn bản không có nghe được, hoặc căn bản là khinh thường không thèm trả
lời…
Đây hoàn toàn là coi thường! Coi thường trắng trợn!
Bách Lý thế gia tầm nhìn hạn hẹp tự hủy đi lực lượng hùng hậu như thế, khiến
cho Quân Mạc Tà hoàn toàn khinh thường bọn hắn! Trong lòng vị Tà Quân này, từ
nay về sau Bách Lý thế gia đã bắt đầu bị xóa tên vì kế hoạch của mình với Bách
Lý Lạc Vân.
Bách Lý Hùng Phong cảm thấy sự phẫn nộ trong lòng mình chợt vọt lên bùng cháy,
trong lúc đột nhiên đó thậm chí còn có một loại cảm giác mất đi lý trí. Loại
cảm giác này đừng bảo lão hiện tại thân là cường giả Thần Huyền nhất phẩm, mà
kể cả lúc còn là Thiên Huyền Địa Huyền cũng rất ít phát sinh. Thế nhưng đối
mặt với thiếu niên này, vài chục năm tu dưỡng khí độ cùng phong phạm cao thủ
của lão lại giống như trong nháy mắt tất cả đều bị ném lên chín tầng mây!
Bách Lý Hùng Phong hoàn toàn không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
Hắn hít một hơi thật sâu, kiệt lực áp chế sự tức giận đang dâng lên, quát:
– Quân Mạc Tà, ta đang nói chuyện cùng ngươi!
Xét thấy Quân gia đột nhiên trở nên cường thế, có chỗ dựa là vị nhân vật đỉnh
phong kia có thể miễu sát đệ nhị Chí Tôn, Bách Lý Hùng Phong mặc dù giận dữ
nhưng vẫn giữ đúng chừng mực.
Bởi vì người kia, Bách Lý thế gia của hắn không thể trêu vào. Không chỉ nói
Bách Lý thế gia, Bách Lý Hùng Phong biết rõ rằng, cho dù là con quái vật khổng
lồ như Phong Tuyết Ngân Thành cũng không thể trêu vào người kia.
Đó là lí do mà mặc dù Bách Lý Hùng Phong tức giận, nhưng khẩu khí vẫn ôn hòa
như cũ.
– Ta luôn luôn nhớ rõ đổ ước của chúng ta, cho nên ta nhờ Tam thúc đem ngươi
lưu lại. Hôm nay, ta cuối cùng cũng có thời gian.
Quân Mạc Tà cười sang sảng, mang theo một loại thân thiết nhìn Bách Lý Lạc
Vân, tựa hồ có chút trưng cầu ý kiến nói :
– Ngươi không vội sao?
Đối với lời nói của Bách Lý Hùng Phong, Quân Mạc Tà lại một lần nữa ‘không
nghe thấy’ . Cái này gần như là tương đương với hai cái tát vang dội liên tiếp
tát vào mặt Bách Lý Hùng Phong.
Bách Lý Lạc Vân trong lòng đột nhiên có một tia cảm động, cũng hiểu ra một
chút.
Lời nói của Quân Mạc Tà chính là hướng về mình nói… chỉ là hướng về mình nói
thôi… thậm chí ngay cả dư quang nơi khóe mắt cũng không nhìn vị Thần Huyền
ngay tại trước mặt hắn chút nào.
Vị cao thủ cầm đầu của Bách Lý thế gia – Bách Lý Hùng Phong, trong mắt hắn
hoàn toàn không tồn tại.
Cũng nên giải thích một chút. Giờ phút này, trong mắt Quân Mạc Tà hoàn toàn
không có sự tồn tại của Bách Lý thế gia. Thiên Huyền thì sao? Thần Huyền dọa
ai? Rồi cũng chết hết! Giờ khắc này trong mắt Quân Mạc Tà, chỉ có một người
Bách Lý Lạc Vân mà thôi. Vì sao? Lý do này, trong lòng Bách Lý Lạc Vân lại đặc
biệt rõ ràng.
Thiếu niên trước mắt này, hắn thật sự rất hiểu mình. Thậm chí, mình đang suy
nghĩ cái gì, hắn tựa như đều biết rõ ràng. Giờ khắc này, hắn đúng là vì ta
trút giận, vì ta bị ức hiếp mười mấy năm ở Bách Lý thế gia mà xả ra khẩu khí
này.
Hắn biết, ngay cả ta muốn rời đi Bách Lý thế gia, ta cũng muốn ly khai dưới
hào quang vạn trượng, rời đi một cách tiêu sái tới tận cùng mà không phải lén
lén lút lút bị người ta coi như con chó nên mới đuổi ra.
Ta là một thiên tài, ta biết rõ phân lượng của mình. Nếu như ta muốn ly khai
Bách Lý thế gia, từ lâu đã rời đi rồi, sẽ không có bất kỳ thế gia nào cự tuyệt
một thiên tài giống như ta gia nhập. Nhưng ta không đi, chính là muốn một phần
vinh diệu, một khẩu khí vốn thuộc về ta.
Bất chưng man đầu, chưng khẩu khí! (Nguyên văn của nó là hai câu “mại liễu
mạch tử mãi lung thế, bất chưng man đầu chưng khẩu khí”, tục ngữ địa phương, ý
nói phải có khẩu khí của bản thân)
Mà bây giờ, phần vinh diệu mình ước mơ tha thiết kia, ngay lúc này lại được
thiếu niên trước mặt trao cho mình. Vì vinh diệu của mình, vì những sự bất
công mình đã từng chịu đựng, vì giúp mình xả ra khẩu khí này mà hắn không tiếc
đắc tội một đại gia tộc như Bách Lý thế gia…
Thế gian, còn có ai có thể vì ta mà làm như vậy?
Chính là giờ khắc này, trong lời nói của Quân Mạc Tà thậm chí không hề có một
lời mời chào nào, nhưng trong lòng Bách Lý Lạc Vân đã khâm phục ngay thời khắc
này. Trong mắt Bách Lý Lạc Vân quang mang chớp động, hắn không hề nói chuyện,
nhưng tại đáy lòng lập nên một lời hứa hẹn.
Quân Mạc Tà đang hoàn thành nguyện vọng của mình. Hắn làm được, vì đối với hứa
hẹn của mình, Quân Mạc Tà không hề kiêng kị, liều lĩnh đối mặt với Bách Lý thế
gia, còn mình cũng nên thực hiện lời hứa của mình, một lời hứa hẹn suốt đời,
kiếp này không rời không bỏ, thề chết nguyện trung thành.
Nhưng Bách Lý Hùng Phong lại tức giận đến điên người.
Quân Mạc Tà từ đầu đến cuối không coi lão vào đâu như thế, khiến cho vị Thần
Huyền cao thủ này nổi trận lôi đình. Cho dù Quân gia các ngươi có tuyệt thế
cường giả tọa trấn, cho dù Quân gia các ngươi một lần tẩy sạch sự hủ bại,
trọng chấn thanh thế hiển hách, nhưng chỉ bằng một tên tiểu tử chưa ráo máu
đầu như ngươi, lại dám can đảm không đem Bách Lý thế gia đặt vào trong mắt như
thế, càng hoàn toàn không đem Bách Lý Hùng Phong ta đặt vào trong mắt, quả
thật là muốn nhẫn nhưng không thể nhẫn được.
Mặc dù Quân gia các ngươi lúc này phong quang vô hạn, không ai dám trêu vào,
nhưng cũng không thể đắc thế liền đi ức hiếp người khác như vậy chứ. Bách Lý
Hùng Phong vốn không phải là người có lòng dạ rộng rãi gì, chỉ riêng từ điểm
hắn không để ý đến tiền đồ gia tộc cũng muốn mạnh mẽ gạt bỏ, thậm chí nhất
định phải dồn Bách Lý Lạc Vân vào chỗ chết sẽ không khó để nhìn ra, chưa nói
đến hắn tự mình áp giải Bách Lý Lạc Vân đến Thiên Nam để chắc chắn Bách Lý Lạc
Vân phải chết, có thể nói đã đem việc này làm đến mức tẫn tuyệt nhất. Bộ mặt
của tên tiểu nhân này cho dù là ai cũng đều hiểu rõ…
Nhưng, càng là người như vậy, lại càng chú trọng mặt mũi của mình…
Bách Lý Hùng Phong gầm lên một tiếng trầm thấp đầy giận dữ trong họng, “ồ ồ”
thở hổn hển mấy hơi thở. Lão thủy chung vẫn cố kỵ người đứng đằng sau Quân
gia, muốn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng. Đáng tiếc, lửa giận càng áp
xuống lại càn mạnh mẽ. Lão cắn chặt hàm răng, nặng nề trầm trọng nhấn mạnh
từng chữ:
– Quân! Mạc! Tà!
Giờ khắc này nếu Quân đại thiếu hơi hơi cho hắn chút vẻ mặt vui cười, chỉ sợ
Bách Lý Hùng Phong lập tức sẽ thay sang một diện mạo a dua nịnh hót tiêu chuẩn
nhất, cũng giống như lúc đầu hắn đu bám cái chân thối của Huyết Hồn sơn trang.
Bởi vì uy danh của Quân gia bây giờ càng ở trên Huyết Hồn sơn trang trước kia,
thậm chí là vượt qua rất xa. Ngang ngược mạnh mẽ như thế khư khư một cái Bách
Lý thế gia há lại có thể trêu chọc vào? Mặc dù đó chỉ là hư danh!
Tiếc là…
Quân Mạc Tà vẫn không để ý tới lão, thậm chí ngay cả chút thanh âm gầm nhẹ như
sấm rền kia hắn cũng dường như căn bản không có nghe được. Trong mắt Quân đại
thiếu nơi này không có sự tồn tại Bách Lý Hùng Phong. Quân Mạc Tà vẫn như cũ
vân đạm phong khinh đối với Bách Lý Lạc Vân mỉm cười:
– Ta biết ngươi còn lo lắng, lo lắng phụ thân ngươi sẽ bởi vì vấn đề của
ngươi mà ở Bách Lý thế gia chịu đãi ngộ không công bằng, thậm chí là bị ức
hiếp hãm hại quá đáng. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, không cần phải lo
lắng.
Nụ cười của Quân Mạc Tà như ánh mặt trời, nghiêm túc giảm thấp thanh âm xuống,
phảng phất như đang an ủi Bách Lý Lạc Vân, rồi lại giống như tuyên bố ra cái
gì:
– Cho dù là đám phế vật Bách Lý thế gia kia, ta thật sự không để vào mắt, cho
tới bây giờ cũng chưa từng chân chính để ở trong mắt…
Hắn tuy rằng giảm thấp thanh âm xuống, nhưng cuối cùng vẫn nói ra miệng.
– Ta chỉ hy vọng, giá trị của ngươi… đáng để ta làm như vậy.
Lấy tu vi đã đạt đến Thần Huyền cảnh giới của Bách Lý Hùng Phong, cho dù Quân
Mạc Tà ép thanh âm xuống thấp nhất, lão cũng có thể nghe được rõ ràng. Quân
Mạc Tà lúc này cúi xuống thấp giọng, ngược lại cũng có một loại cảm giác căn
bản là không coi Bách Lý Hùng Phong làm người xem.
Bách Lý Hùng Phong chỉ cảm thấy trong đầu “ông” một tiếng, tựa hồ có vật gì đó
bị chặt đứt, song quyền của lão nắm chặt, hai mắt nhất thời trở nên đỏ bừng,
trên mặt tím bầm lên giống như quả cà tím, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống
to:
– Thằng nhãi ranh khốn khiếp, tức chết ta rồi!
Ánh mắt Quân Mạc Tà chớp chớp, ôm lấy hai tay, hơi hơi nhíu mày, đối với Bách
Lý Lạc Vân từ từ nói:
– Thời tiết thật sự không tốt a. Mặt trời lớn như thế, vậy mà lại có sét
đánh. Trời hạn có thiên lôi quả là không sai a…
Lời còn chưa dứt, Bách Lý Hùng Phong lâm vào trạng thái cực độ phẫn nộ không
thể nhịn được nữa, bàn tay to như quạt hương bồ mang theo tiếng gió sắc bén
đồng thời đập tới. Lão chỉ muốn đập tiểu tử đáng giận trước mắt này thành đống
thịt vụn, như vậy lão mới có thể hoàn toàn dập tắt lửa giận trong lòng!