Dị Thế Tà Quân

Chương 391: Kế hoạch vĩ đại của Quân Mạc Tà

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trời đất ban đầu, Hồng Mông mới xuất hiện, chính là bởi vì có Hồng Mông linh
khí, mới có thể tạo nên vạn vật. Mà Hồng Quân tháp của Quân Mạc Tà, chính là
loại bổn nguyên lực lượng đứng đầu này.

Đương nhiên cũng phải sử dụng sao cho hợp lý. Nếu như chỉ là cảm mạo thương
hàn, lên cơn sốt hay gì gì đó nho nhỏ, thần dị linh khí của Quân Mạc Tà ngược
lại sẽ không có chút xíu đất dụng võ.

Đối với Thiên Phạt sâm lâm, Quân Mạc Tà vẫn hết sức nhiệt tình. Vào lúc giúp
đỡ Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu tiến giai, Quân Mạc Tà đột nhiên có một
loại ý nghĩ chợt xuất hiện.

Mình cuối cùng cũng không có khả năng muốn cả cuộc đời mà gây huyên náo trong
thế tục như vậy. Cuộc sống hỗn loạn như thế, quả thực khiến Quân Mạc Tà mất
hứng! Mặc dù tính mạng cả đời này của mình vừa mới bắt đầu, nhưng Quân Mạc Tà
đã nghĩ tới chuyện quy ẩn sau này!

Một ngày nào đó, mình sau khi ở khoái ý ân cừu, đã nếm trải được cái loại cảm
giác tịch mịch khi đứng ở trên đỉnh phong, cuối cùng cần có một nơi an tĩnh để
trở về!

Mà Thiên Phạt sâm lâm, không thể nghi ngờ chính là nơi quy ẩn lý tưởng nhất
trong lòng Quân Mạc Tà!

Bên trong Thiên Phạt sâm lâm, cho dù là một con rắn cỏ, ở trong mắt Quân Mạc
Tà, nếu so với những người quan cao lộc hậu chiếm cứ triều đình bên trong hồng
trần thế tục ngoài kia, có lẽ còn thân thiết hơn nhiều.

Bởi vì, nơi này hoàn toàn không có câu tâm đấu giác (ý nói bày mưu tính kế đối
phó với nhau) của thế tục!

Quân Mạc Tà cực kỳ chán ghét câu tâm đấu giác! Mặc dù hắn cũng thường xuyên
sử dụng một chút tâm cơ, nhưng lúc này vị Tà quân khát vọng nhất, trước sau
không ngờ lại là cái loại chính diện tương đấu này, xem ai so với ai lợi hại
hơn? Đến xem quyền đầu xuất ra chẳng phải sẽ biết sao? Cần gì phải đánh đến
sống chết mới thôi, lãng phí thời gian, đánh một cái rắm a?

Thậm chí, Quân Mạc Tà có một loại ý tưởng, hoặc có thể nói là kế hoạch vĩ đại!

Nếu như có một ngày, ta du sơn ngoạn thủy tuyệt đỉnh, mắt nhìn xuống chúng
sinh, như thế ta sẽ phải quy định cái này một chút. Quy tắc thế giới!

Dùng phương pháp của ta, làm giới hạn cho thiên hạ này!

Mặc kệ ngươi là Thần Huyền hay là Chí Tôn! Ở dưới quy tắc của ta, không có bất
luận kẻ nào có thể làm trái lại!

Ta không muốn đứng đầu thiên hạ, nhưng ta muốn thiên hạ đều hiểu được ý nghĩ
của ta!

Tất cả huyền giả, mỗi một năm đều phải tham gia khảo hạch. Từ nhất phẩm đê
huyền đến Thần Huyền thập nhị phẩm, mỗi một cấp đều có quần áo riêng của mình.
Ngươi đạt đến phẩm cấp nào, mới có thể mặc loại quần áo có màu sắc của phẩm
cấp đó. Nếu không đạt được, sẽ mặc quần áo ban đầu của ngươi. Bằng không bị
người ta giết, tất cả đều không chịu trách nhiệm.

Cứ như vậy, giống như từ nhà trẻ đến đại học của kiếp trước, cấp bậc phân
minh, phân chia rõ ràng.

Mà tổng bộ của tất cả những thứ này, chỗ có thể thao túng toàn bộ, phát ra
những quyết sách cuối cùng, chính là Thiên Phạt sâm lâm.

Nơi tương lai Tà quân ẩn cư!

Quân Mạc Tà thậm chí tưởng tượng ra, có thể dùng nón để quy định phẩm giai
cũng rất không tệ. Nghĩ tới đây không nhịn được liền cười rộ lên, bởi vì hắn
nghĩ tới một cái hình ảnh thú vị: Hai người gặp mặt, tranh cãi vài câu, chuẩn
bị muốn đánh nhau, chợt nhìn thấy cái nón của đối phương, ngay sau đó hai
người nắm tay vui vẻ cười nói.

– A! Thì ra là ngươi là đội nón xanh, ta là đội nón đen. Ta đây thua kém
ngươi không ít rồi, vậy còn đánh cái gì nữa? Đi, uống rượu đi uống rượu, ta
mời khách.

– Đúng a đúng a. Nhìn cái nón của ngươi thật khó coi. Ha ha ha, xem ta đây,
long lanh xanh biếc đáng yêu biết bao.

– Bội phục bội phục, ngài không thể ngờ cũng đã đội lên nón xanh a! (Đội nón
xanh = cắm sừng, anh em tự hiểu )

– Đâu có đâu có, quá khen quá khen a. Chỉ cần ngươi cố gắng, cuối cùng cũng
có một ngày, ngươi cũng sẽ đội lên nón xanh a. Dát dát.

– Nhờ phúc nhờ phúc, chỉ hy vọng được như thế. Ha ha.

Quân Mạc Tà nghĩ đến trường hợp như vậy, làm sao không tâm huyết dâng trào,
lại không nhịn được nở nụ cười “dát dát”.

Quân Mạc Tà bây giờ quyết định sẽ không nghĩ tới nữa. Lúc nãy trong khoảng
thời gian ngắn hắn tâm huyết dâng trào nên mới có ý nghĩ làm ác, lại thật sự
thành chí cao pháp tắc ở trăm ngàn năm sau trên Huyền Huyền đại lục – Tà quân
pháp tắc!

Ngàn năm không đổi! Chính là vì vậy mà dựng nên.

(Ặc ặc, đương nhiên không phải là lấy nón xanh để quyết định ai cao ai thấp!)

Bây giờ, các đại Thú Vương sở dĩ nhìn không rõ vị thế ngoại cao nhân này, nên
đều trượng hai hòa thượng sờ không tới đầu (ý nói không tìm ra manh mối).
Nhưng thấy hắn cười vui vẻ đắc ý như thế, chắc là đối với vết thương cũ của
Sư vương cùng Hầu vương rất có nắm chắc, không nhịn được đều thở dài một hơi.

Cũng đúng a, không có nắm chắc như thế nào lại có thể cười đến vui vẻ như thế,
thoải mái như thế?

Quân Mạc Tà như đi vào cõi thần tiên, qua hồi lâu, lúc này mới phục hồi tinh
thần lại, “a a” hai tiếng nở nụ cười, nói:

– Một khi đã như vậy việc này không nên chậm trễ. Thạch Lục, Hầu Thất hai vị
đều đến đây. Ta lập tức bắt đầu làm cho các ngươi xem một lần, dứt khoát nhanh
khôi phục nhân hình hơn một chút, cũng thuận tiện uống rượu. Hai vị dùng hình
dáng phụ (hình dáng động vật) này trên bàn rượu, quả thật là… ít nhiều có
chút bất nhã.

Quân đại thiếu trong lòng nghĩ: Bổn thiếu gia lần đầu tiên uống rượu tại Thiên
Phạt sâm lâm, chẳng lẽ lại muốn cùng một con sư tử và một con hầu tử nâng chén
ra sức uống? Quả là xấu hổ a! Mặc dù sau khi biến thành hình người bản chất
vẫn là sư tử hầu tử, nhưng tối thiểu cũng là hình người a.

Hơn nữa, bây giờ không phải cũng là làm nền tảng cho sau này sao?

Cho nên Quân đại thiếu hết sức tích cực.

Sư vương cơ hồ là hàm chứa nước mắt vui mừng. Bộ lông trắng bạc trên người run
rẩy, giống như một con chó nhỏ nhanh nhẹn dị thường, đi tới trước mặt Quân Mạc
Tà ngồi xổm xuống, lắc lắc cái đuôi. Nhưng mà ở dưới sự kích động, cái đuôi
lắc lư với tần suất hơi lớn một chút, đúng lúc Hùng Khai Sơn đứng lên “phanh”
một tiếng mang “chén rượu” trong tay đánh bay rất xa ra ngoài.

Chúng vương cười lớn một hồi. Quân Mạc Tà cũng không để ý, lại càng không lề
mề, trực tiếp ấn một tay lên, hơi thở trầm xuống, khí thế hồng hoang của Hồng
Quân Tháp trên người ầm ầm bạo phát, sáng rực lóa mắt, thẳng lên trời xanh.

Năm vị thú vương khác kinh ngạc, cuống quít lui về phía sau.

Lúc này đây Quân Mạc Tà vì tốc chiến tốc thắng, đem hết khả năng cực hạn thi
triển ra, hơn nữa thời gian cũng không sớm, quả thật chưa bao giờ ra tay như
vậy.

Bất quá, thi triển một lần cực hạn này, tự nhiên sẽ không có ôn nhu giống như
lúc trước trợ giúp Hạc Trùng Tiêu và Hùng Khai Sơn lưỡng vương đột phá bình
cảnh. Linh khí giống như thủy triều trực tiếp mãnh liệt chảy vào, tiến nhập
vào kinh mạch của Sư vương tung hoành tỏa ra khắp nơi. Gần như là trong phút
chốc, kinh mạch bị đứt đoạn được nối liền lại rồi thông suốt. Trùng kích mạnh
mẽ khó mà tưởng tượng được khiến vị Sư vương uy mãnh thần tuấn này ngửa đầu
kêu thảm, phun một ngụm máu tươi thẳng tắp hơn mười trượng lên không trung.

Ngay sau đó, khí âm hàn quấn quanh Sư vương hơn sáu mươi năm bị thiên địa linh
khí trực tiếp hoàn toàn khu trục! Giống như là bang chủ Cái bang cầm Đả Cẩu
bổng đánh con chó đất, “thúc” một tiếng theo bên ngoài cơ thể xuất ra, tiếp
theo còn bắn ra mấy cái huyết tiễn tinh tế.

Thiên địa linh khí cuộn trào mãnh liệt sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại đang
trong kinh mạch của Sư vương xoay tròn ôn dưỡng một vòng, bảo đảm chắc chắn
không có tàn dư hàn khí ở lại, lúc này mới “xoát” một cái thu lại. Quân đại
cao nhân ngẩng đầu lên không chớp mắt, tiện tay mang vị Sư vương này đẩy sang
một bên, lạnh lùng nói:

– Người tiếp theo!

Ngữ khí của hắn lạnh lùng bá đạo, tựa như trong kiếp trước đến tiểu học tiêm
phòng. Kim tiêm còn chưa rút ra, cũng đã kêu người kế tiếp rồi.

Cái gì thế? Thế này đã làm xong rồi, đây cũng quá là kỳ tích, quá là thần tích
a?! Hầu vương run run rẩy rẩy đi tới, ngồi xuống vị trí lúc trước Sư vương
ngồi, còn chưa có cảm giác mình chuẩn bị tốt, trên vai đã có cảm giác giống
như bị một ngọn núi lớn đè lên. Một bàn tay đã đặt ở trước mặt, tiếp theo
chính là thiên địa linh khí tinh thuần nhập vào cơ thể.

Một trận thoải mái vô cùng bốc lên, hầu vương còn muốn rên rỉ một tiếng để thể
hiện ra khoái ý trong lòng. Như thế nào cũng không nghĩ tới tiếp theo đó trong
nháy mắt là một cỗ thống khổ kịch liệt như muốn phá vỡ tim gan dâng lên. Tức
khắc liền cắn răng há miệng “hống” một tiếng, cũng là một ngụm tiên huyết đen
đặc phun ra, không thể ngờ lại mang một cây đại thụ trước mặt trực tiếp bắn
thủng.

“Quá đau đớn, lão thiên gia của ta a. Chữa bệnh như thế có lẽ so với cực hình
lăng trì còn muốn đau đớn hơn. Đúng là thủ đoạn của cao nhân, không giống bình
thường a.”

Kim mao Hầu vương Hầu Thất đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy bên cạnh
vang lên một trận reo hò mừng rỡ!

Trong lúc cấp bách, cũng là trong thống khổ cực độ dùng dư quang trong khóe
mắt vừa nhìn, nhất thời ánh mắt mở lớn. Trợn to đến mức độ lớn nhất: Nga, Thú
thần của ta! Thân nương a!

Nguyên lai đúng là thần tích! Thần tích sờ sờ trước mắt a!

Một hình dáng xa lạ mà lại dị thường quen thuộc, một nam tử áo trắng cao lớn
ngang tàng ở bên cạnh mình đứng dậy. Đây… đây… đây không phải là Sư vương
hay sao? Nhanh như vậy, quả thực đúng là hiệu quả nhanh chóng a!

Hầu vương hoàn toàn hâm mộ rồi, cũng hoàn toàn yên tâm rồi! Cho dù lại tiếp
tục đau đớn như thế nào đi nữa cũng không quan hệ, chỉ cần có thể khôi phục
như cũ thì chút đau đớn nho nhỏ tính toán làm cái gì, khiến ta đau đớn mãnh
liệt hơn một chút thì sao chứ?

Vào giờ khắc này, trong cơ thể thống khổ cực độ, Hầu vương lại có thể hoàn
toàn đều quên hết, ngược lại còn cảm thấy mừng như điên, trong thâm tâm vui
mừng khôn xiết! Không nhịn được “dát dát dát” vui sướng cộng thêm hưng phấn mà
cười ha ha vài tiếng. Mấy tiếng cuồng tiếu này của hắn, lại khiến vài vị thú
vương khác đều giật nảy mình, thậm chí ngay cả thiên địa linh khí của Quân Mạc
Tà cũng ba động một chút.

Lão đại, lúc này không thể cười a! Không nên tại lúc này nổi điên muốn chết a!
Ngươi không muốn sống nhưng ta còn muốn sống a!

Bất quá, ở trong thống khổ cực độ mà còn vui mừng cuồng tiếu, cảnh giới của vị
Hầu vương này quả thật là đã vượt qua Quan nhị gia (Quan Vân Trường Quan Vũ,
vì là em Lưu Bị anh Trương Phi nên còn gọi là Quan nhị gia). cạo xương trị độc
trong Tam quốc rồi!

Quả thực là hán tử!

Nương theo huyết tiễn đỏ thẫm từ trên người Hầu vương bắn ra ngoài, âm hắc sắc
khí thể nhiều năm khốn nhiễu cũng theo đó mà ra. Quân Mạc Tà thở ra một hơi
nói:

– Tốt rồi! Mọi người có thể hảo hảo uống rượu a.

Ngẩng đầu vừa nhìn, mới phát hiện sáu vị thú vương đều dùng một loại ánh mắt
kì quái nhìn mình! Loại ánh mắt này, khiến Quân Mạc Tà nghĩ tới kiếp trước
những ánh mắt của người hành hương bôn hành tại thảo nguyên Tuyết sơn mênh
mông!

Tràn đầy cuồng nhiệt!

Đúng vậy, chính là cuồng nhiệt! Cuồng nhiệt từ đáy lòng! Giống như là một hòa
thượng đột nhiên gặp được Như Lai phật tổ, một đạo sĩ đột nhiên thấy được
Thái Thượng lão quân, một phần tử phản động của Đảng Đức Quốc xã đột nhiên
thấy được Hitler.

Tuyệt đối thần tượng a!

Tuyệt đối thần nhân a!

Tuyệt đối “ô ô ô”, thật lợi hại thật cảm động, thật trâu bò a!

Nhìn sáu vị thú vương trước mặt há hốc mồm, tất cả đều là trạng thái hình
người, Quân Mạc Tà cười cười cực kỳ mãn ý. Mạnh mẽ bắt sáu người ngừng thi lễ
bái tạ, Quân Mạc Tà chỉ là ung dung nói một câu, liền gạt bỏ ý tứ cảm tạ của
các thú vương.

– Các vị cho rằng ta trợ giúp các vị là vì muốn các vị cảm tạ ta sao?

Chỉ một câu rất đơn giản này, lời nói hết sức đơn thuần, khiến các vị thú
vương không khỏi đều bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Đúng vậy, đại ân không lời nào cảm tạ hết được a. Lời cảm tạ của ta, lại bị
hắn lưu lại dưới đáy lòng a. Một câu cám ơn nhẹ nhàng, thì tính toán làm cái
gì?

Nhưng nếu là sau này vị cao nhân này thấy chúng ta có chỗ hữu dụng, mọi người
phải đem hết sức mình toàn lực bang trợ! Cho dù là vì vậy mà mất mạng, vậy
cũng sẽ không hối hận. Cần gì phải đặt ở ngoài miệng, không phải là phá hư bầu
không khí sâu sắc này sao!

Trong lúc nhất thời, trong lòng tất cả các thú vương cơ hồ đều xuất hiện ý
nghĩ như vậy. Mọi người mặc dù không có tiếp tục nói ra bất cứ lời cảm tạ nào,
nhưng vô luận là ánh mắt hay động tác đi lại, đều biểu hiện ra sự sùng kính
đối với vị thần bí cao nhân trước mắt.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận