Dị Thế Tà Quân

Chương 389: Chúng vương tề tụ, cùng Quân hân hoan.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hắn đem toàn thân kiểm tra lại một lượt rốt cuộc mới chân chính tin tưởng mình
thực sự tiến giai!

Hùng Khai Sơn ngửa mặt lên trời thét dài, trong ánh mắt cực đại cuồn cuồn từng
giọt nước mắt như mưa rơi xuống, đột nhiên sải bước tới trước người Quân Mạc
Tà phủ phục một tiếng. Thật sự là quỳ xuống.

Quân Mạc Tà hoảng sợ còn chưa kịp ngăn cản. Hùng Khai Sơn đã dập đầu vang lên
mấy tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào:

– Cám ơn… Cám ơn.. Ngươi!

Bên cạnh Hạc Trùng Tiêu, ánh mắt cũng có chút đỏ lên.

Đều là thú vương, đồng dạng gặp bình cảnh hắn hoàn toàn có thể lý giải tâm
tình của Hùng Khai Sơn, cũng hoàn toàn hiểu được Hùng Khai Sơn vì sao phải
phục lạy! Bởi vì vị cao nhân thần bí này đối với chính hai người mà nói không
thể nghi ngờ là ơn tái tạo!

Quân Mạc Tà vội vàng đem con gấu kéo ra, nói:

– Đây là làm gì? Đây chỉ là một cuộc trao đổi ta cũng chỉ là thực hiện lời
hứa của ta, cần gì phải làm như thế.

Nói ra những lời này, Quân đại thiếu cũng cảm giác mình có chút ghê tởm giống
hình tượng của loại người láu cá.

Việc tiện nghi thế này thật là tốt a. Mỗi ngày làm tám mười lần cũng còn ít,
nếu có cơ hội thì nên làm tiếp mấy lần nữa a…

Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu hoàn toàn không có cảm giác như vậy, như
trước lệ nóng lưng tròng, nói:

– Mặc dù là đánh cuộc, mặc dù trong mắt ngài không tính là cái gì, nhưng đối
với lão Hùng ta mà nói, đây cũng là Càn Khôn tái tạo! Đại ân không lời nào cảm
tạ hết được, lúc sau tiền bối nếu là có gì phái đi, cứ việc phân phó một
tiếng. Lão Hùng ta cái khác không có, một thân khí lực không keo kiệt! Đại địa
Hùng vương tên cũng không phải để nói không.

Quân Mạc Tà nhìn thấy Hùng Khai Sơn thuần phác trong ánh mắt lóe ra lên thành
ý chân thành sáng rọi, đột nhiên trong lòng vừa động, đối mặt với thành ý như
vậy, Quân Mạc Tà đột nhiên cảm giác hành động của mình có phần đê tiện!

Hắn ngửa mặt lên trời thở một hơi thật dài, rốt cục nghĩ thông suốt một chút.
Đối thuộc hạ đối với địch nhân đều là cần dụng tâm cơ, nhưng nặng tâm kế cũng
không đủ, nhưng đối với bằng hữu chân chính, thứ tâm cơ này hoàn toàn không
cần, chỉ dùng một chút cũng tính là quá nhiều!

Mà Hùng Khai Sơn liền rõ ràng cho thấy người như thế nào.

Chỉ cần nhận ân huệ của người khác liền đến chết cũng không quên.

Người như thế, chính là bằng hữu của chính mình.

Quân Mạc Tà ánh mắt khác thường ôn hòa, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Hùng Khai Sơn,
nghiêm túc nói:

– Lão Hùng, ta thực sự coi ngươi là bằng hữu.

Hắn hít một hơi thật dài, chậm nói:

– Ta thân nơi cao, bằng hữu thật sự không nhiều lắm, ngươi có thể tính là
một. Cho nên, đối với ta không cần nói lời cảm tạ!

Hùng Khai Sơn nghe thế thì mặt mũi sáng chói, vui mừng quá đỗi, nói:

– Hảo! Hảo hảo! Là lão Hùng ta hồ đồ ha ha…

Quân Mạc Tà ha ha cười, nói:

– Hiện tại đến phiên ngươi hộ pháp, ta trợ giúp Hạc vương một tay! Hoàn thành
lời hứa của ta!

Hạc Trùng Tiêu lo lắng nói:

– Ngài vừa hao tổn nhiều như vậy. Hay nghỉ ngơi một hồi? Hồi phục một chút?

Quân Mạc Tà nói:

– Không cần, ta còn có thể chịu đựng được.

– Đến đây đi.

Nói xong vươn tay ra.

Hạc Trùng Tiêu do dự một hồi, lại nhìn hắn, xác định hắn quả nhiên không có
việc gì, một lúc sau mới rốt cụôc ngồi xuống…

Lại sau một thời gian, Quân Mạc Tà nhìn thấy vẻ vui mừng như điên của Hạc
Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn, đột nhiên cảm giác được trong lòng mình cũng là
rất khoái nhạc, loại khoái nhạc nói không nên lời.

Loại khoái hoạt này hoàn toàn bất đồng với việc âm mưu thành công đối phó với
người, hoặc là đoạt bảo vật mà mừng như điên, hoặc là giết chết cừu nhân khiến
cừu hận tiêu tan…

Nó hoàn toàn là cực kỳ đơn thuần khoái hoạt! Nhưng loại khoái hoạt này lại
mang tới cho Quân Mạc Tà sự hưởng thụ lớn lao!

“ Nguyên lai, không chỉ là giết người đấu tranh mới có kích thích khoái cảm,
ngẫu nhiên trợ giúp người khác một lần, loại cảm giác này cũng thực là thoải
mái!”

Quân Mạc Tà mỉm cười nghĩ…

Lúc này là nửa đêm về sáng, Quân Mạc Tà quả thật đều thực thoải mái, thực
khoái trá, thực thích ý!

Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu hai đại thú vương cực lực mời vị này đại ân
nhân, đại cao thủ này tiến tới gặp huynh đệ của bọn hắn. Bọn hắn muốn chuẩn bị
tiệc rượu mà tán gẫu với Quân Mạc Tà…

Thật sự là thịnh tình không thể chối từ, nói gì hai đại thú vương lời đều nói
hết, tiếp tục chối từ thật sự cũng có chút không hợp với đạo làm người, mà giờ
khắc này trời cũng sắp ngả về đêm, vì thế Quân Mạc Tà vui vẻ đi theo.

Hầu nhi tửu quả thật là rượu ngon trong truyền thuyết, nếu so sánh với các
loại rượu kém phẩm chất của thế giới này thì khác xa. Đã có cơ hội tốt như
thế, nếu không nếm thử một lần thì phí của trời cho quá!

Hùng Khai Sơn trên đường đi không ngừng ra lệnh. Để cho nhóm thủ hạ cửu cấp
huyền thú bát cấp huyền thú dâng lên đồ ăn ngon nhất, càng trực tiếp yêu cầu:

– Lấy tốc độ của Hạc vương mà nhanh chóng mang lên!

Tức thì bên trong trung tâm Thiên Phạt sâm lâm một trận gà bay chó chạy, loạn
thành một đoàn!

Lần này hỗn loạn, quả thực so với lần trước huyền thú triều còn muốn lớn hơn
một chút, Thiên Phạt sâm lâm thâm trầm trong đêm tối, xưa nay đều yên tĩnh.
Nhưng hôm nay bụi đất đầy trời, từng đầu huyền thú cao cấp giống như bầy ruồi
bọ bay tán loạn.

Lần trước huyền thú triều tạo thành động tĩnh tuy rằng khổng lồ, nhưng đối với
cho bên trong Thiên Phạt sâm lâm mà nói cũng không có nửa điểm ảnh hưởng,
nhưng lúc này đây thì khác, trực tiếp ảnh hưởng tói trung tâm của sâm lâm.

Thường xuyên chứng kiến trường hợp: Một con con gấu ôm một đống trái hồng chạy
đông chạy tây; hay là một đầu Hoàng Kim Hổ ôm trái cây phi như bay.

Sau đó một cái rẽ ngoặt, hai đầu cửu cấp huyền thú may mắn thế nào, “Oanh” một
tiếng đụng vào nhau, đồng thời ngã chỏng vó,đầy đất là trái cây quý hiếm…

Tiếng gió lên, Hổ Vương, Sư Tử Vương cùng Ưng Vương cũng như gió lốc lục tục
bay tới.Cơ hội cùng siêu cấp cường giả ngồi cùng bàn uống rượu thật sự không
nhiều lắm a, cơ hội như thế, không cật lực nắm chặc mới là đứa ngốc.

Nói không chừng vị cường giả này thuận miệng một câu, chính mình là có thể đột
phá, không thấy Tam ca Tứ ca như vậy đột phá sao? Hiệu quả này thật khủng bố,
đừng nói là Phạt Thiên Thánh Quả, coi như ở thần kỳ thiên tài địa bảo cũng
không có khả năng làm ra…

Quân Mạc Tà chứng kiến một khoảng thời gian, ánh mắt của hắn mở to.

Khi hắn chứng kiến hai “chén rượu” lớn, Quân Mạc Tà có một loại xúc động mãnh
liệt. Hắn thậm chí hoài nghi, Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu mời chính mình
không phải đến uống rượu, mà là đến dùng “chén rượu” này để tắm rửa. Cùng với
các thứ bày trên bàn rượu, cái nào cũng thật là quá, cho dù là bồn tắm tựa hồ
cũng không lớn như vậy.

Chung quanh lại có vô số kim mao hầu tử không ngại cực khổ, con nào cũng khệ
nệ ôm Hầu nhi tửu đến. Chính là thân thể bọn nó nhỏ bé, sao giống như thân thể
to lớn khổng lồ của Hạc tam Hùng tứ chứ. Xa xa còn có vô số kim mao hầu tử
đang “khiêng” đồ ăn thức uống, phương hướng chính là bàn rượu này…

Sau đó, cửu cấp đỉnh phong huyền thú, cửu cấp huyền thú, bát cấp cao giai
huyền thú sôi nổi mang theo biểu tình nịnh hót dâng lên vô số trái cây quý
trọng, sau đó phe phẩy cái đuôi, mang theo vẻ mặt quang vinh mà rút lui…

Cừ thật, trái cây nơi này, có thật nhiều thứ đừng nói nếm qua, gặp qua, coi
như nghe cũng chỉ là ở truyền thuyết mới có, Quân Mạc Tà không khỏi mắt hiện
lam quang, nếu có thể đem những này trái cây này mang đi cũng tạo ra không ít
của cải a…

Nhắc tới trái cây đã đủ để rung động lòng người, nhưng bốn phía huyền thú quỷ
dị kinh người, chân chính quỷ dị, ai đã từng thấy qua lão hổ cùng gấu chó trên
mặt lộ ra vẻ nhân tính hóa cực kì nịnh hót cùng lấy lòng thế này? Lão tử chưa
thấy qua! Mà không phải một hai con, cũng không chỉ là một đám hai đàn! Mà là…
thiệt nhiều thiệt nhiều huyền thú, tình hình như thế này có thể không quỷ dị
sao?

Trước mắt, tất cả chuyện này cũng là vì hoan nghênh bổn thiếu gia mà chuẩn bị!

Quân Mạc Tà chỉ một thoáng, suy nghĩ trong đầu toàn là đánh rắm tô vẽ cho bản
thân.

Quân Mạc Tà đột nhiên cảm giác mình hiện tại liền là một nhân vật trong truyền
thuyết: Tề Thiên đại thánh!

Cũng chỉ có Tề Thiên đại thánh trước lúc đại náo thiên cung, ở Hoa Quả Sơn
chiếm núi làm vua là lúc bảy mươi hai động Yêu Vương nhất tề đến mới có quang
cảnh như thế này.

Sống như thế này, quả thực chính là thần tiên a…

Vô thanh vô tức, một con sư tử to lớn dị thường, toàn thân tuyết trắng kính
cẩn đến trước bàn đá, hơi có chút hạn chế chắp lên hai cái móng vuốt đầy lông,
hướng về Quân Mạc Tà vái vái. Sau đó, đặt mông lên băng đá ngồi xuống. Cái
đuôi như cây sắt ở sau người tựa như cột cờ bình thường, lắc tới lắc lui, lay
động không ngừng.

Quân Mạc Tà trợn mắt há hốc mồm một hồi, mới rốt cục minh bạch người này vừa
rồi cụp móng vuốt lại là hướng chính mình hành lễ! Hơn nữa là chắp tay lễ!

Thật sự là rất có lễ phép! Hắn chân chính khiếp sợ!

Hùng Khai Sơn đang ngồi liền lên tiếng giới thiệu:

– Khụ khụ, cũng vai lứa, vị này chính là lục đệ của ta, Sư Tử Vương. Thạch
Bất Sầu.

– Khụ khụ khụ…

Quân Mạc Tà kịch liệt ho khan.

“Sư Tử Vương? Họ Thỉ? Thỉ bất xú? Tên này quả nhiên là… rất đặc sắc! (Thỉ bất
xú: Phân không thối, phát âm giống Thạch Bất Sầu )

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn tức thì hóa đá, trực tiếp líu lưỡi, trợn mắt
há hốc mồm; bạch ngọc Sư Tử Vương trán đổ mồ hôi, quẫn bách đã nghĩ đào đất mà
đi, vẻ mặt xấu hổ liên tiếp hướng về Hùng Khai Sơn đưa mắt ra hiệu. Ý là:
Ngươi nhanh chóng giải thích cho ta a,nỗi uất ức này khiến ta nửa điểm cũng
không có hứng thú uống rượu a.

– Tiền bối hiểu lầm, tên họ của lục đệ chỉ là đọc giống nhưng nghĩa khác
hahaha, thạch là tảng đá Thạch, bất sầu là không lo buồn, Bất Sầu hahaha…

Hạc Trùng Tiêu ho khan lên giải thích.

– Thì ra là thế, là bổn tọa nhầm, thỉnh Sư Tử Vương chớ trách!

Quân Mạc Tà gật gật đầu. Còn hướng Sư Tử Vương chắp chắp tay.

Sư Tử Vương Thạch Bất Sầu bên kia lập tức an tĩnh lại, đại cao nhân này lại có
thể hướng chính mình tạ lỗi! Quả nhiên là có khí độ, nguyên bản Thạch Bất Sầu
đang vô cùng buốn bực thế nhưng lúc này là nhất thời cảm giác mình vô cùng có
mặt mũi!

Một vị khác có hình thể khổng lồ do Hoàng Kim Hổ hóa thân thành một nam tử kim
y hào phóng cũng đi tới phía trước bàn đá. Vừa định nói chuyện, đúng lúc bị
câu kia “Thỉ bất xú” dọa đến mức hết hơi, thấy Quân Mạc Tà ánh mắt chuyển tới
chính mình, hắn vội khom mình hành lễ.

– Vị này chính là lão Cửu, Hoàng Kim Hổ Vương, Hồ Liệt Địa.

Hùng Khai Sơn cười toe toét miệng rộng giới thiệu, trong mắt tràn đầy ý buồn
cười, hiển nhiên còn đang buồn cười ba chữ “thỉ bất xú” kia…

– Hổ Vương Hồ Liệt Địa, ân, tên này cũng uy mãnh! Cùng Hùng vương có hợp lại,
một cái khai sơn một cái liệt địa, rất thú vị!

Quân Mạc Tà lúc sau ánh mắt thực ôn hòa, Hoàng Kim Hổ Vương Hồ Liệt Địa này
nghe lời bình hiển nhiên có chút hưởng thụ, được thụ sủng nhược khinh mà ngồi
xuống.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận