Còn có vài người tuy biết rõ tin đồn là giả nhưng cũng nhân cơ hội này đục
nước béo cò, nâng đỡ con của mình hoặc là cố gắng củng cố địa vị của phụ thân.
Vì thế mà những ván cờ tranh đấu âm thầm được thi triển.
Trong các gia tộc thì mặt ngoài bình lặng hòa hảo, bên trong lại mãnh liệt
khuấy động, từng đám người đi lại vội vàng như gió, làm rối tinh rối mù mọi
thứ rồi lại cẩn thận, chỉ sợ vô ý bị người khác bày mưu.
Duy chỉ có mấy đại gia tộc là gần như bất động. Cũng chỉ có Quân gia và Độc Cô
gia, hai đại gia tộc nắm giữ quân quyền, một nhà không có nhiều hậu nhân cho
dù có ra sao thì quyền thừa kế đều không thay đổi, một gia tộc khác thì nội
tình bên trong kín như sắt thép, ngay cả thủy ngân cũng không có lỗ để chảy
vào.
Mặc dù hai đại gia tộc này không bị ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ là trong nhà.
Còn quân lực, các thuộc hạ cũ ngày xưa cũng vì trường phong ba này mà bị tán
đi không ít, hơn nữa cách đối xử với môn sinh đệ tử của hai đại gia tộc cũng
khác với các nhà khác, cơ bản là phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới hành
động. Kệ cho người ta có cơ hội phá bỏ gốc rễ, hai nhà này chỉ muốn bảo vệ tốt
người trong quân ở xa.
Lại nói đến Mộ Dung gia, Mạnh Gia và Tống gia, mấy ngày này mấy lão gia hỏa
của các gia tộc này đều không có ngoại lệ, bị trường phong ba này làm cho tức
giận đến nỗi hầu hết nằm trên giường không dậy nổi. Con cháu trong gia tộc mặt
ngoài thì cung kính nghe theo, nhưng lại thầm tuốt gươm bạt đao với nhau làm
cho mấy lão gia hỏa này phí công lo lắng.
Chỉ có Lý gia là khá bình tĩnh, có Lý Du Nhiên là một thiên tài ở đây khiến
cho các đệ của hắn không dám tranh phong, từ lúc có ý định đã bị Lý Du Nhiên
dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép xuống. Cho nên việc tranh đấu vì quyền thừa kế gia
tộc thì Lý gia là nơi ít có nguy cơ xảy ra nhất.
Tất nhiên là không phải toàn bộ các thế lực đều bị trường phong ba này ảnh
hưởng!
Tỷ như Đường Nguyên, trong thời gian này ngoài việc Quý Tộc Đường hắn không để
ý tới những việc khác, chỉ cầu tự thân phát triển. Có thể nói là buôn bán lớn,
phát triển không ngừng nghỉ, liên tục tiến hành đấu giá, mỗi lần kiếm được đều
là đầy bát đầy chậu. Quân Mạc Tà trước khi đi đã đưa cho Đường Nguyên mấy bình
linh dược. Thủ đoạn buôn bán của bàn tử cũng không đến nỗi nào, lấy mấy bình
linh dược này ra đấu giá, gây ra một trận náo động ở kinh thành.
Lần thứ hai đấu giá, Bàn Tử liền hạn chế số lượng mua, mỗi loại đan dược chỉ
bán hai mươi viên, và mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua năm viên! Hơn nữa
đấu giá có quy định ngày càng cao, khách từ bốn phương tám hướng ngày càng
nhiều.
Bởi vì lý do quý hiếm cho nên giá đan dược càng ngày càng cao, càng ngày càng
khủng bố, người mua liên tục không dứt. Quý Tộc đường xứng với danh là nơi
‘vung tiền như rác’, ai mà không có vài vạn hoặc vài chục vạn thì đừng mong mở
miệng!
Bàn Tử lại đặt mấy cái tên rất kêu cho mấy loại đan dược, Huyền Dương đan bị
hắn trực tiếp đổi thành ‘Kim cương bất khuất tráng dương bổ thận uy mãnh tráng
kiện thiên điếu đắc khởi Lôi Đình Huyền Dương đan!’. Cái tên này vừa nghe đã
biết là con bà nó trâu bò, so với ngàn cân dâm dược mạnh nhất còn muốn trâu bò
hơn.
Bởi vì cái gọi là vần thơ :
Trẻ trung phong lưu đi mua xuân
Vào cửa khách nhân cả ngũ tuần
Bát tuần không nên xuống tinh thần
Bên dưới dương lên vẫn còn gân!
( hoho thơ bậy ta không thể dịch lịch sự được!)
Về phần tên gọi của Thiểu Âm đan lại càng thêm lôi cuốn, ngoạn mục: ‘Dưỡng
nhan hoa mẫu đơn, thay đổi càn khôn dung mạo, đẩu chuyển tinh di cải biến dung
mạo Thiểu Âm đan’!
Hai loại đan dược này tới tay Đường Nguyên, tên liền trở thành như thuốc cao
bôi trên da chó….
Hiện tại hai cái tên rời rạc đến cực điểm, vô cùng phong cách, hơn nữa tục
không chịu được này tại Thiên Hương thành đã được tôn xưng là ‘Thần đan’!
Tùy tiện kiếm một người cũng có thể oang oang đọc thuộc lòng, kỳ quái nhất là
có một vị mắc chứng nói lắp, mỗi ngày nhắc tới hai cái tên khó đọc này lại có
thể nói lưu loát không còn nói lắp nữa. Hiệu quả trị liệu kiểu này không gì có
thể sánh được, chỉ cần đọc đọc là có thể trị chứng nói lắp, đây không phải
thần đan thì là cái gì?
Càng về sau, nhân công không đủ dùng, Đường Bàn Tử còn lấy việc công làm việc
tư trực tiếp an bài Tôn Tiểu Mỹ đến Quý Tộc đường hỗ trợ, hơn nữa còn sai
khiến cả Hải Trầm Phong và Tống Thương! Hai cao thủ Thiên Huyền này không
ngừng bị quay mòng mòng, kêu khổ không ngừng.
Lúc đầu hai đại cao thủ mấy lần áp đảo tinh thần, cả Đường gia còn không có
lấy một cao thủ Thiên Huyền, tiểu tử ngươi dám sai khiến chúng ta hay sao?
Ngươi cho ngươi là ai?
Nhưng về sau Đường Nguyên dần dần tìm ra cách để sai khiến.
Bởi vì có một lần an bài Hải Trầm Phong làm việc cho hắn, Đường Nguyên lơ đãng
nói một câu:
– Tam thiếu gia nói chuyện này ngươi đi làm là thích hợp nhất!
Một câu lơ đãng này thốt ra Hải Trầm Phong lập tức nghe theo, hơn nữa còn
nhanh chóng thi hành chỉ sợ chậm trễ nửa điểm.
Điều này làm cho tư tưởng lình hoạt của Đường Bàn Tử để ý, hôm sau hắn lại giở
trò cũ với Tống Thương, chỉ là thử nghiệm mà hiệu quả không ngờ. Kết quả là từ
đó về sau Đường Nguyên cầm chổi lông gà múa may quay cuồng, làm mưa làm gió.
Ta cũng không nghĩ đến ta là ai, ta là người phát ngôn của Tà ca tại Thiên
Hương, ta là vì Tà ca làm việc, ta nói chuyện ngươi phải nghe! Nếu không nghe
ta sẽ tố cáo với Tà ca!
Việc này làm cho hai đại cao thủ Thiên Huyền hễ cứ thấy bóng dáng Bàn Tử là bỏ
chạy, không muốn đối mặt với hắn. Ta không thể trêu vào chả nhẽ ta lại không
chạy được hay sao? Nhưng mà như vậy Bàn Tử cũng có nhiều biện pháp đối phó,
hắn quy định hai người mỗi ngày phải đến Quý Tộc đường ít nhất một lần, sau đó
lại cấp cho hai người hai gian văn phòng, chỉ cần có chuyện gì thì trên cửa
phòng đều dán giấy viết rõ ràng, mặt trên không hề có ngoại lệ, câu đầu tiên
đều là : Tam thiếu nói…
Về phần Tiểu vương gia Dương Mặc, Đường Nnuyên cũng không để cho nó quá nhàn
rỗi. Ngày đầu Vương gia đưa vào một lượng lớn bạc vốn làm cho Đường Bàn Tử
khen ngợi Quân Mạc Tà thật biết cách thu hút tài trợ, số tiền kia đến thật
đúng lúc.
Nhưng hiện tại Quý Tộc đường ăn lên làm ra, vương phủ đưa tay lấy bạc làm cho
Đường Nguyên khó chịu không thôi, mở miệng ra là nói kháy. Lão tử một mình
buôn bán chu toàn, làm đến nỗi gầy cả đi vậy mà còn phải nuôi dưỡng một tên
đại gia như ngươi.
Hiện tại Đường Bàn Tử đã vong bản rồi, hắn đã sớm quên đi thời kỳ gian nan gây
dựng sự nghiệp, đại bộ phận tiền vốn phải dựa vào người ta mới chống đỡ được!
Hắn chỉ thấy bạc của mình ào ào chảy ra giống như là cắt thịt của hắn vậy.
Mỗi tháng chia hoa hồng tay Đường Nguyên đều run run, mắt phát ra hồng quang,
ngay cả những thớ thị béo cũng bốn bề sóng dậy. “Tam thiếu lấy nhiều ít ta
không nói, vốn này chính là của hắn. Nhưng mà ngươi cả ngày không làm gì, chỉ
nằm ăn sao lại có thể lấy tiền? Lại còn lấy nhiều như vậy, dựa vào cái gì?”
Trong lòng Đường Bàn Tử rất bất bình.
Cho nên cho dù lúc trước Quân Mạc Tà không dặn thì Đường Bàn Tử cũng đem phiền
phức đổ lên đầu tiểu Dương. Phàm là hoàng thân quốc thích, thậm chí là thất
đại cô, bát đại di, mấy vị hoàng tử công chúa đến Tiểu Dương đều bị Đường
Nguyên bắt ra tiếp. Đều là hoàng thất, ngươi không ra thì ai ra?
Ngay từ đầu, tiểu Dương đã rất mất mặt mũi, lại thiệt hại không ít. Bời vì
Đường Bàn Tử không giúp hắn trả tiền còn tính toán với hắn, đem tổn thất khấu
trừ vào hoa hồng chia cho vương phủ. Ngài nguyện ý thay mặt hoàng thất trả
tiền, ta cứ làm như thế, dù sao ngài có mặt mũi thì ta phải có bạc!
Rốt cục!
Tiểu Dương cũng vì lợi ích của mình mà bỏ qua mặt mũi!
Mắt nhìn thấy Quý Tộc Đường hàng ngày mua bán không ngừng, ngân phiếu bay rợp
trời nhưng lại không có của mình, thậm chí đôi khi tính toán ra mình còn phải
bù lại. Như vậy làm sao có thể nhẫn được, mà nhẫn như thế nào?
Vì thế Tiểu Dương thay đổi rất nhanh, trở nên nhanh mồm nhanh miệng không chút
sợ hãi rụt rè nào nữa. Ngày ngày đỏ mắt lên như một con gà chọi, tiền không
cho có đôi khi còn tự mình tính toán sổ sách. Trưởng bối của ta đến đây, dù
sao cũng phải trả tiền. Ta là trẻ con, mua của trẻ con chả nhẽ không phải trả
tiền?
Nhưng như vậy, người trong hoàng thất rõ ràng là không dễ nói chuyện, mâu
thuẫn không ngừng phát sinh. Nhưng tiểu Dương thiết diện vô tư, tất cả đều dựa
trên tiền bạc để xem xét, ngay cả cha hắn nói vài câu cũng dám tranh cãi ngay
lập tức.
Kết quả là vài vị hoàng tử trong hoàng thất, trong nội cung đến Quý Tộc đường
cũng không có cơ hội lợi dụng. Nhất là cử hạ nhân trong phủ đến càng không có
tác dụng. Vì thế ba vị hoàng tử nổi giận lôi đình, tự mình tới tận nơi làm cho
tiểu Dương vài lần nếm mùi đau khổ.
Có một buổi tối kia, hai người Đường Nguyên và Tống Thương tâm hoài quỷ thai
(trong lòng có quỷ), có tình chuốc rượu cho tiểu Dương. Tuy khuôn mặt hắn tuấn
tú, nhưng tửu lượng thì không “tuấn tú” tí nào, hơn nữa rượu vào khi có tâm
sự, chẳng khác nào lại càng khơi gợi lên nỗi buồn, hắn chợt nhớ tới câu nói mà
Mạc Tà ca ca của hắn bất đắc dĩ nói ra: “Cha ngươi không làm hoàng đệ, ta làm
sao mà giúp ngươi? Giúp ngươi chính là đối đầu với nhi tử của hoàng thượng,
đây chính là hoàng đế tương lai a, như vậy ta làm sao mà sống được nữa?”. Cái
gọi là uống rượu buồn, không say cũng thành say, tiểu Dương hoàn toàn say mèm,
mà say thì thôi đi, nếu ngủ một giấc ngon lành sẽ không sao nữa, nhưng hắn lại
nổi điên vì tửu phong, lè nhè dùng thanh âm trẻ con chưa vỡ tiếng của mình mà
hét to:
– Ta muốn làm hoàng đế! Con mẹ nó ta muốn làm hoàng đế, ta muốn tạo phản! Ta
không muốn con ta bị người khác khi dễ!!!
Tuổi nhỏ như thế mà đã nghĩ tới chuyện con của mình bị khi dễ, sự giác ngộ
nhanh chóng này quả thực là cao hơn Độc Cô Tiểu Nghệ nhiều…
Giọng nói trẻ con của hắn cơ hồ vang lên cả đêm làm cho Đường bàn tử sợ tới
mức tè ra quần, hồn phi phách tán, liền không dám lui lại mà tiến tới ngăn
cản. Hiện tại là nửa đêm, nếu có người ngoài mà nghe được, chắc chắn là sẽ sợ
hãi đến khủng hoảng. Phỏng chừng cả đời này, bàn tử cho dù có quên họ của
mình, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không quên thời điểm đêm nay!
Đây chính là tội lớn diệt tộc a!
Bàn tử ngay tại đương trường mà thề, hắn… sẽ không bao giờ chuốc rượu tiểu
Dương nữa. Chuốc người khác say rượu kiểu này, nhiều lắm là người bị chuốc chỉ
bị say mà thôi, còn chuốc tiểu tử này, hắn chắc chắn phải đi bồi mạng luôn.
Con mẹ nó mạo hiểm quá, tí nữa thì chết rồi!