Dị Thế Tà Quân

Chương 354: Đại chiến bắt đầu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Bố Cuồng Phong âm trầm nói:

– Mai tôn giả nếu đã cảm thấy hứng thú với cách răn dạy của cung chủ, vậy nếu
không ngại thì có thể thử một lần. Tin tưởng Mai tôn giả cũng sẽ có cảm nhận
bất đồng, tối thiểu nếu so với huynh đệ chúng ta mà nói chắc là không giống
nhau.

Những lời này hắn nói quả thực ý tứ bên trong rất mờ ám, mà ngay cả Lệ Tuyệt
Thiên ở một bên cũng không hiểu đến tột cùng những lời này là có ý gì.

Thế nhưng Mai tôn giả ở phía xa xa trên không trung lại có phần phẫn nộ, hắc
bào phần phật bay lên, tựa như muốn xuất thủ, thế nhưng một lát sau rốt cuộc
cũng bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói:

– Độn Thế Tiên Cung, ta cuối cùng cũng sẽ đi! Ta sẽ cho cung chủ ngụy quân tử
của các ngươi biết, kết cục cuối cùng của hắn là cái dạng gì!

Lôi Bạo Vũ muốn nói gì đó nhưng Mai tôn giả đã ngắt lời:

– Hôm nay nếu như hai người các ngươi cố tình tham chiến, vậy cứ việc xông
lên, còn nếu như chỉ đơn giản đến xem, vậy thì lùi sang một bên! Bổn tọa không
có hứng thú đấu võ mồm với hai người các ngươi! Lui ra!

– Rất tốt, hai người chúng ta tới là để chứng kiến. Như vậy xin Mai tôn giả
nói ra phương pháp quyết đấu!

Lôi Bạo Vũ âm hàn nghiêm mặt nói.

– Đơn giản, ba trận quyết thắng thua! Trận chiến đầu tiên là cuộc chiến của
quân đoàn, chính là triển khai trận hình trước mặt, chận triến thứ hai, thủ
lĩnh chiến, trận chiến thứ ba đỉnh phong quyết chiến!

Mai tôn giả hừ một tiếng nói:

– Nếu như các ngươi thắng, thiên phạt chúng ta từ nay về sau sẽ lui về ở chỗ
sâu trong rừng rậm, không bao giờ xuất hiện nữa. Nếu như các ngươi thất bại,
vậy ta có ba điều kiện, thứ nhất Lệ Tuyệt Thiên phải giao ra Huyền Đan của Báo
Vương, tiếp theo từ nay về sau huyền giả trên đại lục, bất luận kẻ nào cũng
không được tiến vào thiên phạt! Nếu vi phạm, tiến vào một người ta liền dùng
tính mạng một vạn người ở đại lục bù vào, tiến vào hai người là hai vạn nhân
mạng! Kể cả là người của các đại gia tộc cũng không ngoại lệ! Thứ ba, ta muốn
một đôi chân của con trai Lệ Tuyệt Thiên, con của hắn chính là nguyên nhân đầu
tiên nổ ra trận chiến này!

– Điều kiện này quá không công bình!

Bố Cuồng Phong cười lạnh một tiếng nói:

– Các ngươi thất bại cũng chỉ có rút về là xong, mà chúng ta thất bại lại
phải chịu ba điều kiện? Mai tôn giả, ngươi không cảm thấy là hơi quá đáng sao?

– Nếu như các ngươi không tiến vào thiên phạt, vậy sao cần phải tranh chấp?
Huyền Đan của Báo Vương vì sao lại chui vào trong bụng của Lệ Tuyệt Thiên? Bố
Cuồng Phong, ngươi định đổi trắng thay đen sao?

Mai tôn giả cực kỳ phẫn nộ quát to.

Lệ Tuyệt Thiên bước lên, lạnh lùng nói:

– Việc này căn bản là do một tay Thiên Phạt sâm lâm các ngươi tạo thành,
không liên quan gì tới phụ tử ta cả. Cục diện trở nên như ngày nay, lẫn lộn
phải trái, bây giờ lại đẩy sang hết bên chúng ta là sao? Mai tôn giả, nếu như
nói đổi trắng thay đen, chỉ sợ chân chính là các ngươi mới xứng đó! Huống chi
hội chiến đỉnh phong có quan hệ gì với con ta? Vì sao cái điều kiện thứ ba lại
cần đôi chân của con ta? Con ta có đức gì mà dẫn động được cả trường phong ba
này. Mai tôn giả, ngươi không biết là ngươi khinh người quá đáng hay sao?
Thuyết pháp của ngươi cũng quá buồn cười đi!

Lệ chí tôn phẫn nộ tới cực điểm, đồng thời lại có cảm giác như chính bản thân
mình lấy đá đập chân mình vậy. Quân Vô Ý ở trên chiến trường chính là dựa theo
yêu cầu của con mình. Là cưỡng chế đẩy hắn lên, lực lượng cũng chỉ có bốn
nghìn người yếu kém mà thôi, coi như là để hắn đi chịu chết. Nói cách khác,
trận chiến này, nhất định là không hề có phần thắng. Điểm này chỉ cần là người
có mắt đều có thể nhận ra được.

Thế nhưng hiện tại theo như điều kiện mà Mai tôn giả đưa ra. Dựa theo thắng
bại của trận chiến này, lại liên quan tới đôi chân của con trai mình. Lập tức
khiến hắn có phần thất thố. Như vậy chẳng phải là Lệ Đằng Vân đã tự dùng đá
đập chân mình là gì.

Như vậy, cho dù Quân Vô Ý có chết, vậy cũng còn ý nghĩa gì?

– Đây cũng là điều kiện tốt nhất mà ta có thể đưa ra rồi, nếu như Tuyệt Thiên
chí tôn thật sự không đồng ý, cũng không thành vấn đề. Ta sẽ trực tiếp xua
quân tiến công đại lục! Về phần sinh linh hồng trần bị đồ thán cũng đừng có
trách ta, dù dao ta đã đưa ra đề nghị hòa giải phi thường dễ chịu rồi, các
ngươi không đồng ý, ta cũng không có biện pháp!

Mai tôn giả ung dung nhìn Lệ Tuyệt Thiên. Trong mắt hắn trận đánh cuộc này có
thành công hay không cũng không thành vấn đề.

Dù sao lần này thiên phạt lập uy chính là việc phải làm.

– Ba điều kiện này, tuyệt đối không thể sửa! Các ngươi đáp ứng hay không đáp
ứng?

Còn không tin các ngươi không đáp ứng, Lệ Tuyệt Thiên là chí tôn tầng thứ,
liệu có thể bất chấp tất cả sao? Hơn nữa cho dù là không đáp ứng, mình cũng dễ
dàng đánh cho hắn phải đá ứng!

– Không đáp ứng!

– Đáp ứng!

Đồng thời hai âm thanh hoàn toàn bất đồng vang lên, phân biệt xuất phát từ
trong miệng của Lệ Tuyệt Thiên cùng Lôi Bạo Vũ.

– Lôi hộ pháp, việc này còn cần được cân nhắc đã!

Lệ Tuyệt Thiên tức giận đến nỗi cơ hồ muốn thổ huyết, thế nhưng lại biết Độn
Thế Tiên Cung không phải là mình có thể động vào. Mặc dù bản thân mình ở thế
tục xem như là chí tôn tầng thứ, thế nhưng trong lòng Lệ Tuyệt Thiên rất rõ
ràng. Chính mình là đệ nhị chí tôn trong mắt Độn Thế Tiên Cung cũng chả là cái
gì, những chuyện khác không nói, chỉ với Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong trước
mặt, bản thân hắn chưa hẳn có khả năng địch nổi một người trong số đó.

– Không cần phải cân nhắc, việc này chính là mệnh lệnh của cung chủ.

Lôi Bạo Vũ vung tay lên, quả quyết cắt đứt lời nói của hắn, sau đó thanh âm
giảm xuống, nói:

– Lệ huynh, cứ an tâm đừng vội, lúc đó cho dù là có thua, với thân phận của
Mai tôn giả há có thể làm khó một kẻ tiểu bối là lệnh công tử? Lui nữa một vạn
bước mà nói, lệnh công tử nhiều lắm là cũng chỉ mất đi một đôi chân, tính mạng
chắc chắn là không đáng ngại! Nhưng nếu như không đáp ứng điều kiện của Mai
tôn giả, trận hạo kiếp huyền thú này, tam đại Thánh Địa chung quy cũng không
thừa nhận nổi. Trách nhiệm về ai? Chính là Lệ huynh ngươi đó!

– Nhưng!

Lệ Tuyệt Thiên muốn nói, điều kiện thứ hai là Huyền Đan của Báo Vương đã bị ta
nuốt xuống, làm sao có thể nhổ ra đây, thế nhưng lời đến cửa miệng lại đành
nuốt trở lại. Huyền Đan của Báo Vương tuy xác thực đã ăn vào, thế nhưng còn
chưa có dung nhập cùng đan điền! Hắn còn phải chờ phục dụng tim gấu mới có thể
hoàn mĩ. Bởi vậy mà nếu như Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong nghi ngờ biết viên
Huyền Đan này không đầy đủ, vậy hai người này có ý kiến gì không đây?

Lệ Tuyệt Thiên suy bụng ta ra bụng người tự hỏi nếu như mình nói ra, vậy hai
người này nhất định sẽ cướp đoạt. Mà hiện tại bản thân mình liệu có thể tránh
thoát khi hai người này liên thủ đoạt đồ hay không?

Thấy Lệ Tuyệt Thiên không nói gì, Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong cho là hắn đã
đồng ý rồi. Liền chuyển hướng tới Mai tôn giả, nói:

– Tôn giả, không biết hiện tại khai chiến được chưa?

Mai tôn giả chậm rãi gật đầu, cũng không thèm nói nhảm, vung một tay lên, một
thanh tiểu kiếm kim sắc rời tay bay ra, giữa không trung tức thì phát ra tiếng
cuồng phong ô ô, chính là do thanh tiểu kiếm này phá không phát ra…

Lẽ ra thanh thế phát ra lớn như vậy, tốc độ của tiểu kiếm này hẳn phải cực
nhanh, ít nhất cũng có thể tiếp cận vận tốc âm thanh mới hợp lý, thế nhưng
trên thực tế nó lại chậm chạp tiến về phía trước, cho dù so với tốc độ bình
thường nhất nó còn chậm hơn gấp đôi.

Nhưng ở phía sau kim kiếm lại phát ra một đạo kim sắc kiếm quang càng lúc càng
thô, như một con Kim Long uốn cong nhưng có khí thế vắt ngang giữa hai ngọn
núi, thẳng tiến đến rồi đính lên vách đá bên kia, tiếng rít như rồng ngâm hổ
khiếu vẫn vang lên không dứt.

Chiến lệnh!

Cùng lúc đó, Lệ Tuyệt Thiên giơ tay phải lên, một đạo kỳ hoa hỏa tiễn bay lên
rồi nổ giữa không trung, trên mặt hắn lộ ra thần sắc tàn nhẫn. Trước tiên liền
xông ra ngoài, sau lưng hổ báo hùng đủ loại màu sắc của đội ngũ tam đại huyền
thú ầm ầm tiến lên, dưới sự thống lĩnh của Thú Vương. Đám này giống như gió
táp, thủy triều liền xông ra ngoài.

Không nhiều không ít vừa vặn đủ bốn ngàn đầu huyền thú!

Quân Vô Ý ở phía đối diện, trong tay cầm lệnh kỳ nhanh chóng vung lên. Bốn
ngàn binh lính trong thời gian cực ngắn biến thành trận thế hình mũi nhọn,
nhưng vẫn bất động tại chỗ chờ mệnh lệnh.

Nguyên bản Quân Vô Ý không hề biết chút nào về nội tình trong chuyện này, thế
nhưng lại biết đối phương xuất quân chính là bốn ngàn huyền thú, vô luận nói
như thế nào sự thật bên mình cũng đã rơi vào hạ phong. Thực lực sai biệt đã
ngoài mấy lần, nếu như không sử dụng sách lược, chính diện đối kháng, cũng
không phải là song phương đối kháng mà là đơn phương đồ sát!

Nguyên bản trong dự toán của hắn, phía trước đã đào bẫy rập rất tốt rồi, nếu
như đám huyền thú kia xông lên gần một chút. Bốn ngàn người đồng thời gian
tung ra ám khí, dù sao cũng xử lý xong một bộ phận huyền thú có thực lực yếu
kém. Sau đó lại dùng ưu thế binh lực đột phá trọng điểm. Tập trung đánh vào
đám cao thủ mạnh nhất, với bảy tám người làm một tổ, không quản không thể vây
công giết chết một bộ phận huyền thú, về phần những người khác sẽ cố hết sức
kéo dài thời gian, sau khi chiến sự bên này đã xong sẽ lập tức tới viện binh
cho bên kia.

Bởi vậy, tuy hy sinh là không thể tránh khỏi, thế nhưng lại nâng cao được khả
năng thắng lợi của bên mình, ít nhất cũng có thể làm cho đối phương bị thương
tổn.

Về phần cuối cùng là thắng hay bại, Quân Vô Ý cũng không lo tới.

Thế nhưng cho dù chết trận cũng sẽ chết một cách oanh oanh liệt liệt!

Không thể không nói cho dù là đối mặt đội ngũ huyền thú cường đại như thế
chiến lược của Quân Vô Ý cũng tương đối đắc lực, thậm chí đã là chiến lược lý
tưởng nhất. Nếu như dùng chiến lược này, cho dù cuối cùng toàn quân không khỏi
bị diệt, thế nhưng cũng có mấy phần kết quả, tận lực làm cho huyền thú bị hao
tổn, lạc quan mà nói, có thể làm cho một nửa số huyền thú chôn cùng!

Với số lượng nghênh chiến tương đương bốn ngàn, thế nhưng đối với chiến lực
loại này để đối đầu với huyền thú. Nếu như có thể tàn sát một nửa số quân đối
phương, một trận chiến này tuyệt đối có thể tính là nhân loại đã thắng!

Nhưng mặc dù là chiến lược hoàn mỹ hơn nữa, kế hoạch xuất sắc hơn nữa, nhưng
nếu như binh lính hành động có vấn đề, hết thảy đều biến thành lý luận suông!
Ngươi có thể chờ mong lần xuất chiến này tất cả sẽ nghe theo lời Quân Vô Ý chỉ
huy sao? Chớ nói chi là trong đó còn có rất nhiều người muốn Quân Vô Ý phải
chết, đặc biệt những người này hết lần này tới lần khác lại là những cao thủ
mạnh nhất!

Nguyên vốn có thể tránh cho quân đội bị giết hại, ít nhất sẽ không bị giết
chết nhanh chóng, chính là xông lên.

– Co đầu rút cổ như vậy không phải là chờ chết thì là cái gì? Các huynh đệ
đừng nghe theo chiến lược chó má của tên đại soái nhát gan kia, theo ta xông
lên giết địch. Bằng vào thực lực của chúng ta, tuyệt đối có thể thắng lợi dễ
dàng, huyền thú sáu, bảy cấp chia đều ra một người giết chết một hai con,
thắng lợi chẳng phải nằm trong tầm mắt sao?

Hậu trận một hồi rối loạn kêu gào, bảy trăm người của Huyết Hồn sơn trang tự
nhiên nhảy vọt ra. Nguyên bản bọn chúng xếp ở vị trí cuối cùng, vừa xông ra
như thế, trực tiếp khiến trận hình mà Quân Vô Ý vừa bố trí xong bị phá tan,
trận hình không chiến đã thấy bại. Mà bảy trăm người của Huyết Hồn sơn trang
lại không hề quan tâm. Đám cường giả của tam đại Thần Huyền tương ứng với
Huyết Hồn sơn trang cũng “Phấn đấu quên mình” liền xông ra ngoài.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận