Hạc Trùng Tiêu bọn người đồng thời vung tay hô to, Bạch Ngọc sư tử Thú Vương
cùng Kim Mao Hầu Vương phía sau cũng đều ngửa mặt lên trời gào thét, với bọn
họ, phương thức hò hét này chính là để thổ lộ lòng mình tốt nhất.
– Thiên phạt không thể tiến vào trong đại lục, không thể quấy rầy dân chúng
tầm thường, điều này vốn là quy củ của Thiên Phạt sâm lâm, điểm quy củ ấy vẫn
không thể phá bỏ, Hùng Khai Sơn, ngươi suất lĩnh Hổ Vương, Hầu Vương, Sư
Vương, Xà Vương, đại quân dưới đất triển khai chính diện đối kháng với Thiên
Nam thành! Hạc Trùng Tiêu, ngươi cùng Ưng Vương quân đoàn không quân tùy thời
chuẩn bị phối hợp tác chiến! Nếu muốn chiến, phải đánh mấy trận thật hoành
tráng, trước tiên đùa vui với bọn chúng, sau đó lại suy nghĩ xem đến tột cùng
là muốn chiến tranh đại quy mô hay là chỉ với đỉnh phong quyết đấu thắng thua,
thế nhưng quyết định sau cùng nhất định là phải để bọn chúng phải cầu ta!
Hiểu chưa?
– Dạ!
Hai người đồng thời đáp ứng.
– Hùng lão tứ, thương thế của ngươi hiện tại thế nào rồi?
Hắc bào nhân hỏi.
– Đã không sao nữa, đa tạ lão đại đã giúp đệ hóa giải.
Hùng Khai Sơn cảm kích nói. Nếu không phải nhờ có lão đại, Liệt Mạch Độn Tâm
Kiếm này sao có thể dễ dàng tiêu trừ như vậy.
– Còn có một việc nữa, lão đại, đệ suy đoán mục tiêu lúc này của Lệ Tuyệt
Thiên chủ yếu chính là lão Hùng mới đúng!
Hạc Trùng Tiêu đột nhiên thận trọng nói.
– A? Lý do là gì? Lệ Tuyệt Thiên cũng không phải là người ngu, nếu thật hắn
ngang nhiên đánh chết lão Tứ, chẳng khác nào cùng thiên phạt ta kết oán vĩnh
viễn không bao giờ hóa giải. Hắn dám sao?
Hắc bào nhân hừ một tiếng.
Hạc Trùng Tiêu ảm đạm nói:
– Có lẽ người khác không biết, thế nhưng chúng ta lại biết, thế gian thường
xuyên biến đổi, thường dùng câu “hùng tâm báo đảm” để hình dung đảm lượng của
người nào đó. Thế nhưng chúng ta lại không biết chuyện này, mà Lệ Tuyệt Thiên
rõ ràng đã ăn Huyền Đan của Báo Vương, dùng cái này để suy luận, như vậy…
– Như vậy hắn còn muốn ăn cả tim của lão Hùng nữa?
Hắc bào nhân tức giận hừ một tiếng.
– Đúng vậy, với thể chất của con người, một khi phục dụng Huyền Đan, bản thân
sẽ có tu vi Huyền khí cực cao, thế nhưng cũng không thể hấp thu hoàn toàn, mà
Lệ Tuyệt Thiên hiển nhiên chính là gặp vấn đề khó khăn này. Nhưng nếu như trái
tim của lão Hùng cùng Huyền Đan của Báo Vương dung hợp mà nói, không những có
thể hoàn toàn hấp thu Huyền Đan thậm chí có thể tăng hiệu quả lên gấp đôi! Nếu
như đồng thời lại phục dụng Huyền Đan của lão Hùng nữa, vậy tu vi của người
này càng tăng lên, gấp bốn lần! Lúc đó nhìn quanh cả Huyền Huyền đại lục còn
có người là đối thủ của Tuyệt Thiên chí tôn sao? Cho dù có trở thành tử thù
của thiên phạt ta, hắn cũng coi là gì?
Trên mặt Hạc Trùng Tiêu lộ ra vẻ cực độ thống hận:
– Lần này Lệ Tuyệt Thiên xuất thủ căn bản là không có suy nghĩ qua ta, mỗi
một lần đều tìm lão Hùng mà xuất thủ! Mỗi một chiêu mỗi một thức đều là thủ
đoạn lấy mạng! Hắn dụng tâm ác độc rất rõ ràng! Đây mới là nguyên nhân thực sự
khiến ta cùng Hùng lão tứ khởi xướng thú triều tiến công!
– Lệ Tuyệt Thiên!
Thân thể Hắc bào nhân khẽ rung động, tựa hồ như từ trong kẽ răng rít ra ba chữ
kia! Oán hận nói:
– Khó trách hắn tự mình phát ra lệnh triệu hoán chí tôn, khó trách hắn không
tiếc tổn hao nhiều nguyên khí vận dụng Liệt Mạch Độn Tâm Kiếm nhằm vào Hùng
lão tứ, thực là nhiều tâm kế, thì ra là là muốn một kích giết chết lão tứ! Còn
có dã tâm muốn nhờ vào lực lượng Huyền khí cao thủ của toàn bộ đại lục nữa,
tâm địa thật thâm độc! Tính toán rất hay!
– Hiện tại các ngươi đều trở về chuẩn bị đi, hành động lần này, tu vi trên
thất cấp đều trở lại Thiên Phạt sâm lâm cho ta, lần này không cần chúng nó.
Mỗi một tên đều phải dốc lòng tu luyện!
Hắc bào nhân lay động cái cổ, nói:
– Xà Vương Thiên Tầm, tốc độ của các ngươi tương đối chậm, phải chú ý, trên
ngũ cấp, Phi Tuyến, Kim Ngu, Thất Tinh là đủ rồi, những tên khác tạm thời
không cần tham gia.
Theo như lời hắn nói, Phi Tuyến, Kim Ngu, Thất Tinh chính là ba loại rắn có
độc tính hung mãnh nhất trong Thiên Phạt sâm lâm, cũng là loại rắn có tốc độ
nhanh nhất, cơ hồ là đạt tới cảnh giới đến vô ảnh, đi vô tung, người bình
thường căn bản không thể nhìn ra.
– Dạ!
Lục y thiếu nữ Xà Vương cung kính khom người, lĩnh mệnh sau đó xoay người rời
đi.
– Lão Tam, lão Tứ, các ngươi vừa mới nói thực lực của vị thần bí nhân kia rất
cường, uy áp cảm giác thậm chí còn trên cả ta, với phán đoán của các ngươi, tu
vi của hắn so với ta như thế nào? Ta muốn nghe lời nói thật!
Thanh âm của hắc bào nhân có chút khàn khàn.
– Tu vi của người nọ xác thực là rất cao, với phán đoán của đệ, cho dù lấy
hạn độ thấp nhất ra mà đoán chỉ sợ cũng chưa chắc đã thấp hơn lão đại ngài,
đại khái sàn sàn nhau đi.
Hạc Trùng Tiêu đắn đo hồi lâu, rất là thận trọng đáp.
Hùng Khai Sơn lại không thèm nghĩ, hoàn toàn không nhìn ra ý định quanh co của
Hạc Trùng Tiêu, cái miệng mở rộng hết cỡ, nói:
– Tam ca ngươi trợn tròn mắt mò mẫm nói linh tinh làm gì. Tu vi của người kia
chân chính là bí hiểm, so với lão đại ngài cũng không chỉ mạnh hơn nửa phần,
một phần, không khách khí mà nói, phỏng chừng hắn chỉ cần ra năm ba chiêu là
có thể đánh… E hèm. Đệ nói là, chỉ một hai chiêu…Là có thể thắng ngài…
Đệ đáng chết, đệ đáng chết. Thật ra đó không phải là ý tứ của đệ, cái miệng
chết tiệt của ta… Lão đại ngài lợi hại nhất, thật ra đệ nghĩ là ngài chỉ cần
đánh hắn mười mấy chiêu là hắn mở miệng kêu cha gọi mẹ ngay.
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy toàn thân run lên, đột nhiên tỉnh ngộ lại,
nhưng đồng thời vào lúc này, đã nghe bịch một tiếng, cả người hắn đột nhiên
đầu hướng xuống dưới hai chân chổng lên trời, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc nho
nhỏ không ngừng vang lên, rễ cây dưới mặt đất bị hắn đụng gãy không ít.
– Nghe ý tứ của các ngươi, thật ra nói đúng ra là tu vi của người này nhất
định là cao hơn ta? Chính là ý tứ này đúng không? Nói thẳng ra là xong rồi,
còn nói nhiều lời phế ngôn như vậy làm gì, lãng phí thời gian!
Hắc bào nhân lên tiếng.
Trong lòng có điểm buồn bực, hắn điềm nhiên như không vỗ vỗ tay, dùng một cước
đạp lên Hùng Khai Sơn, dưới đất truyền lên một tiếng rên nặng nề, Hùng Khai
Sơn trực tiếp xoạt một tiếng biến mất…
– Mặc dù tính cả tam đại Thánh Địa, ngoại trừ lão già đứng đầu tam đại Thánh
Địa không biết còn sống hay đã chết kia ra, cũng tuyệt đối không có người
mạnh hơn ta, lai lịch người này đến tột cùng là thế nào đây? Tại sao lại có
một thân tu vi như vậy?
Hắc bào nhân đi đi lại lại, có biết bao nghi vấn không có lời giải. Nhưng
mỗi lần hắn bước đi, dưới mặt đất lại truyền tới tiếng kêu rên thống khổ.
– Lai lịch của người này xác thực là thần bí khó lường, thực lực cũng cực kỳ
cao thâm, nhưng mà ta dám đảm bảo, hắn cũng không phải là người của tam đại
Thánh Địa!
Hạc Trùng Tiêu nghiêm túc nói, thân thể đứng thẳng tắp. Cái miệng thật dài
cũng có vẻ phá lệ hợp cách. Vết xe đổ của Hùng Khai Sơn vừa rồi còn đó, hiện
tại mỗi một câu nói của Hạc Trùng Tiêu đều là căn nhắc rất kĩ trong lòng.
Hắn e sợ xui xẻo lại rơi xuống người mình.
– Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?
Hắc bào nhân tiếp tục dạo bước, mỗi một bước chân đều nện trên mặt đất, bụi
đất cũng không thấy bay lên, thế nhưng khí lực lại xuyên thấu xuống, một lần
lại một lần chuẩn xác nên trên người Hùng Khai Sơn, cũng tuyệt đối không làm
đau hắn, lại càng không đả thương hắn, chỉ có điều để cái đầu hắn thay cho mũi
khoan mà khoan xuống lòng đất mà thôi.
Dù sao da thịt Hùng Khai Sơn rất dày, cũng không bị thương gì. Rốt cục cảm
giác bàn chân giẫm vào khoảng không, thẳng đến khi thành công mà dẫm tên gấu
này lún cán vào trong lòng đất hắn mới cảm thấy mỹ mãn dừng chân.
– Lão đại ngài cũng biết, phàm là mấy lão bất tử của tam đại Thánh Địa khi ra
ngoài, trên người đều mang theo một loại khí tức làm cho người ta vô cùng chán
ghét. Điểm này với cấp bậc như chúng ta, có thể cảm thụ rõ ràng, mà khí tức
trên người của người kia chẳng những không làm cho chúng ta chán ghét, ngược
lại khiến từ trong đáy lòng chúng ta cảm thấy rất thân thiết! Là một loại cảm
giác nói không nên lời, chính là cái loại cảm giác rất muốn thân cận hắn…
– Ừm, ta hiểu rồi, thật ra đó là trực giác.
Hắc bào nhân phất tay cắt đứt lời nói của hắn.
– Trực giác!
Ánh mắt quái dị của Hạc Trùng Tiêu nhìn nhìn, dường như hai chuyện này hoàn
toàn khác nhau a? Rốt cục hắn nhịn không được lại vụng trộm liếc mắt nhìn lão
đại của mình, trong lòng nói thầm hai tiếng.
– Hừ, ngươi nhìn cái gì? Đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ cảm thấy ta phân tích
không đúng sao?
Hắc bào nhân hung dữ mà hỏi, mang theo áp bách trầm trọng. Khí thế vô hình tựa
hồ đem Hạc Trùng Tiêu buộc chặt lại.
– A! Quả nhiên không hổ là lão đại. Lão đại chính là người anh minh nhất…
Hạc Trùng Tiêu sợ hãi cơ hồ muốn đem lời nói trong lòng nói ra, thế nhưng vội
vàng đổi giọng cười khan hai tiếng.
– Hạc Trùng Tiêu, Hạc Lão Tam, bổn sự của ngươi cũng lớn lên không ít rồi
đấy!
Hắc bào nhân âm u nói.
– Lão đại bỏ qua cho cái mạng của đệ a!
Hạc Trùng Tiêu vội xin tha, thế nhưng thân thể đã bay ra ngoài, dán trên mặt
đất, thân thể cứng rắn lê trên mặt đất tạo thành một cái rãnh sâu hoắm.
Cùng lúc đó, mặt đất bên cạnh khẽ động, rồi phát ra tiếng vang, mặt đất bị phá
tan, cái đầu đầy đất của Hùng Khai Sơn chui ra, toàn thân còn chưa có chui ra
khỏi lòng đất đã thấy được một màn đại khoái nhân tâm trước mắt, hắn vội vàng
nhổ ra một ngụm bùn đất, nhìn có chút hả hê cười rộ lên:
– Hạc Lão Tam a Hạc Lão Tam, nguyên lai ngươi cũng có ngày hôm nay… Ha
ha…
Hạc Trùng Tiêu thân thể đầy bụi đất, từ khoảng cách bảy tám trượng bò lên. Khẽ
nói:
– Hôm nay ta làm sao? Chung quy là người nào đó bị nện sâu hơn mười trượng
vào lòng đất! Trên đầu, mặt đầy đất, dường như hơi giống con chó bị rơi vào hố
phân đó, vậy mà còn dào dạt đắc ý, vừa rồi ngươi nhổ ra cái gì đó, chẳng phải
là c..ư..t sao…
Hùng Khai Sơn rốt cuộc nói không ra lời, tuy nhiên hắn biết rõ lão Tam đây là
đang buồn nôn khi nhìn mình.
– Nếu như có thời gian, ta lại muốn gặp vị cao nhân thần bí kia, tự mình so
tài xem ai cao ai thấp.
Hắc bào nhân băng lãnh hừ một tiếng, đem hai tên đang khắc khẩu kia kéo lại
tinh thần.
– Đáng tiếc ước định giữa chúng ta còn hơn một tháng nữa cơ. Nhưng mà nhiệm
vụ nguyên bản sẽ không khó, bọn đệ cũng chỉ cần ít thời gian là hoàn thành.
Đều là do tên Lệ Tuyệt Thiên chết tiệt kia phá hỏng!
Hùng Khai Sơn buồn bực dậm chân, đất cát trên người bẹp rớt xuống.
– Hừ, nhưng mà hắn từng nói qua, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ tới
Quân gia ở thành Thiên Hương, tìm gặp Quân Vô Ý…
Hạc Trùng Tiêu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội nói:
– Hắn đã nói như vậy, Quân Vô Ý tất nhiên không thoát khỏi có quan hệ với
hắn! Chúng ta chỉ cần theo đầu mối này, là sẽ tìm được hắn. Mà theo như đệ
được biết, lần này vì đối phó với huyền thú triều chúng ta, Thiên Hương đế
quốc phái ra chủ soái lĩnh quân chính là Quân Vô Ý đó! Hiện tại có lẽ người
này đang ở trong Thiên Nam thành!
– Hừ, nếu đã như vậy…Chúng ta nên nhân dịp này mà thử xem có thể
lợi dụng Quân Vô Ý mà tìm hiểu tin tức của vị cao nhân thần bí kia
không.
Hắc bào nhân khẽ nói, khẩu khí trong thanh âm đã có chút…thay đổi.
Thế nhưng Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu lại không cảm giác ra là
thay đổi ở chỗ nào, giống như là thấy vậy mà không phải vậy.
– Lão đại, đối với việc Quân Vô Ý, chúng ta nên cẩn thận tính toán, nếu
như vạn nhất biến xảo thành vụng, ngược lại chọc giận người nọ, tựa như được
không bù mất…
Hạc Trùng Tiêu cẩn thận từng ly từng tí đề nghị.