Dị Thế Tà Quân

Chương 312: Hành hạ điên cuồng đến chết

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh! Huống chi hiện tại hắn vô cùng bối
rối.

Huyền khí, vốn là cái mà hắn có thể ỷ vào, nhưng hiện tại cũng đã biến mất!
Thậm chí cả vận công hộ thể cũng quên, chỉ đơn thuần là bị đánh!

Phanh! Chỗ kín của Hồng Y nhân đã bị giã, còn chưa kêu ra tiếng, sau đầu lại
trúng một đòn nghiêm trọng! Lảo đảo bước tới phía trước hai bước, lại phát
hiện địch nhân sớm chờ ở trước mặt hắn, chỉ trong nháy mắt trên người chịu
không biết bao nhiêu quyền cước.

Tốc độ người này giống như u linh. Hồng y nhân chỉ cảm giác toàn thân mình
trên dưới mỗi một nơi đều bị đánh cùng một lúc. Hơn nữa, mỗi một chỗ đều là
nơi trí mạng.

Sự hiểu biết của người này về cơ thể con người rất thâm sâu, đã đến mức đăng
phong tạo cực! Phảng phất là tùy tay đánh đại, nhưng mỗi một chỗ đều làm người
ta cảm thấy khó chịu, cũng là địa phương mà võ giả kiêng kị nhất!

Hồng y nhân thần trí đã muốn mơ hồ, duy nhất một cái ý niệm trong đầu chính
là: Người này tinh thông thuật giết người hơn hẳn Huyết Kiếm đường tinh anh,
người này là ai?!

Mặt khác, hai gã Thiên Huyền sát thủ thấy có dị biến liền tức giận muốn tiến
đến cứu viện, nhưng khi vận huyền khí lên, họ phát hiện một sự thật đáng buồn
là công lực của mình không biết khi nào đã muốn tản mất hơn nửa, biết rõ là
trúng kịch độc, tâm hoảng ý loạn, rốt cuộc bỏ qua, không đi cứu viện đồng bạn,
cố gắng điều động huyền khí còn sót lại trong cơ thể mà vận hành, hi vọng có
thể đem kịch độc bức ra, khôi phục chiến lực, nhưng theo huyền công vận hành
càng nhanh, huyền khí còn sót lại thất lạc lại càng nhanh, càng cảm thấy sợ
hãi không thôi!

Trong lúc hoảng sợ, họ phát hiện xung quanh xuất hiện rất nhiều người như u
linh, tốc độ nhanh như thiểm điện áp sát tới!

Trên thân mỗi người đều lóe ra quang mang kim sắc! Không hề cố kỵ, không hề sợ
hãi nhằm hướng bọn họ, những cao thủ Địa huyền, Ngọc huyền, thậm chí là Thiên
Huyền cường giả, mà chém tới. Giống như ở trong mắt bọn hắn, chẳng có ai là
cường giả,bọn họ chỉ là dê bò đang chờ bị tàn sát!

Kỳ thật nhóm người mới đến này tu vi cao nhất cũng bất quá là Kim Huyền đỉnh,
nếu bọn họ không trúng độc, trong mắt những hồng y sát thủ này, những người
này chỉ sợ ngay cả dê bò đợi làm thịt cũng không bằng. Nhiều nhất chỉ là một
con kiến mà thôi! Phải biết rằng những sát thủ này, tu vi thấp nhất cũng là
Ngọc Huyền.

Chính giờ phút phong thủy luân chuyển này, khi nhìn về phía những đại hán áo
đen này, bình thường giống như con kiến, lại trực tiếp biến thành Diêm Vương
đòi mạng!

Trúng Tiêu hồn hương khiến cho tu vi bọn họ trở nên thấp hơn địch nhân, bọn họ
bây giờ cứ như người bình thường, mỗi người đối với chuyện này đều là sợ hãi
tới cực điểm, đã không còn ý chí chiến đấu nữa!

Tiêu hồn hương, đã đem ý chí chiến đấu cả một hội sát thủ được xưng là lãnh
huyết sát thủ hoàn toàn đánh tan!

Làm một cường giả, một khi mất đi cái mà hắn tự hào, cái mà hắn dựa vào để
sinh tồn, thì tâm tình của hắn thậm chí còn không bằng người thường nữa!

Chỉ cần lúc đó có một người muốn bỏ chạy, tức thì cả một đám sẽ loạn như ong
vỡ tổ ngay.

Ngược lại, đám đại hán Kim Huyền kia thì khí thế như hồng thủy, hung hãn không
sợ chết!

Cơ hồ chỉ trong một cái hô hấp, hai nhóm người như núi nửa bùng nổ xông vào
chém giết !

Một nhóm đại hán mặt mày lãnh khốc vô tình so với một nhóm sát thủ lãnh huyết,
giết người như ngóe, đám đại hán mới thực sự là lãnh huyết vô tình ! Đối mặt
với địch nhân bối rối vô trạng, lộn xộn công kích, bọn họ cũng chẳng thèm
tránh né. Ngạnh kháng trực tiếp, xông lên; dùng bả vai, dùng ngực mà hứng chịu
công kích, sau đó dùng binh khí của mình đâm địch nhân !

Cơ hồ là lấy mạng đổi mạng, lấy tổn thương đổi mạng!

Cách đánh tàn nhẫn tới cực điểm!

Phải tàn nhẫn với mình, thì mới có thể thực sự tàn nhẫn với địch nhân!

Chiến đấu diễn ra đã nhanh, kết thúc lại càng nhanh. Cơ hồ chỉ một lần va
chạm, chiến đấu cũng đã xong một nửa. Bởi vì, toàn bộ sát thủ bị nhóm người
đại hán chém mất một nửa, mà chỉ cần trên người rách da, da thịt toàn thân lập
tức biến thành màu đen, trong nháy mắt là ngừng thở mất mạng!

Dĩ nhiên trên vũ khí đám người đại hán đều bôi kịch độc! Chất độc kiến huyết
phong hầu như vậy, phút chốc mất mạng, không ngờ là ngay cả Địa Huyền cao thủ
cũng không thể chống đỡ lâu hơn!

Đó là chất độc thu được khi Quân Mạc Tà giúp Quân Vô Ý bức độc trên người ra,
bây giờ mới chân chính thấy được công dụng! Vũ khí mà đám đại hán sửa dụng đã
được ngâm trong chất độc đó một đêm ! Chất độc đó là hỗn hợp của hơn mười loại
kịch độc, có thể nói đó là kiến huyết phong hầu!(DG-Thấy máu là chết, giống
HIV nhỉ )

Hơn hai trăm đại hán phân vùng ra. Cứ bốn năm người đối phó một tên, một người
đi đầu đảm đương nhiệm vụ chịu đòn, trực tiếp lấy thân thể hứng chịu công kích
của địch nhân, ba bốn người còn lại đồng loạt lên, trong nháy mắt băm địch
nhân như băm thịt !(DG- Bọn này lấy thịt đè người)

Cho dù có vài vị Địa Huyền cao thủ miễn cưỡng ngăn cản được một chút nhưng
cũng bị trúng độc, ngay lập tức độc phát thân vong !

Tình cảnh này đều đập vào mắt hai vị Thiên Huyền cao thủ đang bức độc, lấy tâm
tính trầm ổn của Thiên Huyền cường giả, cũng không nhịn được run rẩy, mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng!

“Đây có còn là người không? Đám người kia không cần mạng nữa hả. Coi như liều
mạng trên chiến trường đi thì cũng không có gì đáng trách. Nhưng lại không
thèm dùng kỹ xảo gì mà chịu đấm ăn xôi thế này cũng thật dã man quá đi?!”

Chỉ nhìn một ít người, bị Địa Huyền sát thủ một đao chém vào bả vai, cơ hồ
ngập cả sống đao. Có thể khẳng định đây là thương tổn trí mạng, cho dù tiếp
tục hơi vận lực một chút là nhất đao lưỡng đoạn ngay, nhưng người này lại có
thể thản nhiên coi như không, mày cũng không thèm nhăn một cái, cư nhiên còn
hung hăng xoay vặn bả vai, đem cây đao chém vào người mình giữ chặt lại, sau
đó cùng với đồng bọn, gào thét đem Địa Huyền cường giả trước mặt băm thành
thịt vụn!

Còn người kia, rõ ràng đã bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua bụng, vết
thương này có thể chết người a, hắn lại có thể như bình thường vẻ mặt không
chút thay đổi, thậm chí còn dùng hai tay, một bàn tay khóa chặt lưỡi kiếm tại
bụng mình, tay kia thì chụp lấy cổ tay Hồng Y Địa Huyền trước mặt, cười một
cách dữ tợn, bên người đại đao trường kiếm đồng thời hạ xuống, lại là một đống
thịt nát!

Chỗ khác….

Còn có…

Một đám người ! Liều mạng còn hơn chữ “liều mạng”!

Liều mạng cũng bất quá chính là lấy mạng mà đánh, tới lúc có thể chết họ sẽ sợ
hãi, thế nhưng những đại hán đó, lại chân chính làm được, một chút cũng không
sợ hãi, lấy mạng mình ra đổi lấy mạng của địch nhân!

Mười lăm vị Địa Huyền cấp cao sát thủ, bốn mươi tên Ngọc Huyền đều là sát thủ
huyết y, chỉ trong nháy mắt, liền toàn bộ xong đời ! Tàn nhẫn chính là toàn bộ
năm mươi lăm người, không có người nào được toàn thây ! Mỗi một cỗ thi thể đều
hoàn toàn thay đổi, so với Chu Kiếm Minh còn muốn thê thảm hơn!

Vốn điều này đối với sát thủ mà nói cũng không có gì. Cách tốn nhất để xác
định một người chân chính tử vong chính là đem bằm thây hắn. Tuy nhiên, khi
thấy tận mắt, liên tiếp chứng kiến nhiều cảnh như thế, họ thực sự rung động
trong lòng!

Hai gã Thiên Huyền sát thủ đột nhiên có một loại cảm giác: Cũng giống như thời
hai huynh đệ họ tiến vào Thiên Phạt sâm lâm tìm thuốc, gặp một bầy sói, mà
trước mặt đám người kia, còn đáng sợ hơn bầy sói nữa! Sát ý, sát khí kinh
khủng như vậy đâu còn là sát thủ nữa? Cho dù là huyền thú máu tanh nhất, tàn
nhẫn nhất trong Thiên Phạt Sâm Lâm cũng không bằng!

Sau đó…

Theo một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, thê thảm tới cực điểm, cũng là bi
phẫn tới cực điểm, nhưng cuối cùng như bị nghẹn lại. Hai người quay đầu nhìn
lại, chỉ thấy thủ lĩnh của mình, vị Thiên Huyền sát thủ vừa mới giết Chu Kiếm
Minh, hai cánh tay đã bị chặt xuống, còn chưa kịp rơi xuống đất. Miệng thì há
to, hai con mắt, một cái mũi cũng đã bị đào thành những cái lỗ máu khủng bố.

Trong nháy mắt khi bọn họ quay lại nhìn, thân thể của hắn lại bị “Phanh” một
tiếng đá cao tới giữa không trung. Tiếp theo đó là một trận quyền cước điên
cuồng như cuồng phong, toàn bộ công kích đều nhắm vào cổ họng, trái tim, chỗ
kín, đầu tất cả những vị trí yếu hại trên người, lấy thị lực của hai người, có
thể thấy rõ ràng, tuyệt đối không có bất kỳ một kích nào lệch khỏi vị trí yếu
hại! Quyền cước liên tục như vậy thế nhưng vẫn còn có thể bảo trì sự tinh
chuẩn! Chỉ một điểm như vậy đủ làm cho ai cũng phải rùng mình!

Không chỉ vì sự chính xác mà còn là vì sự lãnh huyết mà rùng mình, những vị
trí yếu hại đó, chỉ cần một chỗ bị đánh cũng đủ lấy mạng người ta rồi, mà hắn
còn cố tình công kích như vậy, thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi!

Rốt cục, theo một tiếng răng rắc rợn người, thân xác trở nên bất động. Vị
Thiên huyền sát thủ kia vừa mới uy phong lẫm lẫm, đã biến thành một “nhân côn”
trước mặt vị ma thần hắc y bịt mặt kia, tay phải thẳng tắp, nắm tay dễ dàng
đục lủng một lỗ trên lồng ngực của hắn không chút khó khăn. Sau đó từ phía sau
lưng từ từ lòi ra…. một bàn tay đang nắm chặt một quả tim.

Cứ như vậy đứng ở giữa không trung!

Lông mao toàn thân của hai vị Thiên Huyền sát thủ đều dựng ngược !

Thế này không còn gọi là tàn nhẫn, tàn khốc, lãnh huyết nữa rồi !

Phải nói là biến thái, thập phần biến thái, siêu việt biến thái mà nhân loại
có thể thừa nhận !

Người này dĩ nhiên là Quân Mạc Tà. Thấy không còn thời gian, Quân đại thiếu tự
mình ra tay đánh trước! Nhưng sau khi hắn ra tay mới phát hiện một sự kiện,
làm hắn cũng cảm thấy buồn bực. Thập phần buồn bực, phi thường buồn bực.

Quân đại sát thủ thân là một đời sát thủ vương giả. Cho tới bây giờ cũng không
thích cái loại hành hạ biến thái như vậy, chỉ chú ý một điều là nhất kích tất
sát, hành hạ đối thủ đến chết như vậy thật sự là bất đắc dĩ, nhưng không thể
không làm!

Cho dù đã trúng Tiêu hồn hương, công lực của địch nhân đã hạ xuống mức thấp
nhất, ngay cả địch nhân hoàn toàn không có chiến ý, ngay cả từ đầu mình đã
đánh hắn trở tay không kịp, luôn lấy tốc độ ra mà đàn áp, nhưng…

Thân thể của Thiên Huyền cường giả quá mạnh mẽ đi! Quân đại thiếu gia tuy rằng
tiến bộ thần tốc, đã đạt tới Ngọc Huyền, nhưng cùng so sánh với tên sát thủ
này thì cũng vẫn kém xa. Đánh đập như vậy, nếu là người khác đã sớm thành bột
phấn, nhưng người này chỉ thống khổ tru lên vài tiếng !

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận