Chờ mọi người đều tự trở lại chỗ đứng, các lão đại thần mới thấy Quân tam
thiếu phủi mông đứng dậy. Cảnh tình này đúng là mắng chửi mệt đến nỗi đứng
không nổi phải ngồi chửi tiếp…
Càng làm cho người ta không nói được lời nào chính là nơi này không có cái ghế
nào cả, nhưng phía dưới cái mông hắn rõ ràng có một cái đầu heo, một tên nằm
ngay đó có vẻ hấp hối. Hắn chính là vị Mạnh gia kia, Mạnh Phi Mạnh công
tử…Quân thiếu gia vừa rồi chính là ngồi ở trên lưng của hắn cùng những kẻ xung
quanh tiến hành khẩu chiến! Chẳng trách hắn mắng chửi trong thời gian dài như
thế còn có thể uốn éo mông đi dạo.
Thì ra là thế…
Xem Mạnh công tử như vậy, việc tham dự lễ hội Kim thu tài tử chắc chắn là
không thể được nữa rồi…
– Còn không mau đi mời ngự y!
Vương gia gia chủ Mạnh Học Thánh phẫn nộ lo lắng, quát lớn một tiếng, xong
lập tức quay sang Quân Chiến Thiên, mặt không đổi sắc nói:
– Quân lão tử, lệnh tôn thật đúng là tài không đợi tuổi, xứng đáng xếp vào
hàng bậc nhất.
– Khụ khụ… Huynh đã quá lời, ha ha. Mạc Tà vẫn còn là thiếu niên vô tri, thật
là không dám nhận lời khen của Mạnh huynh, chỉ sợ làm hư nó mà thôi…
Quân lão gia tử vuốt râu, híp mắt cười đáp tạ.
Mạnh Học Thánh cả người lảo đảo, xém chút nữa ngã sấp xuống, ngay cả các lão
đại thần bên cạnh cũng đứng không vững: ta xem như hiểu rõ rồi, nguyên lai
loại sự tình vô sỉ đến bậc này cũng là do di truyền…(Dịch: hahaha ông nội di
truyền cho cháu đây mà).
Tràng đại chiến này là do quân đại thiếu gia quần là áo lụa cố ý gây ra, làm
cho náo loạn cả lên, âm thanh vang vọng khắp nơi, động tĩnh to lớn, khắp nơi
xung quanh đều có thể nghe được, lại nói có quá nhiều người tham dự tràng khẩu
chiến này. Đang ở trong địa điện hoàng đế nghị sự cùng văn võ đại thần đều
không điếc, tự nhiên là nghe được. Cũng chính bởi vì nghe thấy bên ngoài trận
đấu khẩu càng ngày càng trở nên kịch liệt, cho dù là tu vi tu dưỡng cao vời
cũng không thể nào chịu được, mới vội vàng kết thúc nhanh buổi nghị sự mà ban
đầu dự định ít nhất là phải hai canh giờ mới xong nhưng giờ chưa tới một canh
giờ đã hoàn tất…
Bởi vì tâm tư của các lão đại thần đều không ở trong đại điện, mà bên ngoài
lại đang có khẩu chiến, mà đều là con cháu của họ cả, nên khi nghe động tĩnh
cũng phải đợi hoàng đế ân chuẩn mới đi ra ngoài nhưng vẫn chậm một bước. Thật
sự là tai nạn chết người mà. Quân đại thiếu gia cười thầm, cảm giác thật thích
thú:
– Hắc hắc, lão tử hai đời này, ngoại trừ người chết, chưa từng phải chờ đợi
một ai, các người mấy tên gia hỏa này lại dám để ta đợi ở ngoài điện, ta không
gây chút sức ép thì chẳng phải là rất tiện nghi cho các ngươi sao?
Từ lúc này cho đến lúc khai mạc lễ hội tài tử cũng còn hơn 1 canh giờ nhưng đã
có rất nhiều thái giám cung nữ tại nơi này bận rộn đi lại gọi nhau í ới.
– Này, Tam thiếu… Người ở đại điện kia là ai vậy? Ngươi có biết không?
Đường Nguyên hỏi Quân Mạc Tà, đồng thời liếc mắt nhìn xung quanh:
– Sao nhóm tài nữ khuê tú trong truyền thuyết một người cũng không thấy? Chỉ
toàn là một bọn nho nhã cùng với các lão gia tử, thật là không có ý tứ mà? Làm
gì thì cũng phải nhìn trước nhìn sau chứ…
– Có vẻ như người nên hỏi bệ hạ của chúng ta đi, hỏi ta thì ta biết hỏi ai?
Quân Mạc Ta vươn tay qua tường ngọc bên ngoài lan can hái được một nhánh
hoa đuôi chó, kỳ lạ ngậm ở miệng, môi dưới khẽ thổi, vì thế cánh
hoa cỏ mao nhung kia ở phía trên miệng hắn nhẹ nhàng lên xuống, cực
kỳ linh động.
Đường bàn tử hâm mộ nhìn lên, trên mắt hắn da dày thịt béo, đôi môi quá
dầy, đầu lưỡi so với thường nhân to ngắn hơn, căn bản không thể làm
linh hoạt như Quân Mạc Tà, trong miệng hừ một tiếng, nói:
– Ta nếu dám hỏi bệ hạ chắc là gia gia sẽ lột da ta mất. Ngươi sao có thể
không biết, sao lại có thể kêu ta đến hỏi bệ hạ, sao lại muốn hại ta vậy
chứ, người chính là đại ca của ta a…
– Lượn đi, lão tử lần này cũng là lần đầu tiên vào hoàng cung, hơn nữa
còn đi vào sau ngươi, ngươi còn vào sớm trước ta đó, người còn không biết
thì làm sao ta biết được? Làm gì thì làm nhưng ngàn vạn lần đừng gọi ta là ca
ca, có người đệ đệ béo như người thật làm ta hoa cả mắt!
Quân Mạc Tà liếc mắt xem thường, ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên miệng nở nụ
cười:
– Bàn tử, một đám người đang tới đây kìa, trông có vẻ lớn tuổi, đây không
phải là tài tử của Văn Tinh thự viện sao? Ngươi xem, đi cũng ra dáng chỉnh tề
lắm, con mẹ nó, làm ra vẻ giống như đi duyệt binh vậy, toàn là một đống ngụy
quân tử.
Quả nhiên, phía trước đại điện rộng lớn, chỗ bậc thang bằng đá bóng loáng, một
nhóm thanh niên mặc trang phục trắng, phong độ, nho nhã tiêu sái đã đến. Những
người này đều là mi thanh mục tú, tùy tiện một người cũng có khí độ thanh
cao, siêu trần thoát tục. Không nhiều không ít, vừa đủ hai mươi người.
Trước nhất là hai lão râu bạc trắng dẫn đầu đoàn người, thong thả tiến lên,
bước chân thư thả, chậm rãi đi vào.
Hai lão nhân phía trước khuông mặt gầy guộc, đầu tóc bạc trắng,
đàng phải quấn khăn vuông như thư sinh để che tóc, khoan bào đại tự,
tràn ngập bộ dáng bác học uyên thâm. Đúng là hai đại giáo viên của
Văn Tinh thư viện, cũng là hai đại học giả mà đám người học sinh cả
nước khâm phục và ngưỡng mộ Mai Cao Tiết và Khổng Lệnh Dương.
Đường bàn tử hắt mũi một tiếng, thấp giọng nói:
– Lại là hai cái lão bất tử mang theo bọn đồ tử đồ tôn, toàn là ngụy quân tử,
mẹ nó, lão tử thấy bọn chúng liền muốn kiếm một chỗ nào đó để nôn…thật là khó
chịu, để xem tên nào là giỏi nhất, lão tử đang cần một tên sai vặt
đặc biệt giặt nội khố, cái tên trước kia bị lão tử sai làm, hiện
tại nghĩ lại lại có chút hối hận.
– Quân Mạc Tà hơi nâng cằm lên, nhìn đám người kia, liếc mắt ngâm nga vài
tiếng, tỏ vẻ tiếp thu lời mập mạp, hắn biết Bàn Tử đang nói xấu đám người này,
nhưng thậm chí còn hoàn toàn đồng ý.
Ngay lúc đó, phía sau chợt có tiếng cảm thán vang lên:
– Thật không hổ là Văn Tinh thư viện a, quả nhiên là người người thanh
thiết, có phúc khí! Văn Tinh thư viện học sinh, quả nhiên đều là nhân tài xuất
chúng của đế quốc, rồng phượng trong loài người…
– Thật là một tên đầu gỗ!
Quân Mạc Tà, Đường Nguyên hai người hai miệng đồng thời thốt lên, đồng thời
xem thường “phi” một tiếng. Sau đó không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, lẩn
sang một bên.
Đến chỗ nào cũng có kẻ bám đít, nịnh bợ. Giờ này trên đại điện đều có mặt các
nhân tài của các đại thế gia, không ít trong đó đã có thân phận người nối
nghiệp gia chủ, lại nghe được lời tâng bốc từ một tên thư sinh yếu ớt chỉ biết
đọc sách, thật sự là đại hạ giá mà! Cho dù là tu vi cao thâm cũng cảm thấy tởm
lợm chút ít.
Hai người tuy lui không chậm nhưng hiện tại bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, hai
người cùng lúc thốt lên, âm thanh như muốn vang dội khắp nơi trong đại điện,
ánh mắt mọi người đồng thời đều hướng về phía bọn họ, nhất thời chăm chú nhìn.
Nhất là hai vị Văn Tinh thư viện dẫn đầu đoàn người, nhìn về phía Quân Mạc Ta
cùng với Đường Nguyên như nhìn thấy hai cục cứt chó, vô cùng khinh thường,
chán ghét. (Dịch: gớm thiệt, haha).
Đột nhiên bị nhiều đại nhân vật, tiểu nhân vật, tài tử công tử vây quanh cùng
nhau khinh bỉ, Đường bàn tử thật sự hoảng sợ, khuôn mặt béo phì biến sắc, thân
hình có chút không vững. Đừng nhìn Bàn Tử có khả năng đùa chết bọn tài tử,
chính bởi vì bọn tài tử đó thân phận nhân phẩm thấp kém không chịu nổi, nịnh
nọt, mới bị Bàn Tử đùa chết, nhưng giờ này lại bị nhiều ánh mắt cùng lúc tập
trung vào mình, cũng không ít các đại nhân vật, nói không sợ thì cũng không ai
tin.
Quả là có chút sợ hãi, nhưng Quân đại thiếu gia áo là quần lụa cũng tỏ vẻ
không thèm quan tâm, vẫn ngẩng cao đầu ánh mắt không thèm nhìn xuống…
Quay mắt nhìn về trăm người đang khinh bỉ nhìn mình, Quân đại thiếu gia vẫn
thể hiện chính mình phải là ở trên cao nhất, thể hiện khí thế cao ngạo, không
coi ai ra gì, vinh nhục không sợ hãi, phong thái ngạo nghễ. Ta là lưu manh, ta
là vô lại, còn phải làm bộ làm tịch sợ hãi sao…
Hắn cứng đầu mặc cho hắn cứng đầu, ta so với hắn càng mạnh hơn. Đây chính là
phong cách của Quân đại sát thủ.
– Gỗ mục, không thể đẽo được.
Mai Cao Tiết lão đại nhân ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú vào hai
người, cuối cùng dùng tay vuốt râu mép, phất ống tay áo, khinh thường mắng một
câu, dù sao lão cũng là người lớn tuổi nhất của Văn Tinh thư viện, ngôn từ
thấp hèn không thể sử dụng được. Câu nói kia chính là câu tệ hại nhất mà lão
có thể nói được. Quả thực là, con mẹ nó, văn nhã. Một câu mắng chửi văn nhã,
lão gia tử nhìn không chớp mắt, nghênh ngang đi qua trước mặt người bọn họ,
dẫn nhóm học sinh tiến lên phía trước bậc thang, tiến tới các vị đại thần
trong triều chào hỏi, hàn huyên, đem các môn sinh xuất sắc của mình ra giới
thiệu.
Quân Mạc Tà phát hiện khi hai lão này đi ngang qua mình thì liếc nhìn Bàn Tử
một cái, trong ánh mắt không ngờ là hận ý thật sâu. Nhắc tới tài tử, nhất là
Văn Tinh thư viện, các tài tử ở các viện khác trong Thiên Hương đế quốc hận
nhất một người, cũng không phải là gian thần hay tiểu nhân gì, ngay cả Quân
Mạc Tà bọn hắn cũng không để trong mắt. Bọn họ hận nhất chính là Đường bàn tử,
Đường Nguyên. Kỳ thật điều này cũng không có gì kỳ lạ, chính là Đường bàn tử
tự thân công tử quần áo lụa là, đê tiện không nói, cư nhiên còn lợi dụng gia
tộc quyền thế, đem một vị tài tử của Văn Tinh thư viện, đại danh đỉnh đỉnh
hãm hại, cuối cùng dồn người ta đến đường cùng, rồi làm ra vẻ cứu rỗi, thu
thập vào tay.
Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì để nói, nhưng vạn ác Bàn tử này không để
cho vị tài tử kia làm chuyện gì tối ngày ở nhà chỉ thay nữ nhân của mình giặt
quần lót…Đây là nỗi nhục tới cỡ nào! Như vậy không phải vũ nhục Văn Tinh thư
viện, mặt mũi Văn Tinh thư viện để ở chỗ nào, mặt mũi của hàng nghìn hàng vạn
tài tử Thiên Hương để vào đâu?
Chuyện này, Đường bàn tử thậm chí không e dè giữ kín, tự nhiên là lan truyền
khắp nơi, nhất là Mai Cao Tiết và Khổng Lệnh Dương, hai vị lão đại nhân nghe
thấy đệ tử đắc ý của mình bị người ta hãm hãi, có kết cục như vậy cơ hồ muốn
hộc máu tại chỗ. Sau sự kiện này, Đường bàn tử, tiếng xấu ở Văn Tinh thư viện,
so với ở Thiên Hương thành quần là áo lụa còn muốn vang dội hơn…
Về phần đại tài tử kia bản thân có phải nịnh nọt, hám lợi hay
không căn bản là không ai để ý, chỉ cần là tài tử của Văn Tinh thư
viện chúng ta đi ra đều là nhân tài, tài hoa bộc lộ, tài tử nhân
đức, cho dù có một chút nịnh hót và hám lợi thì sao, cũng chính
là ngọc bích có vết mà thôi, thế nhân ai không hám lợi? Người không
vì mình trời tru đất diệt a! Dù sao Đường bàn tử ngươi hại người,
vũ nhục người ta chính là ngươi không đúng! Vì vậy trong Văn Tinh thư
viện từ thầy đồ cho tới mỗi một người học viên đều cùng một nhận
thức, nếu không thể vũ nhục tên Bàn Tử này một chút, phỏng chừng
hai vị thầy đồ này của Văn Tinh thư viện sợ là chết cũng không nhắm
mắt.
Hôm nay đã có cơ hội này thì không thể bỏ qua được! Ở góc xa, một gã thanh y
thiếu niên lẳng lặng đứng vững, mặt mang khăn che, đối diện với hết thảy sự
tình trước mắt đều chẳng quan tâm, tựa hồ mọi thứ đều là mây bay qua, không
đáng nhắc tới.
Ánh mắt của hắn luôn thanh thanh đạm đạm, lại lộ vẻ ấm áp hòa nhã. Tuy
rằng lụa mỏng che mặt nhưng làm cho mọi người thấy hắn đều cảm thấy người kia
chính là tuyệt thế tao nhã.
Không ai khác chính là cháu đích tôn của phủ Thái Sư, Lý Du Nhiên Lý công
tử! Đã tới.