Dị Thế Tà Quân

Chương 278: Tức giận cực điểm.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Kỳ thật không chỉ là thu phí đắt đỏ, thái quá, mà mấu chốt chính là nếu người
nào tìm hắn chữa bệnh, bất luận cuối cùng chữa trị có khỏi hay không, đều
phải thiếu hắn một cái nhân tình. Mà nhân tình này, khi nào hắn muốn ngươi làm
thì ngươi phải làm, năng lực càng cao thì chuyện hắn muốn ngươi làm càng khó.

Nghe đồn rằng có một sự kiện liên quan đến vị Độc Tâm Dược Vương này. Đó là sự
kiện 40 năm về trước, trong chốn giang hồ, Vân gia gia chủ được xem độc bá
một phương huyền khí thế gia, tiểu thiếp của hắn bị thương nặng đe dọa tới
tánh mạng. Hắn liền cầu cứu tới Độc Tâm Dược Vương. Độc Tâm Dược Vương này
liền thu phí một trăm vạn lượng bạc và muốn Vân gia gia chủ đáp ứng làm thay
hắn một chuyện nhưng không nói rõ là chuyện gì.

Lúc ấy, Vân gia gia chủ rất sủng ái tiểu thiếp, liền đáp ứng yêu cầu, tiểu
thiếp của hắn bởi vậy được cứu sống. Nhưng hai năm sau đó, Độc Tâm Dược Vương
yêu cầu Vân gia gia chủ đi giết một người. Mà người này chính là con gái nhà
thông gia của Vân gia gia chủ.

Vân gia gia chủ làm sao có thể làm ra loại sự tình như vậy? Nếu làm việc này
thì cũng không còn mặt mũi nào sống trong giang hồ nữa, lập tức cự tuyệt
hoàn toàn. Độc Tâm Dược Vương cười ha hả, cũng không dây dưa, dứt khoát bỏ
đi.

Nhưng ngay hôm sau, Độc Tâm Dược Vương truyền ra tin tức: “Phàm là người
thiếu nhân tình của hắn, vô luận là kẻ nào, đều chỉ có một yêu cầu đó chính
là diệt sạch Vân gia, chó gà không tha, tru diệt cửu tộc”.

Độc Tâm Dược Vương hành nghề mấy chục năm há có thể có ít kẻ nợ nhân tình
của hắn? Lại nói về những kẻ đến cầu Độc Tâm Dược Vương, phần lớn đều là cao
thủ huyền công, hơn nữa đều là bệnh tình mà người khác không trị nổi, nội
tình trầm trọng, hoặc là các phú hào cự phách, hoặc là các thế lực to lớn.
Nếu tất cả đều tụ tập lại cùng một chỗ thì thế lực này quả là cường đại. Quả
thật có thể nói là hiếm thấy, đủ để chấn động thiên hạ.

Tuyệt sát lệnh vừa được ban ra, giang hồ tức khắc xôn xao, ầm ĩ. Chỉ trong
vòng nửa tháng, Vân gia tính cả toàn bộ tộc nhân, toàn bộ thân thích, đều chết
oan uổng. Đến cả chó gà cũng không tha. Nghe nói phía sau Độc Tâm Cốc, đầu
người chất như núi, máu tươi lênh lánh vài dặm…

Nếu đưa các vị sự đệ đến Độc Tâm Dược Vương chữa trị thì có trời mới biết hắn
sẽ đưa ra yêu cầu gì cho sư phụ? Phải biết rằng sự phụ chính là 1 trong bát
đại Chí Tôn a. Điều kiện sao có thể dễ được?

Nhưng lo lắng này nhanh chóng biến mất. Chỉ còn lại ánh mắt căm phẫn.

Bên ngoài rừng trúc, khi gần đến hiên nhà, Lệ Vô Bi đột nhiên biến sắc:

– Sao ở đây lại có mùi máu tanh nồng nặc vậy?

Năm người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên trong lòng đồng thời cảm thấy không ổn,
kinh hô một tiếng, đẩy mạnh cửa ra.

Bốn người vừa bi phẫn, muốn kinh hô thốt lên, vừa sửng sốt đến độ đờ người ra.

Trước mắt là một màn làm cho bọn họ phẫn nộ cơ hồ có thể phát điên.

Ba cỗ thi thể vô cùng thê thảm nằm ở trên giường, mỗi người đều bị chém
thành hai đoạn, máu chảy khắp nơi, nhiều chỗ đọng lại thành vũng, nhiều chỗ
vẫn còn đang chậm chậm chảy. Toàn bộ căn phòng là một màu đỏ, một mảnh vũng
máu.

Lệ Vô Bi hai mắt nhất thời đỏ bừng, từng bước từng bước tiến vào trong phòng.
Nhưng chính là khi hắn đi lại, quần áo lại không hề lay động chút nào, hiển
nhiên là đã tức giận đến cực điểm, lấy vô thượng huyền công khắc chế xúc động
của mình, ngay cả quần áo cũng bị ảnh hưởng.

Vừa nhìn chung quanh, đột nhiên thấy Lý Du Nhiên đang đứng ở một vách tường
vẫn không nhúc nhích, động tác thật quái dị, tâm niệm vừa động liền quát:

– Du Nhiên, lui ra.

Lý đột nhiên lộ ra khuôn mặt so với khóc còn khó coi hơn, yếu ớt nói:

– Sư phụ.

– Ta kêu ngươi tránh ra.

Lệ Vô Bi đột nhiên nổi giận hét lớn, tát vào mặt Lý Du Nhiên, kêu “bịch” một
tiếng, đem cả người hắn đánh bay ra ngoài, sau đó hai mắt quan sát trên tường
thật kĩ, sửng sốt, một lúc sau đột nhiên cuồng nộ gầm lên một tiếng, mặt đỏ
đến mang tai, trên đầu toàn bộ tóc gần như dựng đứng thẳng tắp như chuẩn bị
bắn ra, một hồi lâu mà vẫn chưa hết.

“Oa!”

Lệ Vô Bi bất ngờ ngẩng mặt lên, miệng phun ra một mảng máu tươi, nháy mắt hóa
thành một chùm huyết vụ, Lệ Chí Tôn gân máu nổi lên, rống to lên thành tiếng:

– Bọn chuột nhắt vô sỉ! Khi ta quá lắm! Mặc kệ ngươi là ai, ta phải giết hết!
Diệt cửu tộc nhà ngươi! Chó gà cũng không tha! Làm không được, Lệ Vô Bi ta thề
không làm người.

Nói xong, lại òa lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình gầy yếu
dường như sắp đổ xuống vậy. Trên đời, người có thể làm Lãnh Huyết Chí Tôn tức
giận đến nước này, bổn sự của hắn có thể nói là vô tiền khoáng hậu…

Ba người còn lại không hiểu chuyện gì liền tiến sát vào nhìn, chỉ thấy trên
tường viết 2 hàng chữ bằng máu, xiêu xiêu, vẹo vẹo, cực kì cẩu thả, rõ ràng là
dùng máu tươi viết thành.

Hàng trên viết: “Trước giết bốn tên, vẫn chưa đã; nay diệt 3 tên, vẫn chưa đã.
Chờ vài ngày nữa, chém nốt 3 tên còn lại, nếu vẫn chưa đã ghiền sẽ đến lượt
ngươi Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi tỷ tỷ thân ái của ta”.

Hàng dưới ghi: “Lệ Vô Bi, ta xxx con mẹ ngươi, hắc hắc hắc…”

Ba người đồng thời cảm thấy trước mắt là một mảnh màu đen, suýt nữa giống như
Lệ Vô Bi ộc máu! Quá lắm mà! Không chỉ có giết người mà còn ngang nhiên gọi
nam nhi như Lệ Vô Bi là tỷ tỷ, còn chửi ầm cả lên…

Đây quả là nỗi nhục nhã lớn bực nào! Nhất là đối với một vị Chí Tôn mà nói.
Chỉ cần câu nói kia “Vô Bi tỷ tỷ” liền đủ để kết thành đại thù không chết
không thôi, huống chi trước đó còn giết người, sau lại vũ nhục đến cả tổ tiên,
người này hành vi quả thực tồi tệ, không gì có thể hình dung được.

– Sư phụ! Xin nén bi thương…

Bốn người đồng thời lo lắng quỳ xuống, tiến về phía trước hai bước, ôm lấy hai
chân Lệ Vô Bi, khóc lớn thành tiếng.

– Loại chuyện này chỉ mới phát sinh đây thôi! Máu tươi hãy còn nóng, mà các
ngươi ở ngay gần căn phòng này vì sao lại không thể phát hiện ra điều gì? Vì
sao? Ai có thể nói cho ta biết là vì sao?

Lệ Vô Bi thân hình đột nhiên chuyển động, điên cuồng đá ra bốn cước, đem bốn
tên đồ đệ toàn bộ đá văng ra ngoài, mỗi tên ngay ở trên không trong miệng đều
là phun trào máu tươi.

– Phế vật! Bốn tên phế vật!

Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi, vào thời khắc này bạo phát, chính mình cả đời
chưa bao giờ trải qua chuyện đả kích lớn như vậy. Chỉ thấy hai mắt hắn đỏ
ngầu, thần tình trên mặt dữ tợn đến đáng sợ, hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ
thù.

Lệ Vô Bi dưới cơn giận dữ mãnh liệt, huyền khí quanh người chỉ trong giây lát
bị xung kích hoàn toàn bay lên, giống như phát ra từ đỉnh đầu, từ
từ bay lên bầu trời đêm.

Vách tường bốn phía bị bắn bay ra bốn phương tám hướng quay vòng vòng trên
không, quỷ dị thay lúc gần rơi xuống đất liền hóa thành bột phấn biến mất
trong không trung, phía bên ngoài, một mảnh rừng trúc giống như bị gió xoáy
thổi tới, cả đám trúc bị nhổ đến tận gốc bay lên không trung, rơi xuống dập
nát.

Lệ Vô Bi vẫn đứng im, nhưng tâm cũng dần dần yên tĩnh trở lại, hắn nghĩ tới
một lí do, một lí do duy nhất có thể giải thích cho vấn đề trước mắt này.

Lệ Vô Bi giờ phút này mặt đã đỏ như máu, hận cao ngút trời. Chậm rãi, chẫm
rãi, gằn từng chữ một, tựa hồ mang theo mối thù oán độc, không đội trời
chung:

– Sở Khấp Hồn. Ta Lệ Vô Bi, từ nay về sau, thề không đội trời chung với
ngươi.

– Ta phải giết ngươi!

Lệ Vô Bi thét lên, âm thanh như lão vượn khóc trong đêm, cực kỳ thê lương,
tiếng thét ầm ầm truyền khắp Thiên Hương thành, trăm vạn người ai ai cũng nghe
được, giống như sấm nổ vang chín tầng trời liên tục, kéo dài không dứt.
Không người nào ngoại lệ, tất cả mọi người trong Thiên Hương thành đang ngủ
đều tỉnh giấc, vẻ mặt sợ hãi bất an, kể cả người ở Quân gia.

Ưng Bác Không khoác áo ngồi dậy, cau mày, khi nghe ra phương hướng của âm
thanh ghê rợn đó, bất mãn nói:

– Nói giết thì giết đi, ngươi cả đêm kêu to hai lần, ngươi không thấy vậy là
làm phiền người khác à. Ngươi thực là càng già càng sinh bệnh a. Xem ngươi bây
giờ, cư nhiên còn muốn áp chế ta. Sao lại dây vào Sở Khấp Hồn chứ, muốn
chết sớm sao?

Mắng vài tiếng xong, hắn lại nằm xuống.

Quân Mạc Tà bây giờ đang ở trong phòng của mình, đột nhiên nghe được âm thanh
thê lương kia, liếc mắt, lẩm bẩm nói:

– Ta thật sự hẳn là nên viết một bài thơ, đáng tiếc là tài viết văn của lão
tử có hạn, thật sự không thể viết đến nơi đến chốn. Lão Lệ a, ta lưu lại cho
ngươi một mảnh màu sắc tuy rằng thiếu đẹp đẽ một chút nhưng cũng là đơn giản
dễ hiểu, ngươi đường đường là một Chí Tôn không cần phải xúc động đến như vậy
chứ. Đúng rồi, lão tử nhắn lại cũng không nhắc tới người nào, làm sao ngươi
biết được ai để động chân động tay đây. Ai, việc đã đến nước này cũng không
cùng bổn thiếu gia có quan hệ gì, hoàn toàn chỉ là chó điên cắn người thôi,
nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi thì tìm ai cũng đừng tìm tới ta a…

Tâm tình cực kì khoan khoái, Quân đại cao nhân cười trộm hai tiếng, cũng là
một ngày một đêm mệt mỏi, vì vậy ngủ thật say, đêm này Quân đại thiếu gia mơ
thấy chính mình có thật nhiều giấc mộng đẹp, thậm chí còn mơ thấy mình đang
ở trong một hồ nước ấm, bốn phía đều là nữ tửquốc sắc thiên hương, mỗi người
đều là khuynh quốc, khuynh thành, hoặc thanh khiết, hoặc dễ thương, hoặc…tất
cả đều có một điểm chung là trần như nhộng, đều hướng đến mình làm chuyện mờ
ám không nói thành lời.

(Biên: Bậy thật, bất quá ta thích a .)

Quân đại sát thủ cũng cảm thấy kì quái, ngay cả trong mộng cũng kì quái, thật
không thể giải thích được, Tà Quân này sinh hoạt thường ngày như thế nào lại
có thể sinh ra mộng như vậy? Thật sự là thời thế đổi thay, vật đổi sao dời.
Xem ra nam nhi tốt như ta, ngàn vạn lần không tưởng được cũng phát sinh ý
nghĩ hủ bại, sa đọa như vậy.

Đương nhiên, cơm đưa tới miệng không ăn thì phí, trong mộng Quân đại sát thủ
gầm lên như hổ rống, trần truồng nhảy lên, anh dũng xông vào một rừng mỹ nhân,
chiến đấu hăng say, cắn răng khổ chiến, luân phiên quần chiến, đại sát tứ
phương…

Đang rón ra rón rén tiến vào định đắp mền cho thiếu gia, tiểu la lỵ Khả Nhi
liền hoảng hồn.

Ngay trước mắt nàng, trên mặt thiếu gia, trong lúc ngủ say, lại hiện ra vẻ
dâm ô không cách nào hình dung được, sự dâm tà này lại giống với thiếu
gia thường xuyên cười cười nói nói cách đây nửa năm, làm cho người ta thấy là
lập tức sợ hãi bỏ chạy vì không chịu đựng nổi.

Thở nhẹ một hơi, ánh mắt nàng ngượng ngùng đang nhìn chằm chằm loại hạ lưu
cười cười, di chuyển xuống phía dưới, đột nhiên, cái miệng nhỏ mở ra thành
hình chữ O, cơ hồ muốn kêu thành tiếng, may mắn thay bàn tay nhỏ bé của nàng
chặn lại vừa kịp lúc.

Nửa thân dưới của thiếu gia nhô cao như một cái lều trại, tựa hồ bên trong có
vật gì đó nhô cao, như tùy thời có thể phá tan mọi thứ, vải trắng căn bản là
không thể che dấu nổi vật đó, nó nổi lên đủ để nhìn thấy bên trong là cái dạng
gì.

Ta ngất, trời ạ!

Tiểu La Lỵ khờ dại thuần khiết cơ hồ té xỉu, thân hình run lên, giống như là
gặp quỷ. Liền bỏ ra chạy ra ngoài, bất chợt cảm giác hai má chẳng biết lúc nào
đã nóng bừng bừng.

Quấn chăn khắp người, mặt nóng hừng hực, Khả Nhi một đêm lăn lộn khó ngủ. Vừa
mới nhắm mắt lại hiện lên hình ảnh vị thiếu gia hạ lưu đang tươi cười, cùng
với chỗ kín nhất trụ kình thiên to lớn kia của hắn.

Thật là mắc cỡ chết người a. Tiểu la Lỵ một lần nữa kéo mền trùm qua đầu …

Thật là lưu manh, sao lại như thế được chứ. Ta…ta…ta có hay không có thể bị
mang thai?

Tiểu la lỵ tâm thần bấn loạn, miên man suy nghĩ.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận