Dị Thế Tà Quân

Chương 274: Phiền phức nho nhỏ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mà Lệ Vô Bi lần này vốn là vì đồ đệ mà đến, càng kiêng kị nhuệ khí của mình bị
hạ thấp, cố chấp tự mình đề khí truy đuổi Ưng Bác Không, một chút cũng không
chịu rớt lại phía sau!

Cứ như vậy, Quân Mạc Tà thi triển Âm Dương Độn tuy rằng có thể nói thần diệu,
uy lực cũng đủ kinh người, nhưng dù sao công lực còn thấp, vẫn không thể phát
huy hết uy lực Âm Dương Độn, làm sao có thể so được với hai vị Chí Tôn?

Nói thật ra, lấy tu vi hắn như thế, có thể cùng so sánh với hai người bon họ,
tin tức này nếu mà truyền ra cũng đủ để cho thiên hạ khiếp sợ!

Hai bóng người một trước một sau, giống như phù quang lược ảnh (lóe lên liền
biến mất), lại giống như thiên ngoại lưu tinh, phút chốc mà qua, vượt qua hết
nhà này tới nhà khác, đạp chân vào mái nhà mượng lực, chỉ trong khoảng khắc đã
ra khỏi Thiên Hương thành, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Trăm vạn nhân khẩu trong đại thành chiếm diện tích không nhỏ. Hai người này từ
giữa thành bay ra khỏi thành mà chỉ dùng mấy hơi thở công phu! Tốc độ cực
nhanh bậc này, Quân Mạc Tà phỏng chừng cho dù là máy bay chiến đấu ở kiếp
trước cũng chưa chắc có thể theo kịp.

Thấy hai người phía trước cơ hồ biến mất khỏi tầm mắt của mình, Quân đại cao
nhân trong lòng cũng cảm thấy uể oải , đây hình như là lần đầu tiên lão tử bị
đối xử như vậy a, lần đầu tiên nhìn người ta bỏ rơi mình, tiếp tục ngước mắt
vừa nhìn vừa lắc đầu cười khổ không thôi.

Thật là có duyên a! Xế chiều hôm nay lão tử mới vừa từ bên trong này cứu thoát
ra một người, hiện tại nửa đêm canh ba lại có thể quay lạ nơi này!

Nơi này chẳng lẽ phong thuỷ đặc biệt tốt?

Quân Mạc Tà nhìn chung quanh một chút, xác nhận suy đoán của mình.

Nơi đây giữa nơi dã ngoại, bốn phía mờ mịt không có người ở, cây rừng rậm rạp,
quả nhiên là một nơi tuyệt hảo để giết người cướp của!

Đứng ở trên ngọn cây, gió đêm hây hẩy, Quân đại thiếu gia chỉ cảm thấy thần
trí thanh tỉnh, cực kỳ thích ý, trong lúc nhất thời hào hùng bỗng nhiên nổi
lên, cơ hồ nhịn không được rống lên hát: Băng rừng vượt biển, dấu chân nhỏ in
trên tuyết, khí thế vươn cao tận trời…

Bất quá giọng ca vang vang, vẫn chưa hát hết nhưng vẫn phải kết thúc. Bởi vì
một khắc này, trong rừng rậm đột nhiên bộc phát ra hai cổ khí thế cường đại,
như núi gầm biển động đem toàn bộ khu rùng bao phủ!

Còn tưởng rằng hai cái lão quái vật đã đi xa, thì ra là giao thủ ngay tại đây,
xem ra phong thủy nơi này không chỉ mình vừa lòng, người khác cũng mãn ý, thật
sự là nơi tốt a!

Mắt thấy vô số cây đại thụ đang bị lung lay ngả nghiêng, thân cây răng rắc
rung động, cơ hồ tùy thời có thể bị bẻ gãy, làm cho giọng ca hào hùng của Quân
đại thiếu đang muốn hát tiếp nuốt ngược vào trong, trong miệng hắn âm thầm
mắng một tiếng:” Hai cái lão quái vật này, thực con mẹ nó không có nửa điểm
thú vị, không biết chiến đấu cũng cần có nghệ thuật sao?”

Hắn lập tức vô thanh vô tức tiềm phục tiến tới, dù sao cũng rất khó có được cơ
hội xem Chí Tôn đối chiến!

Ở giữa khu rừng âm u, Ưng Bác Không cùng Lệ Vô Bi hai người cách xa nhau mười
trượng, đối diện mà đứng! Mặt đất giữa hai người đã bị san phẳng, nguyên bản
nơi này là đại thụ, dưới sự tàn phá của hai người, sớm đã vô thanh vô tức biến
thành bột phấn, biến mất trong thiên địa rồi!

Hiện tại mảnh đất đó so với sân bóng rổ cơ hồ còn bằng phẳng hơn!

Tay nghề tốt như vậy, hai lão này sao không đi làm thợ sửa đường! Lại đến khu
rừng vắng vẻ này mà làm đường! Cái này con bà nó so với xe lu còn muốn phẳng
hơn a. Cái loại khủng bố này không lợi dụng được thì thật là uổng phí mà…

Khí thế vô hình vô chất giữa hai người đều phát ra ngoài, theo thời gian trôi
qua, mái tóc dài của Ưng Bác Không dần dần trở lên tán loạn tung bay theo gió.
Còn phía đối diện, Lệ Vô Bi lại vẫn là không chút thay đổi, ngay cả quần áo
cũng không lay động.

Hai người tu vi cao thấp lập tức có thể thấy rõ!

– Lão Ưng, trong mấy năm nay, ngươi tiến bộ không nhỏ nha!

Lệ Vô Bi lạnh lùng hừ một tiếng:

– Bất quá tốc độ ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng về phương diện huyền công,
ngươi kém xa! Ở trước mặt ta, ngươi tốt nhật là thành thật một chút!

– Vậy sao? Chưa chắc à!

Ưng Bác Không phóng mạnh người nhảy lên, giống như là áp súc tới cực điểm rồi
bung ra, tựa như súng bắn đạn rồi bị giật ngược, cả người thành một thanh lao
thẳng tắp đâm hướng lên trời!

Về phương đện khí thế, Ưng Đại Chí Tôn đã rơi vào hạ phong ,nếu cứ miễn cưỡng
như vậy, chỉ sợ sẽ bị khí thế của Lệ Vô Bi nuốt chửng, đến lúc đó thật sự mệt
mỏi! Cho nên Ưng Bác Không nắm rõ thời cơ, lập tức bay lên! Phá tan sự phong
tỏa của Lệ Vô Bi rồi tính tiếp!

Ưng Bác Không xếp hạng chót trong bát đại Chí Tôn, tu vi huyền khí cũng là
đứng hạng bét trong tám người, điểm ấy mọi người đều biết, nếu hắn một mặt dây
dưa cùng so đấu khí thế với Chí Tôn khác, vậy hắn cũng không xứng danh hiệu
Chí Tôn! (DG-ý nói lão này cũng không ngu)

Nếu có sở đoản , tất có sở trường, điểm mạnh của Ưng đại Chí Tôn không phải là
Huyền khí!

Khi đạt đến độ cao hợp lý, thẳng tắp hơn hai mươi trượng , cả người hắn trong
trời đêm đã biến thành một chấm đen nhỏ mơ hồ!

Lệ Vô Bi trong hai mắt như quỷ hỏa quang mang chợt lóe, cũng không dám lãnh
đạm, lấy đầu ngón chân làm trục, đột nhiên thân người chùn thấp xuống. Cả
người cấp tốc xoay tròn như con quay, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất đã muốn
xuất hiện một long quyển phong nhỏ (cơn lốc), đem cây cối, thậm chí bùn đất
đồng loạt cuốn lên, phạm vi càng lúc càng lớn, uy lực long quyển phong càng
ngày càng mạnh!

Giữa không trung vang lên tiếng gào thét bén nhọn, đâm phá màng tai người bình
thường, thê lương gào lên, nhanh như thiểm điện hạ xuống. Không trung phát ra
sóng âm bàng bạc, Chính là Ưng Bác Không tốc độ đạt đến cực hạn, thân hình
cùng quần áo ma xát không khí vọng lại tiếng xé gió mãnh liệt!(DG-sao giống
phim kungfu quá)

Tay phải Ưng Bác Không đưa ra phía trước, thành trảo thức, tay trái ở phía
sau, nâng lên bằng vai, một đầu tóc dài đen bóng, cùng mặt đất vuông góc phóng
xuống! .

Cả cơ thể Ưng Bác Không, giống như một mũi tên nhọn bắn ra! Gào thét hướng Lệ
Vô Bi phóng tới! (DG-mọi người cứ tưởng tượng theo phim kungfu là được)

– Tới hay lắm!

Lệ Vô Bi lãnh lẽo quát một tiếng, trên mặt đất long quyển phong đột ngột từ
mặt đất mọc lên, nghênh đón đạo thân ảnh màu đen. Hai bên chợt tiếp xúc, đột
nhiên phát ra một trận “Ba , Ba” tiếng vang, hai cổ kinh thiên cự lực lập tức
biến mất vô tung, Ưng Bác Không lần thứ hai đứng trước mặt Lệ Vô Bi, hai tay
như móng vuốt biến ảo, thiên biến vạn hóa chụp tới.

Lệ Vô Bi khốc lệ hừ lạnh, song chưởng hắc khí lượn lờ, cũng không một chút sợ
hãi mà đón nhận, hai người bốn bàn tay chỉ một thoáng giao thủ mấy trăm lần,
đột nhiên bịch một tiếng, Lệ Vô Bi thân mình đảo lộn ra xa, Ưng Bác Không thân
thể cũng lảo đảo lui về phía sau.

Cả hai vừa bay vừa lui, khoảng cách giữa hai người đã kéo dài hơn mười trượng!

Ngay khi hai người lui ra, khoảng đất chỗ giao phong đột nhiên “oanh” một
tiếng vang thật lớn! Dư chấn mạnh mẽ, ngay cả những cây đại thụ nơi Quân Mạc
Tà ẩn thân ước chừng cách hai mươi trượng cũng bị bẻ gãy liên tiếp!

Ảnh hưởng thật kinh người!

Quân đại sát thủ lúc này đang thưởng thức hai bát đại cao thủ quyết chiến, đem
các chiêu thức võ công trong lòng mình và võ công thế giới này ra so sánh,
cường giả như thế đánh nhau, ngay cả là thờ ơ nhìn, cũng tuyệt đối là lấy được
chỗ lợi ích không nhỏ a.

Thế mà mình vừa mới thông suốt được mấy chiêu, cây đại thụ mình ẩn thân lại bị
chặt đứt, hơn nữa còn là cắt thành mấy chục đoạn! Quân Mạc Tà trực tiếp bị
thân cây kia quăng ra ngoài mà ngã trên mặt đất, lăn tròn hai cái. Thật sự là
quá nhanh,chưa kịp đổi vị trí!

Tuy rằng hắn còn đang trong trạng thái ẩn thân, nhưng mùi vị cũng không dễ
chịu, nghiêng ngả bảy tám cái, mắt nổ đom đóm, làm người của hai thế giới, lần
đầu tiên hắn chật vật như vậy, cũng bởi vì quá mức ngoài ý muốn, rốt cục nhịn
không được buồn bực hừ một tiếng, thanh âm cực thấp.

Tiếng kêu đau đớn âm lượng quả thật cực thấp, nhưng đối với hai đại Chí Tôn mà
nói, lại không thua gì tiếng sét đánh, bên cạnh có người rình coi, chính mình
hai người thế mà hoàn toàn không có cảm giác? !

Bên kia hai người không khỏi đồng thời hét lớn:

– Ai?! Lăn ra đây cho ta?

Quân đại cao nhân giờ phút này chính là không dám thò đầu ra, rụt rụt cổ, trực
tiếp thi triển Mộc Độn, cấp tốc chuyển dời đến trên một gốc đại thụ khác,
tâm niệm chợt lóe: Hai đại Chí Tôn luận võ, cho tới bây giờ, đại khái đã là
phân ra cao thấp .

Tuy rằng trận so đấu này vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu, cho dù kém đến đâu, cũng
có thể nhìn ra được, Ưng Bác Không tạm thời còn không phải đối thủ của Lệ Vô
Bi! Thời gian kéo dài, chỉ sợ là thiệt thòi a!

Cái này giống hai đại tài chủ so tiền bạc a, một người chỉ có mười triệu, mà
người kia đã có mười lăm tỷ, hai người so với người thế gian mà nói, tiêu xài
như thế nào cũng không hết, nhưng hai người đánh nhau, đấu đến cuối cùng, thủy
chung vẫn là người có mười lăm tỷ sẽ dành thắng lợi. Dù sao bối cảnh của hắn
vẫn tốt hơn.

Nhưng Ưng Bác Không hiện tại có thể nói là người một nhà! Chẳng lẻ trơ mắt
nhìn thấy hắn xấu mặt? Một khi đã như vậy, ta sẽ cho bọn hắn một chút phiền
toái nho nhỏ. Quân Mạc Tà tâm niệm chợt động, đột nhiên nảy sinh một kế, hắn
lại phát ra một tiếng hừ lạnh cực khẽ, trong thanh âm tràn đầy khinh thường,
tiếp theo lại đổi vị trí!

Hai đạo nhân ảnh cực nhanh lao vào địa phương phát ra âm thanh vừa rồi, không
sai tí nào!

Chính là Âm Dương Độn quả thật là thần diệu, ngay cả hai đại Chí Tôn không coi
vào đâu, vẫn có thể dễ dàng ẩn nấp!

Hai đại Chí Tôn tinh tế điều tra một lần, nhưng vẫn không phát hiện được gì,
không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Trong lòng hai người đều là khiếp sợ vô hạn, có
thể không coi hai người vào đâu lén vào chỗ gần như thế, huyền công người này
tuyệt không dưới hai người, thậm chí có thể còn có phần hơn! Người kia là ai?
Lại có mục đích gì?

Vừa rồi hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là có chút khinh thường bộ dáng của mình!
Là ai, lại có thể cuồng ngạo như vậy?

Ưng Bác Không đột nhiên tỉnh ngộ, mắng:

– Lệ Vô Bi, ngươi nha, cũng quá không biết xấu hổ, lại có thể hẹn ước trợ thủ
đến đây giúp đỡ! Lão Tử khinh bỉ ngươi! Còn không biết xấu hổ tự xưng là một
trong bát đại Chí Tôn!

– Thả con mẹ nó cái rắm!

Lệ Vô Bi giận dữ:

– Lão Tử đối phó ngươi như vậy, còn cần đếch gì người giúp đỡ? Quả nhiên là
chuyện cười! Là trợ thủ của ngươi phải không? Ưng Bác Không, ngươi đừng ở chỗ
này vừa đánh trống vừa la làng, bây giờ ta biết rồi, kêu hắn ra đi, lão tử lấy
một địch hai, dạy các ngươi một bài học!

Hai người đều nói như thế, nhưng trong lòng người nào cũng đã tự đề phòng, hai
người thực lực tuy cao thấp khác nhau, nhưng cũng không cách nhau quá xa, đối
phương một khi có trợ thủ, tùy thời có thể chuyển bại thành thắng, cả hai
không khỏi đồng thời quyết định tốc chiến tốc thắng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận