Dị Thế Tà Quân

Chương 266: Quân gia tổ huấn!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Khó đây!

Quân Mạc Tà lắc đầu, chau mày, ngẩng đầu nhìn Quân Vô Ý:

– Phi thường khó! Hơn nữa muốn cứu hắn chi phí…… chỉ sợ sẽ rất lớn, rất
rất lớn!

Quay đầu hướng về Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Tôn Tiểu Mỹ quát một tiếng:

– Hai người các ngươi lo lắng, hãi hùng chưa đủ sao? Mau qua bên kia nghỉ
ngơi đi!

Hắn nói bên kia, tự nhiên là tiểu viện của Quản Thanh Hàn.

Quân Vô Ý nghe thấy hiểu ý, ra mặt khuyên giải:

– Tiểu Nghệ chất nữ, Tiểu Mỹ chất nữ, các ngươi đi tìm tỷ tỷ Thanh Hàn chơi
đi, nơi này có chúng ta, yên tâm, không có việc gì đâu. Nhà các cháu, ta cũng
đã phái người đi thông tri, một lúc nữa sẽ có người đến đón các cháu trở
về. Tiểu Dạ mặc dù là trưởng bối của các cháu, thủy chung vẫn là nam tử, các
cháu ở trong này, Mạc Tà sẽ khó lòng cứu chữa.

Độc Cô Tiểu Nghệ trề môi không vui, Quân Tam gia nói tuy hợp tình hợp lý,
nhưng tiểu nha đầu lại nghĩ rằng mình bị coi là ngoại nhân, lắc lắc eo nhỏ
cương quyết không chịu đi, lại bị Tôn Tiểu Mỹ liên tiếp khuyên giải, lôi kéo
đi ra ngoài. Tôn đại tiểu thư nhạy bén thế nào, sớm phát hiện chú cháu nhà
này chỉ sợ có cái bí mật gì muốn nói, hai người mình ở đây không có thuận
tiện.

– Công chúa, không tìm được sao?

Quân Vô Ý khẽ cười:

– Nếu là không tìm được, tiểu tử ngươi còn trở về? Ta còn không biết rõ tiểu
tử ngươi sao, hoặc là không nhận lời, một khi đã nhận lời nhất định sẽ làm
được!

– Thúc đã biết rồi, còn nói ra làm gì!

Quân Mạc Tà tiếp tục hướng cơ thể Dạ Cô Hàn đưa linh khí vào. Mặt khác chậm
rãi uốn nắn xương cốt, bất đắc dĩ thở dài:

– Tam thúc, việc ngày hôm nay, Linh Mộng công chúa tuy rằng chán ghét ta
nhưng là do ta trước kia không tốt, cũng không trách được người ta. Dạ Cô
Hàn lạnh lùng cao ngạo, coi như là một nhân tài, một hảo hán tử!

Nói tới đây, thanh âm Quân Mạc Tà trầm trọng vang lên:

– Tuy rằng như thế, nhưng hôm nay giúp đỡ bọn họ, lại vị tất đã là chính
xác. Thật sự vốn là không nên cứu! Tam thúc chẳng phải không biết, Quân
gia chúng ta vốn đã bấp bênh, lúc này lại tăng thêm chuyện xấu nữa, nguy cơ
thật là trùng trùng điệp điệp! Tuy rằng cháu đã sắp đặt mọi việc, tin tưởng
rằng tạm thời không ai hoài nghi đến cháu, nhưng cuối cùng vẫn có dấu vết để
lại. Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Tôn Tiểu Mỹ hai nha đầu này, đã là một điểm bại lộ
chân tướng! Thứ hai, chính là Tam thúc, chuyện tình Dạ Cô Hàn, thúc và cháu
cũng rõ ràng, thân phận người này mẫn cảm đến cực điểm, không chỉ là người
còn lại của gia tộc phản nghịch, mà còn là…nhân vật chính của
một việc khác!

Quân Mạc Tà nghiêm mặt nhìn Quân Vô Ý:

– Tam thúc, việc này, thúc thật sự cần phải suy nghĩ lại rồi. Việc này,
với Quân gia, nói đi nói lại cũng không tính là chuyện tốt!

– Ngươi nói mấy câu này, ta đều biết!

Quân Vô Ý ánh mắt thâm trầm nhìn Quân Mạc Tà, khẩu khí ngưng trọng, chậm rãi
nói:

– Ngươi cũng biết, lúc trước ta cùng cha ngươi, Nhị thúc cùng nhau lớn lên,
trong đám thanh niên tất cả có đến mười chín người, nhưng đến bây giờ
chỉ còn lại có ta, Dạ Cô Hàn, còn có ba huynh đệ Độc Cô gia cùng Mộ Dung Thành
Long của Mộ Dung thế gia, chỉ còn lại sáu người bọn ta.

Quân Vô Ý than thở một tiếng:

– Việc hôm nay, chúng ta cứu Dạ Cô Hàn, bệ hạ mặc dù trong lòng không
thoải mái, nhưng cũng chỉ là không thoải mái mà thôi. Hắn vì chuyện này, đã
không thoải mái mười mấy năm! Thấy không thoải mái thêm một lần, thì cũng
đâu có sao? Nhưng ta nếu thay đổi dự tính ban đầu, buông tay không để ý
tới, tương lai dưới cửu tuyền, làm sao đối mặt với mười ba vị huynh đệ kia?
Cho dù gia gia ngươi cũng sẽ không tha cho ta! Cho dù gia gia ngươi sẽ không
trách ta, nhưng ta tự hỏi chính mình nếu biết khó có thể cứu thì
có cứu không! Ta vẫn kiên quyết, cứu!

– Mạc Tà, ngươi nhớ kỹ! Quân gia chúng ta, cũng không tự coi mình là quân
tử, nhưng vĩnh viễn ân oán rõ ràng! Đại trượng phu sinh ra trong trời đất, có
việc không nên làm, có việc phải làm! Con cháu Quân gia chúng ta, đều có sự
kiêu ngạo cùng kiên định của Quân gia! Từ trước tới nay, đều là như thế! Năm
đó, tổ gia gia của ngươi, cũng chính là gia gia của gia gia ngươi, là một thợ
rèn bình thường, trước lúc lâm chung, truyền xuống Quân gia tổ huấn.

Giọng nói Quân Vô Ý trang nghiêm vang lên.

– Tổ huấn gì ạ?

Quân Mạc Tà có chút tò mò hỏi.

– Dưới khố có chim, phải là nam nhân! Đội trời đạp đất, đi *!

(Biên: nguyên văn nhá. Chắc là * bị kiểm duyệt nên không viết được
hết ra.)

Quân Vô Ý chậm rãi mở miệng nói ra mười sáu chữ này.

Không thể không nói, Quân gia tổ huấn này có thể nói là tương đối thô bỉ, quả
thực chính là không chút văn vẻ nào.

– Dưới khố có chim, phải là nam nhân! Đội trời đạp đất, đi *!

Quân Mạc Tà thì thào nói hai lần, mới đầu còn muốn cười, nhưng càng nghĩ càng
thấy mười sáu chữ này thực sự là rất hợp với khẩu khí của mình!

– Tổ huấn rất hay!

Quân Mạc Tà lớn tiếng quát, tâm tình có chút kích động, nói:

– Xem ra vị tổ tông này trước khi chết, cũng không hổ là một nam nhân!

– Đúng vậy! Trên đời này, dưới khố có chim nhiều vô số, nhưng chân chính
có thể làm một người nam nhân thì không có mấy người! Nam nhân? Thế nào
mới là nam nhân?

Quân Vô Ý ánh mắt như chim ưng nhìn Quân Mạc Tà.

– Nam nhân, chính là trượng phu! Đại trượng phu! Thiết cốt đan tâm kỳ nam tử,
đính thiên lập địa đại trượng phu! (Dịch: để nguyên văn cho hay)

Quân Mạc Tà cười ha hả, nói giọng vô cùng sung sướng. Những lời này nói ra,
cảm thấy lòng dạ mình cũng vì đó mà tự hào. Thật sảng khoái!

– Cũng đúng! Khúm núm, nhìn trước ngó sau, sợ trên sợ dưới, tham sống sợ
chết. Người như vậy cho dù cưới một trăm người vợ sinh tám trăm con trai,
cũng không xem như nam nhân chân chính.

Quân Mạc Tà cười ha ha:

– Thiết cốt đan tâm kỳ nam tử, đính thiên lập địa đại trượng phu! Nói cho
cùng cháu cảm thấy thưởng thức nhất chính là bốn từ cuối cùng của
tổ huấn: đi *!

Quân Mạc Tà cười hể hả:

– Những lời này thực là rất hợp khẩu vị của cháu, quả thực là bút tích như
thần! Người để lại bốn chữ này quả thật không hổ là tổ tông của
Quân gia ta!

Quân Vô Ý mỉm cười nói:

– Đúng vậy, bốn chữ này nhìn như thô bỉ không văn vẻ, kỳ thật bên trong
bao hàm vẻ tiêu sái cuồng ngạo vô cùng khoáng đạt. Thật sự là vô cùng tinh tế!

– Làm theo ý mình, tùy tâm sở dục, thiên địa vạn pháp, đi *!

Quân Mạc Tà trong lòng cao hứng, di huấn tổ tông như vậy quả thực giống như là
cho ta tùy ý làm theo ý mình!

– Ngươi xem trọng chính là câu số bốn, nhưng ta xem trọng câu số ba! Có lẽ là
do ngươi cùng ta tính cách bất đồng, cũng làm cho phong cách đối nhân xử thế
hai chú cháu ta khác xa nhau.

Quân Vô Ý thu hồi nụ cười, chậm rãi nói:

– Đỉnh thiên lập địa! Ta đối với bốn chữ này lý giải là: Vô luận chuyện gì,
muốn làm là được, theo lương tâm của mình, chỉ cần không thẹn với lương
tâm, mới có thể đỉnh thiên lập địa!

– Sinh tử không phải sợ, vinh hoa không phải bàn! Tiền tài tu có câu, cả đời
tu không thẹn!

Quân Vô Ý nói lời chém đinh chặt sắt:

– Di huấn tổ tông là có trình tự, trước làm một nam nhân tốt, sau là hợp với
lương tâm của mình. Hội đủ hai điều kiện tiên quyết kia, mới có thể đối với sự
tình bên ngoài, đều có thể đường đường chính chính nói một câu: đi *!

Nói xong, Quân Vô Ý ý tứ hàm xúc cười cười:

– Mạc Tà, cái gọi là tổ huấn ngươi hiểu chưa? Bây giờ hiểu được sự lựa chọn
của ta rồi chứ?

– Vâng, Tam thúc, cháu hiểu được.

Quân Mạc Tà nghiêm nghị nói:

– Đầu tiên là phù hợp với mình, mới có thể làm được theo ý mình, tùy tâm sở
dục!

– Đúng thế!

Quân Vô Ý rất vui mừng. Nhưng hắn lại hoàn toàn không có nghe ra, lý giải của
Quân Mạc Tà, cùng lý giải của hắn, căn bản không giống nhau, hoàn toàn là
khác nhau!

Theo như lời Quân Mạc Tà là phù hợp với mình. Còn theo như Quân Vô Ý là phù
hợp với lương tâm của mình. Có thể nói là hai việc khác nhau hoàn toàn bất
đồng, thậm chí là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hoàn toàn không thống nhất
với nhau.

Trong lúc hai chú cháu nói chuyện, Khai Thiên Tạo Hóa Công của Quân Mạc Tà
cũng không có gián đoạn phát ra linh khí tinh thuần, dưới sự hấp thụ của linh
khí vô địch trần thế, hô hấp của Dạ Cô Hàn đã hơi vững vàng, nhưng vẫn hôn mê
bất tỉnh. Kỳ thật hiện tại Quân Mạc Tà nhiều nhất chỉ có thể làm được như
vậy, chỉ có thể tạm thời duy trì sinh mệnh Dạ Cô Hàn không hoàn toàn đoạn
tuyệt. Nhưng nếu muốn khỏi hẳn, thậm chí là có biến chuyển rõ ràng… tạm thời
mà nói chính là bất lực!

Đúng lúc này, có người báo lại: Độc Cô Đại tướng quân mang theo thị vệ tiến
vào, Tôn thượng thư cho người tới thăm.

Quân Vô Ý vội vàng an bài mời vào cửa. Độc Cô Vô Địch cùng Tôn thượng thư vừa
mới vào nhà, lại nghe hạ nhân truyền báo: Linh Mộng công chúa tới…

Thì ra sau khi Linh Mộng công chúa được Văn tiên sinh cứu về hoàng cung, lập
tức làm ầm lên, muốn gặp Dạ Cô Hàn, muốn gặp Dạ thúc thúc của nàng, thái độ
mạnh mẽ dị thường, thậm chí Hoàng Đế tự mình tới khuyên nhủ cũng không được.
Hơn nữa, sau khi Hoàng Đế đích thân tới, thái độ Linh Mộng công chúa càng lộ
vẻ kháng cự, sau lại thêm bộ dáng lạnh lùng, rốt cục không để ý gì muốn
xuất cung; Hoàng Đế bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.

Sau khi Linh Mộng công chúa xuất cung, lập tức hỏi thăm tin tức của Dạ Cô
Hàn, sau khi nghe được Dạ Cô Hàn được Quân gia Quân Vô Ý cứu đi, Linh Mộng
công chúa vui mừng khôn xiết, lập tức tìm ngay tới cửa.

Phía sau Linh Mộng công chúa còn có ba vị lão đầu thở hổn hển đi theo, chính
là Phương Hồi Sinh đứng đầu Tam đại thần y nổi danh đại nội. Thị vệ đi theo
phía sau ba người mang theo hòm thuốc, một đường đi tới.

– Dạ thúc thúc…

Linh Mộng công chúa cơ hồ chính là xông thẳng vào nhà Quân gia, trực tiếp chạy
như bay vào trong, trong mắt không tồn tại người khác, lo lắng vạn phần, hướng
về phía Quân Vô Ý hỏi:

– Quân Tam thúc, Dạ thúc thúc đâu ạ? Thúc ấy ở nơi nào ạ?

Cuối cùng còn biết hỏi người, không tính là rất thái quá!

Quân Vô Ý cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu. Linh Mộng công chúa như rơi xuống
hầm băng, trước mắt tối sầm, cơ hồ ngã sấp xuống, nói một tiếng:

– Chẳng lẽ, Dạ thúc thúc đã…

– Công chúa điện hạ không cần suy đoán lung tung, Dạ huynh tuy rằng thương
thế trầm trọng, nhưng trước mắt còn chưa ảnh hưởng tính mạng. Ta đã an trí hắn
tại tiểu viện của Mạc Tà, ai…. Vô Ý không dám giấu diếm công chúa, Dạ huynh
tính mạng mặc dù không việc gì, nhưng tình huống phi thường không ổn.

Quân Vô Ý nghĩ trước tiên nói giảm một chút, khiến Linh Mộng công chúa có
tâm lý chuẩn bị.

Quân tam gia có thể xuất phát từ nội tâm như thế, không vì cái gì khác, cũng
chỉ vì Linh Mộng công chúa thân là con gái Hoàng Đế, đường đường công chúa một
nước, lại có thể đối với Dạ Cô Hàn thực tình như vậy, quan tâm khẩn trương
như vậy, cũng không uổng công Dạ Cô Hàn liều mạng như vậy!

Nữ oa này, cũng là người trọng tình trọng nghĩa. Quân Vô Ý quen nhìn ba hoàng
tử trong hoàng thất đấu đá lẫn nhau, giờ phút này nhìn thấy Linh Mộng công
chúa đối đãi với Dạ Cô Hàn bực này giống như trẻ sơ sinh ôm ấp tình cảm (ý
nói là không hề có tư niệm), Quân Vô Ý cảm thấy nữ hài tử này cũng rất
được.

Trước giường Dạ Cô Hàn. Ba người Phương Hồi Sinh cẩn thận xem xét một phen,
đều bó tay đứng dậy, lắc đầu, nói:

– Công Chúa điện hạ xin hãy nén bi thương, Dạ tiên sinh lúc trước đại chiến,
chẳng những trên người nhiều chỗ trọng thương, ngoại thương nội thương đều
là chí mạng, điều này còn đỡ, khó khăn nhất chính là Dạ tiên sinh lúc trước
bị mất máu thật sự quá nghiêm trọng, đã mất hơn phân nửa tổng lượng máu trong
cơ thể. Cơ thể một khi mất một phần ba lượng máu, đã rất khó cứu chữa, không
thuốc và kim châm nào có thể vãn hồi! Dạ tiên sinh có thể chống đỡ được đến
lúc này mà chưa mất mạng, cũng nhờ có hai vị cao nhân lấy Huyền khí tinh thuần
trợ giúp, kéo dài một mạng. Nhưng Huyền khí kia thủy chung là vật ngoại lai,
có thể kéo dài mạng sống đã là cực hạn, tin tưởng rằng đã không còn cách nào
có thể xoay chuyển được nữa…Xin công chúa ngàn vạn lần nén bi
thương…mà… sớm đi chuẩn bị hậu sự.

Tiếng tăm lừng lẫy quả không phải là hư danh. Ba người Phương Hồi Sinh không
hổ là tam đại thần y nổi tiếng nhất Thiên Hương quốc, dễ dàng nắm bắt tình
hình Dạ Cô Hàn trước mắt, thậm chí còn đoán ra lúc trước có hai đại cao nhân
từng vì Dạ Cô Hàn tiếp Huyền khí để kéo dài mạng sống. Đáng tiếc tam đại
thần y liên thủ cũng không có khả năng cứu chữa!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận