Sắc mặt Linh mộng công chúa vẫn còn chút tái nhợt, tâm thần bất ổn.
– Không biết Lý công tử tìm bản cung có chuyện gì?
– Ngày hôm trước vào cung, muốn cầu kiến công chúa, bất quá khi đó công chúa
có việc quan trọng, chưa thể gặp được; hôm nay lại may mắn thấy được, công
chúa càng xinh đẹp hơn trước kia, quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại,
thật làm cho người ta hâm mộ.
Lý Du Nhiên thấp giọng nói, vỗ mông ngựa thô không chịu nổi, nhưng thanh âm
nhẹ nhàng như tiếng suối, cực kì dễ nghe, làm cho người nghe dù không vui mừng
nhưng thực sự khó mà sinh ác cảm.
– Lý công tử quá khen!
Linh Mộng công chúa từ nhỏ đã nghe những lời ca tụng mà lớn lên, đối với mấy
lời này tự nhiên sẽ không để trong lòng.
– Lý công tử có việc gì mà tìm Linh Mộng vậy? Mong Lý công tử chỉ rõ.
Câu nói này chẳng khác nào ngụ ý ngươi đừng nhiễu sự nữa, bản cung đang rất
phiền não đây!
– Nghe nói lúc trước công chúa gặp chuyện, từng có một vị Thiên Huyền cao thủ
thần bí phóng phi đao tương trợ, giúp công chúa thoát khỏi kiếp nạn này. Mà
sau đó, có ba ngọn phi đao, được công chúa xem như trân bảo cất đi.
Lý Du Nhiên ha ha cười, thần sắc lạnh lùng thoải mái, cứ như đang chém gió
việc trong nhà vậy.
– Không biết Du Nhiên có được may mắn xem qua hình dáng bộ phi đao ấy hay
không?
– Thật không biết Lý công tử vì chuyện gì mà muốn thấy ngọn phi đao thế, Lý
công tử có thể nói rõ nguyên nhân, tránh làm cho bản cung khó xử!
Linh Mộng công chúa lập tức cảnh giác với ý muốn của Lý Du Nhiên, tại sao hắn
phải quan sát phi đao cơ chứ?
– Thực sự là không có ý gì khác.Công chúa có lẽ không biết, ngày hôm trước ta
có việc ra ngoài, nhưng lại gặp phải sát thủ thần bí ám sát, chỉ kém một chút
là đi bán muối rồi. May mà tại lúc chỉ mành treo chuông có một thanh phi đao
màu xanh da trời hoành không xuất hiện. Tức thì đám sát thủ bị đánh lui, cứu
lại một mạng của ta.
Trên mặt Lý Du Nhiên thể hiện hết sức chân thành, hâm mộ cùng cảm kích hướng
về vị thần bí nhân kia.
– Ân cứu mạng, giống như ân sinh thành, thực sự khắc sâu trong lòng ta, mấy
ngày nay vẫn điều tra cẩn thận, mong muốn tìm được tin tức của ân nhân cứu
mạng. Nhưng thật là hổ thẹn mãi vẫn không có chút tin tức gì của vị ân nhân
này cả. Đột nhiên nhớ tới hôm đó, công chúa đã từng được vị cao nhân thần bí
giải cứu, mà hai vị tiền bối này đều chuyên dùng phi đao, thực không biết có
phải là một người hay không?
Lý Du Nhiên thở dài thật sâu.
– Thi ân bất cầu báo, cứu một mạng người, rồi lạnh lùng bỏ đi, cũng không nói
là ở chỗ nào.
– Ân nhân sau khi rời đi, trên mặt đất còn lại một thanh phi đao tinh xảo,
hiên ngang mà đứng, phát ánh sáng rạng rỡ! Ta xem như trân bảo, giữ chặt bên
mình, một phút cũng không dám rời xa.
Lý Du Nhiên thò tay vào trong ngực mình mò mẫm, một lúc sau, một thanh phi đao
tinh xảo xuất hiện ngay trong tay hắn.
Ngọn phi đao này, so với ám khí lưu truyền trên giang hồ khác nhau một trời
một vực, thân đao mỏng như cánh ve, mềm mại như lá liễu, chuôi đao hơi uốn
khúc, mũi đao có chút cong, đường cong thập phần ôn nhu, mượt mà.
Mở mắt nhìn đi,đây đâu phải một thanh phi đao để giết người, mà giống như món
hàng mỹ nghệ làm cho mọi người yêu thích không thôi.
Suy nghĩ của Lý Du Nhiên, Linh Mộng công chúa đã hiểu rõ,tài nghệ chế tạo hàng
mỹ nghệ tinh vi như thế, phóng mắt cả Thiên Hương đế quốc, người có thể chế
tạo ra, chỉ sợ ít đến mức có thể đếm được bằng một bàn tay!
Tinh xảo, tỉ mỉ như thế! Đáng yêu đến mức làm người ta không đành lòng vuốt
ve, chỉ là trên bề mặt lấp lóe một đạo hàn quang, giống như là Địa Ngục ác ma
chớp lóe trong bầu trời đêm, để lộ ra một tia hung hãn, tuy không nhiều lắm,
nhưng lại thấy lạnh đến tận xương tủy!
Lúc này mới rõ, thanh phi đao tinh xảo khiến người ta liếc mắt cũng sinh lòng
yêu mến, dĩ nhiên khi động chính là lợi khí giết người cực kì lợi hại.
Nếu xét về hình dáng, thanh phi đao của hai người hoàn toàn giống nhau.
Linh Mộng công chúa dài thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, nói:
-Bất quá, tuy hình thức giống nhau, nhưng tài liệu sử dụng, công nghệ chế tác lại không giống. Hai thanh cách nhau khá xa, ta đây có thể xác nhận!
Lý Du Nhiên từ khi xuất ra phi đao, ánh mắt đều dừng lại không rời đi khỏi
khuôn mặt của Linh Mộng công chúa. Cuối cùng cũng đem ánh mắt rời đi. Rồi cười
nói:
– Chỉ là hình dáng giống nhau thôi sao, không biết mấy ngọn phi đao kia của
công chúa với của tại hạ khác biệt ở chỗ nào vậy ta? Nếu quả thật so sánh chưa
biết ai hơn ai kém đâu?
– Lý công tử lấy được ngọn phi đao này, khí tức băng hàn lạnh lẽo thấu tận
xương tủy, có tính đặc thù, sắc nhọn vô cùng, vô luận là tính chất của thanh
phi đao, hay sự mềm dẻo và sắc bén, ba thanh phi đao của ta thậm chí hơn xa
gấp mấy chục lần! Mà công tử có được thanh phi đao này, tự xưng lợi binh thần
khí cũng không thẹn.
Linh Mộng công chúa suy nghĩ về thanh phi đao, yêu thích không nỡ rời tay.
Cái này, hẳn là của vị ân nhân thần bí cứu mạng mình rồi! Linh Mộng công chúa
liếc thấy liền nghĩ. Cũng chỉ có vị cao nhân cái thế ấy, mới có thể sử dụng
thanh phi đao cao nhã cực điểm như thế này, đồng thời dùng làm lợi khí mà còn
cao nhã xinh đẹp.
Huyết tinh kết hợp ưu nhã, lãnh khốc đi cùng với nhàn nhã, điều này chính là
phong cách của ngọn phi đao! Hoặc có thể nói, là phong cách của ân nhân. Người
thường làm sao có được, cũng giống như Quân Mạc Tà bình thường hỗn đản vô lại,
làm sao có thể sử dụng được tuyệt đại lợi khí thế này!
Nói về chuyện lúc trước nếu gặp vào lúc này, Linh Mộng công chúa đã từng vô số
lần tưởng tượng, người có thể sử dụng phi đao ưu nhã như thế, rốt cục bản thân
phong lưu tuấn lãng, phong độ bình tĩnh, hay tiêu sái tự nhiên? (DG: mê trai
quá cỡ, liệu các bạn nữ nhà ta có thế không nhỉ, không thì mình khổ rồi.
haizzz)
Có thể, đây mới là bản lĩnh đàn ông a!
Giống như tên tiểu tử Quân Mạc Tà quần là áo lụa như vậy cũng có thể xem là
đàn ông sao? Nhìn một cái là hối hận đến nửa năm! Hừ.
Chắc là, duy chỉ có ân công mới có thể xứng với bốn chữ “bản lĩnh đàn ông”
thôi!( DG: Fishty cho trí tưởng tượng bay xa)
– Hai người kém xa sao, không biết Lý mỗ có thể may mắn nhìn thấy thanh đao
trân quý của công chúa hay không? Lý mỗ thật rất muốn biết, hai vị cứu mạng
chúng ta có phải là một hay không?
Lý Du Nhiên có một tia cuồng nhiệt. Giống như đột nhiên biết được tin tức của
vị ân nhân cứu mạng, lại có một chút xúc động cùng kích động.
– Lão thiên a, ta Lý Du Nhiên, rốt cục cũng may mắn tiếp xúc với vũ khí của
ân nhân cứu mạng lần nữa. Ân nhân tuy thi ân bất cầu báo (làm việc nghĩa không
cần báo đáp), nhưng chúng ta nhận ân huệ của ngài, sao có thể bỏ qua cho được?
Lý Du Nhiên hiên ngang lẫm liệt nói:
– Có ân mà không báo, vậy so với cầm thú có khác gì nhau?
– Nói cho cùng, tuy phi đao của bản cung không bằng Lý công tử, nhưng bản
cung luôn cất kĩ, mỗi giây mỗi phút chưa từng rời khỏi người, cũng không cho
người khác xem, nhưng nghe Lý công tử nói vậy, bản cung liền phá lệ một lần.
Linh Mộng công chúa có chút tán thưởng nhìn hắn, không thể tưởng được nhân
phẩm của vị Lý công tử này, ân oán cũng rõ ràng như vậy! Hơi trầm ngâm, nàng
đưa tay vào trong áo (chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy), lấy ra một khăn gấm
cuốn quanh một bao vãi,chậm rãi mở ra, ba thanh phi đao nhỏ có hình dạng kì
lạ, nằm lẳng lặng ở đó, lóe lên từng luồng u quang, ẩn ẩn, còn có hương thơm
đặc biệt của nữ nhi trên người Linh Mộng công chúa, hương thơm ngọt ngào hấp
dẫn.
– Hai người này quả nhiên là một. Lý Du Nhiên làm như hưng phấn mà nói, liền
đem thanh phi đao trong tay mình nhẹ nhàng đặt vào trong khăn gấm, bốn thanh
phi đao, hoàn toàn giống như đúc. Ngoại trừ bất đòng về chất liệu, nhưng thứ
lớn nhỏ khác vô luận thế nào, y như đúc từ một khuôn.
– Trời xanh có mắt, ta rốt cục cũng tìm được người rồi!
Lý Du Nhiên cảm động nói, đáy mắt hiện lên một đạo hàn quang lành lạnh, ánh
mắt nhìn về phía Linh Mộng công chúa, mơ hồ ẩn chứa thần sắc buồn bã luyến
tiếc.
Hôm nay đã có thể xác định, tên hung thủ đáng chết kia, quả nhiên có liên quan
với Linh Mộng công chúa! Với hình dáng phi đao đặc biệt như vậy, tin rằng cả
thế gian không có người thứ hai có thể tạo ra được!
Nhưng, Linh Mộng công chúa là nữ tử duy nhất mà Lý Du Nhiên hắn động tâm.
Nếu vì thế mà hy sinh, cũng không thể làm được gì. Trong nội tâm Lý Du Nhiên
thầm than.
-Không thể tưởng được Lý công tử lại hữu duyên được ân công giúp đỡ.
Trên mặt Linh Mộng công chúa có tia vui mừng, cũng không biết nghĩ tới điều
gì, lại lộ ra có chút ý xấu hổ, trên gương mặt trắng như tuyết dần dần ửng đỏ,
trong lúc đó lại càng tăng thêm vẻ kiều diễm vạn phần trên khuôn mặt Linh Mộng
công chúa.
Dù cho trầm ổn như Lý Du Nhiên, trong nháy mắt cũng vì dung quang chấn nhiếp
của Linh Mộng công chúa mà ngẩn ngơ, nhưng cũng rất nhanh khôi phục, nhìn thật
sâu vào công chúa, đáy mắt hết sức tiếc nuối, trong nháy mắt đã nguội lạnh:
– Xin cáo từ, ngày khác có dịp, sẽ vào nội cung bái kiến công chúa.
Nói xong Lý Du Nhiên khom người rồi tiêu sái xoay người bỏ đi.
Về phần ngọn phi đao, cũng không tiện thu hồi, hiện đang nằm trong khăn gấm
trên tay Linh Mộng công chúa.
Hung thủ đã xác định rồi, phi đao hắn giữ lại đã vô dụng, huống chi, chỉ có
như vậy, là thần binh lợi khí thì sao chứ?
Nhìn Lý Du Nhiên rời đi, Linh Mộng công chúa có chút khó hiểu. Lý công tử lúc
trước còn nói với mình thế nào là quý trọng thần binh của ân nhân cứu mạng,
thế nào là cảm động nhớ nhung ân nhân cứu mạng hắn, miệng kêu phải báo đáp này
nọ, bây giờ lại đột nhiên vứt bỏ, cái này giống như…
Phía sau nàng, Văn tiên sinh thấp giọng nói:
– Vị đại công tử phủ thái sư này, vừa rồi lúc nói chuyện, tâm tình phập phồng
không ổn. Thật là không đúng, phải nói là phi thường mâu thuẫn. Tuy bản thân
không có sát khí, cũng không lộ ra chút ác ý nào, nhưng lão hủ cảm giác, trong
lòng hắn có chút mâu thuẫn, tựa hồ như cảm giác tiếc hận! Mà loại cảm giác
này, là đối với công chúa. Nếu không phải trong lòng có ác ý, thì cũng biết
chút sự tình gì đó mà chúng ta không biết, bệ hạ, vì an nguy của công chúa,
chúng ta phải cẩn thận đề phòng.
Hai con mắt của lão Hoàng đế nhíu lại, thấp giọng nói:
– Nhưng thật sự ta cũng muốn nhìn một chút, vị cao thủ thần bí kia, rốt cục
là người phương nào.
Văn tiên sinh không chút nghi ngờ, mặt giãn ra cười nói:
– Chớ quên bên Linh nhi, còn có một bảo tiêu không rời dù chỉ một khắc, vị
bảo tiêu kia, cũng là Thiên Huyền cao thủ, an nguy phải nói là không đáng
ngại.
– Dạ Cô Hàn? Nếu là lúc trước hắn không hiện thân, hoặc nhiều lần ở bên cạnh
công chúa hộ vệ, có lẽ tốt hơn một chút.
Văn tiên sinh không cho là đúng, liên tục lắc đầu nói:
– Hiện nay, từ sau lần ám sát trước, ai muốn ra tay với công chúa mà chưa
từng nghĩ tới nhân tố Dạ Cô Hàn, chẳng phải là quá ngu sao?