Dị Thế Tà Quân

Chương 252: Lúc Mạc Tà ca ca giở trò lưu manh thật đẹp trai!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đường Nguyên nói rành mạch như học thuộc lòng.

Tuy Tam hoàng tử tỏ ra nghiêm khắc vô cùng, nhưng bàn tử hoàn toàn không thèm
để ý, đối với loại tiểu nhân ỷ thế hiếp người này, không chửi thẳng vào mặt
hắn là đã nể nang lắm rồi, nếu không, phỏng chừng bàn tử đã sớm bộc phát rồi!

Những lời nói của bàn tử vừa nói, chính là do Quân Mạc Tà truyền âm nhập mật
truyền vào lỗ tai của hắn. Vì thế, Đường bàn tử nghe một câu lập lại một câu,
nói không sai một chữ.

Tam hoàng tử thầm nghĩ: “Lấy giá thấp nhất mà mua? Một trăm vò tốn ba trăm vạn
lượng? Bổn hoàng tử cũng không có nhiều tiền để hoang phí thế này, tên mập này
tuy đơn độc, nhưng phía sau hắn chính là toàn bộ Đường gia, lấy giao tình của
phụ hoàng và Đường lão gia tử, nếu mình thật sự đối đầu với tên mập này, chưa
chắc gì mình có thể chiếm được tiện nghi! Thôi, bỏ đi, hai trăm vò cũng không
ít!”

Vì thế, mặc dù hắn vô cùng bực bội vì Đường Nguyên tỏ ra không biết điều,
nhưng cũng không tiếp tục làm phiền mập mạp. Hắn vừa nghĩ xong liền cao giọng
nói:

– Như thế thật tốt! Nếu đại chưởng quỹ không có dị nghị gì với hai trăm vò
hảo tửu còn lại, vậy thì… Người đâu, đem hai trăm vò còn lại mang lên xe
ngựa cho bổn vương, bổn vương sẽ đưa phần đại lễ này cho phụ hoàng! Đương
nhiên sẽ nói rõ đây là công trạng của Quý Tộc Đường!

– Tam điện hạ, người đang tự biên tự diễn nơi đây sao?

Trên lầu, một thanh âm phóng túng vang lên một cách uể oải. Mọi người ngẩng
đầu lên nhìn thì thấy Quân đại thiếu đang vân vê vạt áo, khuôn mặt anh tuấn tỏ
vẻ rất giận dử, một chân đứng, một chân gác lên trên lan can, hai đùi cơ hồ
tạo thành một góc chín mươi độ, trên môi nở nụ cười lạnh mà nói.

– Không biết Quân tam thiếu nói vậy là có ý gì? Bổn hoàng tử không hề diễn
trò!

Sắc mặt Tam hoàng tử trầm xuống.

– Có ý gì sao? Ta chính là muốn nói cho Tam hoàng tử, người đang diễn trò
không hay một chút nào!

Quân Mạc Tà cười hắc hắc quái dị:

– Đường bàn tử chính là đại chưởng quỹ của Quý Tộc Đường! Bổn công tử cũng là
đại lão bản của Quý Tộc Đường! Trong ba trăm vò rượu này, một trăm vò là của
ta! Bổn đại gia hôm nay muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà dám cướp rượu của lão
tử! Muốn lấy sao, có thể, tuy nhiên, cứ theo giá cao nhất của buổi đấu giá hôm
nay mà mua, thiếu một xu cũng đừng mong động đến, xem thằng cháu nào dám có
dũng khí lớn thế với ông nội ta đây!

Quân Mạc Tà bày ra bộ dáng hung thần ác sát, chỉ trong mấy câu mà thay đổi
cách tự xưng bản thân ba bốn lần, từ bổn công tử, tới bổn đại gia, sau đó lại
là lão tử. Cuối cùng trực tiếp biến thành ông nội!

Đối với vị con trai của hoàng đế bệ hạ này, không ngờ Quân Mạc Tà không cho
hắn một chút xíu thể diện nào!

– Tên tiểu tử này thật con mẹ nó ngông cuồng!

Tâm thần của Độc Cô Vô Địch rung lên, nói với con gái mình:

– Từ trước tới nay tại sao ta lại không nhận ra tên tiểu tử này lại có dũng
khí đến thế này? Con bà nó, mấy lời này làm cho người nghe sảng khoái nha!
Chuyện lạ thế này chưa từng có nha! Thật không hỗ danh là con trai của Quân
đại ca, cha là hảo hán thì con cũng là hảo hán, sự can đảm này quả là đáng
ngạc nhiên!

Trong lòng Độc Cô Vô Địch thật sự cảm thấy cảm thán. Những lời đáng kinh ngạc
của Quân Mạc Tà lần này, giống như nói ra không cần phải suy nghĩ gì, điều này
phải cần có dũng khí mới làm được a. Giống như bảy tên đầu đất nhà hắn, phỏng
chừng dù đánh chết bọn nó, bọn nó cũng không dám nói như vậy, trong khi Quân
Mạc Tà lại dám! Bất luận là có suy nghĩ trước hay không, chỉ riêng điều này đã
hơn xa đám con cháu của hắn!

Tuy nhiên, tiểu tử này muốn ăn tươi người ta đi chăng nữa, những lời này cũng
không thể tùy tiện nói ra nha?

Đừng nói tiểu tử ngươi, cho dù là bản đại tướng quân đâu cũng không thể nào dễ
dàng ăn tươi người này!

– Phụ thân, người không thể nào nói chuyện mà không mắng chửi sao? Không thể
nói chuyện một cách tao nhã hơn sao? Chẳng có tí quý tộc nào cả!

Độc Cô Tiểu Nghệ hừ một tiếng, liếc mắt hờn dỗi phụ thân mình một cái, cảm
thấy miệng của phụ thân nói ra toàn lời thô tục thì mất mặt vô cùng. Sau đó,
nàng vặn vẹo đôi bàn tay, nói một cách xấu hổ:

– Phụ thân, ta luôn thích Mạc Tà ca ca tỏ ra lưu manh vô lại. Người xem xem,
bộ dáng này của hắn thật là đẹp trai nha, quả thật là rất có khí chất, rất có
phong thái, cho dù là người cao thượng tao nhã trong truyền thuyết cũng không
không thể hơn nha!

– Cái gì?

Độc Cô Vô Địch hoàn toàn bó tay rồi! Còn có thiên lý không cơ chứ! Cha của
mình nói một câu thô tục thì không được, tên tiểu tử kia lưu manh vô lại thì
lại trở thành đẹp trai phong độ? Còn có cái gì “cho dù là người cao thượng tao
nhã trong truyền thuyết cũng không không thể hơn”, chuyện này là thế nào đây
trời, chuyện này có liên qua gì tới “người cao thượng trong truyền thuyết”
đâu? Ta tuy không đọc nhiều sách, nhưng cũng hiểu câu kia có ý nghĩa gì mà!

Chuyện này phải nói thế nào đây? Cho dù là trong mắt người tình xuất Phan An,
ra Tống Ngọc thì cũng không có quá đáng như thế này! Cùng là đối xử giữa người
với người, tại sao lại có cách đối xử thiên vị đến thế, làm vậy không thấy quá
đáng sao? Chẳng lẽ khủy tay của con gái mình có thể chạm được tới cái gáy của
nó sao? (Ý nói chuyện khó vậy mà cũng làm được)

– Ý của Quân tam thiếu là gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngay cả một vò rượu cũng
không chịu tặng cho phụ hoàng ta? Chẳng lẽ trong mắt Quân tam thiếu, phụ hoàng
lo cho dân cho nước, hao hết tâm lực, lại không xứng để ngươi dâng tặng một vò
rượu sao?

Tam hoàng tử giương mắt mà nhìn Quân Mạc Tà. Tuy nhiên, hắn đứng bên dưới,
Quân đại thiếu gia đứng bên trên, dù ánh mắt của hắn có hung ác, nhưng nhìn
qua giống như đang ngước nhìn ngưỡng mộ Quân đại sát thủ.

– Ta chẳng có ý gì cả! Tuy nhiên, ta mở cửa ra buôn bán, không phải mở thiện
đường, lại càng không để cho ai tùy tiện khi dễ!

Quân đại sát thủ nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của tam hoàng tử, ra vẻ ngạc
nhiên nói:

– Bản thân ta lại muốn hỏi ngược tam hoàng tử đây muốn gì! Mập mạp nói phần
rượu của hắn không có tiền không mua được, ngươi không dám làm gì, trong khi
phần còn lại ngươi muốn làm gì thì làm sao? Không biết tại sao Tam điện hạ lại
khi dễ Quân Mạc Tà ta như vậy? Ngươi nghĩ cả nhà Quân gia ta dễ dàng bị khi dễ
sao? Chuyện này ai đúng ai sai, ta tin mọi người ở đây ai cũng hiểu rõ ràng!
Cái gọi là đúng sai đều có công luận, công bằng ở tại lòng người, việc ngày
hôm nay, bổn công tử muốn Tam điện hạ cho một lời công đạo!

Quân đại thiếu ngửa đầu ra sau, thanh âm cay đắng vô cùng:

– Quân gia ta từ trước đến nay đều thà chết cũng không khuất phục, trăm kiếp
cũng không! Hôm nay Tam hoàng tử trước mắt bao người khinh khi cả nhà Quân gia
ta, mấy trăm người ở đây làm nhân chứng! Tình cảnh này làm sao ta chịu nổi
đây?

Thanh âm của Quân Mạc Tà càng ngày càng bi phẫn:

– Đáng thương cho Quân gia ta cả đời trung liệt, ông nội của ta, Quân Chiến
Thiên lão đại nhân, vì nước chinh chiến cả đời, công lao vô cùng to lớn! Lão
phụ thân và Nhị thúc hy sinh sa trường, thi cốt vô tồn! Tam thúc của ta đẫm
máu chiến trường, tàn tật suốt đời! Hai ca ca của ta cũng lần lượt vì nước hy
sinh, tráng niên mất sớm! Hiện tại, Quân gia nhân tài điêu linh, tình cảnh thê
lương, ngươi lại tìm tới cửa mà ngang ngược làm nhục! Còn có thiên lý hay
không?

– Xin hỏi Tam hoàng tử một câu, đây là loại đạo lý gì? Phải chăng là thỏ hết
chó săn cũng vào nồi, hết chim thì bẻ cung? Tam điện hạ, ngươi làm như vậy
chẳng phải làm cho công thần thiên hạ thất vọng đau khổ sao? Chỉ vì một vò
rượu mà ngươi lại hoành hành ngang ngược như thế này, làm nhục cả nhà một công
thần! Thêm vào đó, ngươi thay bệ hạ phất cờ, cáo mượn oai hùm, muốn làm gì thì
làm, ngươi… ngươi… ngươi… cuối cùng muốn thế nào? Rốt cuộc ai là người
không vua không cha, tội ác tày trời?

Lời nói oan ức của Quân đại thiếu lúc này đã tiến tới một trình độ rất cao
rồi, có thể nó là đã đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, thần còn chịu phục! Mở
mồm nói ra là lời nói hợp lý chặt chẽ, thuận tay chụp mũ lên đầu Tam hoàng tử
tội danh đổ oan trung thần, Tam hoàng tử này làm sao xứng là đối thủ của hắn.
Khuôn mặt của Tam hoàng tử lúc này đã chuyển thành đỏ tím, thở hổn hển, cảm
thấy mình có trả lời thế nào cũng không được, trong lúc nhất thời chỉ biết câm
miệng mà đứng đó.

– Quân gia ta bị hàm oan a!

Quân đại thiếu bi phẫn hét lên, thanh âm kéo dài như tiếng khóc nghẹn ngào, u
oán đến cực điểm, sau đó lại ngửa mặt lên trời mà thở dài, biểu tình trên mặt
giống như là Tần Hương Liên bị Trần Thế Mỹ vứt bỏ, đang đứng trước công đường
của Bao Thanh Thiên! (Anh em coi phim Bao Công sẽ rõ )

Thanh âm của hắn vô cùng thê lương làm cho trong lòng người nghe cảm thấy vô
cùng bi thương, oan khuất đến thế này, nếu trời cao có mắt, quả thực có thể
giáng sấm sét, đổ tuyết trắng giữa mùa hè, so với nỗi oan “lục nguyệt phi
tuyết” còn muốn oan hơn! (Đây cũng là một điển tích trong “Đậu Nga oan”, ta đã
từng chú thích trước đây, tích này kể rằng, khi Đậu Nga hàm oan bị chặt đầu,
lúc đó là giữa tháng sáu mà trời lại đổ tuyết)

Tam hoàng tử hoàn toàn ngây người, cơ hồ muốn phun ra mấy chục ngụm máu!

Mọi người phía dưới ai cũng trợn mắt há mồm mà nhìn!

Vị Quân đại thiếu này cũng quá kinh khủng mà! Quả là cái gì cũng dám nói, lý
luận cũng quá đáng sợ. Vừa lúc nãy nhìn thấy Tam hoàng tử mạnh mẽ bá đạo đổi
trắng thay đen, vốn đã cảm thấy vô cùng cao tay rồi, nhưng hiện tại, khi đem
so sánh với vị Quân đại thiếu này, một chút ấn tượng lúc nãy cũng không còn!
Quả là không cùng một trình độ nha!

Vị này mới có thể chân chính gọi là đổi trắng thay đen, đúng sai loạn bậy, là
một tuyệt đỉnh cao thủ bịa đặt hoàn toàn, bóp méo sự thật!

Độc Cô Vô Địch mở mồm định cười ha hả, nhưng tiếng cười còn chưa phát ra đã bị
Độc Cô Tiểu Nghệ nhanh tay bịt chặt mồm hắn.

Nếu thật sự cười ra lúc này, sự tình liền căng thẳng ngay! Trong lòng Độc Cô
Tiểu Nghệ lo lắng, nên chỉ lo bịt mồm phụ thân mình, lại không chú ý tay mình
đang bịt cả mồm lẫn mũi của phụ thân, làm hắn khó thở tí chết.

Độc Cô Vô Địch vừa gạt tay con gái ra, vừa thở hổn hển, thấp giọng mắng:

– Nha đầu kia, ngươi muốn mưu sát phụ thân sao?

Hai vị hắc bào nhân phía sau Linh Mộng công chúa, người nào cũng là cao nhân,
thật đáng tiếc cho định lực kinh người hơn xa bao nhiêu lần so với người bình
thường, lúc này lại chẳng có tí tác dụng nào, hai người đều nghe đến thất thần
mà đứng hình, nhìn cảnh một bên nước mũi một bên lệ của Quân đại thiếu mà đồng
thời cảm thán: Loại da mặt dày đến thế này quả thực vang dội cổ kim, ta tự
thẹn không bằng!

Tam hoàng tử thở khò khè, rồi lại thở hổn hển, cuối cùng mới thở lại bình
thường, trong mắt như có lửa, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Nếu như thế, một trăm vò rượu của ngươi, ta cũng không lấy! Còn lại một
trăm vò, ta lấy không thành vấn đề chứ?

– Nếu vậy thì chuyện này không còn liên quan đến ta, một trăm vò cuối cùng
ngươi cũng không cần phải hỏi ta!

Trong nháy mắt, Quân Mạc Tà đã thay đổi sắc mặt, bày ra cái bộ dạng cao cao
tại thượng không liên quan gì tới mình:

– Phần một trăm vò còn lại là cổ phần của Dương Mặc, thế tử của Bình Đẳng
Vương, chẳng quan hệ gì tới ta!

” Đúng vậy, hưởng thụ đi, thêm dầu vô lửa đi, khi dễ tiểu Dương đi, khi dễ
đi…”

– Dương Mặc, ngươi lăn ra đây cho ta!

Tam hoàng tử thở hổn hển, đang muốn vãn hồi mặt mũi thật nhanh, vội vàng quát
to. Mọi người ai cũng lắc đầu: “Là một vị hoàng tử mà lại không có phong thái,
hò hét tại nơi này, thật sự là dọa người mà…”

– Có… có chuyện gì?

Tiểu Dương run lẩy bẩy, từ trên lầu lặng lẽ thò đầu ra hỏi.

– Ta lấy một trăm vò rượu phần ngươi hiến lên cho hoàng bá phụ của ngươi,
ngươi có đồng ý hay không?

Tam hoàng tử lạnh lùng nhìn hắn mà hỏi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận