Dị Thế Tà Quân

Chương 243: Va chạm trước Quý Tộc Đường.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Người của Mộ Dung thế gia cuối cùng đã tới!

Mộ Dung thế gia, xét qua biểu hiện, luận quy mô trước mắt so sánh thực có điểm
còn kém với Lý gia, luận đến quyền thế cũng lại không thể so sánh với Quân gia
cùng Độc Cô thế gia. Nhưng trong tất cả thế gia tại Thiên Hương thành, Mộ Dung
thế gia thực là lâu đời nhất, nội bộ cũng hùng hậu nhất, lại có quan hệ gốc rễ
cùng một nhà với hoàng thất!

Mộ Dung thế gia quyền thế là vậy, bất kì ai cũng không cách nào đụng vào!

Ngoài ra, hiện tại, trong tất cả các nhà, Mộ Dung thế gia là gia tộc duy nhất
có quan hệ thông gia với hoàng thất!

Phần vinh hạnh đặc biệt này bất kỳ thế gia nào cũng chưa từng có được!

Lý gia, có thể nói quyền hành làm nghiêng ngả triều ca, mà Lý Du Nhiên lại
càng là một nhân tài xuất chúng, một lòng một dạ tận tâm theo đuổi Linh Mộng
công chúa mất ba năm trời, mà hoàng đế thủy chung không biểu hiện ý kiến. Quân
gia, một nhà trung liệt, tất cả nam nhân trong gia tộc cơ hồ đều hy sinh vì
đất nước, vậy mà Quân lão gia tử không tiếc thân già hướng Thiên Hương quốc
chủ cầu thân, cũng bị từ chối nhã nhặn. Tuy nhiên, phải công nhận Quân đại
công tử đích thực chướng mắt, chuyện hoàng thất cự tuyệt bước chân vào đại môn
của Quân gia cũng không phải là việc khó hiểu gì!

Địa vị của Mộ Dung thế gia trong lòng hoàng thất mà nói, thực là các thế gia
khác khó lòng thay thế!

Lần trước Mộ Dung Thiên Quân truyền sai tin tức, gây ra chuyện long trời lở
đất, trực tiếp làm cho Quân Chiến Thiên huyết tẩy toàn bộ kinh thành, gần một
phần ba đại thần triều đình bị thanh trừ. Nếu đổi lại là người khác, không cần
nói hai lời, sớm đã bị giết mười vạn lần. Nhưng Mộ Dung Thiên Quân xử lý cuối
cùng lại chỉ là: Hủy tất cả chức vụ, vĩnh viễn không được làm quan!

Thực không hơn!

Bởi vậy có thể thấy quan hệ của nhà Mộ Dung với hoàng thất chặt chẽ nhường
nào, mà ảnh hưởng quyền lực của Mộ Dung gia tộc to lớn ra sao… Một thế gia như
vậy, bất luận quyền thế như thế nào cũng không thể khinh thường a…

Xe ngựa ầm ầm dừng lại, tám tên kỵ sĩ chỉnh tề đồng loạt nhảy xuống, sau đó
liền mở cửa xe ngựa. Một tên trong số đó trở tay từ trên lưng ngựa lấy xuống
một cỗ cẩm đôn, đặt ở trước cửa xe, sau đó một tay vịn cửa xe ngựa, thân hình
đứng thẳng.

Một lát sau, một khuôn mặt thiếu niên anh tuấn từ trong xe ngựa đi ra, sau đó
đứng nghiêm trang, đích thị Mộ Dung Thiên Quân! Tiếp đó lại có một đôi chân
nhỏ mềm mại xuất ra, một thiếu nữ xinh đẹp khoác hoàng sắc y sam, từ từ đi
xuống, nét mặt tràn đầy ngạo khí. Theo sau là một tiếng ho khan -một lão giả
run rẩy đang được hai người đỡ xuống xe.

Tất cả mọi người chứng kiến đều phải hít một hơi lãnh khí.

Cái này thực mới đúng với danh xứng Quý Tộc Đường a!

Đường đường là một gia tộc có danh tiếng từ lâu – Mộ Dung thế gia, lại xuất
động nhân vật số hai của gia tộc! Đệ đệ của lão gia chủ Mộ Dung Phong Vân – Mộ
Dung Phong Vũ!

Mộ Dung thế gia làm như vậy cũng tương đương với việc cấp cho Quý Tộc Đường
chút mặt mũi, hay nên nói là, cấp cho Quân gia, Đường gia cùng Bình Đẳng vương
phủ chút mặt mũi a!

Mắt thấy Mộ Dung Thiên Quân cùng thiếu nữ áo vàng dìu lấy Mộ Dung Phong Vũ,
hướng bên trong đi đến.

– Mộ Dung thế gia? Thực rất giỏi sao? Cái dáng vẻ tự cao tự đại thật tốt a!

Một tiếng hừ lạnh bỗng từ đâu truyền đến mang theo một câu âm dương quái khí
trào phúng. Mộ Dung thế gia nhất thời cả người cứng ngắc, có mấy người tay đã
nắm lấy chuôi kiếm.

Ai ai cũng lộ vẻ giận dữ. Tại Thiên Hương thành, chưa từng có người nào dám
ngay trước mặt châm chọc Mộ Dung thế gia như thế này a? Huống chi, lại nhằm
ngay lúc Mộ Dung đại lão xuất lai mà châm chọc, quả thực là không muốn sống
nữa!

Cái này căn bản là động thủ ngay trên đầu thái tuế a!

Quay mặt nhìn lại, chỉ thấy hai gã trung niên nhân, mặc tuyết bạch y phục, sắc
mặt lạnh buốt, đang nhìn về bên này. Một người trong đó, nét mặt tràn đầy nộ
khí, bởi trên vạt dưới y bào của hắn, lộ ra chiếc áo ngoài màu tuyết, rõ ràng
đã bị dính đầy tro bụi. Bên cạnh bọn họ, còn có một vị bạch y thiếu nữ my mục
như hoạ.

Đúng thực là Tiêu Hàn ba người bọn họ.

Thái tuế trên đầu quả thực không thể động thủ. Nhưng nếu người động thủ ấy là
tiên nhân thì như thế nào a!

Phong Tuyết Ngân Thành trong mắt các gia tộc thế tục, thực là dạng tồn tại cao
không thể với tới!

Tiêu Hàn gần đây cảm giác trăm sự không thuận, trong lòng sầu muộn đến cực
điểm!

Từ lúc đặt chân đến Thiên Hương thành, hắn liền cảm thấy biệt khuất vạn phần.

Mới vừa đến Quân gia, hắn vốn định lăng nhục Quân tàn phế (ý nói Quân Vô Ý)
một hồi, không nghĩ tới chính mình cự nhiên lại bị một tên tiểu bối chiếm tiện
nghi, sau đó lại bị Mộ Tuyết Đồng đả thương một phen. Mà điều làm hắn tức giận
nhất chính là đại tiểu thư đã âm thầm trả lại cho Quân Vô Ý thứ gì đó, lòng đố
kị như vậy hắn sao nhịn được…

Sau đó lại đến phiên cháu của hắn, vừa mới tới Thiên Hương thành, đã bị thần
bí nhân đánh thành trọng thương. Mặc dù đã được thần y linh dược chẩn trị,
cuối cùng cũng không có trở ngại gì đáng kể, nhưng chung quy hắn vốn là một
thúc thúc lại không thể chiếu cố cho cháu mình thật tốt a.

Lại nghe được tin Quân tàn phế hoàn toàn khỏi bệnh…

Điều này không khỏi khiến cho khả năng nhẫn nại của Tiêu Hàn đã đến mức bạo
phát.

Ngược lại, vừa lúc đó, cư nhiên ở đâu lại mọc lên chuyện ba nhà cùng liên hợp
khai trương một cái Quý Tộc Đường ngay đối diện Thịnh Bảo Đường! Đây không
phải rõ ràng là muốn đối đầu với Thịnh Bảo Đường hay sao? Khiến hắn khó có thể
nhẫn nại nhất chính là trong liên hợp ba nhà này, rõ ràng có Quân gia tham dự!

Lần này thì hắn quả thực không có khả năng nhẫn nhịn được nữa a! Tranh thủ đến
lần này, hắn vốn mang nhiệm vụ đại diện cho uy danh của Thịnh Bảo đường, còn
đi theo Mộ Tuyết Đồng thực lực hơn hắn một bậc, tâm tình vốn đang tốt đẹp, vậy
mà lúc này đây, vừa mới đi tới cửa Quý Tộc đường, đã bị chiếc xe ngựa trước
mặt làm cho một thân tung tóetoàn bùn đất với tro bụi!

Cái này còn có thể để cho người ta sống không?! Chẳng lẽ thực muốn ta tức tới
mức chết đi mới vui sao?

Uống chút nước lạnh cũng làm hắn nhức răng, phóng cái rắm cư nhiên khiến chân
trật khớp… Trong nội tâm Tiêu Hàn tựu là nghĩ như vậy…

Tiêu Hàn nộ khí trong lòng bỗng nổi lên, ác ý hướng sang bên cạnh, hung tợn
nhìn Mộ Dung thế gia mấy người vừa mới xuống xe đang trợn mắt nhìn. Hắn vốn
rắp tâm gây hấn, trong mắt tự nhiên không có chút thiện ý.

Bên này Tiêu Hàn mất hứng, bên kia Mộ Dung Thiên Quân càng nổi nóng xông lên,
nhìn khắp Thiên Hương thành, có người nào dám to gan lớn mật đến như thế, bọn
chúng sống lâu quá không kiên nhẫn nổi nữa sao? Vừa nhấc chân muốn xông lên:

– Lũ người mặc tang phục kia, thực muốn tìm chết!

Tiểu tử này gần đây cũng có thể nói trăm sự không thuận, hảo hảo muốn tìm kiếm
Linh Mộng công chúa, lại bị thuộc hạ của chính mình một câu mao bệnh mà đưa
tin về cho chủ, trực tiếp đoạn tuyệt mọi hy vọng, đúng là tâm tình tích tụ hết
sức, đương nhiên rất muốn tìm một người nào đó để phát tiết.

Bên cạnh hắn, lão giả Mộ Dung Phong Vũ ho khan hai tiếng, nhất thanh kéo hắn
lại.

Mộ Dung Phong Vũ động tác cũng không phải nhanh, thậm chí là có chút chậm quá,
nhưng Mộ Dung Thiên Quân đang nhanh chóng xông ra bên ngoài như vậy, lại bị
lão khẽ vươn tay mà ngăn lại.

Mộ Dung Phong Vũ vốn là một lão giả từng trải, chỉ trong nháy mắt là có thể
nhìn ra bọn người Tiêu Hàn lai lịch bất phàm, chỉ bằng mắt thường cũng có thể
thấy bọn họ căn bản không có để bốn chữ Mộ Dung thế gia đặt trong mắt. Hơn
nữa, ba người một bộ bạch y, lại theo hướng Thịnh Bảo Đường đi tới, dĩ nhiên
lão cũng phần nào đoán được lai lịch!

– Tiểu súc sinh! Ngươi nói cái gì?!

Tiêu Hàn trên mặt trong nháy mắt hiện lên sát khí vô cùng cuồng bạo.

Tiêu Hàn xuất thân Ngân Thành, mà một thân bạch bào vốn là chính trang của
Ngân Thành đệ tử, chưa từng thay đổi màu nào khác, mà tối kiêng kỵ chính là có
người nào nói cái gì như tang phục, tiểu tử này đúng là vừa ra khỏi miệng đã
phạm ngay vào cái tên tối đại kỵ này! Từ này thậm chí cả toàn bộ Ngân Thành
phải kiêng kị, há có thể không giận?

– Khụ khụ, tiểu bối quả thực đã vô lễ, lão hủ nơi này xin hướng tiên sinh bồi
tội.

Con mắt Mộ Dung Phong Vũ tựa hồ như đã mờ, trừng trừng nhìn Tiêu Hàn, trên mặt
nở nụ cười thành khẩn, tựa như cây hoa cúc nở rộ lại bị gió mưa đánh rơi một
nửa cánh hoa:

– Xem tiên sinh ăn mặc như vậy, đích thực là thế gian đệ nhất ẩn thế quyền
thế Ngân Thành hảo hán tuấn kiệt, không biết tiên sinh cùng Phong Tuyết Ngân
Thành Tiêu Bố Vũ tiên sinh xưng hô như thế nào?

Tiêu Hàn thân hình chấn động, cảm giác vô cùng sầu muộn.

Lão nhân trước mắt này, thực sự vô cùng giảo hoạt. Hắn trước thì nói nhận phía
mình không đúng, lại đem Tiêu Bố Vũ xuất ra, mơ hồ có ý có quan hệ sâu xa,
tuổi lại khá lớn, điều này quả thực làm cho chính mình là Tiêu gia hậu nhân
cũng không dám có nửa điểm nộ hỏa.

Tiêu Bố Vũ danh khắp thiên hạ, không thể phủ định lão giả đó có khả năng mạo
nhận, nhưng, hắn đường đường là nhân vật số hai của Mộ Dung thế gia, trước
công chúng nói ra như vậy cũng không phải là giả.

Không thể làm gì hơn là cố nén tức giận, nói:

– Đó là trưởng bối trong gia tộc của Tiêu mỗ, được ngài quan tâm rồi!

– Ha ha, không cần phải khách khí, nói như vậy, mọi người đều không phải
người ngoài rồi.

Mộ Dung Phong Vũ híp mắt, tư thế cúi thấp nói:

– Sự việc vừa rồi quả thực là chúng ta không đúng, Mộ Dung gia ta nhất định
sẽ cấp cho tiên sinh một cái công đạo, mong rằng tiên sinh có nhã ý bao dung
độ lượng, tha thứ cho chúng ta a!

Tiêu Hàn nặng nề hừ một tiếng, nói:

– Không cần!

Mộ Dung Phong Vũ nới lỏng giọng điệu, biết rằng mọi chuyện lúc nãy đã trôi
qua, vừa quay lại hung ác liếc Mộ Dung Thiên Quân một cái. Đã thấy Mộ Dung
Thiên Quân hai mắt đang nhìn thẳng, hướng về một phía. Nhìn lại, hoá ra là một
thiếu nữ tuổi dậy thì, trông giống như một đóa băng sơn Tuyết Liên hoa nở rộ,
đứng ở bên Tiêu Hàn, một thân bạch y, phiêu dật vô cùng xinh đẹp.

Không khỏi trong nội tâm vừa động: “Nếu Thiên Quân có khả năng đem thiếu nữ
này… thật chẳng phải là Mộ Dung thế gia ta cùng Phong Tuyết Ngân Thành có thể
tạo dựng quan hệ sao? Bất quá chuyện này, có thể… Chi bằng nên bàn bạc kĩ
lưỡng có lẽ sẽ tốt hơn. Thiếu nữ này, mặc kệ thân phận nàng tại Phong Tuyết
Ngân Thành là như thế nào, đối với Mộ Dung thế gia ta mà nói, đều là một khối
thịt thiên nga a…”

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, vài chi đội ngũ đang
tiến về phía này, cũng là mấy vị hoàng tử đã tới. Mà ở phía trước nhất chính
là xe ngựa của công chúa Linh Mông.

Mộ Dung Phong Vũ không kịp hàn huyên vài câu, vội vàng mời bọn người Tiêu Hàn,
một trước một sau đi vào, nghiêm lệnh sai thủ hạ tranh thủ thời gian mở đường…

Ngay lúc này đây, bên kia đường cũng truyền đến thanh âm từ xe ngựa của Bình
Đẳng vương phủ giờ đã đến nơi. Những nhân vật quyền cao chức trọng tại thời
khắc này đều đồng thời tề tựu tại đây chính là một sự tình vô cùng xảo hợp.

Linh Mộng công chúa ngồi trong kiệu, tâm sự vô cùng nặng nề.

Chuyện hôm nay, nàng bản thân không để ý tới. Nàng vốn không phải dạng người
yêu thích hư danh, thích tiếp cận những nhân vật nhiều danh vọng, nhưng vừa
rồi phụ hoàng đã hạ quyết định, thỉnh cầu nàng lập tức tiến đến, cùng Văn tiên
sinh cải trang đi trước.

Linh Mộng công chúa vạn bất đắc dĩ, đành phải khuất phục, nhưng nàng thực sự
không hiểu phụ hoàng là có ý gì, đi được một chút lại ngừng, đem xe ngựa của
ba vị hoàng huynh toàn bộ ngăn ở đằng sau, giống như cố ý kích động thêm mâu
thuẫn của ba nam tử, thường ngày vốn đã mâu thuẫn với nhau. Chiều rộng con
đường như vậy, xem người nào đi trước người nào đi sau?

Cho nên Linh Mộng công chúa đoạn đường này có phần không được bình tĩnh.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận