Long Đại Hải bị khí thế của Hải Trầm Phong chấn nhiếp, sắc mặt tái nhợt đến
cực điểm. Đối mặt với người này, chỉ cảm thấy đối phương phảng phất như một
tòa núi cao to lớn, mà mình như tảng đá dưới chân núi, ngay cả tư cách nhìn
lên cũng không có. Cũng không biết tại sao, nhưng rốt cục không hiểu vì sao
lập tức lui lại năm sáu bước, lúc này mới cảm thấy hô hấp dễ dàng một chút.
Lại thấy chỗ ngực “Phanh” một tiếng như đụng vào cái gì, mới phát hiện ra bản
thân mình đang đứng trong gian đại sảnh, tự nhiên lui vài bước, đã tựa vào tận
bức tường trong cùng.. Đây là loại áp lực thế nào?
– Các hạ là cao nhân phương nào? Long Hồn bang chúng ta cùng Dương bang,
chuyện tình hai bang phái giang hồ, lấy thần thông của các hạ, cần gì phải
mạnh mẽ can thiệp?
Long Đại Hải tăng thêm lòng can đảm, lớn tiếng hỏi:
– Kim Dương bang chủ ở đâu? Kim Phong Liệt ở đâu? Đã có dã tâm thâu tóm Long
Hồn bang ta, cần gì phải dấu đầu hở đuôi. Mau hiện thân ra đi!”
Thanh âm tuy lớn, cũng giống như pha vài phần uy nghi, nhưng lúc này trong cái
“uy nghi” đó rõ ràng mang theo một chút sợ hãi. Điều này làm cho câu chất vấn
đối phương, đề cao khí thế bản thân, đến tai người nghe lại như là một câu cầu
xin bình thường.
– Bổn tọa chính là bang chủ đương nhiệm Kim Dương bang! Bổn tọa chưa từng dấu
đầu hở đuôi!
Hải Trầm Phong hai mắt vừa động, ánh mắt xuyên qua căn phòng, nhìn thẳng mặt
Long Đại Hải, sát khí lành lạnh khoảnh khắc như bao phủ trên người Long Đại
Hải.
Long Đại Hải nhất thời trong lòng chấn động mạnh.
Tuy rằng hắn có tu vi Địa Huyền sơ giai, tuy rằng hai người lúc đó cách nhau
vài chục bước chân, nhưng trong cảm giác của hắn, khuôn mặt của hắn và Hải
Trầm Phong như đang gần sát nhau, ánh mắt của đối phương chăm chú nhìn hắn
khiến hốc mắt hắn cơ hồ muốn phát đau! Hắn có cảm giác mình có thể chết bất cứ
lúc nào!
Tuy rằng trong đại sảnh có rất đông người của Long Hồn bang, nhưng Long Đại
Hải cảm giác bên mình không có một người nào tồn tại, toàn bộ không thể mang
đến cho mình nửa điểm cảm giác an toàn. Không gian rộng như vậy, giống như chỉ
có một mình hắn đối mặt với hắc y nhân mạnh mẽ này!
Một loại cảm giác chán nản không địch lại, không thể kháng cự từ đáy lòng dâng
lên, Long Đại Hải chỉ cảm thấy hai đầu gối mình bủn rủn, cả người đổ mồ hôi
đầm đìa, đột nhiên có một loại xúc động muốn quỳ xuống mà thần phục…
Hải Trầm Phong hai mắt như ưng, đột nhiên vung tay lên, áo choàng màu lam tung
bay, đột nhiên phát ra tiếng động như thủy triều rền vang, giống như vạn mã
tung vó, mới thời khắc trước còn xa tận chân trời, thời khắc sau đã gần ngay
trước mặt. Khoảng khắc từ chân trời tới sát bên!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng ầm ầm hét lớn vang lên, mấy trăm người đồng thời
gào thét, tiếng bước chân hỗn loạn cũng vang lên, dòng người như thủy triều
tiến vào, mỗi người đều cầm đao kiếm trên tay. Phía trên đầu tường cũng chớp
động, bốn phía vách tường đứng đầy cung tiễn thủ, giương cung cài tên nhắm sẵn
vào bang chúng Long Hồn bang. Dưới ánh sáng chiếu rọi, từng đầu mũi tên đen
thui phát ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như tử thần ẩn hiện, lộ ra răng nanh sắc
bén, nhe răng cười âm hiểm. Tất cả ám vệ, do thám, cảnh vệ, chẳng biết đã sớm
bị Hải Trầm Phong thanh trừng khi nào, sớm không còn ai.
– Thần phục thì sống, chống lại thì chết! Ta đếm tới ba, nếu từ Long Đại Hải
trở xuống còn không có phản ứng, bắn!
Hải Trầm Phong hai mắt lãnh đạm, không mang theo nửa điểm cảm tình, vung tay
phải lên, lam quang xuất hiện, một ngón tay từ từ cụp xuống
Người Long Hồn bang kinh hoàng xao động, mọi ánh mắt cầu cứu đều nhìn về phía
Long Đại Hải.
– Bang chủ..!
Giọng nói mọi người vang lên tựa hồ như cầu xin.
Hải Trầm Phong lộ vẻ dứt khoát, sắc mặt cứng rắng, rất rõ ràng gập ngón tay
thứ hai…… Long Đại Hải sắc mặt trắng bệch, môi hé ra, ánh mắt tuyệt vọng mà
lại vô lực.
– Cung thủ chuẩn bị!
Hải Trầm Phong vung tay lên, âm thanh phần phật như sóng vỗ vang lên, lúc này
hắn đã động sát khí.
– Soạt… soạt….
Cung tiễn thủ bốn phía đồng thanh đáp ứng, cung tiễn trong tay lập tức kéo
thành hình trăng tròn, chỉ cần Hải Trầm Phong mở miệng, một khi lời nói phát
ra, lập tức vạn mũi tên sẽ rời dây. Tai ách trước mắt! Hôm nay cậy khỏe đối
kháng chỉ có một đường chết, như vậy,lựa chọn duy nhất để sống sót phải là…
– Chậm đã!
Long Đại Hải rống to, dư âm như là đang khóc:
– Ta .. ta… nguyện ý thần phục!”
Theo những lời vừa nói ra, Long Đại Hải cả người như giống như là một quả bóng
xì hơi, tức thì mềm nhũn ra. Cùng với hiệu lệnh này, mọi người trong đại sảnh
đều bỏ binh khí trong tay xuống. Trên mặt mỗi người mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, như trút được gánh nặng, như được đại xá.
– Tốt!
Hải Trầm Phong nói một tiếng.
– Một khi đã thế, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà… Đại hộ pháp!
Ngươi phụ trách công tác an trí Long Hồn bang!
– Vâng! Tuân lệnh bang chủ!
Từ trong bóng tối, một thân ảnh khôi ngô bước ra, mày rậm râu hùm, mũi to
miệng rộng, đúng là Kim Phong Liệt.
– Kim Phong Liệt, ngươi… !
Long Đại Hải không thể tin nổi, chỉ vào hắn, cứng họng.
– Haha, đúng là ta! Bổn tọa hôm nay thoái vị mời hiền, ngoài ý muốn sao?
Kim Phong Liệt cười ha hả, rất là vui sướng.
Nói thật, Kim Phong Liệt thật sự không ngại Hải Trầm Phong soán ngôi bang chủ
của hắn. Không nói đến giao tình giữa hắn và Hải Trầm Phong, ai làm bang chủ
căn bản không có gì phân biệt. Về sau Hải Trầm Phong thành bang chủ, vô luận
đối với mình hoặc là Kim Dương Bang chỉ có lợi, quyết không có hại gì.
– Thật là sát khí uy phong, chỉ bằng mấy lời ba xạo, liền thu phục được một
bang phái. Thật sự khiến ta bội phục không thôi! Thiên Huyền cao thủ, quả
nhiên không giống bình thường!
Một giọng nói mơ hồ chợt truyền đến, kỳ quái, lại mang theo đậm mùi dấm chua.
– Là ai?
Hải Trầm Phong đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên thân hình chợt lóe, lam quang
chợt động, cả thân thể lăng không bay lên, ngạo nghễ đứng thẳng trên không.
– Là ta!
Một tiếng cười quái dị vang lên, vài tên cung tiễn thủ trên tường phía nam
chợt kinh hô, lộn xộn rơi xuống đất, hai hắc y nhân dắt tay nhau xuất hiện
trên bờ tường, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Hải Trầm Phong:
– Bất quá, hắc bang kinh thành này là khối bánh to, cũng không phải một mình
ngươi có thể độc hưởng. Cho dù là nuốt mất, cũng phải nôn ra cho ta!
Hải Trầm Phong kêu to một tiếng, khí tức cả người tăng vọt, lam quang ly thể
mà ra, sặc sỡ ánh sáng lam ngọc:
– Tốt, các hạ vừa nói một tiếng, liền đến chiếm đoạt sao. Mạnh được yếu thua,
người thắng là cường giả, đó là quy tắc trò chơi!
Đột nhiên thân hình mở ra, lăng không bay tới, lam quang bùng lên, chỉ thoáng
một cái vượt qua khoảng cách giữa nóc nhà và tường bao, bay tới phía trên hai
người, ầm ầm đánh xuống.
Hai hắc y nhân kia hắc hắc cười lạnh, nói:
– Thiên Huyền cao thủ, rất khó đạt được sao?
Hắn nói xong đột nhiên phi thân lên, tốc độ thên thể tăng cao, lấy một loại
phương thức hình xoắn ốc phi thường quỷ dị chính diện đón nhận thân thể Hải
Trầm Phong đang rơi xuống. Hai người cùng hét lên một tiếng lớn, trên người
ánh sáng màu lam nhạt như mộng ảo bắn ra. “Oanh” một tiếng, ba người cùng va
chạm một chỗ! Lập tức như pháo hoa bạo liệt tản ra.
Ba người đồng thời bay ngược ra sau, rồi cùng không hẹn dừng trong không
trung, lại tiếp tục xoay người bay trở lại.
Hải Trầm Phong sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng hiện lê một tia cười tự tin, song
chưởng giống như cự phủ khai sơn (búa lớn phá núi), liên tục bổ ra, kình khí
màu xanh da trời hình bán nguyệt liên tiếp không ngừng công kích. Hai người
kia gào thét ầm ĩ, tay chân vung lên, nửa bước không lùi.
Đột nhiên, gã hắc y nhân rít lên một tiếng, thân mình thối lui, tên còn lại
điên cuồng trên đỉnh bức tường, cùng Hải Trầm Phong triển khai chiến đấu. Hắc
y nhân lúc trước lui ra phía sau, đứng ở đầu tường, lam quang trên người vừa
tắt lại hiện ra, hơn xa lúc trước, trên người nhè nhẹ toát ra một trận lãnh
khí, ngay lập tức hai bàn tay trở nên đen thui, thân mình lại một lần nữa bắn
lên, nhữnng ngón tay chai sần hung hăng đâm về phía Hải Trầm Phong đang chiến
đấu.
Lấy thực lực Hải Trầm Phong, cho dù lúc nãy, hắn đồng thời đối mặt hai người
cũng tự tin nắm chắc phần thắng. Sau đó, hắn chỉ còn đánh với một người, đang
thuận buồm xuôi gió. Nhưng Thiên Huyền cường giả trong lúc chiến đấu, muốn
giải quyết đối phương mà lại tránh cho mình bị thương, trong khoảnh khắc khó
có thể làm được.
Hải Trầm Phong đang chiếm thế áp đảo toàn diện, mắt thấy lập tức có thể bắt
được đối thủ, đột nhiên cảm giác một trận gió lạnh đập vào mặt, còn mang theo
mùi tanh hôi cay mũi, trong lòng không khỏi rùng mình, song chưởng lần lượt
thay đổi, bốn đạo huyền khí hình bán nguyệt bay ra, thân hình bay ngược trở
lại, lớn tiếng quát:
– Đây chính là Vô tình Lãnh Huyết Chỉ? Các hạ là môn hạ đệ tử Lãnh Huyết Chí
Tôn Lệ Vô Bi hay sao?
– Kha kha kha, cũng có chút kiến thức, nhận biết được Vô tình Lãnh Huyết Chỉ
của ta.
Hắc y nhân kia cười một tiếng quái dị:
– Một khi đã nhận biết được, sao còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Hắc y nhân kia nghĩ rằng mình chính là truyền nhân chi trưởng của Bát Đại Chí
Tôn đương thời, đối phương là Thiên Huyền cao thủ thực lực không kém, chắc là
không có can đảm đắc tội với mình, đắc tội với sư phụ sau lưng mình. Ngay cả
khi không thể thu phục người này, cũng có thể bức bách tránh lui. Như vậy vô
luận là Long Hồn Bang hay Kim Dương Bang đều thu về trong tay!
Hắc y nhân kia thầm tính toán, hắn đã đoán chắc mình có thể thu được thành quả
lớn. Đáng tiếc sự việc há có thể được như ý muốn!
– Nói như rắm thối của con mẹ ngươi!
Hải Trầm phong quay đầu, để ý tới lý luận tự cao tự đại của tên kia, tức giận
mắng một tiếng, đưa bàn tay ra sau. “Soạt!” một tiếng, trường kiếm rút ra tay,
lập tức vọt tới trước thêm lần nữa, giống như sóng biển quay cuồng, từng đợt
sóng màu xanh da trời hỗn loạn như ngân như tuyết cuồn cuộn vỗ đến.
– Bích Ba Bạch Tuyết Kiếm! Thì ra ngươi là môn hạ của Úy Lam Chí Tôn!
Hắc y nhân kia cười ha hả:
– Cũng rất tốt, đều là môn hạ Bát Đại Chí Tôn, hôm nay so tài cao thấp đi!
Hải Trầm Phong trong lòng nổi giận.
Hắn tự tin mình có thể chiến thắng hai người này, lúc đầu còn đánh nương tay.
Nhưng đối phương lại dùng độc môn công phu của Chí Tôn khác, Hải Trầm Phong
vốn không muốn tùy tiện cùng đối phương kết thù oán sinh tử không thể hóa
giải, lúc này mới đem Bích Ba Bạch Tuyết Kiếm, độc môn kiếm pháp, xuất chiêu.
Nghĩ rằng trước mắt đều là môn hạ hai đại Chí Tôn, hai người này chỉ cần dừng
tay, mọi người nói qua vài câu, mọi việc có thể giải quyết. Nhưng không ngờ
hai người này vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, không thèm quan tâm, khẩu khí ngược
lại có hương vị khinh miệt.
Hải Trầm Phong làm sao biết được hai người này chính là hai vị sư huynh của Lý
Du Nhiên. Lệ Kiếm Hồng đáp ứng Lý Du Nhiên, giúp hắn thống nhất hắc đạo kinh
thành. Tối nay chính là lần đầu tiên hành động, không nghĩ đã tới chậm một
bước, bị Hải Trầm Phong tới trước, hai người sao bỏ qua được?
Nếu không chiếm lại, thật sự làm sao nói lời công đạo với sư đệ đây? Dù sao,
vấn đề này liên quan tới thể diện đại sư huynh. Cho nên hai người tuy rằng
biết rõ song phương có nguồn gốc sâu xa, cũng không chịu dừng tay.