Dị Thế Tà Quân

Chương 211: Chí Tôn tới

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hiện nay công lực của Quân đại thiếu còn chưa đủ, nếu công lực hắn đại thành,
chỉ cần thi triển Âm Dương Độn, trực tiếp độn thẳng về Quân gia, nếu có thể
như thế, đừng nói trên người chỉ có một tấm áo khoác mỏng manh, cho dù hắn có
trần như nhộng thì cũng chẳng sao cả!

Quân gia chấn động!

Không chỉ có Quân gia chấn động mà Quản gia đang tạm trú tại Quân gia cũng
chấn động theo, mà không, phải dùng từ phấn khởi để hình dung tình huống này!

Một trong Bát Đại Chí Tôn thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không đột nhiên đến
Quân gia, chuyện này là vinh quang cỡ nào?

Một thế tục thế gia bình thường tại sao lại có vinh quang khác người đến vậy?

Ưng Bác Không khi tiến vào Quân gia rất thẳng thắn mà báo tên mình ra rồi nói
ra nguyên nhân hắn tới, đương nhiên là hắn không nói nguyên nhân thật sự của
hắn, mà dùng danh nghĩa trị liệu cho Hải Trầm Phong.

Bát Đại Chí Tôn cuối cùng vẫn là Bát Đại Chí Tôn, có tâm thỉnh giáo là một
chuyện, nhưng muốn hắn làm trò cười, nói ra mình phải nhờ vả một tên tiểu hài
tử chỉ dạy thì Ưng đại chí tôn không thể nào nói ra được.

Quân gia từ trên xuống dưới đều hiện lên vẻ kinh sợ, Quân Chiến Thiên Quân lão
gia tử, Quân Vô Ý hai người đều ra ra nghênh đón, cung kính mời Ưng Bác Không
và một Hải Trầm Phong nửa chết nửa sống tiến vào.

Khi nghe Quân tam thiếu Quân Mạc Tà còn chưa trở về, Ưng Bác Không phi thường
độ lượng tỏ vẻ không sao, ngồi nhấm nháp trà thơm của Quân gia và cùng Quân
lão gia tử hàn huyên.

Quân Chiến Thiên là một người dày dạn, là nhân vật số một số hai của triều
đình, khi lão gặp chuyện lớn phát sinh thế này, đương nhiên định lực rất cao.
Ngoài lúc ban đầu hơi kinh ngạc ra một chút, lão gia tử lấy lại tinh thần rất
nhanh, cùng Ưng Bác Không nói chuyện phiếm, thái độ vô cùng tự nhiên.

Quân lão gia tử trước khi nói chuyện với Ưng Bác Không phân phó cho Quân tam
gia:

– Vô Ý, con đi xem Mạc Tà, nếu thằng nhóc này đã trở lại, báo cho hắn nhanh
chóng tới đây, cứu người như cứu hỏa, không nên trì hoãn.

Ý tứ của Quân lão gia tử chính là: Ưng Bác Không tới cửa cầu y, tôn tử mình có
thể cứu trị được không? Tuy tôn tử bảo bối của mình trước đây có thể chữa khỏi
căn bệnh nan y của con trai, nhưng sau đó chưa từng thấy hắn thi triển thêm y
thuật lần nào, lỡ như lần này không thể làm theo yêu cầu của Ưng Bác Không,
nếu vậy thì thực sự không tốt.

Cho nên trước đó kêu Quân Vô Ý tới tiểu viện mà chờ, đợi cho Quân Mạc Tà trở
về thì hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, nếu không nắm chắc có thể chữa khỏi thì
ngàn vạn lần đừng tùy tiện ra tay.

Chẳng qua Ưng Bác Không nói ra một chuyện làm cho cha con Quân Chiến Thiên và
Quân Vô Ý đều thấy an tâm một chút.

– Là sư phụ của Quân tam công tử chỉ điểm lão phu tới đây cầu y.

Sau khi nghe xong câu này, Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý hai người đều không
cảm thấy bất ngờ mà đều thầm nghĩ: “Quả nhiên là thế!”

Hai người từ sớm đã đoán tên tiểu tử nhà mình có một sư phụ lai lịch thần bí
có thực lực không tầm thường, tuy nhiên vì tên tiểu tử này miệng kín như bưng,
không lộ ra chút thông tin nào. Cuối cùng thì hai người cũng biết được thì ra
người này cuối cùng cũng xuất hiện, hơn nữa, lại là một một nhân vật là phi
thường lợi hại. Khó trách tiểu tử kia không thèm để Huyết Hồn Sơn Trang vào
trong mắt, vô cùng ương ngạnh mà lấy cứng chọi cứng, thì ra chỗ dựa là đây.

Mà Quân lão gia tử theo lời nói của Ưng Bác Không mà suy đoán, vị sư phụ này
của Quân Mạc Tà đúng là vô cùng cường hãn, chỉ cần câu “Là hắn chỉ điểm lão
phu….” là có thể hiểu rồi!

Ưng Bác Không là loại nhân vật nào, một trong Bát Đại Chí Tôn được thế nhân
công nhận, cũng chính là tầng lớp cao nhất của thế gian, ai mà có đủ thanh thế
mà “chỉ điểm” hắn? Mà ai có thể xứng “chỉ điểm” một tông sư như thế?

Nói vậy chẳng phải người này vô cùng ghê gớm sao?

Thêm vào đó, khi Ưng Bác Không nhắc tới sư phụ của Quân Mạc Tà, thái độ của
hắn vô cùng cung kính, điều này càng làm cho Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý suy
nghĩ thêm: Ưng Bác Không từ trước đến nay nổi danh vô cùng kiêu ngạo, có thể
làm cho hắn bội phục tôn kính như thế, chỉ sợ Lệ Tuyệt Thiên, một trong Bát
Đại Chí Tôn cũng chưa chắc được như thế! Vậy trên đời này, người còn lợi hại
hơn Lệ Tuyệt Thiên, cũng chính là người mà ai ai cũng bội phục là người nào?

Điều này cần phải nói ra sao? Khẳng định là đệ nhất nhân trong Bát Đại Chí Tôn
Vân Biệt Trần chứ ai! Trách không được Quân Mạc Tà không thèm e sợ Lệ Tuyệt
Thiên, có Vân Biệt Trần làm hậu thuẫn, trước mặt Vân Biệt Trần thì Lệ Tuyệt
Thiên là cái rắm gì…

” Tiểu tử này giấu diếm thật tốt nha! Âm thầm bái sư người đứng đầu Bát Đại
Chí Tôn là Vân Biệt Trần. Tuy nhiên, dường như chưa nghe nói qua Vân Biệt Trần
có y thuật rất cao minh nha, chắc là do giấu tài với người ngoài rồi…”

Lão gia tử và tam gia đều thầm nghĩ như nhau, nhưng hai người nào ngờ, Ưng đại
chí tôn đương nhiên thừa nhận mình không bằng Vân Biệt Trần, nhưng nói đến tôn
kính, Vân Biệt Trần còn không xứng với sự tôn kính của hắn đối với nhân vật
thần bí kia, lấy tính cách cực kỳ tự đại của Ưng Bác Không, thậm chí hắn còn
tự tin cuồng vọng mà nghĩ, một ngày mà huyền công độc môn của hắn đại thành,
cũng chính là lúc hắn khiêu chiến vị trí thiên hạ đệ nhất của Vân Biệt Trần!

Cho nên Ưng đại chí tôn và lão gia tử đều âm thầm cười trộm, trong lòng âm
thầm sung sướng mà ngồi uống trà, trên cơ bản không ai biết hai người đều đang
suy nghĩ toàn chuyện khác nhau trong đầu!

Đúng lúc này, Quản Đông Lưu nghe phong thanh cũng liền tiến tới, khi nhìn thấy
một trong Bát Đại Chí Tôn là Ưng Bác Không tự mình tìm tới Quân phủ, trong
lòng cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, thì ra Quân gia có một cái hậu trường là
Ưng Bác Không, khó trách nha, Huyết Hồn Sơn Trang chỉ là một nơi mà cả năm Lệ
Tuyệt Thiên mới có mặt một lần, nếu vậy thì phải liều chết mà lựa chọn thôi,
nếu không, một bên là Huyết Hồn Sơn Trang không có Lệ Tuyệt Thiên, một bên là
Quân gia có thảo nguyên ưng thần, một Quản gia nho nhỏ của mình rước không nổi
bất cứ hậu quả nào.

“Xem ra bổn gia chủ ta thật sáng suốt, trước đây có thể lựa chọn một phương
thực lực hùng hậu, lập trường chưa từng dao động bao giờ, không thôi là phiền
to rồi….”

Đổ mồ hôi hột luôn, mỗi người trong lòng đều theo đuổi suy nghĩ riêng, toàn bộ
đều sai bét, nhưng ai cũng nghĩ mình đoán quá chính xác, chụp cái mũ mang tên
“Thần cơ diệu toán” lên đầu mình mà ngồi rung đùi đắc ý!

Vì thế, cả khách lẫn chủ đều vô cùng sung sướng!

Đến lúc Quân Mạc Tà trở về, cũng là lúc mọi người trong đại sảnh đang đàm đạo
tới say mê. Ngoại trừ Ưng Bác Không có chút kiệm lời, những người khác đều có
vẻ cao hứng phấn chấn khác thường.

Quân Vô Ý nắm ngay tay của hắn mà làm một tràng:

– Con đi đâu thế? Thảo nguyên ưng thần tới tìm con con có biết không? Y thuật
của con có thật sự cao tay không?…

Quân Mạc Tà đang sốt ruột muốn trở lại tiểu viện của mình mà mặc nội y vào,
bên dưới của hắn hiện giờ vẫn đang trống không, gió lùa vào mát lạnh, vội vàng
muốn vào trong ngay nên nói:

– Chẳng quan trọng gì, tam thúc kêu hắn ngồi chờ đi, đợi con đi thay quần áo
xong rồi ra gặp hắn.

Quân Vô Ý nóng lòng nói:

– Còn thay quần áo làm gì, không phải bộ này đang sạch sẽ vô cùng sao? Nhanh
chân nào!

Một nửa là mang theo, một nửa là muốn phụ giúp cho nhanh, mang Quân Mạc Tà còn
đang “trống rỗng” phía dưới xách thẳng ra đại sảnh.

– Thì ra là ngươi!

Ưng Bác Không vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay, thì ra tên thiếu niên nhưỡng ra
thiên phẩm rượu ngon lại chính là đệ tử của thần bí cao nhân, Quân gia Quân
tam thiếu. Nhất thời có một loại kinh hỉ: “Thì ra là người quen cũ, cũng chính
là tiểu bằng hữu vô cùng sùng bái mình, mà tiểu bằng hữu này nhìn thế nào cũng
không phải loại người khó nói chuyện như vị thần bí cao nhân kia nói, vậy thì
một chút vấn đề cũng không xảy ra rồi!”

– Ta nói, rượu của tiểu tử ngươi, mau mau mang cho ta hai vò nào, ngươi làm
cho ta khốn khổ rồi, uống rượu của ngươi xong, chẳng thể nào nuốt xuống loại
rượu nào khác nữa, lúc này lại gặp tiểu tử ngươi, đúng là ông trời sắp đặt mà!

Tưởng tượng đến rượu ngon, Ưng Bác Không kiềm không được thiếu chút nữa là
chảy cả nước miếng ra ngoài, chính sự cũng đã quên mất.

– Mười vạn lượng một vò! Nếu muốn uống rượu, trước tiên cầm bạc đến, xin miễn
trả giá!

Quân Mạc Tà nói một câu, Quân lão gia tử cùng Quản Đông Lưu đứng kế bên tí là
xỉu ngay tại chỗ, hai người này tuy đều là loại người gặp nguy không loạn, can
đảm hơn người, nhưng khi nghe Quân đại thiểu nói xong, Quản gia chủ tí nữa thì
bị hù chết, còn Quân lão gia tử có điểm kiên định hơn nhưng sắc mặt cũng đã
biến đổi.

Hai người không hẹn mà trong lòng đều thầm kêu khổ: “Đây chính là Bát Đại Chí
Tôn đó, đứa nhỏ ngươi sao lại không biết lợi hại thế này? Hắn đối với rượu của
ngươi có yêu thích chính là cấp một cái mặt mũi to lớn cho ngươi, ngươi chẳng
những không dựa vào đó mà phát triển quan hệ cho tốt, lại còn há mồm đòi cái
giá trên trời! Cái này gọi là loại cam đảm gì đây? Lỡ làm hắn phẫn nộ thì
sao?”

Tuy nhiên, mọi chuyện lại ngược lại hoàn toàn với những gì hai người suy nghĩ,
Ưng đại chí tôn không những không nổi giận mà lại cười ha ha mà nói:

– Dám cùng lão tử ương ngạnh, ngươi chính là người đầu tiên!

Hắn cười một hồi rồi nói tiếp:

– Trên người lão tử tuy là có chút bạc, nhưng chắc chắn là không đủ, không
thể thiếu nợ một chút sao? Sau khi uống xong ta sẽ đi cướp sạch mấy nhà phú
hộ, kiếm mấy chục vạn lượng đến trả ngươi, nhưng trước hết cứ mời lão tử uống
một cách sảng khoái nhá! Chắc chắn sau này không thiếu một xu, thế nào?

Mọi người nghe xong đều toát hết mồ hôi! Dù sao cũng là một trong Bát Đại Chí
Tôn, tại sao lại chẳng khác chút nào với cường đạo vào nhà cướp của thế này?

– Lúc nãy ta có vẻ nói không rõ, ngoại trừ xin miễn trả giá, cái này là kinh
doanh nhỏ lẻ, chỉ giao dịch tiền mặt, không cho thiếu nợ, thỉnh khách hàng thứ
lỗi!

Quân Mạc Tà đúng là bày ra thái độ không thương lượng gì cả, khẩu khí càng
ương ngạnh hơn:

– Nếu không có tiền, dù là Thiên Vương lão tử ta cũng không cho một giọt!

Quân đại thiếu chẳng có tí ti nào lo lắng: “Ta cầm vương bài trong tay thì sợ
cái chó gì, lão tiểu tử ngươi tới tìm ta là muốn ta chỉ điểm, còn muốn cầu bổn
thiếu gia ra tay cứu chữa cho tên sư điệt oan uổng kia của ngươi, bây giờ còn
vòi rượu ta sao?”

“Ba điều kiện: Không trả giá, không thiếu nợ, chỉ giao dịch tiền mặt! Không
cho thượng lượng một chút nào, còn có thiên lý hay không chứ, thật là làm khó
ta mà!” Trên mặt Ưng Bác Không nổi rõ vẻ khổ sở, còn có chút vẻ cầu xin, đột
nhiên lông mi dựng thẳng, cả giận nói:

– Ngươi chọc giận lão tử, lão tử thật sự ra ngoài cướp bóc thì ngươi cũng
đừng có hối hận!

– Không tiễn!

Quân Mạc Tà khuôn mặt nhơn nhơ tự đắc nói tiếp:

– Ra khỏi cửa liền rẽ trái, đi tới bảy trăm bước, rẽ phải, chính là tổng bộ
của đệ nhất phú hào đế quốc Mộ Dung thế gia, nơi đó chắc chắn có nhiều bạc
lắm, ta đề nghị ngươi tiến vào trong đó, chỉ cần ngươi có thể cầm bao nhiêu,
trong đó chắc chắn có đủ cho người cầm bấy nhiêu. Nếu ngươi nghĩ chỗ đó quá
cứng rắn, khó mà gặm được, thì ngươi có thể ra khỏi cửa rẻ phải, cứ tiến thẳng
tới trước, không cần rẽ trái hay rẽ phải, ngươi sẽ thấy một cái đại môn vô
cùng to lớn sơn son thiếp vàng, chính là nhà của Hộ Bộ Thượng Thư của đế quốc,
chắc chắn cũng sẽ có nhiều bạc, ngươi nhanh chân đi cướp đi. Thêm vào đó,
vương phủ của mấy vị hoàng tử đều nằm kế cận khu vực đó, cho dù phú hộ giàu
nhất cũng không giàu hơn mấy nhà này bao nhiêu đâu!

– Ta sẽ ngồi đây hoan nghênh ngươi đi cướp bóc trở về!

Quân Mạc Tà cười tủm tỉm mà nói:

– Ưng lão, lúc đó ta sẽ chúc mừng ngươi, chỉ cần ngươi cướp một vòng như ta
nói, rượu sẽ đủ cho ngươi uống ba đời còn chưa hết, ngươi không những được
uống một cách thống khoái, cho dù ngươi có muốn dùng rượu của ta mà tắm rửa
mỗi ngày cũng không hết!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận