– Chỉ vì ba cái chiêu thức đánh nhau của tiểu ưng mà làm cho người ta thành
bộ dạng này! Làm như mỗi ngày tìm mấy tên tôm tép luyện chiêu thì có thể luyện
ra thành tựu của tông sư sao?
Hắc y nhân bịt mặt lầu bầu nói:
– Chỉ có mười bảy chiêu bọ, lại còn chưa nối liền được với nhau, thật là cười
muốn nôn cả ruột ra ngoài, dọa người sao, vậy mà còn không biết xấu hổ tự xưng
cái gì Bát Đại Chí Tôn, thật là mặt dày mà!
Vừa nghe thấy những lời này, Ưng Bác Không quay người nhanh còn hơn gió, mắt
ưng sáng lên:
– Các hạ, vừa rồi các hạ nói gì?
– Ta nói gì bộ ngươi điếc sao không nghe? Điếc thì cũng phải nghe rè rè chứ!
Ta nói ngươi không biết cách luyện công!
Hắc y nhân bịt mặt đảo cặp mắt trắng dã mà nói:
– Cái gọi là trăm chim vỗ cánh, ưng đánh trời cao, tung hoành thiên địa, biến
ảo hàng vạn hàng nghìn tư thế. Ngươi muốn chỉ trong mấy chiêu mèo què của mình
mà khái quát hết tất cả các động tác đó? Ngươi căn bản không có nghiền ngẫm
hoàn toàn thông suốt, có một mà ngươi chưa hiểu đến một nửa, bày đặt bắt chước
chim ưng, cuối cùng lại bắt chước thành ruồi bọ, đương nhiên là không thể phát
huy uy lực thực sự của nó! Mà ngươi vì chuyện này mà vui đùa đến thảm trạng
thế này, chẳng phải là quá đáng thương, quá buồn cười sao? Ngươi nói thử xem
chuyện ngươi nói ra có hù chết người không?
Lần này, hắc y nhân bịt mặt khẩu khí càng lúc càng ác liệt, nhưng mỗi một chữ
một câu lại làm chấn động tâm tình của Ưng Bác Không, mà lạ một cái là ưng đại
chí tôn lại hoàn toàn không có chút phản bác, ngược lại hắn còn có cảm giác
giống như từ trên trời rơi xuống một cái bánh bao thật ngon, thật đẹp, lại
thật to rơi thẳng vào đầu hắn đến nổ đom đóm.
– Thỉnh tiền bối chỉ giáo!
Ưng Bác Không cung kính hành lễ, trong lòng hắn nghĩ người có thể chỉ ra
khuyết điểm của bản thân hắn thì không phải tiền bối chứ là cái gì? Chỉ có thể
là tiền bối cao nhân thôi! Giờ khắc này, Ưng Bác Không hoàn toàn thu hồi cuồng
vọng của bản thân.
– Tránh ra một bên mà hóng mát đi! Chờ ta ra tay cứu hắn xong, thuận tiện chỉ
cho ngươi vài chiêu, nói ra vài cái tạp kỹ này cho ngươi thì có đáng gì đâu!
Hắc y nhân bịt mặt hừ một tiếng, thản nhiên nói.
– Vâng!
Ưng Bác Không vui lòng phục tùng mà ngồi xuống, đưa mắt quan sát động tĩnh
chung quanh, tự biến mình thành một tên hộ pháp.
Hắc y nhân bịt mặt lúc này mới từ từ ngồi xuống, cầm lấy cổ tay Hải Trầm
Phong, bắt đầu vận công!
” Bát Đại Chí Tôn nha! Có ai dám giáo huấn bọn họ như giáo huấn tôn tử thế này
không? Hừ hừ, lão tử dám! Thậm chí sau khi lão tử giáo huấn bọn họ, sau này
bọn họ vẫn phải cung kính với lão tử! Ai mới gọi là cao nhân? Lão tử chính là
cao nhân!”
Hắc y nhân bịt mặt đương nhiên chính là Quân Mạc Tà Quân đại thiểu gia Quân
đại cao nhân của chúng ta!
Nói đến thương thế của Hải Trầm Phong, thật sự là khá nghiêm trọng, với thế
giới này mà nói, có thể nói là vô phương cứu chữa, dù cho xoay chuyển trời đất
cũng không có biện pháp, nhưng đối với công hiệu của Khai Thiên Tạo Hóa Công
của Quân Mạc Tà mà nói, nếu so với thương thế của Quân Vô Ý ngày xưa thì còn
lâu mới bằng được! Bởi vì thương thế này của hắn chỉ là vết thương mới bị, hơn
nữa phần lớn đều là ngoại thương, nếu so sánh với mười năm tàn tật của Quân
tam gia mà nói, vết thương này còn dễ trị hơn nhiều.
Đương nhiên, nếu không phải là Quân Mạc Tà ra tay, nếu đổi lại là người khác,
kể cả toàn bộ Bát Đại Chí Tôn có tới, cũng chỉ là mở to mắt xem hắn chết mà
thôi!
Quân đại cao nhân khởi động Hồng Quân Tháp, linh khí nồng đậm ào ào tuôn ra,
từ trong tay Quân Mạc Tà chảy cuồn cuộn vào kinh mạch của Hải Trầm Phong, từng
chút một chữa chị những đoạn kinh mạch đã đứt gãy của hắn, sau đó lại chảy về
đan điền, từng bước một tu bổ đan điền…
Khuôn mặt trắng bệch của Hải Trầm Phong từ từ hồng nhuận lên, bắt đầu có một
chút huyết sắc, hắn thấp giọng rên rỉ thành tiếng, vô lực mở to mắt mà nhìn
người bịt mặt trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Sự cảm kích này không phải vì hắc y nhân cứu mạng của hắn, đến lúc này hắn vẫn
chưa nhận ra thương thế mình đã tốt hơn trước; mà sự cảm kích này phát ra là
do vị tiền bối trước mặt này đã sửa trị Ưng Bác Không một trận thật quá thống
khoái! Người gần chết như Hải Trầm Phong cũng cảm nhận một trận sung sướng
trong lồng ngực! Quả thật là báo ứng nha!
” Đáng tiếc là số mệnh của ta không còn bao lâu!”
Khi vừa nghĩ đến đây, Hải Trầm Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ linh lực dồi
dào theo kinh mạch của mình mà cuồn cuộn đổ vào đan điền, cả cơ thể đã mất đi
công năng, kinh mạch thì đứt gãy khắp nơi không ngờ lúc này lại tỏa ra sinh cơ
bừng bừng! Năng lượng kinh khủng thế này, cho dù là sư phụ Úy Lam Chí Tôn của
hắn cũng còn thua xa lắc!
Đây là thần tích sao ta?
Ánh mắt Hải Trầm Phong nhìn Quân Mạc Tà trong khoảnh khắc này đã chuyển từ cảm
kích thành sùng bái! Không biết vị tiền bối có công tái tạo này là ai? Làm sao
một người lại có thể tu luyện đến trình độ này, quả nhiên là vô cùng đáng sợ!
Nghe được tiếng rên rỉ của Hải Trầm Phong, Ưng Bác Không kinh ngạc xoay người,
nhất thời cả hai mắt đều trợn tròn.
Tự bạo đan điền, đốt cháy tinh khí toàn thân để chuyển thành một kích tất sát,
chiêu ngọc đá cùng tan như thế, trên Huyền Huyền đại lục này kết quả chỉ có
một: Chắc chắn phải chết! Nhưng hiện tại, trước mắt Ưng Bác Không, hô hấp của
Hải Trầm Phong càng ngày càng vững vàng, chỉ cần không phải là người mù thì
chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được, thương thế của Hải Trầm Phong tuy là
cực kỳ nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không còn nguy hiểm đến tính mạng! Hơn
nữa, với tình trạng này thêm một thời gian, lấy tiến độ chữa trị trước mắt,
tin tưởng rằng không cần bao lâu, một thân tu vi bị phế đi của Hải Trầm Phong
cũng có hi vọng vô cùng.
Không ngờ trên đời này lại có loại tuyệt đỉnh công pháp có thể tái tạo này!
Từ linh khí khủng bố dao động trong không trung, Ưng Bác Không rõ ràng có thể
cảm thấy “thực lực” vô cùng khủng bố của hắc y nhân bịt mặt này! Ngay cả hắn
là một trong Bát Đại Chí Tôn cũng không khỏi âm thầm le lưỡi: “May mắn cho ta
là vừa rồi không quá kích động, nếu một khi không nhịn được ra tay động thủ
cùng hắn, có khi người nằm thẳng cẳng ra đó không phải Hải Trầm Phong mà là ta
không biết chừng? Ta thật sự là quá may mắn mà!”
Rất… rất… kinh người! Thực lực khủng bố đến mức này chỉ sợ Vân Biệt Trần
cũng không với tới!
Trong lòng Ưng Bác Không nhớ tới lần gặp mặt Vân Biệt Trần trước đây, trong
lòng âm thầm so sánh, kết quả làm cho Ưng Bác Không suýt tí là la hoảng ra
miệng.
Bởi vì hắn rõ ràng nhận ra, lấy năng lực mà Vân Biệt Trần biểu hiện ra lúc ấy,
so sánh với khí tức khổng lồ của vị hắc y nhân bịt mặt này, căn bản không cùng
một cấp độ! Dù cho so sánh suối nhỏ với sông rộng cũng còn chưa đủ, ít nhất
phải là sông rộng so với đại dương mênh mông thì may ra mới xứng!
Hắn tin chắc rằng trong mấy trăm năm qua, Vân Biệt Trần có tiến bộ như thế
nào, nhất định cũng không bằng được trạng thái của vị hắc y nhân bịt mặt này!
Trên trán Ưng Bác Không mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Hiện tại, Ưng Bác Không khiếp sợ, Hải Trầm Phong kính nể, hai vị này lại không
biết đương sự Quân đại thiểu Quân đại cao nhân giờ phút này đang lâm vào một
tình trạng vô cùng hung hiểm.
Bởi vì khi linh khí mãnh liệt phát ra để chữa thương, lúc kinh mạch của Hải
Trầm Phong gần như hoàn toàn bình phục thì đột nhiên linh khí bắt đầu khởi
động điên cuồng, cùng lúc đó, Hồng Quân Tháp giống như vô số chuông lớn ầm ầm
bạo vang, làm Quân Mạc Tà trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, làm cho hắn
cảm giác trên đầu không có trởi, dưới chân không có đất, giữa đất trời chỉ còn
có một mình hắn tồn tại!
Hắn lúc này đã bắt đầu tử từ hiểu ra.
Dòng linh khí bên trong kinh mạch của hắn giống như là vật sống, bắt đầu tự
động vận hành, như triều dâng thác lũ, giống như biển rộng sóng cả, sóng
Trường Giang ào ào đánh tới, đợt sau càng lớn hơn đợt trước, càng mạnh bạo,
càng kinh khủng!
Trong lòng Quân Mạc Tà thầm kêu khổ một tiếng!
Trong cả tháng nay đều mong có đột phá, thế nhưng nhanh không nhanh, chậm
không chậm, đương nhiên ngay hoàn cảnh hung hiểm này mà bắt đầu đột phá…
Trong thần thức của hắn linh khí bắt đầu cuồn cuộn chảy, Hồng Quân Tháp đã tự
động bay lên, phát ra vô số đạo ánh sáng, phát ra một cách trật tự nhưng vô
cùng chói mắt.
Một cỗ hấp lực vô cùng lớn như muốn hấp thu toàn bộ linh thức đang bao vây
Quân Mạc Tà, mạnh mẽ hút vào. Vì đã có một lần kinh nghiệm, Quân đại thiếu
đương nhiên biết ý nghĩa của chuyện này, tâm niệm vừa động đã thu linh lực từ
trong người Hải Trầm Phong trở về.
Cả người Hải Trầm Phong lập tức chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi. Ưng
Bác Không cảm giác được sự dị thường trong không trung cũng kinh ngạc đến trợn
mắt.
Quân Mạc Tà miễn cưỡng khắc chế rồi chậm rãi nói:
– Ta đã ổn định thương thế của hắn, tạm thời không còn nguy hiểm tới tính
mạng. Chẳng qua muốn hoàn toàn khôi phục thì còn phải cần thêm vài lần điều
trị nữa, tuy nhiên hiện tại ta phải có việc rời đi.
– Nhưng….
Ưng Bác Không hai hàng lông mày dựng lên, mắt lộ vẻ nghi ngờ.
– Tên diều hâu ngươi mang theo hắn, tìm tới Quân gia của thành Thiên Hương,
tìm đồ nhi của lão phu, là tam thiếu của Quân gia Quân Mạc Tà, mời hắn chữa
trị cho tiểu tử này, hắn có chân truyền của ta, ngoại trừ công lực còn thấp,
loại thương thế này cũng không làm khó được hắn! Nhiều nhất là trong ba tháng,
hắn có thể làm cho tiểu tử này hoàn toàn khôi phục!
Ưng Bác Không gật đầu lia lịa.
– Còn việc của ngươi, mấy cái chiêu thức mèo quào gì gì đó của ngươi, ta cũng
đã truyền thụ cho Quân Mạc Tà, nếu ngươi muốn hoàn thành bộ chiêu thức diều
hâu chim ưng gì đó, ngươi cũng nên đi tìm hắn đi. Lão phu không có hứng thú
lằng nhằng với tên tiểu bối ngươi. Tính tình của hắn không có tốt như lão phu
đâu, nếu ngươi muốn học chiêu số của hắn, phải cố mà nhẫn nại!
Quân Mạc Tà cố nói cho xong, cảm giác trong đầu đau đớn vô cùng kịch liệt,
biết đột phá sắp tới rồi!
– Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ quan hệ của lão phu và Quân gia! Hừ!
Lời nói cũng không có dụng ý cảnh cáo, nhưng sau câu nói lại thêm một chữ “hừ”
đã tỏ rõ thái độ của vị thần bí cường giả này rồi, hắn không thích người khác
làm trái ý nguyện của mình!
– Quân Mạc Tà?
Trong miệng Ưng Bác Không thì thào nhắc tên một lần, đến khi hắn ngẩng đầu thì
phát hiện vị hắc y nhân bịt mặt cực kỳ thần bí này ngay trước mặt mình đã tiêu
thất từ lúc nào…
“Quân gia sao? Lão phu lập tức đi tìm!”
Hắn tiến tới nhấc Hải Trầm Phong lên, nghiêm mặt nói:
– Tiểu tử, sau khi thương thế ngươi tốt lên, sự tình hôm nay không cần biết
ai đúng ai sai, ngươi cũng không được phép cho ai biết biết không? Nếu lộ ra
ngoài một chút gì, lão tử sẽ lột da ngươi ra!
Hải Trầm Phong thân thể còn đang suy yếu gần chết, hơi thở vô cùng mong manh
mà nói:
– Về chuyện tình của vị tiền bối này, một chữ ta cũng không bao giờ nhắc!
– Ý tứ của ngươi là gì?
Ưng Bác Không nhất thời dừng bước, tóc dài trên đầu như muốn dựng đứng lên:
– Ý ngươi là chuyện của ta thì ngươi sẽ đem truyền ra ngoài sao?
– Ta không có nói như vậy!
Hải Trầm Phong hừ hừ hai tiếng, vô cùng khinh bỉ tên gọi là “sư thúc” này.
” Làm chuyện xấu hổ xong còn ép người không được nói ra, thật là ngang tàng
mà, so với con chó cụt đuôi còn muốn ngang tàng hơn, cái này là đạo lý cái chó
gì? Sao lúc nãy ngươi không ngon mà ngang tàng với vị tiền bối đó đi! Có thực
lực thật là tốt!”
– Ý của ngươi chính là như vậy!
Ưng Bác Không mãnh liệt quát to:
– Chuyện hôm nay, chỉ cần ngươi nhìn cũng đủ hiểu, nếu ngươi nói ra ngươi
dùng tuyệt chiêu ngọc đá cùng tan nên bị ta đả thương, sẽ làm cho mọi người
hoài nghi, người nào lại có bản lĩnh cứu ngươi thoát chết, chỉ cần có một chút
hoài nghi, khó tránh sẽ liên lụy tới vị tiền bối này. Ngươi cũng có thể cảm
giác rõ ràng, vị cao nhân này, cho dù cả ta và sư phụ ngươi cộng lại cũng
không có khả năng gánh lấy hậu quả này đâu, hừ hừ, chỉ cần ngươi suy nghĩ cho
kỹ là được!
Có thể làm cho một vị chí tôn tự cao tự đại như Ưng Bác Không nói ra những lời
: “Cho dù ta và sư phụ Úy Lam Chí Tôn Mộng Hồng Trần của ngươi cộng lại cũng
không có khả năng gánh lấy hậu quả này đâu”, đủ thấy vừa rồi Quân đại cao nhân
đã làm hắn kích động tới mức nào.