Trước đó tinh thần lực đã vượt quá mức độ chịu đựng của cơ thể, thật sự là quá
tải, có thể nói là vượt qua mức độ cực hạn từ trước tới nay. Cho dù Quân đại
sát thủ đã trải qua hai kiếp, tinh thần lực cường hãn như vậy cũng không chịu
nổi.
Áp lực của hai vị Chí Tôn Thần Huyền thật quá cường đại, mãi cho đến lúc cuối
đàm phán điều kiện. Xác nhận hai tên cầm thú đã rời đi, Quân Mạc Tà mới phóng
tâm buông lỏng thân thể, nguyên bản cường địch vẫn đang còn dòm ngó, cũng
không biết là như thế nào, cho nên hắn cũng không dám buông lỏng hoàn toàn, cơ
hồ một đường trở về nhà tinh lực đều hết sạch. Nếu như không phải kiếp trước
làm sát thủ dã luyện được bản năng miễn cưỡng duy trì, chỉ sợ lúc này tùy thời
đều có thể ngã xuống.
Rốt cục miễn cưỡng duy trì bước qua cánh cổng của Quân gia, Quân đại thiếu
triệt để kiệt sức, giờ khắc này tinh thần lực, liên thể đã tiêu hao đến mức
cực hạn. Ngay cả lực lượng để động một ngón tay cũng không có, được đám thủ vệ
cõng vào. Hướng tới trên giường nằm thẳng cẳng, tiếp đó hắn không biết gì
nữa…
Tiểu la lỵ Khả Nhi cũng đã cực nhọc cả đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, một
lát cũng không dám chợp mắt. Lúc trước đã từng đi tham gia náo nhiệt Quân Vô Ý
cũng nhìn thấy đám người tại đường tràng có năng lực quá cường, hắn dứt khoát
quyết định chỉ đứng tham khảo. Cho nên khi trở lại có thể nói là ý nghĩ vẫn ở
trạng thái rất tỉnh táo. Để tránh khỏi tai bay vạ gió, cho nên hắn lấy chiêu
bài ngồi xe lắn, ngồi ở tiểu viện của chất nhi một ngày, lông mi nhíu lại, vẻ
mặt lo lắng không yên.
Quân Mạc Tà trước hôn mê cũng đã nói với mình một câu kia, rốt cuộc là có ý
gì?
“Huyết Hồn sơn trang, tạm thời sẽ không có việc gì.”
Cái gì gọi là Huyết Hồn sơn trang tạm thời không có việc gì? Tại sao lại là
tạm thời không có việc gì? Huyết Hồn sơn trang lúc trước đã phong thanh truyền
ra lời đồng, há có thể không tiến hành? Vạn nhất nếu đột nhiên không như câu
nói này, đối với thanh danh của Huyết Hồn không mà nói chẳng phải ngày trước
chỉ là một chuyện đùa lớn hay sao? Đầu voi đuôi chuột như vậy, há lại phù hợp
với tác phong bá đạo của Huyết Hồn sơn trang?
Nói thật, đừng xem ngày đó lời nói của Quân tam gia như hào khí cam vân. Không
kể hết thảy gian nan hiểm trở cũng phải bảo vệ cháu của vị vong nhân, kì thực
trong lòng Quân tam gia cũng cảm thấy sợ hãi. Đối phương chính là Huyết Hồn
sơn trang danh chấn thiên hạ, sau lưng lại có một bát đại chí tôn là tuyệt
thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên. Thực lực như vậy không phải là đối thủ mà Quân
gia có thể đối kháng.
Chính mình năm đó trêu chọc vào băng tuyết Ngân Thành, còn chưa từng động đến
Ngân thành chủ Phi Tuyết người ta đã khiến Quân gia giống như lông gà dính
máu, một đường gần như tuyệt hậu, hôm nay lại lần nữa trêu chọc vào một lực
lượng còn đáng sợ hơn cả băng tuyết Ngân Thành năm đó. Quân gia còn khả năng
tốt sao?
Lúc trước cửu cấp huyền đan xuất thế hắn đã giật mình không ít. Quân tam gia
liền ôm ý niệm may mắn trong đầu che mặt tiến lên, nếu thật sự có thể may mắt
chiếm được, có lẽ mình có thể tiến lên một tầng, nếu như có thể tiến vào cảnh
giới thần huyền. Có lẽ vẫn không phải là đối thủ của Lệ Tuyệt Thiên, thế nhưng
nhiều ít có thể vì Quân gia tranh thủ một đường sinh cơ!
Về sau khi trở lại mới thấy rõ chuyện này không thể làm được, cường giả ở đó
như mây, thực lực khủng bố, sớm đã vượt qua năng lực của mình có thể đoán, nếu
cứ cố chấp chỉ dẫn đến diệt vong mà thôi. Giờ phút này Quân gia không thể có
thêm tổn thất nào nữa!
Mà ngay thời khắc này, bảo bối cháu mình lại đột nhiên nói với mình một câu.
“Huyết Hồn sơn trang, tạm thời sẽ không có việc gì.”
Tin tức này làm cho Quân tam gia vừa mừng lại vừa kinh, hắn cũng không nghi
ngờ gì lời này, cháu của mình quả là thần thông quảng đại, hết lần này tới lần
khác đều mang đến cho bản thân rất nhiều điều kinh hỉ, thế nhưng ngoài vui
sướng ra, còn lại là kinh ngạc, không nghi ngờ gì, chính là kinh ngạc, chất tử
rốt cuộc là làm như thế nào Đối phương chính là bát đại chí tôn tuyệt thiên
chí tôn Lệ Tuyệt Thiên a!
Chính thức không thể tưởng tượng nổi!
Quản Thanh Hàn lúc này cũng tới nhìn, nàng đang nghe Quân Vô Ý thuật lại lời
nói của Quân Mạc Tà, lại chứng kiến hắn mệt đến độ như vậy, nhịn không được
khóe mắt cũng ướt ướt.
Nàng nhìn ra được, Quân Mạc Tà lần này là vì chuyện của mình, cho nên có ý
liều mạng. Tuy không biết tại sao lại hắn lại chắc chắn mà nói câu không đầu
không đuôi kia. Thế nhưng Quản Thanh Hàn lại không hề do dự mà tin tưởng.
Trong đầu nhớ lại ngày đó, Quân Mạc Tà khóe miệng hàm chứa nụ cười lạnh, nói:
“Nếu chuyện đã không thể vãn hồi, vậy ta cũng đàng đắc tội với đại ca tại Quân
gia trước tiên sẽ giết nàng! Cũng tuyệt sẽ không để cho nàng ngồi trên kiệu
hoa của Huyết Hồn sơn trang!”
Một câu nói tàn nhẫn lãnh huyết như vậy, thế nhưng lại khiến Quản Thanh Hàn
ngập tràn hạnh phúc cùng an toàn. Bởi vì nàng nghe được từ trong lời nói không
phải tàn nhẫn, không phải tinh huyết, mà là lời nói tràn đầy chính khí của một
nam tử quyết tâm bảo vệ bản thân nàng!
Quản Thanh Hàn lẳng lặng ngồi trong sân, nàng ngẩng mặt nhìn, đám mây phía
chân trời nhẹ nhành được làn gió thổi bay. Hồi tưởng lại rất nhiều sự tình đã
phát sinh trong hai ngày qua, một khắc chợt thất thần, trong lòng hoảng hốt,
chỉ cảm thấy trong tâm rất loạn, nàng hoàn toàn không biết mình đang nghĩ gì
nữa ( dính virut i love u rầu ).
Quân Mạc Tà tỉnh lại liền cảm nhận được lúc này đã là tối ngày thứ hai rồi.
“Ngươi đã tỉnh.” Quân Vô Ý không quay đầu lại, nghe được trên giường có động
tĩnh, liền lẳng lặng mở miệng.
“Tam thúc, thúc tại sao lại ở chỗ này? Điệt đã ngủ được bao lâu rồi!” Quân Mạc
Tà nhắm mắt lại một lát sau mới mở to mắt ra, ờ một tiếng, sau đó ngồi dậy,
lắc lắc đầu. Cảm giác đau đớn toàn thân trước khi hôn mê bây giờ đã biến mất.
Lúc này chỉ cảm thấy một mảnh thanh lương sảng khoái. Toàn thân giống như được
ngâm mình trong nước ấm vậy. Rất sảng khoái, khí lưu vận hành trong kinh mạch
cũng mạng mẽ và ổn định lên rất nhiều.
Tình trạng này so với kinh nghiệm ở kiếp trước có điểm bất đồng, kiếp sống sát
thủ lúc trước, khi thể lực tiêu hao quá mức, tinh thần cũng bị tiểu hao không
kém, vô luận là cuối cùng có hoàn thành nhiệm vụ hay không, sau đó nhất định
sẽ đau đầu vài ngày, thân thể cũng phải điều dưỡng vài ngày, nhưng lần này
tiêu hao thể lực, tình huống lại không như thế.
Lần này tiêu hao tinh thần lực, quá trình tuy có vài phần hung hiểm, tinh thần
cực độ mệt mỏi, thế nhưng bản thân lại có Hồng Quân Tháp lúc đó cùng mình liên
lạc chặt chẽ, hơn nữa, không biết có phải hay không, tu vi Khai Thiên Tạo Hóa
Công của mình cũng đã tiến thêm một bước dài, ẩn ẩn như có cảm giác vi diệu
sắp đột phá tới cánh cửa tầng thứ hai. Trong lòng Quân Mạc Tà đột nhiên có một
loại cảm giác rất chân thật, tin tưởng trong 2,3 ngày nữa, bản thân sẽ tiến
vào đệ nhị trọng của Khai Thiên Tạo Hóa Công. Lúc đó chính mình có thể tiến
vào tầng thứ hai của Linh Lung Hồng Quân Tháp!
Loại cảm giác này không thể nghi ngờ rất huyền diệu, Quân đại thiếu gia cũng
không rõ ràng lắm mình tại sao lại có cảm giác như vậy, nhưng xác thực là nó
có tồn tại.
Không để ý tới nữa.
“Lần thứ nhất ngươi đi ra ngoài, như thế nào lại nửa chết nửa sống trở về như
vậy, ta còn có thể không lo lắng sao?” Quân Vô Ý hừ một tiếng, lại nói: “Một
tháng gần đây, ngươi tổng cộng cũng ra khỏi nhà tới sáu lần, thế nhưng sáu lần
này, lần đầu tiên thì gặp công chúa bị ám sát, ngươi bị thương nặng, thiếu
chút nữa ngay cái mạng nhỏ cũng không còn; lần thứ hai, ngươi lại đùa giỡn
Thịnh Bảo đường. Chỗ đó là nơi muốn đùa là đùa sao? Lần thứ ba là ngươi theo
giúp ta đi ra ngoài, cũng không có yên tĩnh, đến huyết tẩy Hoàng Hoa đường;
lần thứ tư ngươi đi ra ngoài mắng chửi nhị hoàng tử, đại náo Nghê Thường các;
lần thứ năm tao ngộ với một vụ ám sát như lần thứ nhất; lần thứ sáu chính là
hôm nay cũng lại nửa chết nửa sống mà về. Nghe thị vệ nói lúc ấy trông ngươi
như là đã chết, chỉ còn lại một hơi thở, quả thực là giống như đã chết một
lần!”
Quân Vô Ý nắm chặt bàn tay, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: “Quân Mạc
Tà, Quân tam thiểu gia, ta nói ngươi có thể sửa cái tật xầu ra ngoài không cần
thị vệ đi theo hay không? Ngươi có thể bỏ qua thị vệ, tự nhiên đó là do bản
lãnh của ngươi, thế nhưng có một nguời nhà đi theo, chẳng lẽ lại khiến ngươi
phiền toái như vậy sao? Cho dù đại thiếu gia ngươi là phát ra từ lòng thiện
tâm, cũng đừng để cho những người quan tâm ngươi lo lắng chứ!”
“Ngươi cứ làm như vậy sao khiến ngươi ta yên tâm đây!” Quân Vô Ý rít gào nói:
“Cuối cùng ngươi nói cho lão tử biết ngươi đi ra ngoài làm những gì nào? Đêm
qua mưa to gió lớn ngươi lại biến mất không còn cái bóng, sáng sớm nay nếu
không phải thị vệ mở cửa sớm, vậy ngươi cái tên tiểu Vương Bát Đản này sớm đã
bị lũ lụt cuốn bay rồi!”
Quân Mạc Tà sờ lên cái mũi, ngượng ngùng cười hai tiếng, lông mi cụp xuông,
cung kính lắng nghe. Có thể làm cho vị Quân tam gia gần đây tính tình trầm ổn
mà bây giờ giận dữ không kiềm chế được mà tự xưng một tiếng “Lão tử” Đủ thấy
Tam thúc này đã động chân hỏa đến mức nào. Cho nên Quân đại thiếu gia một câu
cũng không dám cãi lại. Một bộ làm bảo bảo ngoan vậy.
Nói chuyện ngày hôm nay đi á, hôm nay ta làm chuyện bí mật, động trời, có thể
mang người đi sao!
Quân tam gia một hơi khiển trách, mặc dù Thiên Huyền cao thủ khí mạch kéo dài
cũng không nhịn được mà hổn hển chửi thề, chứng kiến bộ dạng thành thật của
chất nhi. Quân Vô Ý cũng cảm giác mình có phần uổng công vô ích: lời khiển
trách như vậy đối với vị chất nhi trước mắt này mà nói, chẳng khác gì nào chưa
nói. Từ bé tới giờ, dù là lời nghiêm túc, khiển trách, khó nghe cỡ nào cũng đã
nói qua, thậm chí quyền cước côn bổng cũng đã sử dụng, cũng không làm cho tên
gia hỏa này sửa chữa nửa điểm. Hơn nữa chỉ bằng thủ đoạn trước mắt của đại
thiếu gia hắn, có nghe lời mới là gặp quỷ đó…
“Ta chẳng muốn tức giận với ngươi nữa, chỉ tổ lãng phí tinh thần.” Quân Vô Ý
khoát khoát tay, nói: “Nói đi, sáng sớm hôm nay ngươi nói câu kia là có ý gì?”
Nghĩ đến đêm qua chất nhi có thể giở thủ đoạn khủng bố gì đó với đám người.
Quân Vô Ý nghĩ mà sợ, lông tóc toàn thân dựng đứng lên. Tận lực kiềm chế lửa
giận!
“A? Câu nào? Cái gì rốt cuộc là có ý tứ gì?!” Quân Mạc Tà lại không có ấn
tượng gì, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
Đây cũng không phải là giả bộ, thật sự trước khi hắn té xỉu một khắc, do quá
mệt mỏi cho nên quên sạch!
“Giả bộ à! Ngươi lại dám giả bộ trước mặt lão tử!” Cơn tức của Quân tam gia
xông lên, thấp giọng rít gào: “Chính là câu Huyết Hồn sơn trang tạm thời không
có việc gì chứ còn là câu nào nữa!”
“Ế, ha ha, Tam thúc nói là câu đó à!” Quân Mạc Tà tròng mắt nhanh chóng xoay
chuyển, nếu để cho Tam thúc biết mình đêm qua đi ra ngoài hành động, một hơi
trêu đùa hai vị trong đám bát đại chí tôn, còn bốn vị Chí Tôn Thần Huyền, đồng
thời bồi luyện còn có hơn hai mươi vị Thiên Huyền cao thủ cùng hàng trăm …
Địa Huyền cao thủ. Sau đó lập tức đánh chết bốn vị, ngoài ra còn cùng hai
huyền thú chi vương nói chuyện mua bán cả đêm. Không biết Tam thúc có sụp đổ
tại chỗ, hay là bị dọa ngốc hay không đây?
Phỏng chừng lá gan của Tam thúc khá lớn, sẽ không bị dọa ngốc đâu, nhưng cho
dù không nghĩ mà sợ cũng sẽ chặt đứt hai chân mình mất, cấm cửa không cho ra
ngoài một đoạn thời gian mới lạ! Nhưng hiện tại mình không thể bị cầm cố được!
Xem ra chân tướng không thể nói cả được!
“Điệt cũng là phỏng chừng, à, là đoán thôi.” Quân Mạc Tà kiên trì sắc mặt
không đổi, thậm chí còn thong dong cười.
“Ngươi thật có thể đoán sao, cũng thực sự có cam đảm đoán à! Chuyện này cũng
có thể tùy tiện đoán sao?”
Quân Vô Ý trào phúng khóe miệng co thắt. Lời nói dường như là xác nhận: “Đêm
qua thành tây xuất hiện đại lượng cao thủ đỉnh phong cao đấu. Sau đó nghe nói
bát đại chí tôn sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu, thảo nguyên ưng thần Ưng
Bác Không cũng tham dự, ngoài ra còn có Vũ Đường quốc sư Phí Mộng Thần, Phong
Tuyết ngân thành Tam Lục Cửu ba đại trưởng lão cùng rất nhiều thần huyền cường
giả, ngoài ra còn có Lý gia đại công tử Lý Du Nhiên cùng vài danh sư huynh đệ,
mười đại đệ tử của Lãnh Huyết chí tôn Lệ Vô Bi đều tham dự; ngoài ra còn có
thiên phạt chi vương trong truyền thuyết cũng đã xuất hiện ở hiện trường.
Nguyên nhân việc này nghe nói là vì đoạt cửu giai cửu giai huyền đan trong
truyền thuyết. Có một hắc y nhân bịt mặt mang theo huyền đan xuất hiện, khiên
cho đám người đều muốn tranh đoạt. Trước mắt huyền đan xác nhận đã rơi xuống
tay thiên phạt chi vương rồi.”
Quân Vô Ý ăn nói lưu loát, rõ như lòng bàn tay vậy!