Dị Thế Tà Quân

Chương 187: Đục nước béo cò

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Phí Mộng Thần cùng Ưng Bác Không đều rất khôn ngoan, ai cũng không đem huyền
đan ném về phía Thạch Trường Tiếu…Bởi vì Thạch Trường Tiếu tuyệt đối sẽ
không khách khí mà thu lấy, sau đó cao chạy xa bay! Mục đích của hắn cùng Ưng
Bác Không không giống như nhau, hắn tới đây chính là vì huyền đan! Mà ở đường
tràng cũng không có kẻ nào có thể ngăn cản được hắn! Ưng Bác Không tuy cũng có
bản sự như vậy, thế nhưng cũng không đào tẩu bởi vì lão tới đây là để đánh
nhau.

Một thời huyền đan bay loạn trên không trung, bay tới bay lui, ai cũng không
dám cầm quá lâu… Bởi vì tại thời khắc này, huyền đan không còn là bảo vật
nữa, mà chính là một quả đan dược mà tử thần nhận lệnh của Diêm Vương lấy về!
Vô luận là người nào bắt được huyền đan, đều sẽ bị đám người liên thủ vây
công! Thạch Trường Tiếu chỉ cần đánh tới đám người thu được đan dược, Ưng Bác
Không lại cười hăng hắc tiến tới ngăn cản, thế nhưng mọi người cũng không có ý
niệm động thủ trong đầu, vì chỉ cần động thủ, hai đại chí tôn sẽ liên thủ gây
áp lực…

Ưng Bác Không lần này được đánh thống khoái, mồ hôi chảy đầm đìa, dùng sức hô
to gọi nhỏ, Thạch Trường Tiếu ngược lại, trong lòng âm thầm buồn bực, sắc mặt
cũng biến thành màu đen, trên trán tràn đầy mồ hôi, thân pháp của hắn tuy cũng
bất phàm, thế nhưng không thể đáng đồng cùng Ưng Bác Không, cũng không cách
nào đáng bại Ưng Bác Không chỉ trong mấy chiêu, chỉ có thể lo lắng suông, về
phần mấy người còn lại bởi vì liên tục dùng hết sức chiến đấu cho nên thở hồng
hộc, sắc mặt trắng bệch. Mà ngay cả Phí Mộng Thần cũng có vẻ không thể cố được
nữa… Bởi vì tình huống như vậy, cho nên huyền đan tiêu sao bay lượn giữa
không trung, cuối cùng lại lần nữa rơi xuống đất, cũng không người nào dám ra
tay đoạt lấy…

Hoạt động năng suất cỡ này, nếu để cho một đội bóng chuyền mà thấy, không khỏi
bội phục sát đất mới lạ! Tại lúc Ưng Bác Không tận lực duy trì như vậy. Quân
Mạc Tà lại âm thầm giở trò, một đám người trong lúc vật lộn, rốt cuộc cũng
xuất hiện thương vong, hơn nữa con số còn không ít. Thạch Trường Tiếu chỉ động
tay hai lần thế nhưng tựa như liềm cắt lúa, một mảng người ngã xuống.

Quân Mạc Tà lợi dụng thời khắc Ưng Bác Không ném ra huyền đan, từ trong chỗ ẩn
thân bay ra, ở giữa một đám thần huyền cùng Thiên Huyền, giống như là nhảy múa
trên một sợi dây thép nối giữa hai đỉnh vách núi vạn trượng vậy.

Hắn tuy rằng đang ở trạng thái ẩn thân, thế nhưng tùy tiện dính mộ đòn của bất
cứ một người nào trong đây đều có thể nguy hiểm tới tính mạng. Dù sao thực lực
của hắn ở chỗ này cũng là yếu nhất!

Thế nhưng hắn không thể không tiếp tục nhảy múa, bởi vì hắn phải từ trong thời
điểm mấu chốt khi huyền đan rơi xuống mà khống chế nó, đầu tiên muốn bảo đảm
huyền đan không thể rơi vào trong tay Thạch Trường Tiếu, nếu không kế hoạch
trực tiếp bị phá sản, tiếp theo chính là quốc sư Phí Mộng Thần cũng không thể
chết, một khi hắn chết, hậu quả rất nghiêm trọng, thứ ba chính là muốn đảm bảo
Ưng Bác Không có thể đủ sức cáng đáng.

Theo hiểu biết của hắn những năm gần đây, vấn đề đối ngoại của Thiên Hương
quốc vẫn rất yên tĩnh, mà Quân đại thiếu gia lại hi vọng Thiên Hương vẫn nên
bảo trì mối quan hệ đối với mấy quốc gia hùng mạnh đang dòm ngó. Mà Phí Mộng
Thần cùng Thạch Trường Tiếu lại là hai đại quốc sư, từ một khía cạnh khác mà
nói, đúng là hai quốc gia này có sự uy hiếp rất lớn đối với sự ổn định của
Thiên Hương đế quốc. Cho nên Quân gia giờ như cánh chim trước gió, còn muốn
nhờ địch quân áp bức nhằm đảm bảo thế lực quân sự của Quân gia.

Chim chết thì treo cung, thế nhưng nếu chim không hết thì sao? Vậy cũng nhất
định vẫn được bảo trì ở tình trạn tốt nhất! Cho nên Quân đại thiếu gia lúc này
rất mất mặt sắm vai một kẻ “Hán gian một nửa”.

Cho nên Quân Mạc Tà chỉ cần có đạt được cơ hội, sẽ liều mạng đem huyền đan đẩy
qua tay Phong Tuyết ngân thành ba đại trưởng lão cùng chín đại đệ tử Lệ Vô Bi
bên kia. Hiệu quả quả nhiên là thập phần rõ ràng. Thân hình hắn như quỷ mị gây
xích mích giữa mấy đám người với nhau, ba đại trưởng lão luống cuống tay chân,
trán đầy mồ hôi, sáu trưởng lão cùng chín vị trưởng lão khác cố gằng chặn công
kích của Thạch Trường Tiếu. Lúc này hai đại chí tôn luân phiên giao đấu, khóe
miệng đám người này cũng rỉ ra một đường tơ máu.

Về phần chín đại đệ tử của Lệ Vô Bi, vốn thực lực cùng Thạch Trường Tiếu không
sai biệt nhiều lắm, lại bị Quân Mạc Tà xếp đặt, liên tục đem huyền đan ném qua
chỗ bọn họ, hết lần này tới lần khác mấy người kia mục tiêu đều không thay
đổi, bắt lấy huyền đan, nhằm toàn lực đào tẩu, hòng tìm được một đường may
mắn, thế là hợp với chuyện Thạch Trường Tiếu cùng Ưng Bác Không hai lần đáng
nhau lúc này thực lực cũng bị tổn hại nghiêm trọng.

Đối với sự di động của huyền đan trên không trung, cho dù với nhãn lực cao
thâm của Ưng Bác Không cùng Thạch Trường Tiếu cũng đều cảm thấy có phần kinh
ngạc khó hiểu, Huyền Huyền đại lục mấy ngàn vạn năm qua, cho tới bây giờ cũng
chưa có xuất hiện qua người nào có thân pháp ẩn thân quỷ dị bực này, cho nên
hai người loại bỏ trường hợp này, chi quy là chuyện này do kình khí của đám
người gây nên, mặc dù phát hiện có điểm quỷ dị thế nhưng cũng không có để ở
trong lòng. Chỉ cần không rơi vào trong tay người khác, tựa sẽ không để ở
trong lòng! Ưng Bác Không đáng một trận thống khoái, toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Quân Mạc Tà cũng phi thường cao hứng. Thế nhưng cách xa hiện trường hơn hai
mươi trượng, hai hắc y nhân lăng phong đứng trên ngọn cây, đang dõi đôi mắt
ưng về bên này, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Tam ca, huynh xem viên đan dược kia kìa, đệ xem từ linh khí tinh thuần mà
nói, đúng là đỉnh cấp không thể nghi ngờ, thế nhưng đệ sao lại cảm thấy nó như
là có ẩn chứa lực lượng vậy?” Một người lông mi thô đen nháy con mắt, lên
tiếng nói: “Tựu như muốn chảy nước miếng a, chỉ muốn xông lên cắn một ngụm!
Trước kia ra cũng đã thấy không ít ngưng đan, thế nhưng chưa bao giờ có cảm
giác như thế này…” Nói xong, hắn chép miệng vài cái, khóe miệng cũng chảy ra
một dòng nước miếng.

“Xác thực là như vậy. Trong lúc này dường như không phải là năng lượng của
Ngưng Đan thế nhưng cỗ lực lượng này lại càng…” Càng cái gì vị tam ca này
cũng không thể nói ra miệng được, chỉ đàng lắc đầu nói: “Cỗ lực lượng này,
dường như là loại lực lượng thiên phạt động, nhưng mà so với thiên phạt động
càng thêm… Có lực hấp dẫn!”

“Khỏa đan dược này, bất kể như thế nào đi nữa, nhất định phải đoạt tới tay,
nếu không lão đại sẽ…” Tam ca rùng mình một cái, cũng không nói gì nữa.

“Ách… Tam ca, chỉ có hai chúng ta tốt nhất đừng nhắc tới lão đại nữa… Nhắc
tới đệ lại lạnh cả người.” Hắc y nhân lông mi thô sợ run cả người, lén lén lút
lút quay đầu lại nhìn, dường như sợ hãi Lão đại đột nhiên xuất hiện ở sau lưng
vậy.

“Lão đại hiện tại nhất định là không có thời gian để ý tới ngươi đâu, từ khi
nhị ca trốn đi, lão đại tựa như hay nổi giận, những năm gần đây đều đi khắp
nơi tìm nhị ca. Nếu như nhị ca bị lão đại bắt được… Hắc hắc hắc hắc…Vị tam
ca kia trông có vẻ hả hê, tựa hồ như rất chờ mong vị nhị ca kia bị lão đại thu
thập vậy.

“Nhị ca đi theo người nọ thì có tiền đồ gì, cứ tiêu diêu tự tại như huynh đệ
chúng ta không phải còn tốt hơn sao? Thật sự là không hiểu mà.” Hắc y nhân lắc
lắc cái đầu to. Nếu để đệ thấy hắn sẽ đập cho hắn một chưởng! Cho dù không đập
hắn, cũng phải xé xác người nọ ra!”

“Ngươi? Hừ hừ, nếu một mình ngươi gặp nhị ca, ta phỏng chừng ngươi sẽ bị nhị
ca trực tiếp ném bay a!” Tam ca khinh bỉ nhìn hắn, nói tiếp: “Ngươi đúng thật
là một kẻ không có đầu óc mà, nhị ca chỉ cần dùng một cái móng tay cũng có thể
đáng bại ngươi! Đừng nói là hắn mà ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của người
nọ, ngươi còn không phục sao.”

“Móng tay của nhị ca xác định là lợi hại! Thế nhưng đệ không phục người nọ!
Tuy thực lực của hắn rất mạnh.” Thô lông mi hừ hừ, tuy rất không phục thế
nhưng sự thật vẫn là sự thực.

“Chú ý, Thạch Trường Tiếu chính là người có thực lực cao nhất, nếu hắn cướp
huyền đan chúng ta sẽ xuất thủ cướp lấy nó!” Tam ca đột nhiên gấp gáp nói, hai
người đồng thời trấn định lại tinh thần, đột nhiên một cỗ năng lượng như gió
lốc chậm rãi xoáy động dưới chân hai người, hạt mưa trên không trung cũng
không rơi xuống nữa, tại chân hai người ngưng tụ thành một Thủy Tinh Cầu mỹ lệ
vô cùng! Một màn này không ngờ kể cả Thạch Trường Tiếu cùng Ưng Bác Không hai
đại chí tôn lại không phát hiện ra! Chẳng lẽ hai người này thực lực lại không
kém người trong bát đại chí tôn? Nếu không với thần thức cường đại như Thạch
Trường Tiếu tại sao lại bỏ qua bọn họ?!

Thạch Trường Tiếu ầm ĩ thét dài, không hề cố kỵ phát động huyền công toàn
thân, thân thể nhanh như điện phóng về phía huyền đan. Giờ khắc này huyền đan
bay tới gần hắn nhất, mà Ưng Bác Không giờ phút này còn đang dây dưa với Phí
Mộng Thần, thời cơ có thể nói là trôi qua tức thì! Ngũ đại thần huyền cao thủ
tuy đều nhận ra điều này, thế nhưng cũng không kịp ngăn cản, băng tuyết Ngân
Thành Tam Lục Cửu ba đại trưởng lão lúc trước toàn lực đỡ một kích của Thạch
Trường Tiếu, tuy may mắn không bị trọng thương, thế nhưng Huyền khí bản thân
hao tổn quá lớn, khí huyết trực tiếp bốc lên cổ, muốn ngăn cũng vô lực, mà Phí
Mộng Thần tuy cực lực không muốn huyền đan rơi vào trong tay Thạch Trường
Tiếu, thế nhưng bản thân thực lực của hắn nhiều nhất chỉ có thể hơn ba vị
trưởng lão một chút, so sáng với bát đại chí tôn còn kém xa, trước khi tham dự
trận giao tranh này, cũng muốn cân bằng lực lượng của các thế lực,, thế nhưng
hắn hiện tại đang bị Ưng Bác Không dây dưa, miễn cưỡng lỗ mãng chỉ sợ nguy đến
tính mạng, huyền đan mặc dù tốt, thế nhưng cũng phải có mạng mà dùng mới nói,
lúc này cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Nhưng mà nói đến người có thể ngăn
trở Thạch Trường Tiếu đắc thủ, cũng chỉ có một người, một thân công pháp lợi
hại nhất trong số bát đại chí tôn chính là Ưng Bác Không. Thạch Trường Tiếu
mặc dù ra tay trước, thế nhưng Ưng Bác Không lại rất nhanh, cho dù không thể
vượt lên trước Thạch Trường Tiếu, nhưng chỉ cần ra tay xuất thủ với Thạch
Trường Tiếu, Thạch Trường Tiếu cũng không thể bỏ mặc mà đoạt lấy huyền đan.

Đáng tiếc Ưng Bác Không lại không có muốn huyền đan, vả lại trải qua trường
đại chiến này, hắn cũng cảm thấy đã nghiền rồi, trong tâm sinh ra ý thoái lui,
cho nên mới dứt khoát cuốn lấy Phí Mộng Thần, làm cho Thạch Trường Tiếu có cơ
hội tách ra đoạt huyền đan, chấm dứt trận chiến tranh giàng này. Cũng coi như
là Thạch Trường Tiếu nợ lão một cái nhân tình, có thể để người đồng cấp nợ
nhân tình của mình, vụ buôn bán này quả là không tồi! Tâm tư của Ưng Bác Không
bản thân hắn minh bạch, mà Thạch Trường Tiếu cũng minh, cho nên hắn mới có thể
toàn lực thoát ra, mưu đồ đoạt đan, mọi người ở đây tuy đông, thế nhưng chỉ
cần Ưng Bác Không không quấy rối, cũng không có người nào ngăn cản được hắn
đoạt đan! Chứng kiến vật chắc chắn sẽ vào tay, huyền công phát ra hấp lực
cường đại, viên huyền đan mà hắn tha thiết ước mơ này tự động hướng tới tay
hắn bay tới, lập tưc muốn rơi vào tay Thạch Trường Tiếu! Thạch Trường Tiếu
dùng toàn bộ lực lượng phi tới, đón lấy huyền đan, khoảng cách càng lúc càng
gần hơn! Vị sinh tử chí tôn trong lòng lập tức nổi lên cảm giác kích động mà
nhiều năm không có: cửu cấp đỉnh phong huyền đan a! Rốt cục cũng sắp tới tay
rồi!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận