Dị Thế Tà Quân

Chương 184: ta muốn một lần làm phụ thân của ngươi!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Con tại Quân gia tuy là quả phụ nhưng lại là trưởng dâu, địa vị được mọi
người tôn kính, nếu là đến Lệ gia, bất quá cũng chỉ là thiếp mà thôi! Nếu một
ngày nào đó, thần huyền đệ nhất nhân Vân Biệt Trần cũng coi trọng con. Muốn
con làm thiếp, làm nô tỳ, có lẽ gia tộc cũng sẵng sàng nguyện ý, lại muốn bức
con? Vân Biệt Trần chẳng phải còn mạnh hơn cả Lệ Tuyệt Thiên sao? Quản gia lúc
đó chẳng phải là tìm được chỗ dựa tốt hơn hay sao!”

“Quản gia đúng là một gia tộc có uy tín cùng danh dự! Phụ thân, Quản gia thế
nào lại không có mặt mũi như vậy! Sao lại không biết liêm sỉ như vậy! Con tình
nguyện sống cô quả cả đời ở Quân gia cũng không muốn nhìn thấy mặt một đám
tiểu nhân vô sỉ như vậy! Cũng quyết không để cho đám tiểu nhân ấy thực hiện
được ý đồ bì ổi của mình đâu!”

Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quản Thanh Hàn đầy quả quyết nói
tiếp: “Nếu để cho con lựa chọn, con tình nguyện để cho Quản gia hi sinh như
một gia tộc anh hùng cũng không muốn chứng kiến một đám người râu tóc bạc
trắng nhưng lại không có chút máu người, chỉ biết hành động như một con chó
vẫy đuôi nịnh chủ như vậy!”

Theo những lời này, Quản Thanh Hàn cũng bộc phát tất cả những chất chứa trong
lòng mình từ trước đến nay ra.

Quản Đông Lưu ngơ ngác đứng nhìn, thần sắc thống khổ vẫn còn đọng trên nét mặt
không đổi, thân thể run rẩy dáng người đứng thẳng trong mưa. Bóng dáng tràn
đầy hào khí như anh hùng mạt lộ.

Đối với ngôn từ bén nhọn của nữ nhi, lão thật sự không biết trả lời như thế
nào cho phải, cũng không muốn trả lời, trong lòng tràn đầy áy náy cùng nỗi ô
nhục. Những lời này như cắn vào tâm linh lão, làm cho tất cả kinh mạch trong
người tựa hồ như đau đớn muốn vỡ nát!

“Nữ nhi chỉ muốn biết, chuyện cho tới bây giờ, ý định của phụ thân là thế
nào?” Quản Thanh Hàn quay lưng về phía cha mình, thanh âm có phần thê lương,
lại có vài phần vô lực, đa phần là sự phẫn nộ cùng nghiêm khắc!

“Quân Vô Ý đã nói cho ta đáp án rồi!” Quản Đông Lưu cười khổ một tiếng nói:
“Chuyện cho tới bây giờ chúng ta cũng chỉ đàng lùi lại việc hôn sự mà thôi,
nếu như Huyết Hồn sơn trang muốn ngươi đạp lên kiệu hoa. Cũng phải bước qua
thi thể đám người Quân gia mới được!”

Quản Đông Lưu tự giễu cười nhạt nói: “Quản Đông Lưu ta là gia chủ của Quản
gia,ta không thể trêu vào Huyết Hồn sơn trang, mà Quân gia cũng không thể trêu
vào bọn họ.

“Nhưng chính như lời ngươi nói, Quân gia là ân nhân của Quản gia ta! Quản gia
chúng ta không thể là người quên ân được!”

Thanh âm của Quản Đông Lưu đột nhiên đầy nhiệt lệ, nói: “Bây giờ Quản gia ta
đã bỏ rơi chính nữ nhi của mình, mà Quân gia lại quyết bảo vệ vị nữ nhi này!
Ngay cả người làm cha này cũng bỏ rơi nữ nhi của mình! Mà Huyết Hồn sơn trang
lại muốn cướp đoạt, vũ nhục nữ nhi của ta! Ta đã nhịn nhục, chịu ủy khuất cả
đời vì gia tộc rồi. Cũng đã lấy đại cục làm trọng cả đời, lúc này đây, ta
muốn:

“LÀM CHA MỘT LẦN!” Thần sắc trên mặt Quản Đông Lưu cứng ngắc, hai mắt sáng
rực, tơ máu tràn đầy hai tròng mắt.

“Ta muốn làm cha một lần!”

Khi nói xong những lời này. Quản Đông Lưu đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải
mái hơn rất nhiều. Dường như đã tháo được một tảng đá nghìn cân đè nặng trong
lòng!

Bỏ qua sinh tử tồn vong!

Tiểu tử vừa rồi của Quân gia nói không sai, một gia tộc, nếu không có cốt khí
cho dù miễng cưỡng kéo dài chút hơi tàn cũng còn ý nghĩa gì?

“Phụ thân!” Thân thể Quản Thanh Hàn đột ngột chấn động, ngay lập tức xoay
người lại, nàng không thể tin được nhìn phụ thân của mình, trong mắt tràn đầy
vẻ kinh hỉ.

Quản Đông Lưu mỉm cười mạnh mẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Thanh Hàn, đối mặt
với chuyện này không chỉ có có nam nhân của Quân gia mà còn có người của Quản
gia ta nữa!”

Trên mặt Quản Thanh Hàn hiện lên thần sắc kiêu ngạo, nói: “Cho tới bây giờ con
vẫn cho rằng, cha mình chính là một vị nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Phụ thân
chính là người tốt nhất.”

Quản Đông Lưu cười khổ một tiếng nói: “vị tiểu thúc tử kia của ngươi mắng chửi
người thật là tàn nhẫn! Nhưng mà ít nhiều khi hắn mắng như vậy cũng khiến phụ
thân minh bạch, một người khi sống trên đời này, còn có một chuyện mà dù biết
rõ là chết vẫn phải đi làm. Cùng những chuyện này so ra, cái gì là đại cục tồn
vong, đều không còn trọng yếu nữa!”

Lão ha ha cười lớn hai tiếng, đột nhiên kỳ quái nói: “Ngươi tin chắc rằng tên
kia là một người ăn chơi trác táng, không làm gì lên thân là tiểu thúc tử? Ta
trông cũng không có giống như vậy mà.”

Quản Thanh Hàn lập tức mặt đỏ tía tai, không đồng ý, nói: “Phụ thân lại chê
cười nữ nhi rồi. Nhưng mà, trong khoảng thời gian này Mạc Tà hắn đã cải biến
rất nhiều, so với trước kia đích xác giống như hai người. Hiện tại hắn rất có
khí khái nam tử hán.”

Quản Đông Lưu ý vị thâm sâu cười cười, nói: “Thật không? Vậy hắn mắng cha
ngươi thảm như vậy, ngươi vẫn còn tông sùng hắn như vậy sao?”

“Hừ! Phụ than, ghét người lắm!” Giờ khắc này bản thân Quản Thanh Hàn tựa hồ
như trở lại thời khi mình còn bé, cùng phụ thân của mình không kiêng kị gì làm
nũng.

Quản Đông Lưu ha ha cười lớn.

“Phụ thân vào nhà đi. Nếu còn đứng ở đây nữa, sẽ không tốt cho thân thể đâu.”
Phiền muộn trong lòng Quản Thanh Hàn bị quét sạch. Bây giờ lại cảm thấy đau
lòng thay phụ thân.

“Hiện tại rốt cuộc biết đau lòng rồi sao? Chậm đã, Phụ thân bây giờ cũng là
một lão già rồi, cũng không sao đâu.” Quản Đông Lưu ha ha cười trêu ghẹo nói:
“Nhưng mà trận mưa hôm nay rất tốt! rất tốt! Nó đã rửa sạch mọi vết nhơ cuộc
đời để ta trở lại làm một người cha tốt, cũng làm cho ta thanh tỉnh, đàn ông
phải như thế. Như lời nữ nhi nói, phải biết hi sinh, một số chuyện cho dù biết
là chết những vẫn phải làm!” Nói xong, ánh mắt từ ái của lão liếc nhìn nữ nhi,
rồi ha ha cười xoay người mà đi.

Thân hình to lớn của lão lẫn trong mưa gió, từng bước một rời đi, mỗi một bước
đều dùng hết sức, dị thường trầm ổn mà kiên định!

Hai mắt Quản Thanh Hàn đẫm lệ mờ đi trong mưa.

Quân Vô Ý lẳng lặng đứng ở bụi hoa cách đó hơn mấy trượng mà nhìn. Những đường
cong cứng ngắc thường thấy trên bộ mặt cũng thay đổi, phát ra một tia vui vẻ
nho nhỏ, hắn khẽ lẩm bẩm: “Quản Đông Lưu, cho tới giờ khắc này ngươi mới trả
được món nợ ngươi thiếu ta năm đó, bây giờ ngươi mới hợp cách là một người
cha.

Ánh mắt xuyên thấu qua màn mưa đầy trời. Hắn trầm tư lẩm bẩm: “Mạc Tà lần này
đi ra ngoài, ta sao lại có cảm giác lần này sẽ phát sinh đại sự nhỉ? Như thế
nào mà bây giờ còn chưa có trở về? Cũng không biết hiện tại hắn ra sao nữa.
Đứa cháu này, bây giờ thật sự rất thần bí! Ài, tiểu tử này từ khi trị chân cho
mình lúc nào cũng thần bí! Quá thần bí!”

Than nhẹ một tiếng, thân thể nhoáng một cái đột nhiên biến mất.

Hắc y nhân bịt mặt kia thật ra chính là Quân đại thiếu gia, hắn mượn lực một
chưởng kia của Ưng Bác Không, thân thể bay ra ngoài, thuận tiện nhét huyền đan
vào trong tay Ưng Bác Không, đồ này tựa như là một củ khoai nóng, cuối cùng
cũng đẩy đi được.

Thân thể bay ra, bịch một tiếng đụng lên thân một cây đại thụ. Quân Mạc Tà lập
tức vận khởi Âm Dương Độn, nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người, không
người nào thấy được nơi hắn xuất hiện, Quân Mạc Tà ôm ngực thở hổn hển mấy
hơi.

Bát đại chí tôn dù sao cũng là bát đại chí tôn. Không hổ là nhân vật hiểu biết
nhất thiên hạ! Một chưởng này của Ưng Bác Không chỉ là thử nghiệm toàn bộ lực
lượng của lão còn tụ tập vào một đòn phía sau. Thế nhưng một chưởng kia bên
trong ẩn chứa lực lượng cũng đủ làm cho Quân Mạc Tà cảm thấy rất khó chịu,
lồng ngực bứt rứt như muốn ói.

Quân Mạc Tà tại một đòn này đều nhờ vào năng lượng của Hồng Quân Tháp tràn
ngập kinh mạch mới miễn cưỡng không bị thương, nhưng trong lòng lúc này đã cảm
thấy chút khiếp sợ! Nguyên lai lực lượng của bát đại chí tôn lại mạnh như vậy!

Cái lão đuôi ưng ngốc này! Một ngày nào đó lão tử sẽ cho hắn đẹp mắt. Trong
lòng Quân Mạc Tà oán hận mắng hai câu, sau đó chú ý tới cảnh long tranh hổ đấu
trên đường tràng!

Sáu giác quan của Quân đại thiếu gia đều tập trung vào phương viên không gian
hơn mười trượng, thỉnh thoảng lại cau mày, trong miệng thì thào tự nói: như
thế nào còn chưa có động tĩnh, chẳng lẽ chuyện lớn vậy mà không khiến mọi
người kinh động sao.

Dự tính ban đầu của Quân Mạc Tà tự nhiên chính là khiến cho đám người thảm
chiến một trận, không phải chỉ là hỗn loại như bây giờ.

Trên thực tế ngoại trừ muốn lấy được phương pháp sử dụng cửu cấp huyền đan ra,
Quân Mạc Tà còn có một mục đích khác.

Tự nhiên nếu không phải là chuyện liên quan đến Thiên Nam Huyết Hồn sơn trang,
Quân Mạc Tà cũng không có cần bày ra kế hoạch chu đáo như vậy. Việc này phải
đảm bảo an toàn hắn mới phát động, tối thiểu cũng phải chờ tới khi Thiên Hương
thành tụ tập thật nhiều cao thủ sau đó mới ném huyền đan ra ngoài, dù sao dưới
mắt mọi người, thời gian mất tích của huyền đan cũng là gần đây, bây giờ tùy
tiện xuất hiện, chỉ sợ đám người tâm cơ thâm trầm sẽ sinh ra hoài nghi.

Nhưng hiện tại Huyết Hồn sơn trang đột nhiên bức tới, làm rối loạn bố cục của
Quân đại thiếu gia, sự kiện về Lệ gia có thể nói đã đến mức lửa sém lông mày
[cấp bách], thực sự có thể nói là một mồi lửa tùy thời có thể châm ngòi đống
thuốc nổ. Quân Mạc Tà không thể không sớm đem khỏa huyền đan này ném ra, về
phần có thể đạt được hiệu quả như dự đoán của mình hay không cũng đàng mặc cho
số phận mà thôi, nếu như trễ thêm nữa, một khi Lệ gia hướng tới Quân, Quản hai
nhà ra tay, cho dù có bố cục tinh diệu đến mức nào đi nữa cũng không còn ý
nghĩa.

Trong nháy mắt khi Thạch Trường Tiếu động thủ, ba đại trưởng lão Phong Tuyết
ngân thành đã sớm đề phòng hắn, ngay lập tức đồng thời xuất thủ, thân hình lao
thẳng tới; mà mười đại đệ tử của Lệ Vô Bi cũng như châu chấu, như ong vỡ tổ
vây quanh, vị Lục đệ tử nhỏ gầy kia không hổ là người có khinh công cao minh
phi thường, xoạt một cái đã bay xa tới mấy trượng, trong lúc Ưng Bác Không
đang mải chống đỡ, hắn nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động tiến tới sờ
soạng lồng ngực Ưng Bác Không.

Tu vi Huyền khí của người này cũng không cao lắm, nhiều nhất cũng chỉ là Địa
Huyền cao giai mà thôi, trong vòng vây của một đám cao thủ, cho dù đếm ngược
cũng đủ tư cách làm đệ nhất, nhưng nếu nói là về thân pháp lại cực kì linh
động cùng ảo diệu, tốc độ cực nhanh. Chỉ sợ với thân pháp này ngay cả Thiên
Huyền đỉnh phong cũng không kịp đề phòng. Cũng không biết hắn luyện như thế
nào mà lại có được một đôi tay khéo léo như vậy,không thể tưởng tượng được. Có
lẽ là có thiên phú dị bẩm!

Mười đại đệ tử của Lệ Vô Bi lần này đáp ứng lời mời của Lý Du Nhiên xuống núi,
hôm nay tham gia cuộc tranh đoạt đỉnh cấp huyền đan cũng đã có chuẩn bị.

Cho dù đối mặt với hai vị thần huyền chí tôn nổi danh sáng ngang cùng sư phụ
mình cũng không đổi sắc, thậm chí còn ẩn ẩn bộ dáng nắm chắc vậy, nguyên nhân
thì ra đều nằm trên người này!

Đơn giản chỉ với tốc độ của hắn đã quá là nhanh rồi! Mà ngay cả Quân Mạc Tà
trốn ở một bên cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy thân ảnh hắn lóe lên. Tựu hóa thành
một đoàn bóng mờ, cũng không thể thấy chính xác thân thể hắn đếu tột cùng là ở
chỗ nào.

Mà ngay trong sát na này. Hơn mười bóng người cơ hồ đồng thời công tới Ưng Bác
Không, kình khí như lũ quét bạo phát đến mức cực hạn. Ưng Bác Không thấy vậy
sắc mặt biến đổi, quát to một tiếng: “Tới rất tốt!” Thân thể hắn xoạt một
tiếng trượt trên không trung, Thương Ưng trên không trung xẹt qua thành một
đường vòng cung quỷ dị, đầu tiên là tránh khỏi đòn đánh chính diện của Thạch
Trường Tiếu, sau đó hai tay hai chân giống như con quay xoay tròn trên không
trung, không ngừng đá ra!

Không ngờ ngoài bản thân, đối chiến ngoại trừ Thạch Trường Tiếu còn có tất cả
các cao thủ nữa!

Thạch Trường Tiếu giận dữ!

Mặc dù hắn là người xuất thủ trước, thế nhưng dù sao bản thân cũng là một
trong những bát đại chí tôn! Bài danh cũng không dưới Ưng Bác Không, nếu lần
này cùng đám người hợp lực vây công Ưng Bác Không, như vậy mặc dù đem Ưng Bác
Không đánh chết tại chỗ thế nhưng bên ngoài người ta lại đồn rằng thực lực của
hắn không bằng Ưng Bác Không!

Cái này chính là làm cho danh dự bị tổn hại a! Thạch Trường Tiếu thầm nghĩ nếu
làm vậy danh dự bản thân sau vụ này sẽ không còn giữ được mất!

Lại nói hai đại thần huyền chí tôn trong lúc quyết chiến, sao có thể để đám
ruồi bọ nhúng tay vào?

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận