Dị Thế Tà Quân

Chương 1201: Tổ chức độ kiếp thành đoàn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đầu óc trong chốc lát như bị chập: Gió thật sự theo sự gọi về của hắn… Thật
sự hắn có thể ra hiệu lệnh cho gió sao?

Cổ Hàn lắc đầu, tựa hồ như muốn lắc cho văng cái suy nghĩ ấu trĩ này ra khỏi
đầu.

Chắc là trùng hợp thôi, buổi sáng sớm có gió thì có gì là lạ đâu, nhất định là
trùng hợp!

Nhưng ngay sau đó…

Quân Mạc Tà nhíu mày, tựa hồ không vừa lòng, lại bày ra khí chất thần côn vẫy
tay nói to:

– Còn nhỏ quá, to lên một chút, tiếp tục mạnh lên nữa…

Vù một tiếng, gió nhẹ lập tức biến thành gió to, cờ bay phần phật phiêu đãng
trong không trung.

– To chút nữa, to nữa, tiếp tục…

Rốt cục, tựa như dưới sự thúc giục của Quân Mạc Tà, gió càng lúc càng lớn, sau
đó trực tiếp biến thành lốc, ít nhất là một cơn lốc cấp chín!

Cổ Hàn há to miệng, nhìn chằm chằm vào Quân Mạc Tà đang đứng thẳng trong cơn
cuồng phong giữa không trung, trong miệng lão không ngừng vang tiếng những
tiếng “a… a… a…” vô nghĩa.

“Đây nhất định là trùng hợp, nhưng những chuyện trước mắt làm sao giải thích
đây? À, ta biết rồi, nhất định là ta đang nằm mơ, nếu là mơ thì ta lại tiếp
tục ngủ mơ đi a….”

Chuyện trước mắt lão quả thật không giống trong hiện thực tí nào…

Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm ầm làm hắn hoàn toàn thức tỉnh.

Lôi kiếp chính thức phát uy!

Cổ Hàn rốt cục nhịn không được nhảy dựng lên mà ngưng thần quan sát thật kỹ!

Vừa nhìn đã thấy đạo lôi điện đầu tiên phóng mạnh xuống.

Quân đại thiếu lắc lắc cái mông, bày ra một tư thế cợt nhã phi thường.

Sau đó hắn giơ ngón tay lên trời mà chỉ, sau đó quát:

– Thu!

Xoẹt một tiếng, thiểm điện liền biến mất không còn tung tích.

Đám người Tam Đại Thánh Địa đều tận mắt chứng kiến cảnh này đều nuốt nước
miếng một cái, sau đó cùng lúc đưa tay lên dụi mắt.

Ta bị hoa mắt sao?

Con mẹ nó chứ, áp lực quá lớn có thể sinh ra ảo giác luôn…

Nhưng một lần còn có thể coi như ảo giác, còn lần 2, lần 3, lầnn thì sao?

Bốn phương tám hướng tia chớp dày đặc làm cho cả không gian sáng bừng lên.

Quân đại thiếu không ngừng thét to, không ngừng hoa chân múa tay vui sướng,
bày ra tư thế tiêu sái cứ nhảy bên này nhảy bên kia trên không trung, mà bày
ra tạo hình này thì thôi, miệng lại còn luôn mồm:

– Thu! Thu! Thu!

– Cho ta thu…

– Thu tiếp! Thu tiếp!

Ầm ầm ầm…

Mọi người phía dưới mắt trợn trắng cả ra, con ngươi cơ hồ lọt cả ra ngoài

Rốt cục, có người chịu không nổi đả kích tâm linh như vậy neên cuối cùng miệng
ặc một tiếng, bất tỉnh ngã xuống mặt đất.

Quá đả kích!

Thần tình của Cổ Hàn biến thành màu đen, nhìn thấy vô số hư ảnh màu đen trên
không trung mà lão có cảm giác muốn nôn mửa xong rồi ngất xỉu.

Ta biết là bổn sự của ngươi rất lớn, ta biết ngươi giỏi lắm, nhưng ngươi vũng
không cần khoe khoang đến mức độ này chứ! Nhìn ngươi múa may như thế, đến ta
còn thấy mệt mỏi.

Thật ra, Quân đại thiếu đang giữa không trung cũng mệt mỏi lắm.

Muốn tỏ ra ngưu bức cũng cần phải trả giá.

Tuy hắn đã quen với việc khoe khoang này, nhưng hắn có không muốn cũng không
được!

Lôi kiếp liên tục thế này có rất nhiều chỗ tốt.

Dưới thiên kiếp khổng lồ như thế, trước khi tất cả thiên kiếp biến mất, dị tộc
nhân chắc chắn không dám vọng động.

Thêm vào đó, chính bản thân hắn có thể giúp vô số chiến sĩ tiến giai đồng
thời, hắn lại bày ra một kiểu “thần” trong mắt bọn họ, có thể làm cho sĩ khí
tăng cao và niềm tin tất thắng.

Đại chiến sắp xảy ra, lại xuất hiện một Quân đại thiếu biến thái có thể thoải
mái đối kháng lôi kiếp, hơn nữa còn là lôi kiếp của mấy ngàn người một lúc,
một mình hắn đều có thể chống đỡ dễ dàng, vậy cần đến thực lực như thế nào?

Có người lãnh đạo như vậy, làm sao có thể thất bại trong chiến tranh lần này
được?

Hiệu quả không những tốt, mà còn tốt đến vô cùng nữa kìa!

Hiện tại không chỉ có chiến sĩ Thiên Phạt, ngay cả Tam Đại Thánh Địa, những
cao thủ có tư tưởng bi quan, sau khi nhìn thấy màn này bỗng nhiên cảm thấy vẫn
còn có hi vọng!

Lần độ kiếp này thời gian khá dài, Quân đại thiếu có chút thiếu kiên nhẫn…

Tuy nói thực nhẹ nhàng, nhưng phải giả vờ giả vịt, tỏ vẻ “nguy hiểm” mãi cũng
thành trò cười.

Sau một lúc, “diễn viên” Quân đại thiếu gia mới ngừng lại.

Cái khả năng kia cũng không phải bản thân ta có thể quyết định a, ta biểu hiện
ra chẳng qua chỉ là bề ngoài, căn bản chính là Hồng Quân Tháp tự động thu lôi
kiếp, có quan hệ gì đến ta chứ, bản thân ta từ đầu đến giờ chẳng qua làm cái
bù nhìn ở giữa mà thôi.

Trên thực tế, sau khi hắn cho các các chiến sĩ phục dùng linh dược xong, hắn
đã xác định tất cả mọi người đều sẽ đột phá, vì thế hắn đã chuẩn bị Hồng Quân
Tháp ngay từ đầu.

Nói chung, lần độ kiếp này, số người quả thật khá nhiều, nếu là Hồng Quân Tháp
khi xưa còn không biết chịu nổi hay không.

Mắt nhìn Hồng Quân Tháp điên cuồng hấp thu lực lượng của thiên kiếp, Quân Mạc
Tà cũng không hiểu tại sao. Hồng Quân Tháp đang cần năng lượng của lôi điện
sao? Vậy tại sao thiên địa linh khí nó lại không hấp thu tí nào cả?

Lúc trước chỉ là lôi kiếp của bản thân, bây giờ thì lôi kiếp của ai nó cũng
nuốt cho bằng hết, quả là kì dị.

Quân Mạc Tà cũng mệt đứt hơi, “diễn viên” bắt diễn liên tục cũng tốn sức không
ít a, hắn mệt mỏi khoanh chân ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn trời, bày ra một
bộ dáng thế ngoại cao nhân.

Nhưng trong mắt của đám người Tam Đại Thánh Địa, lại làm bọn họ hiểu lầm: “Tên
này hấp thu lôi điện liên tục như thế, giờ lại ngây người ra, chẳng lẽ hắn lại
sắp đột phá? Hồi nãy là hấp thu của người ta, giờ hấp thu của chính bản thân,
chắc là còn tốt hơn…”

Nhưng một lát sau, Quân đại thiếu đang ngồi, sau đó lại lăn ra đất, ngủ ngay
lập tức, tiếng ngay có tiết tấu đều đặn vang lên…

Ngủ?

Lại có thể ngủ?

Dưới vô số tiếng sấm đì đùng thế này, hắn lại có thể ngủ? Tinh thần có thể
cứng rắn đến mức độ này sao?

Kỳ thật chuyện này không liên quan gì đến tinh thần cả, Quân đại thiếu gia
chúng ta đã mệt thảm từ ba bốn ngày nay, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng
không có, đầu tiên là bản thân hắn độ kiếp,sau đó lại nói chuyện phải trái với
đám người Tam Đại Thánh Địa, chưa được nghỉ chút nào lại phải trợ giúp tăng tu
vi cho toàn bộ Thiên Phạt và Tà Quân phủ, sau khi thiên kiếp liên hợp của mọi
người trôi qua, Quân đại thiếu dù có muốn tiếp tục khoe khoang diễn kịch cũng
không có sức mà làm, vì thế cho dù lôi đình sấm sét thế nào, hắn quản cái quái
gì nữa, mệt quá lăn đùng ra ngủ luôn!

Trong không trung, tiếng sấm đì đùng gầm rú liên tục ba ngày ba đêm!

Đám người Tam Đại Thánh Địa bị những âm thanh này dày vò gần như phát điên!

Đây chính là thanh âm của thiêp kiếp a, muốn mặc kệ cũng không được a!

Dù cho nhét chặt lỗ tai thì âm thanh cũng truyền đến!

Tuy nhiên, đến ngày thứ ba, mọi người cũng dần trở nên bình tĩnh.

Cái gì cũng có thể thành thói quen, dù sao thì cũng không cách nào tránh né
nó, nên thôi thì cứ chịu đựng cho xong. Thời gian độ kiếp dần kết thúc, uy áp
giảm dần, mọi người cũng từ từ thích ứng, không đến mức chật vật như ngày đầu
tiên!

Còn Quân đại thiếu trong ba ngày này hắn cũng chỉ có ngủ và ngủ, nhưng vẫn
phải ngồi yên đó, cho dù mắc “tè” đến sắp bể bụng, tỉnh dậy cũng không thể đi
giải quyết. Ai cũng có thể di chuyển, riêng bản thân hắn thì không được!

Tại sao ư? Còn tại sao nữa, hắn đặt bản thân vào vị trí trọng yếu nhất, Hồng
Quân Tháp nằm trên người hắn, thiên kiếp liên tục đánh xuống, làm sao hắn dám
di động?

Di chuyển ít thì còn có thể, bất quá cũng chỉ trong phạm vi một thước, nếu quá
phạm vi này, thiêp kiếp sẽ không đánh vào người hắn mà nhắm thẳng đám chiến sĩ
Thiên Phạt mà đập a!

Vì thế chết sống gì Quân Mạc Tà cũng không thể động, cũng không thể tiến vào
Hồng Quân Tháp, nó đang điên cuồng “ăn” lôi kiếp, hắn muốn vào nó cũng không
cho!

Vì thế, hắn chỉ có thể chết trân một chỗ!

Quân Mạc Tà vô cùng bực bội a.

Chuyện này giống như diễn viên nhảy ra sân khấu, chỉ định diễn vai ngưu bức
một chút rồi lui ra sau cánh gà, ai ngờ đến khi lên diễn mới biết vai của hắn
không được lui vào cánh gà, phải diễn hoài, mà lại độc diễn một mình mình,
muốn xuống cũng không xuống được, dù cho diễn nhảm, diễn sai, diễn xỏ lá…
cũng không được ngưng!

Cứ như thằng điên diễn hoài cho người ta xem…

Trong hoàn cảnh đáng xấu hổ đó, Quân đại thiếu gia làm sao không bực bội.

Nhưng dù hắn có bực cỡ nào, hắn cũng phải ngồi đó mà đợi đến khi thiên kiếp
hoàn toàn biến mất.

Đây cũng là tự làm tự chịu, bày đặt bày ra chuyện mấy ngàn người độ kiếp cùng
lúc….

Rộng lượng cho cố vào, sau đó lại cảm thấy khổ sở, đúng là vô tiền khoáng hậu
mà!

Thiên kiếp khổng lồ tập hợp cùng một chỗ, hai chữ khủng bố cũng không hình
dung hết…

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận