Nhục nhã đến mức này làm cho hắn giận dữ vô cùng! Hắn nằm mơ cũng không nghĩ
ra thực lực của Quân Mạc Tà lại có thể kinh khủng đến thế! Từ lúc bắt đầu đến
giờ hắn chỉ có thể đỡ, đỡ, đỡ… không ra nổi một chiêu tấn công nào!
Sự tình diễn biến đến mức này, không chỉ đám người Cổ Hàn phía ngoài, thậm chí
người trong cuộc như Hạ Trường Thiên cũng cảm thấy u mê vô cùng. Hắn là cường
giả thánh quân, Quân Mạc Tà tuy không yếu, nhưng rõ ràng chỉ là một thánh tôn,
so với chính hắn yếu hơn không ít, nhưng thế cục tại sao lại ra đến mức
này….
Giờ phút này Hạ Trường Thiên cảm thấy như mình đang tời vào một đầm lầy to
lớn, càng dãy dụa thì chìm càng nhanh…. Hiện tại hắn đang vô cùng nguy cấp!
Hắn nhớ rõ ngay từ chiêu đầu tiên của Quân Mạc Tà là một kiếm đâm tới, hắn
muốn ra tay đánh trả cứu huynh đệ của mình, nhưng một kiếm nhìn như đơn giản
kia lại bao quát phạm vi mấy trượng, nếu hắn lui lại sẽ hoàn toàn không có vấn
đề gì, nhưng đối mặt với một hậu sanh tiểu bối, giao thủ chiêu đầu tiên đã
phải lui thì mặt mũi thánh quân để chỗ nào?
Vì thế Hạ Trường Thiên quyết định không lùi, nhưng vì thế hắn lại lọt vào một
trận khổ chiến, thân người vừa lóe thì kiếm thứ hai đã đến cổ họng. Hạ Trường
Thiên chấn động, hắn ngửa người ra sau, thì kiếm thứ ba đã đến trước bụng, lại
né, lại kiếm thứ tư nhắm ngay đan điền…..
Cứ kiếm đến hắn né, càng lúc càng lui, từ lúc bắt đầu khai chiến đến nay chỉ
khoảng hai lần hô hấp, mà Quân Mạc Tà đã ra đến ba trăm kiếm, mỗi một kiếm đều
mang kiếm khí sắc bén, mà Hạ Trường Thiên cũng né đủ ba trăm lần!
Lần sau so với lần trước còn gian nan chật vậthơn!
Sau mỗi lần né hắn lại càng kinh hoảng phát hiện ra rằng: Cho dù hắn có muốn
liều mạng thì cũng không có bất cứ cơ hội nào!
Nếu muốn tổn thương đối phương trong tình huống này, hắn chỉ có một con đường
duy nhất: Tự bạo!
Một người kinh nghiệm sa trường đầy mình như Hạ Trường Thiên lại cảm thấy bi
ái vô cùng! Thân kinh bách chiến, thân mãi không bại như hắn lại bị một thiếu
niên dồn đến mức này sao? Chẳng lẽ mình đang găp ác mộng sao?
Cho dù là ác mộng cũng không vớ vẩn đến mức này chứ?
Quân Mạc Tà sắc mặt như thép, ánh mắt băng lãnh và vô tình, mỗi kiếm đâm ra
đều không lưu tình chút nào!
, Sau khi dung hợp hoàn toàn với Hồng Quân Tháp, chiến lực của hắn lúc này đã
tăng đến trình tự bán thánh nhân của Chiến Luân Hồi, đối phó với một thánh
quân tam cấp như Hạ Trường Thiên, hắn hoàn toàn nắm chắc!
Chính vì thế, hắn mới có thể ngay từ đầu đã bức Hạ Trường Thiên rơi vào hạ
phong tuyệt đối, căn bản không cho hắn nửa điểm cơ hội!
Hạ Trường Thiên càng đánh càng điên cuồng, càng đánh càng buồn bực, càng đánh
lại càng cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Chỉ một quyết định sai lầm của mình mà đem bản thân và tất cả huynh đệ đẩy vào
vực sâu vạn kiếp bất phục! Lúc đầu trước mặt mọi người bị sỉ nhục, chất vấn,
lúc sau lại trơ mắt nhìn những lão huynh đệ cùng mình chunh sống vô số năm
tháng phải rơi vào tử vong, mà mình lại chỉ có thể thúc thủ vô sách. Cuối cùng
lại bị bức đến loại tình trạng nhục nhã, nguy hiệm đến cực điểm như hiện nay!
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khoái ý và cừu hận của Quân Mạc Tà, rốt cuộc Hạ
Trường Thiên đã hiểu rõ thủ đoạn trả thù chân chính của Quân Mạc Tà! Hắn muốn
mình phải nhấm nháp cảm giác huynh đệ lâm vào tuyệt cảnh lại không thể ra tay
trợ giúp, tùy ý để đối phương lăng nhục đùa giỡn, giống như mèo vờn chuột!
– Thật ngoan độc!
Hạ Trường Thiên lắc mình, nước mắt quanh tròng, tơ máu dày đặt trong con
người, sắc mặt dữ tợn như quỷ, kim quan trên đầu phanh một tiếng bị chém rơi,
một bộ tóc dài màu đen xổ tung ra trong không trung, máu rỉ ra từ đỉnh đầu rơi
tí tách xuống mặt đất!
– Hạ Trường Thiên, chính vì ngươi mà làm cho ta mất đi rất nhiều huynh đệ
tốt, ta đây cũng giúp ngươi trơ mắt nhìn những huynh đệ tốt của ngươi chết
thảm trước mặt ngươi! Loại mùi vị tuyệt vời này, ngươi phải tận tình nhấm nháp
trước khi chết nhé! Cho dù không muốn nhấm nháp cũng không được!
Quân Mạc Tà chưa thả lòng lúc nào, lại phi thân tiến tới, u nhận vung ra, kiếm
quang màu đen xen lẫn trong sương mù đen đặc vây kín phía trước.
Đồng thời tay trái của hắn mạnh mẽ vỗ xuống, quát to:
– Hỗn độn hỏa, áp xuống cho ta!
Hỗn độn hỏa đang phiêu phù cách miệng hố tầm mười trượng đột nhiên nhanh chóng
rơi xuống, dưới vô số ánh mắt tuyệt vọng bắt đầu thiêu hủy vạn vận!
Bỗng nhiên vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên! Loại tiếng gào thét thê lương
kia, cho dù cách xa mấy trăm trượng cũng đều cảm thấy lông tóc dựng đứng!
Đúng vậy, Quân Mạc Tà luôn luôn khống chế không cho Hỗn Độn hỏa hoàn thành sứ
mệnh. Bởi vì, sự trả thù của hắn, còn chưa được hoàn thành!
Hỗn Độn hỏa rơi xuống, tất cả từ từ biến thành tro bụi! Tất cả đều phát sinh
trong nháy mắt, rất nhanh! Cảm thấy thích sao?
Cảm thấy báo thù cảm giác ra sao?
Khó chịu! Tử vong không đáng sợ, đáng sợ chính là biết chắc mình sẽ chết ngay
trước mắt nhưng không thể tránh né, mà cái chết lại lởn vởn không đến, loại
mùi vị chờ đợi tử vong này mới làm cho người ta phải sợ hãi!
Có người sắt đá cái gì cũng không sợ, tự vong lại càng không đáng nhắc tới,
nhưng hắn lại sợ nhất người khác tra tần thân thân, bằng hữu của hắn trước mắt
hắn.
Mà thứ Hạ Trường Thiên quan tâm nhất không phải là tính mạng của mình. Vì thế,
hủy diệt thứ gì địch nhân quan tâm nhất, sau đó mới hủy diệt sinh mệnh của
hắn, đó mới là chân chính hủy diệt!
Từ lúc Quân Mạc Tà có ý định trả thù thì đã có chủ ý này! Hại chết huynh đệ
của ta,lại muốn chết một cách thống khoái? Mơ đẹp à!
Vì thế, dù cho tốc độ rơi xuống của Hỗn Độn hỏa có chậm cách mấy cũng không
thể chậm đến mức này được!
Chết không đáng sợ, nhưng chịu dày vò nhìn cái chết lơ lửng trên đầu mới là
tra tấn thực sự! Mà Hạ Trường Thiên mắt thấy huynh đệ đều sắp chết lại không
thể cứu vớt, bất lực mà nhìn, mà tất cả nguyên nhân đều do chính bản thân hắn
làm nên, vì thế, Hạ Trường Thiên mới là người thống khổ nhất, chịu nhiều dày
vò nhất!
Mà ý định chân chính của Quân Mạc Tà đúng là để cho hắn tinh tế nhấm nháp loại
thống khổ kinh người này!
Nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết vang lên, lòng Hạ Trường Thiên như đao
cắt, hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên điên cuồng lao đến, đối mặt với Quân Mạc Tà mà
không hề né tránh, thê lương quát lên:
– Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này là do ta xúi dục mọi người! Quân Mạc Tà,
ngươi thủ đoạn gì đều thực hiện trên người của ta đi, không cần tra tấn huynh
đệ ta…
– Ha ha ha, ngươi rất thông khổ sao? Hạ Trường Thiên, tất cả chuyện này đều
do ngươi gây ra!
Quân Mạc Tà tàn khốc vận đao như gió, Cửu U Hàn Nhận liên tục phóng ra, trên
người Hạ Trường Thiên vô số đạo máu phun ra xối xả!
– Cho dù việc này do ta gây ra nhưng huynh đệ của ta vô tội a!
Cả người Hạ Trường Thiên tràn đầy máu tươi, đột nhiên nói một cách nghiêm túc:
– Quân Mạc Tà, chỉ cần ngươi chịu thả bọn họ ra, ta liền buông xuôi, mặc cho
ngươi xử trí…
Quân Mạc Tà cười to:
– Ha ha ha, nếu trước khi giao chiến ngươi chịu nói như vậy, có thể ta còn
khâm phục ngươi dám làm dám chịu, là một hảo hán tử, chỉ diệt sát một mình
ngươi là xong chuyện! Tuy nhiên, ngươi lại dám nói ra câu này, ta thật coi
thường ngươi! Hiện giờ ngươi còn tưởng rằng ngươi còn có lợi thế mặc cả với ta
sao? Chẳng lẽ ngươi không buông xuôi mặc cho ta xử trí thì ta xử ngươi không
nổi sao?
Hạ Trường Thiên nghe vậy thì liền triệt để điên cuồng! Sự tự tôn cuối cùng của
hắn cũng bị câu nói này hủy diệt hoàn toàn!
– Quân Mạc Tà, ngươi đã tàn nhẫn như thế, vậy thì cùng nhau bước xuống hoàng
tuyền đi! Cho dù ta và huynh đệ ta có chết, ngươi cũng là đệm lưng cho chúng
ta! Đi chết đi!
Hơi thả toàn thân hắn ngưng tụ, cả không gian như đônglại! Sau đó, trời đất
như điên cuồng bạo loạn, vô số thiên địa nguyên khí điên cuồng trút vào thân
thể của hắn!
Giờ khắc này, tất đã đã không thể vãn hồi!
Cổ Hàn thấy biến cố trước mắt thì cực kỳ hoảng sợ, tức thời hét lớn một tiếng:
– Mọi người mau lui!
Sau khi hắn ra lệnh, Tam Đại Thánh Địa đồng thời cấp tộc triệt thoái, trong
nháy mắt đã lùi xa mấy trăm trượng.
Mà đám người Thiên Phạt tuy lo lắng cho Quân Mạc Tà, nhưng dưới nghiêm lệnh
của Mai Tuyết Yên cũng đã lui xa ra mấy trăm trượng, ai ai cũng chăm chú nhìn
vào chiến trường phía trước, trong mắt ai cũng tràn đầy khoái ý, lại có chút
lo lắng. Đối thủ dù sao cũng là thánh quân cao thủ, nếu có ý liều chết, thi
triển chiêu thức tự bạo đồng quy vu tận, cho dù Quân Mạc Tà có thực lực kinh
người, khinh công tuyệt hảo đi chăng nữa cũng chưa chắc toàn thân trở ra.
Chỉ có một mình Mai Tuyết Yên là không lo lắng về an nguy của Quân Mạc Tà,
Quân Mạc Tà có Hồng Quân Tháp hộ thân, cho dù thế giới này có nổ tung thì hắn
vẫn bình yên vô sự. Đám người Thiên Phạt như Hùng Khai Sơn thấy Mai Tuyết Yên
không mấy lo lắng thì cũng đoán ra vị tỷ phu thần thông ngập trời này chắc
chắn có tuyệt chiêu bảo mệnh nên ai cũng tạm yên tâm.
Hạ Trường Thiên nhe răng cười lớn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quân Mạc Tà,
huyền công trên người hoàn toàn không có chút gián đoạn, càng lúc càng tăng
nhanh! Đột phá thánh quân tam cấp, sau đó dần dần tiến đến thánh quân tam cấp
đỉnh phong, vẫn tiếp tục tăng…
Tứ cấp thánh tôn đỉnh phong mới ngừng lại!
Trên người Hạ Trường Thiên đã bị Quân Mạc Tà đâm phá vô số vết thương, giờ
phút nào máu vẫn phun ra như suối, thân thể gầy gò của hắn lúc này từ từ bành
trướng ra, thành hình một quả cần thịt, bay phập phù trong không trung!
– Hạ nhị ca, đừng mà!
Quý Bác Văn toàn lực ứng chiến với Viêm Hoàng Chi Huyết đang vô cùng chật vật,
chỉ thủ không công. Tuy nhiên, Quý Bác Văn dù sao cũng là cường giả thánh
quân, dù có hơi kém nhưng vẫn có thể chống đỡ, hắn muốn thắng Viêm Hoàng Chi
Huyết thì tuyệt đối không có khả năng, nhưng Viêm Hoàng Chi Huyết thật sự muốn
giết hắn thì cũng không thể nào, vì thế hai bên đều lâm vào trạng thái giằng
co.
Nhưng giờ phút này, Hạ Trường Thiên thấy tình thế đã không thể vãn hồi nên
điên cuồng liều mạng, muốn kéo theo Quân Mạc Tà cùng chết, biến hóa của trời
đất to lớn vô cùng, làm sao Quý Bác Văn lại không cảm ứng được. Đến khi hắn
nhìn thấy tình huống lúc này, hắn lập tức rống to lên, không để ý đến an nguy
của bản thân, liều mạng phá tan cản trở của Viêm Hoàng Chi Huyết để tiến đến
ngăn trở Hạ Trường Thiên thi triển thủ đoạn cực đoan.
Đáng tiếc hắn có vùng vẫy sốt ruột thế nào cũng không thể thoát khỏi Viêm
Hoàng Chi Huyết, càng vùng vẫy lại càng bị đánh lui lại.
Chỉ một lát sau, hơi thở của Hạ Trường Thiên rốt cuộc đã đến đỉnh, giờ phút
này hắn đã hoàn toàn điên cuồng, cũng đã không để ý tất cả, sau khi tai nghe
thấy vô số tiếng gào thét của huynh đệ, lý trí của hắn đã hoàn toàn biến mất!
Giờ phút này, tiếng gào thét càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng ít và mỏng manh,
nhưng mỗi một tiếng gào thét hay rên rỉ, cho dù âm lượng có nhỏ đến mức nào,
cũng đều như những lưỡi dao chầm chậm cắt vào lòng hắn làm cho máu chảy như
suối!
Hạ Trường Thiên hiện giờ đã không còn muốn sống trên nhân thế này nữa!
Sỉ nhục đến mức này, đã không có khả năng rửa sạch thì có mặt mũi nào tồn tại?
Chỉ có chết mà thôi!
Hạ Trường Thiên điên cuồng cười to, hai mắt không tự chủ mà rơi lệ, đây là lần
rơi lệ duy nhất của vị cường giả thánh quân hơn ba ngàn năm nay, có hối hận,
có bạo ngược, có oán hận, có nản lòng, tâm đã chết…
– Quân Mạc Tà, theo ta cùng đi đi!
Ánh mắt Quân Mạc Tà gắt gao theo dõi hắn, nhìn chăm chú vào biến hóa của hắn,
cắn răng mà nói:
– Hạ Trường Thiên, kết cục của ngươi chắc chắn phải như thế! Cũng vì ngươi
không ra tay cứu viện làm cho vô số huynh đệ Thiên Phạt chết thảm, hôm nay ta
cũng giết sạch huynh đệ của ngươi, ngươi làm cho huynh đệ của ta phải tự bạo,
như vậy ta cũng bắt ngươi phải tự bạo!
Nợ máu trả máu, nợ răng trả răng!
Đây luôn là thủ đoạn của Quân Mạc Tà!
Sự trả thù của Quân Mạc Tà, từ trước đến giờ đều trực tiếp như thế!
Hạ Trường Thiên rốt cục đã hiểu!
Thì ra thủ đoạn phản kích cuối cùng của mình là tự bạo cũng nằm trong kế hoạch
của đối phương! Thì ra mục tiêu của đối phương chính là bức bách mình phải tự
bạo!
Loại đùa giờn người như chơi rối mày, loại cảm giác biệt khuất khi bị thao
túng này làm cho Hạ Trường Thiên hận không thể lập tức chết đi!
Tiếng gào thét trong miệng hố đã hoàn toàn biến mất!
Trong lòng Hạ Trường Thiên đã trống rỗng, hắn đã nhận ra toàn bộ huynh đệ
trong hố đã hoàn toàn biến mất, không còn chút dấu vết nào lưu lại trên thế
gian này!
Rốt cục Hạ Trường Thiên đánh mất một chút hy vọng cuối cùng!
Giờ phút này, hắn phản ứng y như Hùng Khai Sơn khi chứng kiến Ưng Vương ra đi:
Sống không bằng chết!
Nhưng ý nghĩa thực sự của hai việc này khác nhau vô cùng, bản chất đối ngịch!
Huynh đệ của Hùng vương vì cứu huynh trưởng của mình mà chết trận anh dũng,
thiên cổ lưu danh!
Ngược lại, huynh đệ của Hạ Trường Thiên chẳng khác nào bị Trường Thiên liên
luỵ mà chết! Nhất định là để lại tiếng xấu muôn đời, hai người hoàn toàn không
thể so sánh với nhau!
Khi Hùng Khai Sơn nhớ đến huynh đệ của mình, ngoài áy náy ra, còn có vô tận
kiêu ngạo và hoài niệm!
Nhưng Hạ Trường Thiên lại bất đồng, hắn ngoài sự áy náy ra cũng không có bất
cứ thứ gì khác! Cho dù xuống dưới cửu tuyền, Hạ Trường Thiên cũng cảm thấy
không có mặt mũi nào nhìn huynh đệ của mình!
Hạ Trường Thiên hoàn toàn sụp đổ!
– Quân Mạc Tà, lão phu hối hận! Lão phu hối hận tại sao lại không giết chết
sạch đám huynh đệ dã thú của ngưới Lão phu thật hận a…
Hạ Trường Thiên độc ác gào to.
– Tự ra tay giết chết huynh đệ cuảta? Ngươi còn chưa xứng! Hạ Trường Thiên,
ít nhất huynh đệ của ta chân chính chết vì thiên hạ muôn dân, chết trận oanh
liệt, còn ngươi chết, là cái thứ gì? Ngươi chết một vạn lần cũng không bằng
một vị huynh đệ của ta mất đi! Ngươi chính là sự sỉ nhục của Huyền Huyền đại
lục! Ngươi là ngọn nguồn của nội chiến, phản đồ của đại lục! Ngươi từ đầu đến
chân là một một hỗn đản chân chính, mộ đống phân bỏ đi…
Hạ Trường Thiên gào thét:
– Muôn vạn tội nghiệt đều trên thân thể của ta, đường xuống hoàng tuyền, ta
và ngươi cùng đi! Quân Mạc Tà, cùng chết đi!
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, bạch quang vô tận tuôn ra từ giữa chiến
trường!
Theo tiếng gào thét thê lương này, một đời thánh quân cường giả Hạ Trường
Thiên rốt cục phát động thủ đoạn cuối cùng: Tự bạo!
Vụ nổ này lại càng làm cho núi nửa xung quanh bộc phát, làn mây mù dày đặc
đang quanh quẩn cũng bị vô số cột lửa làm thủng lỗ chỗ, không ngờ giây phút
này lại làm lộ ra một khoảng trời xanh ngắt!
Ngay sau đó, một đám mây hình nấm to lớn lại bay lên, che hết mảng trời xanh
vừa hiện ra trong giây lát!
Trên mặt đất lúc này xuất hiện một cái hố to phạm vi đến hai trượng sâu không
thấy đáy!
Phía xa xa, đám chiến sĩ Thiên Phạt và Tam Đại Thánh Địa có tu vi hơi thấp đều
bị chấn đến hôn mê bất tỉnh!
Mặt đất chấn động ầm ầm!