Dị Thế Tà Quân

Chương 1172: Các huynh đệ, chờ ta theo cùng!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ở nơi này đa số là những chiến sĩ Thiên Phạt nhưng trong đó cũng không thiếu
những tên ngoại tộc.

Hành động dũng cảm bực này đối với ngày hôm nay lại có vẻ như rất bình thường!

Tựa hồ tính mạng đối với song phương đều trở nên không đáng giá, không hề có
giá trị như bản thân đã từng tưởng tượng…

Hiện tại đang trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng, chiến tranh tàn khốc một mất
một còn cho dù là người ngày thường nhát gan vào thời khắc này cũng sẽ gạt bỏ
nỗi sợ hãi, vươn vai trở thành một dũng sĩ!

Mà hiện tại, chiến sĩ Thiên Phạt đã hoàn toàn điên cuồng!

Đại bộ phân liên quân Ưng – Hùng cũng đã phải dùng đến Hồi Thiên Đan mang theo
bên mình.

Mà phần thú tính trong con người huyền thú bọn chúng rút cục cũng đã kích phát
ra toàn bộ. Ở trong trận chiến này phát huy ra, không ngừng nhìn thấy chiến
hữu của mình ngã xuống. Mà còn nhìn thấy huynh đệ mình biến thành một đống mưa
máu trên không trung!

Kích thích mãnh liệt như vậy cơ hồ khiến cho toàn bộ chiến sĩ Thiên Phạt nơi
đây mất đi lý trí!

Trong mắt bọn hắn vào giờ phút này cũng chỉ có địch nhân mà thôi! Chỉ có giết
chết hết địch nhân mới có thể báo thù cho các huynh đệ!

Mà ở phía sau lưng bọn chúng còn hơn mười vạn quân dị tộc đang không ngừng
tiến lên như thủy triều. Toàn bộ đều là những tên cưỡi những con ngựa kỳ quái
gia nhập vào cuộc chiến. Lấy ưu thế số đông về binh lực gấp mấy trăm lần đem
liên quân Ưng – Hùng bao vây vào bên trong!

Mà đám Chí Tôn thiên nhẫn trên không trung vẫn như cũ mạnh mẽ xông lên. Hiện
giờ Thiên Phạt còn sót lại năm vị Thánh Tôn, đối phương cũng còn năm vị Chí
Tôn thiên nhẫn còn sống đang liều mạng quyết chiến.

Mà hơn ba trăm tên Cuồng Đao nhẫn mang theo tiếng gào thét thê lương bắt đầu
lao vào cuộc chiến!

Chính bởi vì nhóm này, sau khi Chí Tôn thiên nhẫn cùng Cuồng Đao nhẫn gia nhập
cuộc chiến gây cho liên quân Thiên Phạt sự thương vong cực lớn! Cùng áp lực
nặng nề, thực lực hai bên cách nhau một trời một vực!

Từ lúc những tên Cuồng Đao nhẫn gia nhập cuộc chiến, số lượng chiến sĩ tự bạo
của Thiên Phạt càng ngày càng cao. Sáu nghìn chiến sĩ, đến hiện tại may mắn
sống sót không đến một nửa!

Trên bầu trời lại truyền đến tiếng nổ rền vang, một luồng khí lưu dẫn tới bên
ngoài hỏa sơn hơn ngàn trượng mới hạ xuống.

Trên mặt Lộc Thánh Tôn hiện lên vẻ buồn bã, căn bản không cần nhìn, chỉ cần
nghe thấy tiếng vang khổng lồ đó hắn đã đoán được, lại có một vị lão huynh đệ
đã bỏ mình mà đi!

Mà hôm nay, có lẽ là ngay sau đó bản thân mình cũng sẽ đi theo vị lão huynh đệ
kia! Chân bước theo mọi người.

Nhưng hắn vẫn tin tưởng! Vô luận là bản thân mình hay là chư vị lão huynh đệ,
cùng mỗi một chiến sĩ Thiên Phạt đang ở dưới. Cho dù đang đổ máu, đã hy sinh
hoặc sắp hy sinh thì cũng sẽ không có ai hối hận.

Bởi vì cái này vốn là truyền thừa từ vạn năm của Thiên Phạt!

Cũng chỉ vì riêng Thiên Phạt mà thôi!

Cũng không phải vì đại lục!

Người mặc dù chết, chí vẫn trường tồn: Vĩnh viễn không hối hận!

Ưng vương điên cuồng gào thét. Khi thì bay lượn lên chín tầng trời chém địch
nhân, khi thì phi thẳng xuống dưới, trường kiếm tung bay. Đao của hắn, tuy
rằng đã được Quân Mạc Tà tỉ mỉ dùng kim chi lực đánh lên cũng không chịu nổi
chém giết cường độ cao cùng thời gian dài như thế ,đã sớm hóa thành bột phấn.
Hiện tại ở trên tay hắn cũng đã đổi qua thanh đao thứ tư rồi. Rút cuộc hắn
cũng không nhớ là thanh đao này hắn đã cướp trong tay ai!

Ưng vương sớm đã dùng qua Hồi Thiên Đan. Hiện tại trên thân người hắn một lần
nữa lại tăng thêm vài vết thương. Đếm toàn thể vết thương trên người hắn không
dưới mười vết. Thậm chí còn có vết sâu đến mức nhìn thấy cả xương trắng. Nhưng
hắn tựa hồ như hoàn toàn không có cảm giác gì, vẫn như cũ điên cuồng tiến về
phía trước. Tung hoành ngang dọc, lên trời xuống đất như sao băng!

Chỉ có Hùng vương, Hùng Khai Sơn hiện giờ vẫn đang liên tục múa siêu đại đao
nặng một ngàn sáu trăm cân kia của hắn. Thanh đao này hiện giờ cũng đã biến
thành một cái cưa. Lưỡi đao bị mẻ nhiều chỗ.

Thân hình to lớn của hắn dường như không biết mệt mỏi điên cuồng quét ngang
quét dọc. Ở trên chiến trường giống như là hạc giữa bầy gà. Hiện tại năng lực
phòng ngự siêu biến thái của Hùng tộc rút cuộc cũng đã thể hiện rõ trên người
của hắn.

Hùng vương một người cũng đã đủ giữ quan ải, một mình chống vạn quân, có thể
nói là tấm gương cực kỳ lớn đối với chiến sĩ Thiên Phạt. Mỗi lần có một chiến
sĩ Thiên Phạt cảm thấy mệt mỏi, tay chân vì giết người quá lâu mà mỏi nhừ. Chỉ
cần mở to mắt nhìn vào thân hình to lớn của Hùng vương vẫn như cũ đang đứng
thẳng, anh dũng chiến đấu, nửa điểm mệt mỏi cũng không có. Tất cả mọi người
trong thân thể không hiểu sao lại có thêm chút khí lực để chống đỡ.

Vì vậy lại tiếp tục cầm lấy đao kiếm, tiếp tục chiếm đấu, tiếp tục giết đám
ngoại tộc.

Loại tác động này ngoài Hùng vương ra thì các thú vương khác của Thiên Phạt
lại không thể có!

Bởi vì Hùng vương vốn được trời sinh ra để chiến đấu, lấy chiến đấu làm lẽ
sống!

Thân thể to lớn kia giống như một Chiến Thần vĩ đại đang tồn tại.

Mà lúc này, đám Cuồng Đao nhẫn cùng U Minh quỷ nhẫn ai cũng không dám thi
triển ẩn thân thuật. Cuộc chiến trước mắt cũng không phải là độc chiến. Ẩn
thân, đích thực là địch nhân không nhìn thấy mình, nhưng quân mình đồng dạng
cũng không thấy mình.

Trên chiến trường, vô luận là địch ta, chỉ giết thôi cũng đã đỏ con mắt rồi.
Có chăng khác nhau chỉ là ý niệm trong đầu. Nếu quả thực ẩn thân, tuyệt đối
không thể tránh khỏi đao thương giống như mưa rào. Làm như vậy căn bản là đang
đùa giỡn với tính mạng của mình.

Cho nên, cho dù không cam lòng, cho dù không nguyện ý ra sao, bọn hắn cũng
phải bỏ qua ý định đơn đả độc đấu, một chọi một trong cuộc chiến Đoạt thiên
này, lao vào hỗn chiến với đối phương.

Giữa không trung, Lộc Thánh Tôn cười lớn một tiếng. Thân thể di chuyển hướng
về phía một tên Chí Tôn thiên nhẫn vọt tới.

Đùi phải của hắn không biết đã mất lúc nào!

Còn về phần ai chém đứt, đối với Lộc Thánh Tôn mà nói, đã không còn trọng yếu
nữa rồi.

Đối mặt với hắn là sắc mặt dữ tợn của tên dị tộc, trong mắt hắn hiện lên vẻ
tuyệt vọng, đồng thời cũng lao về phía Lộc Thánh Tôn.

Mười ba người bọn chúng cùng nhau xuất trận, muốn chiếm lấy công đầu trận này!

Tổng cộng mười ba Chí Tôn thiên nhẫn, đây chính là một cỗ lực lượng cường đại,
nhưng lại ở cuộc chiến này bị phục kích một cách khó ngờ đến nhất, hơn nữa
những người phục kích bọn hắn lại là những Thánh Tôn đến từ Thiên Phạt.

Nếu như bị phục kích từ Tam Đại Thánh Địa thì bọn hắn tự tin có thể nắm chắc
thoát được. Nhưng đối với những tiền bối Thánh Tôn của Thiên Phạt này, cho dù
là đang dùng hình dạng con người chiến đấu nhưng vẫn là một đám huyền thú a.

Thú vương đạt tới tu vi Thánh Tôn, vô luận là lực phòng ngự hay thực lực đều
mạnh hơn đám nhân loại ở Tam Đại Thánh Địa.

Trận chiến này, bản thân mình cùng mười ba huynh đệ xuất chiến không ngờ hiện
tại còn có hai người sống sót.

Nhưng lại là thực lực giảm sút, vết thương chằng chịt.

Mặc dù đối phương xuất hiện tám vị Thánh Tôn, trước mắt cũng chỉ còn có hai
người còn sống, hơn nữa nhìn vào trạng thái bọn chúng còn muốn thảm hơn mình
một chút. Nhưng vị Chí Tôn thiên nhẫn này lại khóc không ra nước mắt.

Mười ba người đối mặt với tám người, song phương thực lực đều là Thánh Tôn.
Thực lực tổng thể của mình gấp ba lần đối phương không ngờ lại mắc phải khúc
xương lớn chẹn họng, lâm vào kết cục như vậy? Trước khi xuất chiến, kết quả
như vậy, vô luận là ai cũng không nghĩ đến được…

Hắn hung tợn đánh về phía Lộc Thánh Tôn. Vị Chí Tôn thiên nhẫn này hiện tại đã
nhìn ra, hỉ sợ lão đầu đáng giận này mới là nhân vật đầu sỏ đứng đầu tám vị
Thánh Tôn Thiên Phạt. Mọi âm mưu, quỷ kế chỉ sợ đều từ hắn mà ra.

Chính vì con thú đáng giận này mà mười một huynh đệ của hắn ngay trước mặt hắn
thần hình câu diệt. Thậm chí ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.

Hận!

Coi như hắn phải chết đi nữa cũng nhất định phải kéo theo lão đầu này ra đi
cùng hắn.

Hắn đột nhiên bổ nhào vào, đối với Lộc Thánh Tôn quả thực là gãi đúng chỗ
ngứa.

Tăng thêm tên trước mắt này, chính mình đã giết được ba vị Chí Tôn thiên nhẫn
của đối phương, thực sự là có lãi.

Cho dù chết cũng có thể nhắm mắt rồi!

Hai người đều nghiến răng nghiến lợi, mắt nhìn về đối phương sắp tiếp cận,
trong mắt đều giống nhau là điên cuồng cùng kiên định!

Hai người vào giờ phút này đã không còn binh khí trong tay. Binh khí đối với
sự va chạm mãnh liệt của cường giả cấp độ Thánh Tôn sớm đã nát vụt. Hai người
cứ như vậy, tay không mà xông lên.

Cơ hồ vào lúc thân thể hai người sắp chạm vào nhau, hai người đều làm một
chuyện giống nhau là tự bạo!

“Oanh” một tiếng, thân thể của hai người đụng vào nhau, tiếp theo đó là một
tiếng nổ long trời lở đất.

Hai vị cường giả Thánh Tôn này đồng thời cùng thiêu đốt sinh mệnh lực cùng
linh hồn lực còn sót lại của chính mình. Hai người đều không tính toán còn
sống sót trở về. Đều e sợ đối phương còn sống cho nên thậm chí ngay cả chuyện
giữ lại năng lượng cho thánh anh để chuyển sang kiếp khác cũng không làm, tận
lực tập trung lực lượng tự bạo. Lực lượng tự bạo của hai người làm rực sáng cả
một góc trời.

Đây là toàn bộ linh hồn lực của hai người, là lần cuối cùng phát ra ánh sáng
rực rỡ nhất trên đại lục này!

“Oanh”, một tiếng nổ vang dội, khiến cho mặt đất cách đó mười trượng, trong
phạm vi mấy trăm trượng xung quanh tức thì hóa thành trống rỗng. Chừng bảy tám
ngàn chiến sĩ song phương đang chiến đấu giống như quả bóng cao xu bị xì hơi
bay ngược ra ngoài. Trong đó có không ít những người không may đứng mũi chịu
sào trực tiếp hóa thành đống thịt nhão, sau đó bị ném ra ngoài rất xa.

– Đại ca!

Hùng Thánh Tôn hét lớn một tiếng, cảm giác giống như tức ngực, đầu đột nhiên
cảm thấy trống rỗng.

Tám vị lão huynh đệ, hai ngàn năm chung sống với nhau. Cùng nhau được sinh ra,
cùng chơi một chỗ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau ăn vạn độc quả, trùng kích
cảnh giới Chí Tôn. Cùng nhau một đường tu hành, hai lần tham dự Đoạt Thiên Chi
Chiến. Đại chiến Cửu U Thập Tứ Thiếu, sau đó đồng thời cùng phong ấn Cửu U,
sớm tối có nhau …

Tám người huynh đệ, khi còn trẻ có ai lại không hừng hực khí thế? Tạo nên
thanh danh Bát Thánh Thiên Phạt, vang dội tới bực nào? Người trong thiên hạ ai
dám khinh thường bọn hắn?

Nếu như một vị huynh đệ bị khi dễ là nhất định tám người cùng nhau xuất mã.

Hiện giờ, ngoại trừ mình hắn ra thì bảy vị huynh đệ ở đây đều đã hy sinh, tan
vào trong thiên địa. Chết không toàn thây!

Chung sống cùng nhau từ lúc thiếu niên cho đến già, hắn há có thể chịu đựng?
Có thể chịu được sao? Quả thực là không chịu nổi.

Ngay cả con đường trước mắt chính là tử lộ, ngay cả một khi chết đi sẽ tan vào
hư vô. Nhưng ta vẫn còn muốn đi cùng huynh đệ của ta.

Nếu có người khi dễ bọn hắn, một khi ta còn nhất định ta phải đòi lại công đạo
cho bọn hắn. Dùng tính mạng của ta, bảo vệ bọn hắn. Mặc kệ là ở nơi nào, bất
kể là thân thể hay là linh hồn.

Hùng Thánh Tôn nhìn sang chỗ khác, gắt gao nhìn lên vị Chí Tôn thiên nhẫn còn
sống kia.

Hai mắt đỏ hồng, khuôn mặt méo mó.

– Lại đây!

Khuân mặt Hùng Thánh Tôn không có chút biểu cảm nói:

– Ngươi đó! Không nên làm chậm trễ thời gian của ta. Ta còn phải đi gặp huynh
đệ của ta!

Nói đến hai chữ huynh đệ, ánh mắt của mắt trở nên xa xôi, nóng bỏng. Bảy người
huynh đệ hiện lên trước mặt Hùng Thánh Tôn sau đó đi xa.

Hùng Thánh Tôn cảm nhận được các huynh đệ đã đi xa, trong lòng đột nhiên cảm
thấy như ruột gan đứt từng khúc. Bất thình hình hống lên một tiếng dữ dội:

– Đợi ta theo cùng!

Giống như lúc trước cùng nhau bước chân vào giang hồ. Chính mình bị các vị
huynh đệ đùa dai bỏ đi, hắn đã hô lên một tiếng như vậy!

Vẫn là câu nói năm đó! Huynh đệ, chờ ta! Chờ ta!

Mặc kệ là làm cái gì! Cho dù là sinh hay tử! Đều chờ ta! Chúng ta cùng nhau
bước tới!

Nguồn:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận