Quân Mạc Tà trừng mắt cười lạnh nói.
Cổ Hàn lập tức nghẹn lời, vừa rồi hắn không hề để một viên thuốc nhỏ nhoi như
thế vào mắt, nhưng nào ngờ viên đan dược nhỏ nhoi ấy lại có hiệu lực kinh
người như vậy, có loại thuốc này trong người chẳng khác nào có thêm một mạng
sống. Nhưng mặt khác, chắc hẳn nguyên liệu dùng để luyện chế đan dược thần kỳ
này tất nhiên phải quý hiếm, tin chắc số lượng sẽ không quá nhiều. Quân Mạc Tà
có thể đưa ra hơn trăm khỏa, phát cho mỗi người một khỏa, như thế cung đã là
chuyện vô cùng hy hữu rồi!
– A… Quân phủ chủ, xin thứ cho lão phu mặt dày, xin hỏi phủ chủ trong tay
còn bao nhiêu loại đan dược này, vừa rồi lão phu có mắt không tròng không nhìn
ra đan dược này trân quý thần dị như thế, nếu có dự trữ thì có thể ứng phó với
hung hiểm lớn lao trước mắt!
Cổ Hàn lúng túng nói, hắn chẳng phải không biết đan vốn lần này vốn là linh
dược độc môn của Quân Mạc Tà, tất nhiên trân quý dị thường, nhưng nhờ đan dược
thần kỳ như thế cơ hồ có thể quyết định thành quả chiến đấu hiểm ác chưa từng
có lần này. Biết rõ là chính mình lỗ mãng nhưng hắn vẫn phải nói.
Có lẽ đúng như Mai Tuyết Yên mới vừa nói, cục diện trước mắt tuy rằng hiểm ác
nhưng có Quân Mạc Tà cường thế ra tay, hết thảy mọi việc đều có thể!
Cho tới bây giờ, Cổ Hàn đối với những lời này mới chính thức tin tưởng.
– Đại chiến sắp tới bổn quân cũng không tiếp tục che giấu với các ngươi, loại
thuốc này bổn quân vẫn còn, hơn nữa, còn cũng không ít.
Quân Mạc Tà hờ hững nói.
Cổ Hàn nghe vậy mừng như điên, định mở miệng nữa thì lại nghe Quân Mạc Tà tiếp
tục nói:
– Nhưng số lượng thiên đan này nhiều hay ít là việc của bổn quân, không làm
phiên Cổ lão nhọc tâm! Dù sao người đáng được sử dụng nó quá ít, các ngươi
cũng không đủ tư cách sử dụng loại hồi thiên đan này. Cho nên cho các ngươi
một trăm viên như thế cũng đã tốt lắm rồi!
Cổ Hàn lập tức im lặng, hắn cũng là lão quái vật sống qua mấy ngàn năm, như
thế nào không hiểu, nội việc Tam Đại Thánh Địa đã làm đối với Quân Mạc Tà và
Mai Tuyết Yên, đừng nói tới việc tặng đan dược, Thiên Phạt Hung Thú không bỏ
đá xuống giếng, Tà Quân phủ liền có thể đem thế lực Tam Đại Thánh Địa toàn bộ
diệt trừ cũng đã là tốt lắm rồi.
Nhưng…
Giờ phút này đại chiến sắp tới, mắt thấy đan dược thần kỳ có thể cứu mình một
mạng ngay tại trước mắt thì làm sao có thể không động tâm? Trước mắt cho dù là
Thiên Thánh Cung hay Tam Đại Thánh Địa, thực lực cũng đã uể oải tới cực điểm.
Loại hồi thiên đan này chẳng khác nào mang lại hi vọng cho Tam Đại Thánh Địa.
Nhờ đó, trong thế cục hung hiểm tới cực điểm này vẫn có thể tăng thêm một phần
hi vọng!
Nghĩ đi nghĩ lại, Cổ Hàn rốt cục vẫn phải nói:
– Quân phủ chủ, chuyện cũ đã qua, hãy cho nó qua đi! Trước mắt chính là thời
khắc mấu chốt quyết định sinh tử. Chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực
đối địch may ra mới có chút hy vọng! Lão phu vừa rồi muốn nói… À… Lão phu
cho rằng Quân phủ chủ cấp ra loại đan dược này đã là nhân tố quyết định thành
bại rồi! Xin Quân phủ chủ hãy bỏ qua chuyện cũ… ban thêm một ít đan dược
nữa!
Lấy thân phận Cổ Hàn, giờ này khắc này có thể nói ra lời nói này chẳng khác gì
là đang đau khổ cầu xin. Nếu chỉ vì bản thân mình, chỉ sợ có chết thêm một vạn
lần Cổ Hàn cũng tuyệt sẽ không van cầu hắn như vậy.
Nhưng giờ phút này hắn mang theo hy vọng của muôn dân, còn có hy vọng truyền
thừa của Tam Đại Thánh Địa!
Tuy rằng ủy khuất, thậm chí biết rõ hi vọng không lớn, nhưng hắn vẫn muốn thử,
dù sao so với an nguy của đại lục, so với Thánh Địa truyền thừa thì vinh nhục
cá nhân có đáng là gì.
Quân Mạc Tà nhìn Cổ Hàn hồi lâu, rốt cục mở miệng nói:
– Cũng được! Người của Tam Đại Thánh Địa thật ra không đáng có được đan dược
này, nhưng vì lời nói của Cổ lão, cũng đáng để nhận được.
Quân Đại Thiếu lật cổ tay, móc ra ba bình đan dược, nói tiếp:
– Cho ngài thêm một trăm năm mươi viên Hồi linh đan nữa. Lần này là cực hạn
rồi!
Quân Mạc Tà dừng một chút, lại nói :
– Cổ lão cũng là người hiểu chuyện… Bổn quân có thể khẳng định, chút đan
dược này… Hắc hắc… Ngoài bổn quân ra, nhìn khắp thế gian, cũng không có
được bao nhiêu người có? Cổ lão vừa rồi cũng nói, trước mắt hung chiến nguy,
chi bằng mọi người chân thành hợp tác, chỉ cần bên ngươi chịu dốc hết lực,
không ngại liều mình, nếu ở chiến trường Đoạt Thiên đại chiến gặp nguy hiểm,
chẳng lẽ bổn quân lại khoanh tay đứng nhìn sao?!?
Cho củ cà rốt phải kèm theo cây gậy, đừng tưởng rằng bổn công tử tùy tiện cho
đan dược quý này là xong. Đan dược đã đưa mà không chịu xuất lực thì chính
mình tự tìm phiền phức rồi! Đương nhiên, chỉ cần làm hết sức, đan được sẽ được
cung cấp đều đặn, đe dọa cũng không cần thiết nữa. Quân Đại Thiếu tự tin mình
có thể khống chế tình huống!
Cổ Hàn nghe vậy vui mừng quá đỗi. Mặc dù so với số người của Tam Đại Thánh Địa
thì một trăm năm mươi khỏa đan dược này quả thật không nhiều. Nhưng lời nói
Quân Mạc Tà cũng rất rõ ràng, linh đan thần diệu như vậy… thì có thể có được
bao nhiêu chứ?
Cho dù thật sự là có nhiều đi chăng nữa, thì cũng phải để dành cho người nhà
của hắn, mình đã có hai trăm năm mươi khỏa Hồi linh đan rồi, số lượng cũng
không phải ít! Nếu quả thật phải lấy giá trị để định giá số đan dược này thì
con số này vô cùng kinh khủng, cho dù là với thân phận của Cổ Hàn cũng phải lo
sợ con số này.
Đừng nói lúc này, vốn liếng Tam Đại Thánh Địa gần như bị hủy toàn bộ, cho dù
là chưa bị hủy, không phải táng gia bại sản mới có thể miễn cưỡng xuất ra được
con số này thì cũng sẽ đại thương nguyên khí!
Lại nói, Quân Mạc Tà cũng khẳng định, chỉ cần Tam Đại Thánh Địa không sử dụng
lại gian kế như trước, nếu trong chiến đấu bị thương thì hắn quả quyết sẽ
không thờ ơ đứng nhìn!
Có lời này cũng đủ rồi!
Trước cho mình một trăm khỏa, sau đó lại là một trăm năm mươi khỏa… Tổng
cộng hai trăm rưỡi.
Trong lúc vô cùng cao hứng, Cổ Hàn không chú ý để lộ ra làm người khác phải
ghen tị. Thầm nghĩ: Lão phu vừa mới dùng một khỏa, vậy chỉ còn hai trăm bốn
mươi chín, không thể tiíh là hai trăm rưỡi được!
– Cuộc chiến lần này, tin rằng vô luận là Tam Đại Thánh Địa hay bản thân là
chúng ta đều cần phải dốc hết toàn lực. Thậm chí phải chuẩn bị tâm lý tử vong,
chỉ có như vậy thì mới có thể có tâm lý tốt để chiến đấu, nếu không thì mọi
thứ sẽ đổ sông đổ biển.
Quân Mạc Tà thâm trầm nhìn Cổ Hàn nói :
– Cổ lão, lập trường song phương khác nhau, có một câu ta vốn không muốn nói
nhưng cũng cân nhắc nhiều lần, vì ngài một lòng vì thiên hạ, nên ta đành phải
nói dù là lời này có chút không lọt tai, nghe hay không là tùy ở ngài!
Cổ Hàn trong lòng rùng mình không hiểu, cảm nhận được một tia hàn ý lành lạnh.
Hiện tại thời gian khẩn trương, mỗi một phút mỗi một giây đều trân quý nhưng
Quân Mạc Tà tại thời khắc vi diệu tại bực này lại phải nhắc nhở mình một câu.
Như vậy có thể thấy những lời này trọng yếu như thế nào.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cổ Hàn cũng nghiêm túc hẳn lên:
– Quân phủ chủ có chuyện gì cứ nói đừng ngại, lão phu tự tin định lực của
mình còn chịu được!
– Cuộc chiến lần này, hung hiểm dị thường. Mỗi thời mỗi khắc, đều có thể phát
sinh chuyện ngoài ý muốn. Ngay cả cường giả thánh quân thánh tôn chỉ sợ cũng
khó mà bảo toàn được tánh mạng. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng!
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
– Không sai! Quân phủ chủ nói rất có lý.
Tuy rằng không biết Quân Mạc Tà có ý gì nhưng theo bản năng Cổ Hàn phụ họa một
câu.
– Cho nên, không sợ địch nhân hung dữ như lang sói… chỉ sợ lòng dạ rắn rít
của đồng bọn…
Quân Mạc Tà trong mắt đột nhiên bắn ra hai đạo hàn quang
– Không sợ địch nhân hung tàn… chỉ sợ hậu phương phản bội!
Cổ Hàn cả người không rét mà run, hắn biết Quân Mạc Tà muốn nói gì.
– Tin rằng Cổ lão hiểu ta muốn nói gì! Nhưng ta vẫn phải nói rõ ràng: Tam Đại
Thánh Địa và Thiên Phạt sâm lâm oán hận chất chứa đã lâu. Đối với người đứng
đầu Thánh Địa, cho dù là Mạc Vô Đạo, ta đều tin tưởng rằng chỉ cần trận chiến
này còn tiếp diễn thì tuyệt đối không ai dám âm mưu điều gì! Nhưng đối với
những kẻ còn lại của Tam Đại Thánh Địa, ta lại không tin tưởng như vậy!
Quân Mạc Tà thản nhiên nói:
– Đê dài ngàn dặm, chỉ cần một tổ kiến nhỏ cũng có thể làm vỡ! Cho nên… Chỉ
cần có một người của Tam Đại Thánh Địa dám ở sau lưng phản bội, ta sẽ không
chút do dự diệt sạch Tam Đại Thánh Địa đến tận gốc! Ta không cần biết vì lý do
gì, động cơ gì… kết quả đều như nhau! Đây chỉ là nhắc nhở, hoàn toàn là
thiện ý mà nhắc nhở. Nếu không có chuyện gì xảy ra, quả là tốt nhất. Nhưng nếu
đã xảy ra thì đừng trách ta không nói trước!
Quân Mạc Tà khẽ mĩm cười nói:
– Ta vốn định không nói, chờ khi việc xảy ra sẽ làm luôn! Nhưng hôm nay thấy
các ngươi như vậy, nên ta thay đổi ý định.
Cổ Hàn cắn chặt răng, gật đầu liên tục nói:
– Lão phu hiểu! Hiện giờ cả Huyền Huyền đại lục đang trong cảnh nguy hiểm,
đang cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, vượt qua khó khăn. Nếu Tam Đại Thánh Địa
thậm chí có người đê tiện vô sỉ như thế, không cần ngươi xuống tay, sự tồn tại
của Tam Đại Thánh Địa cũng không đáng nữa rồi.
– Chỉ mong nói được làm được.
Quân Mạc Tà trong mắt hiện lên một tia châm biếm rồi nhanh chóng khôi phục lại
sự hờ hững.
Hắn nói lời này cũng không phải để đề phòng, càng không phải hoàn toàn không
có căn cứ mà vì hắn là người của hai thế giới, Quân Mạc Tà nhận thức sâu nhất
chính là bản tính của con người! Nếu chiến tranh chưa kết thúc hoặc đại lục
không chiếm được thượng phong, Tam Đại Thánh Địa quả thật sẽ không tùy tiện
đối phó Thiên Phạt. Nhưng nếu khi tới thời điểm thắng lợi đã định, lúc mà dị
tộc nhân không thể cứu vãn thì Tam Đại Thánh Địa khẳng định sẽ giở thủ đoạn.
Đây không phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà vốn là thói hư tật xấu
của nhân loại.
Chèn ép Thiên Phạt từ vạn năm trước, chính là vì tính ti tiện của con người.
Nhất là với thế cục trước mắt, Tam Đại Thánh Địa với thực lực đại giảm, nếu
lấy lòng người mà suy xét, bọn hắn sẽ không tin Tà Quân phủ, Thiên Phạt Hung
Thú sẽ không thừa cơ hội này mà diệt trừ Tam Đại Thánh Địa, độc chiếm Huyền
Huyền!
Quân Mạc Tà cho tới bây giờ cũng không tin bọn hắn sẽ hiểu! Hơn nữa xem sắc
mặt trầm trọng của Cổ Hàn, tựa hồ… Vị đệ nhất nhân Thiên Thánh Cung này cũng
không tin, tuyệt đối không tin. Cho nên hắn rất lo lắng.
Nguồn: