Ai có thể lường trước được, tràng diện ôn nhu như thế, không khí lãng mạng như
vậy… cư nhiên lại có một kết cục như vậy? Quân đại thiếu từ trên giường ngẩng
đầu dậy, nhìn thấy tiểu huynh đệ phía dưới vẫn còn uy vũ bất khuất, bộ dạng
súng đạn sẵn sàng, thì khóc không ra nước mắt:
– Người cũng đã đi rồi, ngươi còn không thành thật… Muốn làm gì?
Lý trí là một chuyện, nhưng ngọn lửa ** như đã bốc lên đến cực điểm, như thế
nào có thể tiêu trừ? Lý trí gì cũng vô ích a!
Đại thiếu thống khổ rên rỉ hai tiếng, con ngươi loạn chuyển, hiện giờ cô nàng
Miêu Tiểu Miêu kia nhất định không thể chịu đựng… Đến Độc Cô Tiểu Nghệ bọn họ,
khụ khụ, còn chưa có cái kia, cũng chịu không được, cuối cùng chỉ có…
Mạc Tà hàm răng cắn lại, “Chợt” một tiếng, liền dứt khoác đẩy cửa, vội vàng mà
đi. Trong lòng nóng như lửa đốt, bất quá cũng không xem là hoàn toàn mất đi lý
trí, cuối cùng vẫn còn nhớ rõ trên lưng quấn quanh một nửa tấm khăn trải
giường…
Lúc này Quản Thanh Hàn đang mơ màng ngủ trong phòng, hơn nửa đêm, không ngủ
thì mới là quỷ đó!
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, Quản Thanh Hàn không khỏi cả
kinh,vội vàng xuống giường. Quản Thanh Hàn lúc này không còn như trước, một
thân huyền công cũng đã đạt đến tôn giả cảnh giới, tâm tính tự nhiên trầm ổn
hơn xa lúc trước. Đối mặt với biến cố bất ngờ, cũng không hề kinh hoảng, nhưng
không đợi nàng lên tiếng, chợt thấy một thân ảnh lướt qua trước mặt, thân thể
cường tráng trần trụi của Quân đại thiếu, hông quấn khăn trải giường, hai mắt
đỏ bừng xuất hiện trước mặt.
– Mạc Tà, ngươi… Ngươi làm sao thế?
Quản Thanh Hàn, Quản đại mỹ nhân kinh ngạc một tiếng, thân thiết hỏi han. Nói
xong mới ý thức được mình cũng chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản…
– Thanh Hàn…
Mạc Tà nhìn thấy nửa người phía trên lả lướt yểu điệu vô cùng của Quản Thanh
Hàn, ùng ục nuốt liền mấy ngụm nước bọt( ta cũng nuốt đây này), ánh mắt chăm
chú nói:
– Ta rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng…
Quản Thanh Hàn xấu hổ vô cùng, khuôn mặt đỏ hồng lúng túng hỏi:
– Ngươi làm sao vậy?
Liền cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, đột nhiên cả kinh:
– A? Ngươi không phải lại trúng ** nữa chứ?
Không thể không nói, tình huống hiện giờ của Quân đại thiếu cùng với lần trước
trúng * giống nhau như đúc! Thậm chí còn hơn lúc trước, * tự phát bành
trướng đến cực điểm, quả thật là khoa trương hơn một chút…(ai quên thì đọc lại
chương 161 quyển 3 nhé)
– Thanh Hàn ta rất nhớ nàng, ta…
Đại thiếu cũng không nhiều lời trực tiếp vồ tới, ôm chầm lấy nàng, đem cả
người nàng áp xuống giường, “chợt” một tiếng há mồm chặn lấy môi thơm của
nàng, hai tay cũng không nhàn rỗi, thuần thục bắt đầu giở trò, cởi hết y phục
trên người nàng…
Hành động này! Không kịp để cho Quản Thanh Hàn có chút thời gian phản ứng…
– Ngươi … Ngô ngô… Ngươi làm sao thế?
Quản Thanh Hàn vừa sợ vừa giận vừa xấu hổ, cật lực né tránh hung nhân này hôn,
nhưng cảm thấy thân thể chính mình không tự chủ được nổi lên phản ứng…
– Ta muốn nàng… ta rất muốn nàng, ta rất khao khát nàng, nàng cho ta đi…
Mạc Tà nói năng lộn xộn, thận chí đứt quãng, bởi vì môi kia ngoài việc nói
chuyện, còn có một công dụng lớn hơn nữa…( tác dụng phi thường lớn)
“… Thả lỏng…”
Giờ phút này như sắc lang chiếm lĩnh, dâm côn phụ thân, so với sắc quỷ còn
hung ác hơn…(NB: mềnh thích )
Quản Thanh Hàn thở gấp từng hơi, giãy dụa, kháng cự lên, nhưng cũng không
thoát khỏi cảnh bị lột trần như nhộng…
– Buông ta ra…
Quản Thanh Hàn thở tức giận xấu hổ nói.
– Buông nàng ra… không bao giờ!
Mạc Tà cười bí hiểm:
– Nàng ta có thể biến thân… Chẳng lẽ nàng cũng biến được? Nàng nếu biến được,
thì biến cho ta xem đi nào…
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn tìm đến Quản Thanh Hàn, cho nên Quân đại
thiếu cũng không đi tìm Xà Vương Thiên Tầm… Ai biết nha đầu kia có hay không ở
trong lúc quan trọng nhất cũng đột nhiên biến thành một con bạch xà nhỏ nhắn?
Nếu mình tiếp tục không bắn trúng bia một lần nữa thì thật không còn mặt mũi
để sống nữa, tiểu huynh đệ thế nào cũng đình công thôi? Không còn sử dụng
được…
Thật là muốn chơi ta a…
Quảng Thanh Hàn hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong lời nói người này, vẫn
như trước ra sức kháng cự, nhưng lực kháng cự càng ngày càng nhỏ, đồng thời
trong thân thể một ngọn lửa vô hình bùng cháy lên, tinh thần trở nên hỗn loạn,
cả người mất hết sức lực, chỉ kịp hỏi thêm một câu:
– Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy… Sao?, a…
Đại thiếu không hề giải thích, áp tại trên thân hình hoàn mỹ kia, một trận
giáp lá cà thảm thiết chính thức mở ra…
Đột nhiên bị tập kích, khuôn mặt Quảng Thanh Hàn tái đi, lập tức kêu lên một
tiếng mồ hôi trên trán tuôn ra, thân thể mềm mại run lên ôm chặt lấy Quân Mạc
Tà, cầu xin nói:
– Khi phụ ta đi…
Nghiêm túc mà nói, lần này mới chân chính là lần đầu tiên của Quảng Thanh Hàn!
Lần trước tuy là bị cưỡng bức phá thân. Nhưng lúc đó Quân Mạc Tà hoàn toàn
không biết lại mãnh liệt như vậy…
Hơn nữa đã qua thời gian lâu như vậy…
Quản Thanh Hàn cũng thật không ngờ, lúc này đây vẫn như thế…
Mặc Tà ôn nhu dừng lại một lát, đem khuôn mặt Quảng Thanh Hàn ôm thật sâu vào
trong lòng, hắn rốt cục cũng thở dài một hơi. Dù sao đã đi vào rồi… cũng không
cần khẩn cấp như vậy…
Rốt cục, toàn thân Quản Thanh Hàn cũng chậm rãi mềm nhũn ra…
Mạc Tà bắt đầu cẩn thận di chuyển… Càng ngày…
Khụ khụ… lượt bớt nơi này năm mươi vạn chữ… (trích nguyên văn tác giả )(NB:.
Ta kháo đang đoạn hay )
Một đêm đi qua…
Quản Thanh Hàn từ lúc mới bắt đầu mất tự nhiên, kháng cự giãy dụa, càng về sau
bắt đầu nghênh hợp, hưởng thụ sau đó càng lúc càng vô lực, cầu xin tha thứ,
chống đỡ không nổi… Đến cuối cùng xụi lơ như bùn, nằm yên không thể nhúc
nhích, mặc cho hắn làm việc…
Giống như trong cuộc sống, nếu không thể kháng cự lại được, thì lựa chọn hưởng
thụ là tốt nhất…
Mặt trời đỏ rực từ đằng đông mọc lên!
Đại thiếu rốt cục cũng đình chỉ hành động của mình, thỏa mãn từ trên thân thể
mềm mại Quản Thanh Hàn đi xuống, ôm thân thể mềm mai nhơ nhớp đầy mồ hôi, hai
tay lên xuống phủ lấy đồi núi trên người nàng, thanh âm mơ hồ thỏa mãn nói:
– Trời sáng rồi… Ngủ đi.
Trời đã sáng ngủ đi. Đây là cái gì khái niệm?
Đáng thương Quản đại mỹ nhân trong một đêm bị sắc lang này thảo phạt chết đi
sống hơn mười lần, lúc này ngay cả há mồm mắng hắn một câu cũng không ra hơi,
chỉ hơi đảo đảo cặp mắt trắng đục, cứ như vậy ở trong lồng ngực hắn mệt mỏi
thiếp đi…
Lúc vừa chợp mắt, nàng chỉ còn một ý nghĩ: “Ngưu bức a! Lần sau… nếu có thể
tuyệt không một mình đối mặt với hắn, thật là đáng sợ …”
Không thể không thừa nhận, Mai đại mỹ nhân lâm trận lùi bước chính là đã dự
đoán trước, tự nhiên là hiểu rất rõ!
Sáng sớm, Độc Cô Tiêu Nghệ cùng chúng nữ quây quần chuẩn bị ăn điểm tâm.
Từ khi chuyển đến nơi này, quan hệ mọi người ngày càng hòa hợp, hiển nhiên vì
vậy liền hình thành nên thói quen cùng nhau ăn cơm.
La lỵ Khả Nhi có thói quen giúp mọi người sắp đặt bát đũa, sau đó nhìn thức ăn
từng món mang lên, theo thứ tự là Độc Cô Tiểu Nghệ, Thiên Tầm, Linh Mộng công
chúa…
Chúng nữ chờ thật lâu, mới thấy đại tỷ Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng tiến vào, ánh
mắt lướt qua, sau đó chậm rãi ngồi vào ghê chủ vị.
Chúng nữ không khỏi hồ nghi cẩn thận nhìn kỹ vài lần, tất cả đều cảm thấy có
chút quỷ dị:
– Ngày hôm nay Mai đại tỷ, như thế nào lại có bộ dáng lén lút như vậy, tựa hồ
như có tật giật mình, mang ý tứ sợ hãi…
Đây rốt cục là chuyện động trời gì?
Ở Tà Quân phủ chúng ta, lấy tu vị Mai đại tỷ, nhiều lắm cũng chỉ kém Mạc Tà
nửa phần mà thôi, thực lực như thế, còn cần phải sợ hãi sao cho dù là Quân đại
thiếu gia, nhìn thấy Mai đại mỹ nhân có vẻ ngoan ngoãn hơn!
– Ách, Tiểu Miêu muội muội bên kia ta đi qua nhìn xem.
Độc Cô Tiểu Nghệ chớp chớp đôi mắt, khóe miệng cong lên đầy vẻ nghịch ngợm,
đồng thời mang theo một cỗ đắc ý cổ quái, đem khẩu khí của “người từng trải”
nói:
– Có thể là đang ốm khụ khụ… Nàng tạm thời còn chưa rời giường… Ta đã phân
phó người một lát liền đem mang qua cho nàng.
Mai Tuyết Yên trên mặt đỏ lên, khẽ ừ. Chúng nữ tự nhiên đều đoán tới Miêu Tiểu
Miêu tại sao lại ‘Không dậy nổi khỏi giường “
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ cổ quái đến cực điểm, từng khuôn mặt đỏ rực
lên, dù sao tất cả mọi người nói này đều là xử nữ.
– Ngày hôm nay thật là kỳ quái, không những Mai tỷ tỷ khoan thai đến chậm,
tại sao Thanh Hàn tỷ còn chưa đến chứ? Không nên a…
Độc Cô Tiểu Nghệ hoài nghi nói:
– Nàng luôn luôn là người đến sớm nhất? Ngày hôm nay sao lại như thế?
Vì sao a, Thanh Hàn tỷ tỷ không có khả năng không tới a…
Hàn Mộng Yên gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra một mảnh nghi vấn.
Mai Tuyết Yên ho lên hai tiếng, nói:
– Có lẽ thân thể Thanh Hàn muội muội gặp khó chịu! Đợi lát nữa dặn phòng bếp
làm cho nàng cái khác đi, chúng ta ăn trước. Ân, ăn xong rồi, ta lập tức đi
vào bên trong Thiên Phạt sâm lâm, chuẩn bị cho việc xuất binh. Chủ yếu là
tuyển chọn ra đầy đủ binh cường tướng mạnh, mới có thể đắc thắng trong Đoạt
Thiên Chi chiến!
Mai Tuyết Yên vừa thốt ra, sắc mặt chúng nữ đều trở nên rất quái dị. Mai Tuyết
Yên nói ra rất nhanh, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên nàng nói ra không đợi
người ta phản ứng, hơn nữa trong lời nói hình như đang muốn giải thích gì đó…
Còn nữa, Quản Thanh Hàn đã đạt đến cảnh giới tôn giả thân mình làm sao có thể
đột nhiên khó chịu, tôn giả cao thủ không thể nói là bách bệnh bất xâm, nhưng
cũng không sai biệt lắm, đây là cái gì khái niệm đây? Hôm nay hai vị đại tỷ
này hình như có chút không thích hợp lắm?
– Ta cùng đi với đại tỷ.
Xà Vương Thiên Tầm chủ động xin đi giết giặc.
Muội nghĩ hay là chờ một lát đi, Thanh Hàn tỷ tỷ mỗi lần đều chờ chúng ta…
Độc Cô Tiểu Nghệ chần chờ nói:
– Nếu không ta đi gọi nàng dậy.
Mai Tuyết Yên khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, ngươi nếu mà đi gọi nàng, chỉ sợ chính
ngươi cũng không quay về được, đó mới thật là chính mình đem tới cửa, đem dê
vào miệng cọp…
Nàng chắc chắn một trăm phần trăm, sở dĩ sáng hôm nay Quản Thanh Hàn chưa đến
ăn cơm, tuyệt đối có quan hệ thật lớn với Quân Mạc Tà! Đêm qua hắn nhất định
đã đến gian phòng của Quản Thanh Hàn, hắn đến Quản Thanh Hàn dĩ nhiên là khó
chịu rồi, như vậy thật là thuận lý thành chương…
Vừa nghĩ đến đây, Mai Tuyết Yên không kìm lòng được liền chột dạ.
Nàng cũng cảm giác được đêm qua mình có chút không đúng, Quản Thanh Hàn trở
thành con dê thế tội cho mình…
Tựa hồ đêm qua hắn bị mình biến thành mộ bộ dáng cực kỳ khó chịu, nhưng việc
này không thể trách ta được, ai bảo đồ chơi hắn dọa người như vậy… (đồ chơi ai
như vậy nên gọt bớt đi nha)
– Tên kia nhất định sẽ hận ta tới chết.
Nghĩ tới bộ dáng chật vật bụng dưới quấn quanh như tôm khô đêm qua của Quân
Mạc Tà, Mai Tuyết Yên liền không nhịn được cười…
Thật sự là chưa chuẩn bị tốt mà…