Nàng lại phát hiện ra mình căn bản không có một chút sức lực nào. Tựa hồ ngay
cả xương cốt đều mềm nhũn. Ngón tay mình bấu khắp người hắn, hắn lại không bị
thương, ngược lại lại làm cho ngón tay mình cơ hồ đau muốn chết. Người này sao
lại lợi hại như vậy chứ, đem rút cạn hết sức lực của mình …
Quân Mặc Tà cười hắc hắc, cứ như vậy mà trần truồng đứng dậy. Miêu Tiểu Miêu
ngay lập tức che mặt quay sang một bên. Cái tên hạ lưu này, lại …
Quân Mạc Tà chậm rãi xuống giường mặc quần áo. Sau đó nhắm thẳng bộ vị nở nang
của mỹ nhân cách một lớp vải đánh một cái, cười nói:
– Đây chính là kết cục của kẻ cả gan dám nghi ngờ bổn công tử. Lần sau nếu có
chuyện này, cẩn thận ta cho nàng bảy ngày bảy đêm không xuống giường được!
Ngày hôm nay coi như cho nàng đại khai nhãn giới.
Miêu Tiểu Miêu nhìn theo côn bổng của hắn đang khẽ động, không tự chủ được một
trận mệt mỏi dâng lên. Thật sự là cho dù có muốn phản kháng thì nàng cũng
không có đủ sức. Hiện tại đã là buổi chiều, ánh nắng chiếu rọi khắp căn phòng.
Có vẻ như bốn năm canh giờ chịu đựng sự chinh phạt đã làm cho vị mỹ nhân này
buồn ngủ tới cực điểm.
Tên gia hỏa này chính là cầm thú a. Tuyệt đối không biết thương hoa tiếc ngọc
gì cả. Không đúng! Cầm thú chân chính cũng không bá đạo như hắn. Hắn so với
cầm thú quả thực còn hơn rất nhiều.
Cứ căn cứ vào tình hình hiện giờ, bản thân mình chỉ sợ không cần một đêm thì
đừng hòng xuống giường được. Nhìn cái tên gia hỏa này bộ dạng còn chưa thỏa
mãn được dục vọng, nàng không khỏi thẹn thùng lẫn sợ hãi: Xem ra vị phu quân
này của nàng tìm nhiều lão bà không phải là không có đạo lý. Cái kia của hắn
không có mấy nữ nhân có thể chịu nổi. Nàng đường đường là cao thủ Tôn Giả, thể
chất vượt xa người thường còn như vậy huống chi người khác. Mặc dù lúc trước
mình bị một chút nội thương, nhưng… nhưng…
Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi dần chìm vào giấc ngủ, bản thân cũng không phát hiện
bản thân vừa trải qua một trận vận động kịch liệt như vậy mà nội thương… Khụ
khụ. Nội thương lại không nghiêm trọng hơn tí nào, thậm chí còn không có nửa
điểm đau đớn…
Dường như nội thương của nàng không biết từ lúc nào cư nhiên đã tốt hơn nhiều.
Ân, quên đi, mấy ngày nay những sự tình tình cổ quái còn chưa đủ nhiều sao …
Quân Mạc Tà vẫn đứng chờ nàng đáp lại, nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt, hắn
mới kịp kéo quần lên. Còn chưa kịp ghim đai lưng nha đầu kia cư nhiên lại có
thể ngủ luôn như vậy.
Quân đại thiếu lắc đầu, bước ra ngoài. Bất quá trong lòng cũng có chút kì
quái. Miêu Tiểu Miêu chính là Huyền Âm Nữ thể. Một nữ nhân như thế thì tốc độ
tu luyện của nàng cùng với tư chất cũng thuộc hạng nhất hạng nhì. Thể chất đặc
thù như vậy nếu cùng thể chất Thuân Dương như hắn song tu, thì cũng phải có
chút cảm ứng chứ?
Tại sao hắn lại hoàn toàn phát hiện không có nửa điểm dị thường?
Trước đây vẫn nghe nói, nếu một nữ nhân thể chất đó tất có âm khí quá nặng.
Nếu song tu với một người có tu vi cao tuyệt thì tất sẽ đem đến kinh hỉ cho
người đó. Nhưng sao hắn lại cảm giác không có một chỗ tốt sao? Thực là không
thể nói đó chỉ là tin đồn nhảm. Hay là tu vi của ta còn chưa đến mức đó? Quả
thực cái “Kinh hỉ” kia là đồn nhảm mà.
Nhìn lại mỹ nhân đang ngủ say trên giường, Quân Mạc Tà chép chép miệng, lắc
đầu nói: Có vẻ như là không phải tu vi của mình không phải là không được … Xem
ra trong chuyện này hẳn là có điều kỳ quặc gì đó. Nghĩ tới đó, Quân Mạc Tà cả
người thư thái đi ra khỏi cửa. Còn chưa đi được mấy bước đã thấy một thân ảnh
yểu điệu đang lẳng lặng đứng ở góc tường. Đem ra sức khéo léo áp lỗ tai vào
vách tường, tựa hồ đang muốn nghe ngóng gì đó …
Lại có người nghe trộm!
Xem bộ dáng chăm chú của nha đầu kia, chắc hẳn đã nghe từ rất lâu rồi …
Quân Mạc Tà vừa bực vừa buồn cười. Sưu một tiếng tới bên người nàng, nhéo lỗ
tai xách lên nói:
– Ngươi. Nha đầu này! Ngươi đang làm cái gì đó? Lại có chủ ý gì xấu xa đúng
không?
Thân ảnh yểu điệu này chính là Độc Cô Tiểu Nghệ.
Ở trong Tà Quân Phủ, có vẻ như ngoại trừ nàng thì không có bất kỳ một nữ nhân
nào khác có thể làm ra sự tình nghe trộm này …
– A …
Độc Cô đại tiểu như đột nhiên nghe tiếng nói phía sau mình, bị dọa cho giật
mình, quát to một tiếng nhảy dựng lên. Nhưng sau đó cả người mềm nhũn lập tức
ngã xuống …
– Ta ta … Ta ta … Ta ở đây bắt con dế mèn. Hắc hắc. Là bắt con dế mèn …
Độc Cô Tiểu Nghệ mặt ửng đỏ, ngồi xổm xuống. Cẩn thận quan sát góc tường, đảo
mắt tìm kiếm xung quanh …
– Cái gì? Bắt dế mèn?
Quân Mạc Tà cả đầu đầy hắc tuyến:
– Vậy ngươi phải chờ hai ba tháng nữa! Lúc này có đồ chơi kia sao? Con dế
mèn? Ngươi cũng thật là giỏi bịa chuyện a …
Độc Cô Tiểu Nghệ trên mặt không có biểu cảm gì. Hai mắt xinh đẹp trốn tránh
không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi chân thon dài đứng lên, tựa hồ như không
nghe thấy Quân Mạc Tà nói gì, hướng về phía xa rón ra rón rén bước tới, trong
miệng lắp bắp kêu to:
– Ngươi! Ngươi nói hưu nói vượn! Đó không phải là con dế mèn. A! Con dế mèn …
Ta đã phát hiện ra nó. Con dế mèn kia … Ngươi đừng có chạy …
Sưu một tiếng, cả người nàng nhanh chóng chuyển qua góc tường. Trong nháy mắt
không nhìn thấy bong dáng nữa. Đừng xem thường nha đầu trước mắt này. Chỉ bằng
thân pháp vừa rồi ngay cả Quân Đại thiếu cũng phải há hốc mồm, nàng quả thực
là có tiềm năng a.
Một tiếng thét dài từ chỗ ngoặt của góc tường truyền đến. Ngay sau đó là một
trận thanh âm hoảng hốt, băng băng chạy trốn của nha đầu này.
– Hả? Con dế mèn?
Quân Mạc Tà nhíu mày, miệng nôn mửa. Đột nhiên hai lỗ mũi hít hít một cái, tựa
hồ như trong không khí hiện giờ tràn ngập hương vị cổ quái này. Không khỏi
nghĩ tới ý râm, cười rộ lên, lẩm bẩm nói:
– Hôm nay mới chú ý tới. Nguyên lai nha đầu này đã trưởng thành rồi … Xem ra
tối hôm nay ta phải đi bắt con dế mèn đã thành thục này mới được …
Ba người Miêu Trảm, Mạc Vô Đạo cùng Hề Nhược Trần, tứ đại cường giả đang ngồi
ở trong phòng khách lớn nhất Tà Quân Phủ, đôi mắt to nhỏ không ngừng trừng lên
nhìn lẫn nhau.
Tứ đại cường giả hiện giờ ngồi chờ ở tại đây đã tròn một ngày.
Từ sáng sớm, sau khi xảy ra hiện tượng dị biến trong thiên địa những người này
liền tụ tập đến nơi này. Mục đích tự nhiên làm muốn gặp Quân Mạc Tà nói
chuyện. Nhưng Quân đại phủ chủ vẫn không biết đang bận sự tình “Trọng yếu” gì
mà lại biến mất không thấy tâm hơi… Không khỏi làm cho mấy vị “Cao nhân” này
chờ đợi đến khó chịu…
Trà quả thực là trà ngon. Nhưng cho dù trà ngon cũng không chịu nổi pha đi pha
lại. Một ấm trà hiện giờ đã sớm pha lại ba bốn lần rồi. Hiện giờ nước trà sớm
đã không khác gì nước lã. Hiển nhiên là Quân phủ không có tiếp tục dùng Trà
Hương Thảo cao cấp kia để chiêu đãi nữa …
Mà hậu quả của sự tiếp đón này khiến cho mấy vị cao thủ nhất lưu cũng không
chịu được. Từ đầu đến cuối đã đi thăm nhà vệ sinh vài lần. Cho dù là cao thủ
cường thịnh đi mấy chung quy cũng chỉ là con người. Đã là con người thì thủy
chung cũng sẽ có giới hạn của nó. Cái gọi là, trong bụng tể tướng, chống sào
đẩy thuyền cũng vĩnh viễn không thấy đáy đều không phải là sự thật…
Lúc trước, ngoài bọn hắn ra. Những thế lực nhỏ sáng hôm nay sau khi đến chúc
mừng cũng đã dồn dập tới cáo từ. Nếu như mục đích làm quen đã đạt tới, còn có
không ít thu hoạch, việc này tự nhiên không phải là giả. Nhưng thủy chung bọn
hắn đều có chuyện tình phải tự mình xử lý, cho nên nếu không có đại sự gì xảy
ra dĩ nhiên là muốn rời đi.
Nói cho cùng, nơi này cũng không phải một nơi an toàn. Chỉ sợ ở nơi này mỗi
một khắc đều phải lo cho an toàn của tính mạng của mình, một khi đã đạt được
mục đích, không bằng sớm rời đi cho an toàn. Giữ lại cái mạng nhỏ của mình.
Ly khai Tà Quân Phủ, mỗi người đều thở phào một cái … Xem như là còn sống. Tự
nhiên đám người Mặc Vô Đạo càng vội. Bọn hắn càng muốn rời đi.
Nhưng mục đích chủ yếu khi đến đây của bọn hắn còn chưa đạt được. Đi? Đi đâu?
Tin rằng hiện giờ cho dù Tà Quân Phủ có đuổi bọn hắn đi bọn hắn cũng sẽ không
đi.
Còn về phần Miêu gia Tam lão, chuyến này cũng có thể nói là có thu hoạch lớn.
Nhưng sự tình với Quân Đại thiếu còn chưa xử lý tốt, tự nhiên cũng không chịu
rời đi. Nói cho cùng, hiện tại nói Tà Quân Phủ là thông gia với Miêu gia, như
thế nào lại không phải là nhà của mình.
Cứ như thế, mỗi người đều có dự tính của riêng mình cứ như vậy, ngây ngốc ngồi
đó, vừa cười vừa nói. Trải qua mấy canh giờ. Miêu Trảm đã đem toàn bộ chuyện
xưa cho tới bây giờ nhắc lại một lần. Mọi người cũng đều đem sự tích anh hùng
năm đó của mình thổi phồng qua một lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Quân
Đại thiếu.
Trong lúc đó thậm chí còn xảy ra một chuyện cười. Bởi vì mọi người không tìm
ra chuyện để nói nên càng về sau mỗi một lời nói lại càng sơ hở. Về sau, Miêu
Đao cau mày nhìn Hô Duyên Ngạo Bác đang thao thao bất tuyệt không dứt, bất mãn
nói:
– Ngươi không phải nói, năm đó hàng xóm nhà ngươi. Bác gái, tiểu di tử, cậu
em vợ, di tử của trượng phu tỷ tỷ nàng trong khi bán đồ ăn bị một Thiên Huyền
cao thủ coi trọng mang đi làm tiểu thiếp sao? Tại sao hiện tại lại nói là bị
người ta cưỡng gian?
Hô Duyên Ngạo Bác trừng mắt cãi cố, cả vú lấp miệng em nói:
– Chẳng lẽ trở thành tiểu thiếp của Thiên Huyền cao thủ đó không phải là
cưỡng gian hay sao?
Cái này có gì mà kỳ lạ. Hiện tại, một tên Thiên Huyền trong mắt chúng ta so
với con kiến không khác là bao.
Vì thế vài vị Thánh Tôn này lập tức tranh luận về chuyện tình một cô gái bán
đồ ăn bị cường bạo một phen … Một lúc sau, tất cả mọi người đều không nhịn
được có chút ngượng ngùng.
Trong lúc nhất thời mà xúc động khiến cho bọn hắn sôi nổi tranh luận. Bất quá
hiện tại bọn hắn nghĩ lại vẫn phải chú ý tới thân phận của chính mình …
– Quân Mạc Tà rốt cuộc là đang làm gì?
Miêu Đao đi tới đi lui trong phòng khách, giọng mất kiên nhẫn nói:
– Tại sao … Tại thời khắc mấu chốt này lại có thể luyện công lâu như vậy?
Bọn hắn chỉ nhận được một câu trả lời từ Mai Tuyết Yên chính là:
– Mạc Tà hiện giờ đang luyện công. Thỉnh các vị xin chờ chút!
Không ai ngờ Quân Mạc Tà một lần luyện công chính là luyện từ sáng tới chiều.
Luyện từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời lặn.
Từ đầu đến cuối xấp xỉ bốn năm canh giờ!
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu đạo lý ở trong đó. Có thời điểm linh cảm tới
cho dù bế quan luyện công đến mấy tháng cũng là chuyện thường xảy ra, căn bản
không có gì là lạ. Điều bọn hắn hiện tại lo lắng nhất chính là, rốt cuộc tên
gia hỏa này luyện công đến bao giờ?
Từ giờ cho đến Đoạt Thiên Chi Chiến còn có hai tháng. Nếu tới lúc đó hắn còn
không xuất quan thì quả thực là một chuyện lớn rồi …
Nhưng nếu bọn hắn biết thứ Quân Mạc Tà luyện là “Song tu” thì phỏng chừng mấy
vị cao thủ thường ngày ra vẻ đạo mạo này tất sẽ không nhịn được mà hung hăng
phun một ngụm nước bọt. Điên cuồng mắng một tiếng:
– Cầm thú! Súc sinh! Không bằng cầm thú!
Không nói về thời gian mấy người không so được. Hoặc là năng lực bền bỉ đủ để
chín chín phần trăm thiên hạ tự ti, xẩu hổ đến mức tức giận mà tự sát. Chỉ
riêng về mức độ kiêu căng của hắn cũng là vô tiền khoáng hậu rồi.
Xưa nay chưa từng có ai như vậy, quả thực là hoàn toàn xứng đáng.