– Quân Dạ…
Miêu Tiểu Miêu thì thào khẽ gọi.
Nước mắt sớm đã ướt đẫm khóe mi.
Nàng dường như đã thành thói quen, không cần biết là vui vẻ hay đau khổ, miễn
là những khi không biết phải làm thế nào thì đều khẽ gọi cái tên này. Tựa hồ
chỉ có gọi lên cái tên này, nàng mới có được quyết tâm, không còn đắn đo hay
gặp chút trở ngại nào.
Nhưng, giờ phút này nàng vô thức kêu lên cái tên này, nó đã mất đi hiệu quả
của ngày xưa. Lại còn khiến tâm tình của nàng càng thêm rối loạn!
Đêm đã về khuya, trăng sáng trên cao lại càng sáng hơn.
Miêu Tiểu Miêu vẫn đứng si ngốc như cũ, một thời gian thật lâu sau nàng vẫn
không hề cử động chút nào.
Đây là phòng của Quân Mạc Tà, mình ở chỗ này, vậy còn hắn đang ở nơi nào? Có
thể đang ở trong phòng của mấy tỷ muội xinh đẹp kia không?
Vừa nghĩ như thế, Miêu Tiểu Miêu liền khiếp sợ khi phát hiện nội tâm mình xuất
hiện chút cảm xúc ghen tuông, chua xót.
Hắn là Mặc Quân Dạ … Hắn lại chính là Quân Dạ…
Tại sao? Tại sao lại như thế chứ?!!
Nàng đau lòng khóc nức nở, nhưng không hề phát hiện ra rằng, trong lúc nghĩ
đến đám người Mai Tuyết Yên – Quản Thanh Hàn lại không hiểu sao mà vô thức gọi
là “mấy tỷ muội xinh đẹp …”, cứ như bản thân nàng đã tán thành cách xưng hô
này vậy …
Đột nhiên, một tiếng thét dài theo gió truyền đến, rồi từ từ nhỏ dần, gây cho
người nghe một loại cảm giác hư ảo như dung hợp cùng thiên địa, khiến ngươi ta
có cảm giác có chuyện gì đó không đúng…
Nội tâm Miêu Tiểu Miêu khẽ động, gần như vô thức quay đầu nhìn về phương hướng
đấy.
Trong Tà Quân phủ, nơi có thể quan sát rõ ràng mọi phía chính là phòng của Mạc
Tà, bởi vì đây là gian phòng nằm ở nơi khoáng đạt nhất. Đứng ở nơi đây, vạn
dặm xung quanh Thiên Phạt Sâm Lâm gần như đều nằm trong tầm mắt …
Ngay lập tức nàng trông thấy ở một nơi xa xa có có một bóng trắng đang nhẹ
nhàng bay lên, thật sự phải nói là hết sức nhẹ nhàng, bay lên thật chậm như
thể dưới chân có một vật gì đó dần dần nâng hắn lên cao vậy, thời gian chậm
rãi trôi qua, nhưng vẫn tiếp tục bay lên như thế!
Mạc Tà!
Hắn muốn làm gì?
Trong lòng Miêu Tiểu Miêu căng thẳng, chăm chú theo dõi.
Trong lòng Mạc Tà thực rất buồn bực, trong cả hai kiếp làm người, chưa bao giờ
hắn phải trải qua một việc xấu hổ như thế. Cho nên sau bữa cơm tối, hắn một
mình rời đi.
Đại thiếu gia một mình đi thẳng vào trong Thiên Phạt Sâm Lâm, tùy ý chọn một
cây đại thụ rồi nhảy lên.
Sau đó nằm lên một nhánh cây, gối đầu lên cánh tay của mình rồi chợp mắt.
Đây là phương thức thư giãn từ kiếp trước của hắn, và cũng luôn là cách hữu
hiệu nhất giúp hắn giải tỏa căng thẳng.
Nhưng đêm nay, Quân Mạc Tà lại phát hiện ra cách thức đã mất đi tác dụng, vô
luận thế nào hắn cũng không thể tĩnh tâm được. Một hồi lâu sau, khắp nơi đều
yên ắng nhưng trong lòng hắn thì càng lúc càng lo lắng.
Bất đắc dĩ phải mở hai mắt, nhìn lên mặt trăng ôn nhu trên bầu trời, Quân Mạc
Tà cười khổ nói:
– Cứ như ngươi thì thật tốt, ở bất cứ nơi đâu trên thế giới đều có thể trông
thấy ngươi. Ngươi không lo không nghĩ, điềm tĩnh không màng danh lợi, thế gian
hoảng loạn, thương hải tang điền, thậm chí cả thế gian có biến đổi thì ngươi
vẫn ung dung thoải mái như thế …
Trăng thì sao biết được thế nào là ưu sầu? Thế nên nó vẫn sáng, vẫn vằng vặc
chiếu rọi trên người hắn.
Trong trẻo, lạnh lùng, nhu tĩnh như cũ.
Nhìn ánh trăng này, Quân Mạc Tà thở dài một hơi rồi lại tiếp tục lặng im.
Đột nhiên hắn chợt nhớ lại lời mình vừa vô tình nói ra.
“Ở bất cứ nơi đâu trên thế giới đều có thể trông thấy ngươi. Ngươi không lo
không nghĩ, điềm tĩnh không màng danh lợi, thế gian hoảng loạn, thương hải
tang điền, cả thế gian có biến đổi thì ngươi vẫn ung dung thoải mái như thế…
Hắn chợt ngẩn người ra, phảng phất như đột nhiên hiểu ra một cái gì đó.
Ngộ đạo, trong phút chốc, tâm tình đang rối bời của hắn chợt hoàn toàn biến
mất, trong lòng mọi thứ bình lặng trở lại! Chẳng khác gì từ cực loạn chuyển
thành cực tĩnh! Từ một chiều cực hạn bên này đến chiều cực hạn trái ngược bên
kia!
Hai cực rõ ràng đối lập hoàn toàn!
Mà trong toàn bộ quá trình chuyển đổi, bề ngoài nhìn như thật lâu thế nhưng
một khắc cũng còn chưa tới!
Nhưng loại chuyển biến từ cực loạn đến cực tĩnh này với Quân Mạc Tà gần như là
loại chuyển biến siêu phàm nhập thánh!
Tấm chắn cực lớn trong lòng bỗng nhiên như được nghiền nát, rầm rầm hóa thành
bột phấn!
Đã không còn bất kỳ trở ngại nào!
Tinh thần Mạc Tà thoáng cái như trở lại lúc trước, trong bầu trời vô biên vô
hạn, mặc ta ngao du!
Đột phá!
Khai Thiên Tạo Hóa Công lại lần nữa đột phá, Hồng Quân Tháp lần nữa đột phá,
lại còn chọn lúc Quân Mạc Tà buồn phiền nhất đột nhiên đến!
Cả thân thể Mạc Tà nhẹ nhàng trôi lượn trên không, hắn rốt cuộc không nhịn
được phát ra một tiếng thét dài!
Khi tâm hắn chìm vào trong mảng suy ngẫm kỳ ảo cực độ, Quân Mạc Tà đã nghĩ
thông rất nhiều vấn đề! Hay có thể nói là, có rất nhiều điều, rất nhiều đạo lý
ùn ùn tràn vào suy nghĩ của hắn!
Hiểu thấu tâm mình, tâm là thiên địa!
Thân trong thiên địa, thiên địa nhập vào tâm! Thiên địa như lòng ta! Lòng ta
cũng là thiên địa!
Thiên địa vạn vật muôn màu muôn vẻ, dùng tâm cảm nhận, mọi thứ vẫn vậy mà
thôi!
Một niệm vừa động phong lôi đến, một niệm tiếp theo vạn vật tiêu tan!
Tâm ta là thiên địa, thân thể ta liền vì thiên địa!
Núi sông tuy bất động, nhưng ta động thì núi sông cũng phải nghiêng ngã!
Thiên địa tuy trường tồn, nhưng khi ta ngã thiên địa cũng sụp đổ!
Một quyền đánh đổ ngàn cân, nhu thuận cực điểm nhưng cũng dũng mãnh vô cùng!
Một khi đến mức tận cùng của cương mãnh, ôn nhu liền lan tỏa ra bốn phía!
Thế nào là nhu thế nào là cương? Với ta… nhu hay cương không có phân biệt!
Ngàn dặm Giang Xuyên, mặc ta bay lượn!
Càn khôn oanh lãnh, do ta làm chủ!
Tất cả, đều là thuộc về ta!
Thân thể Mạc Tà vẫn giữ nguyên tư thế đang nằm như cũ, chậm rãi bay lên, hai
tay gác sau đầu. Lấy tư thế quỷ dị mà bay dần lên cao hơn cả cây rừng, tuy
chậm nhưng không hề có cảm giác sẽ bị rơi xuống.
Bỗng nhiên, ngàn vạn chữ đang bay loạn trong đầu Quân Mạc Tà phút chốc liền
biến mất, trong lòng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, nhưng tâm linh lại nhiều
điều thông hiểu. Hắn cứ ngẩn ngơ như vậy một lúc lâu, rồi lúc sau đứng thẳng
lên trong hư không, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều tùy tâm tùy ý, thế
nhưng lại sừng sững giữa bầu trời mênh mông, lại như sóng vai cùng thiên địa,
không hề có phân biệt.
Chân chính không có phân biệt!
– Ha ha ha . . .
Quân Mạc Tà không kìm được kinh hỉ trong lòng, cất tiếng cười vang,bộ dáng tựa
như phàm nhân vừa đạp bước lên tiên, liền “vèo” một tiếng bay vút lao đi như
hỏa tiễn!
Tay áo bay theo gió, thân lướt cùng mây trắng!
Vạn dặm không trung, một mình ta đứng giữa!
Cúi đầu nhìn sông núi, ngạo nghễ với chúng sinh!
Đúng vậy, chính vì đột phá lần nữa, hơn nữa còn là đột phá toàn diện! Không
chỉ có Hồng Quân Tháp cùng Khai Thiên Tạo Hóa Công đồng thời đột phá, mà thêm
cả lý giải của Quân Mạc Tà với con đường võ đạo càng thêm sâu sắc, hôm nay đã
đi được một bước dài, nhưng bước đi hôm nay lại càng có ý nghĩa sâu sắc hơn.
Nguyên vốn Quân Mạc Tà ra tay đều chọn xuất thủ một kích,một kích tuyệt sát,
thời điểm đã ra tay là phải lấy cho được tính mạng địch thủ, trong đối địch mà
nói tất nhiên là thủ đoạn chính xác và hữu hiệu nhất, bởi vì phòng thủ tốt
nhất chính là tấn công!
Nhưng như thế cũng rất dễ sai lầm, bởi vì từ trước đến nay đều tồn tại một sơ
hở. Nếu trước khi công kích được địch nhân mà đã bị chặn lại thì chỉ có thể
một đường lui sau ngàn dặm, hoàn toàn không thể cùng đối phương dây dưa để tìm
cơ hội lần sau.
Bởi bì sức phòng thủ của hắn quá yếu!
Tấn công hiển nhiên là sự phòng thủ hoàn mỹ nhất, nhưng một khi tấn công thất
bại thì từ hoàn mỹ sẽ trở ngược thành khuyết điểm! Một khi khuyết điểm xuất
hiện có thể sẽ biến thành nhược điểm chí mạng!
Cho đến tận bây giờ thì công cường thủ nhược vẫn luôn là khuyết điểm lớn nhất
của Quân Mạc Tà, hắn cũng biết rõ thậm chí đã từng tìm nhiều biện pháp cải
thiện nhưng thủy chung vẫn không thay đổi được gì.
Tư tưởng tấn công chính là sự phòng thủ hoàn mỹ đã khắc sâu trong linh hồn
hắn!
Thói quen cả hai đời, cộng thêm đây là chiến thuật trong tâm linh sao có thể
nói thay đổi liền thay đổi được?
Nhưng bây giờ, tại dưới bóng trăng nhu hòa xinh đẹp như bao dung hết thảy kia,
Quân Mạc Tà rốt cuộc đã ngộ ra rồi.
Cương và nhu trên ý nghĩa đã chính thức hoàn toàn dung hợp! Hòa hợp thông
thấu!
Nhu là một loại lực lượng, cương cũng là một loại lực lượng khác; nhu có thể
chế cương, cương cũng có thể phá nhu!
Lý niệm này cũng đồng dạng như Thái Cực nhưng lại không phải là Thái Cực, Thái
Cực chính vì vô cực mà sinh, ý nghĩa chính là lấy nhu thắng cương, dùng lực đả
lực; nhưng cái mà Quân Mạc Tà nghĩ đến bây giờ chính là cương nhu một thể, tuy
hai mà một!
Giờ khắc này, Quân Mạc Tà triệt để quên đi hết thảy bên ngoài, quên cả bản
thân mình đang ở phương nào, quên đi tất cả sự việc giữa thiên địa; hắn chỉ
cảm thấy nội tâm vui mừng vô hạn, cần phải đem võ học mình vừa mới lĩnh ngộ ra
thi triển hết một lần mới có thể phát tiết sung sướng trong lòng!!!
Hai chân xê dịch, ngay giữa không trung tạo ra một thế đứng không khép không
hở (DG: hai chân dang bằng vai đây ), hai tay chậm rãi nâng lên, đúng là nhu
như nước mùa xuân, nhưng sau một khắc hai tay vốn đang nâng hướng lên trên lại
đột nhiên nhanh chóng bổ ra hai bên, hai tay đồng nhất với nhau cương mãnh vô
cùng, liên tục thay đổi giữa cương nhu nhiều lần!
Nếu có kẻ huyền công thâm hậu đứng ngay đây quan sát, chắc chắn hắn sẽ không
tin vào mắt mình, hoặc giả có thể cho rằng Quân đại thiếu gia đang thi triển
ma pháp yêu thuật, chứ không sao lại có hành động phủ nhận định luật tự nhiên
như vậy.
Bởi vì trong mắt người khác nhìn thấy chính là lúc đầu Quân đại thiếu gia giơ
tay lên một cách chậm rãi, nhưng sau một khắc lại như trở thành Thiên Thủ Quan
Âm, mỗi một động tác nhìn như chậm đến cực điểm, gây cho người xem cảm giác
chẳng có tí lực nào trong đó! Nhưng trên thực tế, lấy mỗi động tác giơ lên hạ
xuống đều ẩn chứa một lực lượng cực lớn!
Dưới chân vừa trợt bước, tay tùy ý vung lên, vai cử động, eo cử động, thân như
lá liễu tùy theo gió mà bay, mỗi một động tác đều có thể để người xem thấy rõ
ràng nhưng không hiểu sao lại mang theo cả chuỗi tàn ảnh,mỗi một tàn ảnh đều
làm động tác giống nhau, vô số tàn ảnh hết lần này tới lần khác như ngưng lại
giữa không trung, không chút nào muốn tiêu tán.
Theo động tác Quân Mạc Tà càng lúc càng nhanh thì số lượng tàn ảnh giữa không
trung càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, dần dần tạo thành một mảng
rậm rạp chằng chịt trên trời!
Mới đầu cũng chỉ được phạm vi ba trượng, sau đó dần dần mở rộng khuếch trương
ra phạm vi tầm mười trượng, sau đó lại đến mấy trăm trượng, mấy ngàn trượng,
cuối cùng phía chân trời cũng chỉ còn có thân ảnh Quân Mạc Tà mà thôi, tại đây
giữa không trung tạo thành một mảng mây thân ảnh khổng lồ!
Từ đầu đến cuối, tất cả hư ảnh đều không có tiêu tán một cái nào! Tình huống
như vậy quả thực giống như ma pháp yêu thuật!