Quân Mạc Tà có chút bất lực. (BT: không phải bất lực vụ kia đâu nha, chẳng qua
con nhỏ MTM này cứng đầu và cố chấp quá:113)
– Phải làm sao nàng mới chịu tiếp nhận sự thực này? Nàng nói đi! Chi cần nàng
nói ra ta sẽ làm được! Ta nhất định có thể làm được…
Quân Mạc Tà trầm giọng nói.
– Thật sao? Ta chỉ muốn Quân Dạ của ta trở về! Ta muốn người mà ta thương yêu
nhất trở về. Ta chỉ muốn như vậy thôi…
Miêu Tiểu Miêu khàn giọng hét lớn:
– Ngươi trả Quân Dạ lại cho ta! Trả lại trái tim cho ta! Trả lại cho ta! Ta
muốn Quân Dạ của ta, ta muốn trượng phu của ta, ta muốn nam nhân của ta! Ta
muốn sống cùng hắn đến đầu bạc răng long. Ta muốn vì hắn mà sinh con dưỡng
cái. Ta muốn được ở cùng hắn đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
Miêu Tiêu Miêu khóc rống lên, đột nhiên lao tới phía Quân Mạc Tà, níu chặt vạt
áo hắn, khàn giọng nói:
– Tên lừa đảo! Trả Quân Dạ lại cho ta, trả lại hạnh phúc cho ta! Ngươi trả
lại cho ta, trả lại cho ta….
Nàng điên cuồng dùng tay đánh lên người hắn, trên mặt nước mắt rơi như mưa,
mang theo biết bao tuyệt vọng mà gào thét.
Quân Mạc Tà đứng im bất động, con tim đau đớn như bị dao cắt!
Hai kiếp người, chưa bao giờ từng đau đớn như hiện giờ.
Nhưng đột nhiên hắn như minh bạch. Hắn vốn cho rằng mình chính là Mặc Quân Dạ,
nhưng Mặc Quân Dạ cũng chỉ là một thân phận khác của mình mà thôi. Chỉ cần hơp
hai thân phận này thành một thì mọi sự việc hết thảy cũng sẽ thuận theo tự
nhiên mà giải quyết.
Nhưng hiện giờ hắn mới biết, hết thảy cũng chỉ là suy nghĩ của bản thân.
Bởi vì người Miêu Tiểu Miêu yêu là Mặc Quân Dạ, không phải Quân Mạc Tà!
Từ trước tới giờ cũng không phải!
Mạc Quân Dạ cùng Quân Mạc Tà, căn bản chính là hai người hoàn toàn khác nhau!
Khác biệt về tính cách, khác biệt về thân phận, khác biệt về dung mạo, khác
biệt về khí chất.
Trái tim của người phụ nữ chính là như vậy, trong lòng của nàng đã in đầy hình
bóng của một người tự nhiên sẽ không cho phép có thêm một người chen vào nữa!
Bỗng nhiên lại có người nói cho nàng biết nguyên bản vốn hai người hắn chỉ là
một người… Có lẽ đối với người ngoài cuộc sẽ dễ dàng tiếp nhận sự thật này,
thậm chí là không thấy có gì là không đúng cả. Nhưng đối với người trong cuộc
như Miêu Tiểu Miêu mà nói, lại không thể dễ dàng như vậy! Yêu Mặc Quân Dạ có
nghĩa là phải yêu Quân Mạc Tà sao? Đây là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Nói
như vậy có chút gọi là hoang đường nhưng đây đích xác lại là sự thật không thể
chối cãi!
Nếu đổi lại là đám người Mai Tuyết Yên hay Quản Thanh Hàn, nếu các nàng không
biết gì nói rằng kì thực Quân Mạc Tà không có tồn tại, thực ra đó chỉ là thế
thân của Mặc Quân Dạ thì các nàng như thế cũng không thể thừa nhận sự thực đó!
Miêu Tiểu Miêu đích xác là một nữ nhân truyền thống. Ngoài cứng trong mềm. Ôn
nhu, nhu tình như nước, có thể nói ôn nhu tới cực điểm. Nhưng cũng rất ư là
cương liệt, mà đồng thời còn có chút nông nổi!
Nàng chắc chắn không cho phép một ai được khinh nhờn tình yêu thần thánh mà
nàng luôn tôn thờ.
Cũng không cho phép người trong lòng mình cứ như vậy lại biến thành một người
khác!
Hay so sánh không thực tế một chút mà nói, một nữ nhân đang nói chuyện yêu
đương với Hoàng Phi Hồng, nhưng tự dưng lại muốn nàng kết hôn cùng Lí Liên
Kiệt, làm sao chịu đựng được chứ?
Tuy rằng ở địa cầu ai ai cũng chẳng biết, Hoàng Phi Hồng là do Lí Liên Kiệt
thủ vai chính!
Đây chính là vấn đề nan giải khó mà có thể xoay chuyển!
Miêu Tiểu Miêu đau xót mà khóc, khóc đến khi toàn thân vô lực, tâm can như xé
nát, khóc đến kiệt sức mà ngủ thiếp đi… Ngay cả khi đang ngủ, thân thể của
nàng cũng vẫn còn run rẩy, trong mắt vẫn còn đẫm lệ… Đả kích như vậy đối với
một cô gái mảnh mai như nàng quả thực là không thể chịu đựng được.
Quân Mạc Tà chẳng cách nào khác chỉ biết nhìn Miêu Tiểu Miêu nằm thiếp trên
bàn, nhưng trái tim hắn như đang bị cắt ra từng khúc, như bị từng nhát dao cứa
vào.
Cùng lúc tiếng cửa mở ra từ từ vang đến, là Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng bước đến,
nhìn Quân Mạc Tà nhẹ giọng hỏi:
– Nàng… Khó có thể thừa nhận…
Quân Mạc Tà cười khổ gật đầu, lập tức thở dài một tiếng.
– Đây không phải là phiền phức do chàng gây ra sao?
Mai Tuyết Yên thở dài một tiếng, nhìn Miêu Tiểu Miêu đang ngủ thiếp đi, thương
xót nói:
– Nàng là người con gái tốt, chàng không nên phụ lòng nàng…
Quân Mạc Tà chậm rãi đứng lên, buồn rầu nói:
– Ta nào có muốn phụ lòng nàng chứ? Tuyết Yên, nàng nói xem… Chuyện này ta
phải làm sao?
– Nên làm gì thì làm…
Mai Tuyết Yên lườm hắn rồi nói:
– Chẳng qua không ngờ được, chúng ta đã lót đệm nhiều như vậy, vẫn không
thể…
Nói xong chỉ thở dài.
Trong thời gian Miêu Tiểu Miêu đến đây, Mai Tuyết Yên cùng Quản Thanh Hàn từng
đã thương lượng qua chuyện này.
Hai nàng lấy lập trường của một người con gái, lấy lập trường của Miêu Tiểu
Miêu, rồi đặt mình vào hoàn cảnh đó để cân nhắc cũng đã cảm thấy là chuyện này
phi thường khó giải quyết! Mãi cho đến khi hai nàng tận mắt chứng kiến Miêu
Tiểu Miêu đối với Mặc Quân Dạ kia toàn tâm toàn ý bảo vệ, hai nàng lại càng
cảm thấy thật sự không ổn rồi.
Nữ tử này rõ ràng đối với thân phận khác của Quân Mạc Tà là Mặc Quân Dạ đã yêu
đến tận xương tủy…
Cho nên Mai Tuyết Yên mới sắp đặt chúng nữ đồng thời ra tay diễn xuất một vở
tuồng chúng nữ ghen tuông thúc ép Quân Mạc Tà diễn theo. Lấy tài hoa của Quân
Mạc Tà chậm rãi cũng sẽ đồng hóa được cái tên Mặc Quân Dạ kia trong lòng Miêu
Tiểu Miêu…
Lại còn có Độc Cô Tiểu Nghệ thỉnh thoảng nhắc nhở một vài câu mịt mờ… Loại sự
tình này, một khi đã tới mức không thể vãn hồi, cũng chỉ có thể dùng vài câu
nhắc nhở mịt mờ như thế mà thôi…
Chuyện như thế này cũng chỉ có tự thân Miêu Tiểu Miêu hiểu ra, rồi tự mình từ
từ xoay chuyển mới chính là biện pháp tốt nhất…
Khi đó Miêu Tiểu Miêu mới có thể nhận thức được Mặc Quân Dạ chính là Quân Mạc
Tà…
Có như vậy, sau khi nói thẳng ra chưa chắc có gì gọi là khó xử. Chỉ cần chúng
nữ vui đùa ầm ĩ một trân, sau đó chậm rãi tiếp nhận, như thế cũng trôi qua.
Nhưng lại không tưởng được Miểu Tiểu Miêu đối với Mặc Quân Dạ lại toàn tâm
toàn ý tin tưởng, hoàn toàn chưa từng có chút hoài nghi. Chúng nữ tỉ mỉ thiết
kế một vở tuồng hay, cuối cùng từ đầu chí cuối cũng chỉ mình diễn làm mình
vui…
Đến cuối cùng cũng là phải do chính Quân Mạc Tà bất đắc dĩ phải nói ra sự
thật… Vì không để cho Miêu Tiểu Miêu bối rối, Mai Tuyết Yên liền đuổi siêu cấp
nha đầu nghịch ngợm Độc Cô Tiểu Nghệ này ra ngoài, lại còn cử Quản Thanh Hàn
trông giữ nàng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy sự việc đã tiến triển đến bước này, ngay cả Mai Tuyết
Yên cũng đã không còn nhẫn nại được nữa …
Thực sự là rất giống cái đóng bùi nhùi rồi!
– Chỉ sợ khó lòng chuyển biến! E rằng trong một thời gian ngắn khó mà có thể
xoay chuyển được tâm tư của nàng.
Mai Tuyết Yên có chút yêu thương nhìn vào Miêu Tiểu Miêu nói:
– Cứ như bây giờ, rõ ràng nha đầu này đang hận ngươi đến thấu xương. Hơi thái
quá một chút mà so sánh, hiện tại nàng chẳng khác nào chúng ta đột nhiên nhận
được tin dữ chàng bị người ta giết chết. Căn bản sẽ không thể thừa nhận nổi,
thậm chí đối với nàng còn nghiêm trọng hơn! Dù sao chúng ta còn lựa chọn chính
là tìm ra đối tượng để báo thù, nhưng còn nàng đối tượng này kiếm đâu ra…
– Chàng làm mất đi Quân Dạ của nàng, làm tan biến tình yêu của nàng! Quân Mạc
Tà chàng hiện giờ chính là đại cừu nhân của nàng. Tuy rằng Quân Mạc Tà không
phải là Mặc Quân Dạ, nhưng Mặc Quân Dạ lại thủy chung là Quân Mạc Tà. Nàng
không thể tìm người nàng yêu nhất mà trả thù, thậm chí cũng không có cách nào
đối mặt. Nếu ta là nàng, ta cũng sẽ như vậy, sẽ không biết phải làm sao. Biện
pháp duy nhất trước mắt chỉ có thế là kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho nàng suy nghĩ
thông suốt, thì việc này mới có thể hoàn hảo giải quyết triệt để được! Chàng
nên cho nàng một thời gian đi. Hiện tại tình hình này hiện giờ nếu làm gì thì
cũng sẽ chỉ khiến tình hình càng thêm tồi tệ mà thôi.
– Nhưng rút cục là bao lâu? Ta thực sự lo lắng cho nàng ấy. Ta sợ nàng ấy sẽ
lại tiếp tục như lần trước lâm vào mộng cảnh không muốn dứt ra…
Quân Mạc Tà thở dài nói.
– Hoặc là bây giờ phải là chờ đợi hoặc là mãi mãi nàng cũng sẽ không thay
đổi. Cho nên nếu chàng không muốn để lại sự tiếc nuối nhất trong cuộc đời của
mình thì càng nên nghĩ cách để thay đổi lối suy nghĩ của nàng! Nhất định phải
khiến nàng từ yêu thích sâu đậm Mặc Quân Dạ trở thành yêu thương sâm đậm Quân
Mạc Tà! Làm sao đánh đổ vị trí người đó trong trái tim của nàng.
Mai Tuyết Yên trở mình thản nhiên nói:
– Đây chính là một quá trình lâu dài! Một nữ tử cương liệt như thế, muốn thay
đổi suy nghĩ của nàng quả thật rất khó… Thật sự rất khó! Nhưng cho dù khó khăn
như thế nào thì đây cũng là trách nhiệm của riêng mình chàng! Chàng cũng không
thể trốn tránh được…
– Là việc chàng phải làm…
Mai Tuyết Yên nhấn mạnh lần nữa.
– Ừm! Đây chính là trách nhiệm của ta! Đương nhiên là phải do chính ta đi
làm. Và tất nhiên phải là cho thật tốt…
Ánh mắt Quân Mạc Tà dần trở nên kiên định.
– Tiến hành thôi! Lần nữa bắt nha đầu này làm tù binh đi. Chuyện Mặc Quân Dạ
có thể làm được, vậy mà Tà Quân Chủ Quân Mạc Tà lẽ nào lại không làm được sao?
Chớ quên, chàng còn có một ưu thế lớn… Là nàng đã sớm là nữ nhân của chàng.
Chuyện này nói ra thì cũng có chút khó khan mà cũng không thể cứng nhắc gượng
ép được. Nhưng là vẫn còn một lối thoát mà chàng có thể đi đó…
Lúc Mai Tuyết Yên nói chuyện mơ hồ có mang theo chút ghen tuông, ánh mắt cơ hồ
có chút u oán.
“Miêu Tiểu Miêu đã là nữ nhân của Quân Mạc Tà ngươi. Nhưng ta trên danh nghĩa
là vợ cả lại vẫn còn bảo trì tấm thân xử nữ đây nè! Thậm chí còn phải nghĩ
biện pháp giúp ngươi tán gái, rồi lại thu lại trái tim của chúng nữ khác…”
– Lối thoát thế nào?
Quân Mạc Tà vội vàng hỏi.
– Ngày thường cứ tưởng chàng thông minh, sao lại đột nhiên ngu ngốc như vậy?
Vvừa rồi không phải ta vừa nói, Mặc Quân Dạ là Quân Mạc Tà, nhưng Quân Mạc Tà
lại không phải là Mặc Quân Dạ. Không cần biết dùng cách gì, chàng làm sao phải
khiến nàng thay đổi tình cảm, như thế nào phải vứt bỏ được Mặc Quân Dạ mà áp
đầu lên ngực Quân Mạc Tà chàng. Chàng phải làm sao cho nàng hiểu được, người
thề non hẹn biển với nàng vốn là Quân Mạc Tà chàng. Hai người vốn chính là một
người! Còn một số chuyện chẳng nhẽ chàng còn phải để ta nói trắng ra sao?…
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng nói:
– Điểm này, chàng nên nắm chắc…
Quân Mạc Tà dường như đang suy nghĩ tới cái gì đó.
– Trước tiên ta mang nàng đi nghỉ ngơi một lát. Về phía Huyễn Phủ, chàng nên
nghĩ biện pháp đối phó đi.
Mai Tuyết Yên tức giận đến trắng mặt, liếc hắn một cái.
Quân Đại Thiếu như ù ù cạc cạc, đột nhiên thông minh nói:
– Tuyết Yên, có phải hay không trong lòng nàng có chút bất bình không? Mắt
thấy các nàng đều đã cùng ta… Còn nàng, thì vẫn còn có chưa cùng ta… Cái
kia… Ai, nếu không phải nàng bảo thủ, sớm đồng ý không phải chúng ta đã sớm
cái kia sao? Thậm chí lúc này có thể còn có… Rồi cái gì cái kia nói cũng không
nổi… (BT: bố tiên sư anh Tà cứ cái này cái kia hoài DG cũng pó tay, cái đoạn
này là ta phải biên lại đó)
Kể cũng lạ, đối với Miêu Tiểu Miêu thậm chí đối với Độc Cô Tiểu Nghệ biện pháp
của hắn dùng cũng không có nhiều. Nhưng phải công nhận rằng trong chúng nữ thì
Mai Tuyết Yên là khó đối phó nhất, thế nhưng hắn lại chỉ dùng có một phương
pháp…
Cút! Nói linh tinh! Cái này cái kia gì chứ… Ngươi không lo lắng cho Tiểu
Miêu muội tử sao?
Nhất thời mặt Mai Tuyết Yên đỏ bừng cả lên.
Có vẻ như là Quân Đại Thiếu nhà chúng ta cũng chỉ “giữa bể khổ tìm niềm vui”
chút thôi. Nghe vậy lập tức co đầu rụt cổ lại, thở dài một tiếng.
Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng ôm lấy Miêu Tiểu Miêu, đột nhiên cả kinh nói:
– Nha đầu này cũng thực sự là… Cương liệt quá mà! Thật ra… Tội tình gì phải
như vậy chứ. Quân Mạc Tà cố nhiên không phải Mặc Quân Dạ, nhưng Mặc Quân Dạ
đích xác lại là Quân Mạc Tà mà, sao cứ phải để tâm tới những chuyện vụn vặn
như vậy…
Quân Mạc Tà quay đầu nhìn lại liền thấy trên mặt bàn nơi Miêu Tiểu Miêu gục
xuống là cả một bãi máu đỏ tươi. Cái này không phải do quá thương tâm mà hộc
máu, mà là do tự vận chuyển huyền công thúc dục mà phụt lên.
Mai Tuyết Yên thở dài một tiếng, lại đem Miêu Tiểu Miêu bế lên. Lại nghe thấy
Miêu Tiểu Miêu đang nằm trong lòng hôn mê vẫn lẩm bẩm:
– Ta chỉ muốn ở cùng Quân Dạ… Ta không nhớ ngươi, càng không nợ ngươi…
Ngươi cho ta dùng Linh Lung Liên ta nhất định sẽ ói ra nó trả lại ngươi… Ta
không nợ của ngươi…
Nữ tử này, sao lại có thể cương liệt như vậy chứ!