Những người còn lại, trong lòng đều rất thoải mái, chỉ là không nói ra mà
thôi. Thậm chí các thế gia lệ thuộc Tam Đại Thánh Địa, cũng cảm thấy trong
lòng thoải mái hơn dĩ vãng rất nhiều, bọn họ nào có nhiều cơ hội có thể ngồi
ăn uống bình đẳng như thế này bao giờ?
Có thể đoán được đó là chuyện cả đời cũng không làm được, thậm chí tưởng cũng
không dám tưởng, nhưng hôm nay nhờ chút ánh sáng của Tà Chi Quân Chủ, lại được
ngồi cùng một sảnh với cả Thánh Tôn, Thánh Hoàng thậm chí cả Tôn Chủ của Tam
Đại Thánh Địa!
Tà Chi Quân Chủ, quả nhiên đủ tà, đúng là tà đến nơi đến chốn mà!
Chuyện như vậy, tin rằng trong thiên hạ, cũng chỉ có mình hắn có thể làm được
mà thôi!
Những người khác, nếu không sợ cùng Tam Đại Thánh Địa không đội trời chung,
cũng không dám ở trong trường hợp long trọng như vậy khua chiêng đánh trống
làm xấu hổ Tam Đại Thánh Địa! Chỉ có Tà Chi Quân Chủ dám! Không những dám, mà
còn làm trắng trợn không kiêng nể gì.
Và điều quan trọng nhất là, Tà Chi Quân Chủ đã làm chuyện này, Tam Đại Thánh
Địa cũng không dám nói ra ý kiến ý cò gì cả. Một khi nói ra thì phải đối mặt
với anh hùng thiên hạ! Lập tức đứng trong vị trí đối địch với toàn bộ mọi
người!
Cho nên, uất ức này Tam Đại Thánh Địa phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không muốn
nhưng cũng phải chịu, hơn nữa còn phải bày ra bộ mặt vui vẻ chịu!
Mọi người ngồi xuống, Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miễu Huyễn Phủ ngồi cùng một
bàn, ngay dãy thứ nhất. Đối diện, là một đài cao khiến người ta vô cùng khó
chịu. Dường như đám người bọn họ chỉ là cấp dưới, mà ở trên đài, mới thật sự
là người mạnh!
Đám người Mạc Vô Đạo, Hề Nhược Trần ngoài miệng không nói, trên mặt vẫn duy
trì phong thái như gió xuân, làm bộ như không để ý đến, nhưng trong lòng lại
hết sức bất mãn.
Ai trong ba người bọn họ đều là người có tầm nhìn xa rộng, ở đây có được mấy
ngàn chùm Tố Tâm Lan đúng là rất khó, nhưng cái quan trọng là tên nhóc Quân
Mạc Tà kia dùng thủ đoạn gì mà có thể lấy được ngàn chùm Tố Tâm Lan ấy, hơn
nữa tất cả đều có tám đóa hoa và đều đồng loạt nở rộ bừng bừng sức sống, bản
lĩnh này thật khiến người ta kinh ngạc! Nhưng có kinh ngạc hay bất ngờ gì thì
mấy đại tông chủ cũng quyết chờ lát nữa Quân Mạc Tà bước ra, nhất định phải
làm cho thằng nhóc kia đẹp mặt! Nếu không phải Đoạt Thiên Chi Chiến sắp tới
bọn họ nhất định không để cho Tà Quân khai tông lập phái thuận lợi như vậy!
Bên kia, trên lầu cao, Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu giờ phút này đều rơi vào nỗi
khiếp sợ.
Trên tường chính của đại sảnh, chỉ treo một thanh khiếm cổ sắc bén. Mà cả một
bức tường lớn cũng chỉ có một thanh kiếm đó thôi, cứ giản đơn như thế!
Trên trần nhà, bốn góc có gắn bốn viên minh châu vô cùng lớn, mỗi một viên đều
tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Kiều Ảnh ngày thường gian khổ mộc mạc, cũng không rõ
đây là thứ gì, chỉ cho rằng nó là trang sức tầm thường mà thôi. Nhưng Miêu
Tiểu Miêu xuất thân danh môn, liếc một cái cũng nhìn ra, bốn viên ngọc này,
đều là Dạ Minh Châu hiếm thấy trên đời!
Bây giờ vẫn là ban ngày nên không thấy được có gì hiếm lạ, nhưng khi đêm tối,
trong đại sảnh này không cần đốt đèn cũng sẽ sáng trưng như ban ngày, kỳ thật
nói sáng như ban ngày cũng có chút không đúng, Dạ Minh Châu này phát ra ánh
sáng vô cùng dịu nhẹ, tuyệt đối không chói mắt và mùi hương của nó đối với cơ
thể con người có lợi ích rất lớn. Hạt châu như vậy, không nói bốn hạt, chỉ
tính riêng một hạt trong đó cũng đã là bảo vật vô giá rồi, có tiền cũng chưa
chắc mua được bảo vật như vậy, nhưng điều khó khăn nhất, chính là có thể tập
hợp được bốn hạt châu kích cỡ bằng nhau, cũng chỉ có thể dùng kỳ tích để hình
dung.
Trong phòng, bàn ghế sắp xếp nhìn qua có vẻ lộn xộn nhưng nhìn kỹ thì thấy có
chút độc đáo, kiểu ghế ngồi cũng lạ hơn bình thường, nhưng rõ ràng kiểu ghế
này thật khiến người ngồi cảm thấy vô cùng thoải mái, so với kiểu ghế cũ kỹ
cứng ngắc thoải mái hơn rất nhiều.
Mà giữa các ghế dựa lại có thêm một bàn trà tao nhã, trên mỗi một bàn trà đều
để một chậu hoa xinh xắn, trong chậu hoa nhỏ kia cũng chỉ có vài chồi hoa be
bé, thêm vào ánh sáng dịu nhẹ, thật là đáng yêu.
– Đây là…Vạn cổ Trà Hương Thảo!
Miêu Tiểu Miêu giật mình kinh ngạc kêu lên một tiếng, đôi mắt ngạc nhiên mở to
hết cỡ!
Vạn cổ Trà Hương Thảo là một loại thực vật vô cùng kỳ lạ, bản thân nó không
tồn tại dược hiệu nào cả, mà nó thần kỳ ở chỗ khi bản thân đạt đến một độ tuổi
nhất định nó có thể tỏa ra một mùi hương trà thấm vào lòng người!
Loại thực vật từ lúc bắt đầu sinh trưởng, chỉ cao cỡ một ngón tay, và cũng
không bao giờ lớn thêm nữa! Trà Hương Thảo trăm năm tuổi thì không có bất cứ
công dụng gì, nhưng nếu là Vạn cổ Trà Hương Thảo trên năm trăm năm tuổi, toàn
thân chuyển sang màu xanh, thì có thể tỏa ra mùi hương trà, khi có khi không.
Trà Hương Thảo trải qua hơn ngàn năm thời gian, màu sắc biến thành xanh dương,
vô luận đặt ở đâu đều tỏa ra hương trà tràn ngập nơi đó, và cũng chỉ có Trà
Hương Thảo trải qua vạn năm thời gian, mới có thể xứng đôi với cái tên “Vạn
cổ”, Trà Hương Thảo vạn năm màu sắc chuyển thành trắng, hương trà tự động ẩn
giấu, chỉ cần đặt lên bàn, như vậy, cho dù các ly trà trên bàn chỉ là nước sôi
bình thường, cũng có thể uống ra hương vị trà hương cực phẩm!
Nếu chỉ có như thế, cũng chỉ là một món đồ chơi hiếm lạ mà thôi, nhưng công
hiệu thật sự của Trà Hương Thảo là ở chỗ, nước trà được chuyển hóa từ bầu
không khí của Trà Hương Thảo nếu uống nhiều, đối với tu vi của huyền giả, có
tác dụng phụ trợ rất lớn!
Có thể giúp người ta phá tan bình cảnh, hơn nữa không cần lo sau này có ảnh
hưởng gì! Này đói với huyền giả bị bình cảnh trở ngại hơn mười năm, trăm năm,
thậm chí là ngàn năm mà nói, quả thật là một bảo vật trong mơ a!
Nhìn mấy chậu Trà Hương Thảo trên mấy bàn trà, bây giờ đã có màu trắng như
ngọc, cũng dần dần chuyển sang trong suốt. Xem ra, Trà Hương Thảo này ít nhất
đã sống hơn vạn năm! Thậm chí, có thể là mấy vạn vạn năm!
Gia gia Miêu Kinh Vân của mình, trên bàn cũng có một gốc cây, nhưng cây đó bây
giờ chỉ là màu xanh trắng, sống nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu ngàn năm mà
thôi, thế cũng đủ để gia gia coi là trân bảo, mọi người trong Miêu gia cho dù
là ai đi nữa cũng không cho đụng vào!
Mà ở đây, lại có hơn chín chậu! Hơn nữa, tất cả đều là thuộc mặt hàng cực phẩm
sống hơn mấy vạn năm!
Vị Tà Chi Quân Chủ này, Miêu Tiểu Miêu dường như đã không biết nên dùng từ gì
để hình dung nữa. Nói là giàu có tột cùng cũng ngàn lần không đủ để hình dung!
Hoặc là chỉ có “cái cổ lăng kim” (1), bốn chữ này, mới miễn cưỡng có thể dùng
để hình dung hắn. Miêu Tiểu Miêu giờ phút này bỗng cảm thấy hình như mình đang
nằm mơ vậy.
(1) cái cổ lăng kim: ý nói từ trước đến nay chưa từng có, che mờ hết những gì
từ trước đến nay.
Kiều Ảnh đứng bên cạnh cũng giật mình không nhỏ. Nàng từ trước đến nay luôn
mộc mạc giản dị nên cũng không biết cái gì gọi là Dạ Minh Châu, cũng không
biết cái gì là Vạn cổ Trà Hương Thảo! Nhưng bốn chậu nhân sâm hình thù kỳ quái
đặt ở bốn cửa sổ lại làm nàng khiếp sợ không thôi!
Bốn chậu nhân sâm đó, ngay cả được ánh mặt trời chiếu rọi, cũng bị một tầng
sương mù mờ ảo bao phủ xung quanh, thấy không rõ hình dạng. Mà bản thân nhân
sâm, lại ở đằng sau lớp sương mù không ngừng chuyển hoán hình dạng, có khi dài
ra, có khi biến thành hình tròn, có khi hóa thành mặt người, nói chung đủ loại
hình dạng kỳ lạ…….
Thế nhưng không có một hình dạng tương đối cố định! Lúc này nhìn là bộ dạng
này, nhưng sau vài cái chớp mắt, lại đổi thành bộ dạng khác. Hơn nữa mỗi một
bộ dạng, cũng không giống nhau.
Chẳng lẽ chính là…
Âm Hồn Sâm!
Là thiên địa chí bảo trong truyền thuyết!
Kiều Ảnh lảo đảo muốn ngã…
Lại còn là Âm Hồn Sâm đã thích ứng với môi trường sống nữa, vì nếu Âm Hồn Sâm
không thích ứng được với môi trường sống thì không thể tùy ý chuyển hóa hình
dạng, chỉ có thể cách một đoạn thời gian biến hóa thành một hình dạng khác, mà
mấy chậu nhân sâm trước mắt, lại có thể liên tục biến hóa, có thể nói là đã
hoàn toàn thích nghi.
Loại Âm Hồn Sâm này, đúng như tên gọi, người bình thường không thể dùng, cho
dù dùng cũng không có tác dụng gì, thậm chí có thể vì âm khí của nhân sâm quá
nặng, mà tổn hao nguyên khí của người dùng! Nói thẳng ra thì nhân sâm này cũng
chỉ có một tác dụng: Bảo trụ thần hồn bất diệt!
Nếu lúc độ kiếp hoặc trước lúc chết, hữu duyên ăn được một miếng nhỏ, chẳng sợ
thể xác bất hạnh bị thiên lôi đánh nát, cũng không rơi vào tình trạng hồn phi
phách tán, mà sẽ cam đoan ba hồn bảy vía của bản thân đầy đủ không mất, cho dù
là tự mình chuyển thế hay quay về luân hồi, đều có thể bảo trì trí nhớ kiếp
trước, ngoài ra còn có thể giữ lại ba thành tu vi của bản thân!
Còn có điều quan trọng hơn nữa là hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhân quả của
kiếp sau. Hơn nữa có thể cam đoan kiếp sau, tư chất thấp nhất cũng sẽ không
thấp hơn kiếp trước!
Đây đối với huyền giả tu vi cao, tuyệt đối là chí bảo trong mơ a! Bảo vật này,
ít ỏi đến nỗi giá trị của nó còn trên Linh Lung Liên và Thất Thải Thánh Quả!
Phải biết rằng, cho dù thánh anh chuyển thế, cũng không thể mang đi nửa điểm
tu vi của kiếp này. Nhiều nhất chỉ có thể bảo trì trí nhớ kiếp này, hơn nữa
trong quá trình chuyển thế, thần hồn kháng cự, ít nhất cũng tổn thất bảy thành
công lực! Mà âm hồn nhân sâm này, khiến cả quá trình hoàn hoàn toàn toàn không
hề có tổn thất, còn có thể giữ lại ba thành công lực kiếp này!
Không luận cấp bậc!
Nếu Thiên Thánh Cung có Âm Hồn Sâm này thì các tiền bối đã hy sinh trong các
trận Đoạt Thiên Chi Chiến từ trước đến nay, đều có thể dùng một phương thức
khác sống lại, sống hơn trăm ngàn năm! Đây quả đúng là bảo vật nghịch thiên a!
Mà ở chỗ Mạc Tà lại có được bốn chậu! Hơn nữa nhìn thoáng qua có thể nhận được
toàn bộ đều là trân phẩm sống hơn vạn năm!
Kiều Ảnh chỉ cảm thấy trong lòng nổi trống, miệng đắng lưỡi khô.
Bây giờ chỉ có một nghi vấn duy nhất chính là: Âm Hồn Sâm trong truyền thuyết
là một vật thuộc tính âm, không thể để dưới ánh mặt trời, nếu không trong chớp
mắt sẽ hóa thành một làn khói biến mất, nhưng Quân Mạc Tà lại đem chúng nó
toàn bộ đặt ở cửa sổ đối diện ánh mặt trời, cho dù thằng nhóc Quân Mạc Tà kia
không biết nhìn bảo, nhưng Âm Hồn Sâm lại không có chút dị thường gì, đây… đây
rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ vốn hiểu biết của mình có chỗ sai, hoặc mấy chậu nhân sâm này kỳ thật
không phải Âm Hồn Sâm trong truyền thuyết? Nhưng trên thế gian này còn có loại
nhân sâm nào có hình thù thần kỳ như vậy chứ?
Vừa vào cửa, hai nàng đều rơi vào trong khiếp sợ, ngay cả mấy tiếng chào đón
của Quản Thanh Hàn cũng không nghe được. Chỉ kinh ngạc ngơ ngẩn nhìn xung
quanh.
Đúng lúc này, trước cửa truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói đáng yêu dễ
thương vang lên:
– Đến đến đến đây hai vị đại mỹ nhân a, nghe nói tên Quân Mạc Tà kia vì các
nàng thần hồn điên đảo, chúng ta đi xem rốt cuộc là tuyệt sắc mĩ nhân gì?
Một giọng nói khác vang lên:
– Tiểu Nghệ muội muội cũng ghen tị sao, oa ha ha, lúc này muội mới cảm thấy
nguy hiểm à.