Dị Thế Tà Quân

Chương 1071: Nhiều tiền lắm của.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tương truyền rằng, có hai tên địa chủ từ quê lên, mang theo năm ngàn lượng bạc
trắng đi vào Thiên Hương thành, tự cho mình là giàu có, nên muốn vui vẻ ở Quý
Tộc Đường. Sau khi tới nơi, hai người liển hỏi người gác cổng với năm ngàn
lượng bạc trắng thì có thể chơi cái gì? Trong bao lâu?

Thị vệ với ánh mắt thương hại nhìn hai tên địa chủ mới nổi, tùy ý chỉ tay nói:

– Thấy chỗ kia không? Qua bên đó đi, có một tòa trà lâu quý tộc, các ngươi
đưa trước năm ngàn lượng bạc trắng, sau đó lên tầng thứ nhất tìm chỗ ngồi,
uống một ấm trà, và hãy nhớ kỹ, nhiều nhất chỉ có thể ngồi nửa canh giờ, sau
đó các ngươi có thể vỗ mông đi về.

– Thêm một lời khuyên thành thật cho các ngươi: Trong lúc uống trà, nhất định
phải thành thật, ngàn vạn lần không nên nhìn tiểu cô nương dâng trà xinh đẹp,
hoặc yêu cầu điều gì. Vì chỉ cần tiểu cô nương kia mà ngồi xuống một bên của
ngươi thì không cần biết ngươi còn có yêu cầu khác hay không, nếu không có năm
vạn lượng bạc thì ngươi đừng hòng ra khỏi cửa.

Hai tên có tiền của này ngây người nửa ngày rồi rút ra kết luận: Năm ngàn
lượng bạc trắng chỉ đủ uống một ấm trà ở trà lâu Quý Tộc Đường. Mẹ nó chứ, cho
dù ném tiền qua cửa sổ cũng không nhiều như vậy. Vì thế hai tên này liền bỏ
đi, tiết kiệm năm ngàn lượng này.

Sau này chuyện này trở thành chuyện cười trong thiên hạ, không ít người phẫn
nộ chỉ trích Quý Tộc Đường kiếm tiền bất nhân, trêu chọc người nghèo. Nhưng
mấy đại gia lắm tiền nhiều của thì lại càng được thế ngêu ngao, không những
không cho là nhục nhã mà ngược lại lấy làm vẻ vang.

Ngươi là quý tộc?

Vậy ngươi phải đi tới những nơi dành cho quý tộc như vậy?

Ngươi không dám đi? Vậy ngươi không phải là quý tộc?

Còn bàn chuyện làm ăn?

Có thể, cùng đi trà lâu Quý Tộc Đường để bàn nha.

Cái gì? Đi không nổi?

Quý Tộc Đường mà ngươi không đi nổi thì ngươi còn không biết xấu hổ mà theo ta
làm ăn? Quên đi, một khi bị lỗ vốn, ngươi chịu sao nổi?

Trong nhà có đồ vật đấu giá của Quý Tộc Đường không? Không có… thật là tệ…

Quý Tộc Đường duy chỉ có siêu cấp quý tộc mới có thể chịu nổi. Chỉ có siêu cấp
quý tộc mới có tư cách tiến vào. Chỉ cần ngươi vào Quý Tộc Đường, lúc đi ra dù
cho ví cạn tiền như cà chua phơi nắng lâu ngày thì ngươi cũng có được cảm giác
siêu nhiên, một bước lên mây.

Có thể tiến vào Quý Tộc Đường, đó chính là tinh anh!

Chính là đỉnh cao.

Chính là nhất.

Đây là phương châm chỉ đạo tư tưởng cơ bản năm đó sáng lập Quý Tộc Đường Quân
đại thiếu đã định ra cùng với tất cả những loại khẩu hiệu này.

Sau đó Đường Nguyên tiếp nhận, lại càng phát huy mạnh mẽ tư tưởng này, đồng
thời tuyên truyền rộng khắp Huyền Huyền đại lục. Sau khi Ta chi Quân chi vang
danh, thanh danh Quý Tộc Đường cũng bởi vì đó là mà lên theo giống như nước
lên thì thuyền lên. Tiêu chuẩn của Quý Tộc Đường lên cao nhanh giống như được
tên lửa kéo lên vậy.

Nghịch lý chính là, giá càng cao thì càng nhiều ngươi vô.

Đây là điều mà bá tánh bình dân không thể hiểu được.

Đây cũng là nhờ hiệu ứng truyền miệng.

Đối với các loại dược liệu mà thuộc hạ Quân đại thiếu không thèm để mắt tới
liền mang tới Quý Tộc Đường để đấu giá. Nguyên bản ngàn lượng hoàng kim liền
có thể mua được nhưng trong đấu giá của Quý Tộc Đường, không có năm vạn lượng
hoàng kim thì ngươi đừng mơ đến.

Vì sao? Ta là quý tộc. Ta đến đấu giá không phải vì linh dược tốt mà là vì
thân phận của ta. Biết không? Ngàn lượng hoàng kim là có thể đấu giá? Thật
đúng là đánh mất danh phận quý tộc a. Một ấm trà năm mươi lượng không ai uống
nhưng tăng lên năm trăm lượng thì lại đông như trẩy hội. Rồi lại tăng lên năm
ngàn lượng mà cần phải hẹn trước nữa chứ.

Của cải thu được từ trà lâu Quý Tộc Đường chỉ là một chút nho nhỏ mà thôi, từ
đó có thể thấy bản thân và gia đình Bàn tử giàu khủng bố cỡ nào.

Tiền có thể sai khiến được quỷ cũng có thể nhờ vả thần linh.

Tiền khi tích lũy tới một mức nào đó sẽ đủ làm cho thiên hạ khiếp sợ, cho dù
ngươi không có thực lực kinh người đi chăng nữa nhưng ngươi cũng có thể làm
một đại nhân vật hiệu lệnh chấn động thiên hạ.

Cả Huyền Huyền đại lục đều ồn ào huyên náo, các thế lực lớn thay nhau phái
tinh anh đến, người nào người nấy tinh thần phấn chấn, khí độ hiên ngang. Cái
này không chỉ đơn thuần là đến dự hội mà còn là ra mắt vị anh hùng hào kiệt
nổi danh đương thời, một cơ hội tốt không thể bỏ qua.

Ai ngu đến nổi bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Tà Chi Quân chủ khai phủ nhưng toàn bộ đại lục lại náo nhiệt. Cho dù là Tam
Đại Thánh Địa cho đến thế gia thế tục. Thậm chí dân buôn hoặc hải tặc cũng
không chịu yên thân. Cho dù không nhận được thiệp cũng tích cực chuẩn bị quà.
Nếu quà mừng tốt một chút chắc sẽ được Tà Chi quân chủ coi trọng, vậy sẽ là
một bước lên trời, cho dù là có thiệp hay không. Nhưng có đến hơn hai phần ba
số người được mời vì chuyện quà mà phát sầu.

Đi, nhất định rồi nhưng không thể đi tay không, vậy phải tặng cái gì cho tốt
đây?

Tặng quà mới có cơ hội trổ tài nịnh hót với Tà Chi quân chủ trước mặt mọi
người.

Nhưng nghe nói vị đại gia siêu cấp này không nói lý lẽ. Lễ vật không đặc biệt,
không thể làm vị Tà chi quân chủ này hài lòng chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng
không còn.

Kết quả là không ít quý tộc nhà giàu không ngừng bị trộm, cướp bóc, bắt cóc
tống tiền… điều lạ là điều kiện trao đổi không phải là tiền, chỉ cần vật quý
hiếm, càng lạ càng tốt…

Có một ông chủ tiệm buôn rất nổi tiếng, có quan hệ không tệ với các thế gia
hảo hán xung quanh nhưng bất ngờ con trai độc nhất của lão lại bị các bằng hữu
“quen thuộc” bắt cóc. Hơn nữa, mật thất kim khố trong nhà còn bị bọn đạo tặc
dọn gần hết.

Sau khi chuyện xảy ra, ông chủ nọ đã hủy toàn bộ gương ở trong nhà… làm mọi
ngươi muốn soi gương phải đi tới trước cửa mật thất. Mặt đất sáng bóng, dường
như là soi vào gương có thể thấy mờ mờ.

Nếu mặc quần cộc đứng ở trước cửa mật thất, thậm chí có thể thấy dưới khố có
bao nhiêu sợi lông mao.

Đối với rối loạn như vầy trong giang hồ, Quân đại thiếu một chút cũng không
biết.

Hắn hiện giờ còn đang một thân một mình trong rừng núi hoang vu.

Hiện giờ hắn vừa mới rời khỏi Huyễn Phủ trở về Huyền Huyền đại lục. Lúc trước
khi bọn Tào Thánh Hoàng đưa hắn tiến vào Huyễn Phủ, vị trí đó cách Đông Phương
Thế Gia cũng không xa. Nhưng Quân Mạc Tà lúc trở ra lại phát hiện mình đang ở
một nơi xa lạ, đây rõ ràng là nơi núi rừng sâu thẳm, so với chỗ lúc trước tiến
vào rõ ràng là một trời một vực.

Lên đỉnh núi nhìn bao quanh cũng không thấy chỗ nào quen thuộc.

Nơi đây rừng vô cùng rậm rạp, cho dù là nhãn lực của Quân đại thiếu gia cũng
không thể nhìn xa được.

Bất quá Quân Mạc Tà cũng không nóng nảy, chỉ cần hiện tại đã trở về Huyền
Huyền đại lục là tốt rồi. Hắn tùy ý lựa chọn một phương hướng và tiến lên.

Không có gì phải sốt ruột, chỉ cần tìm được nơi có người là có thể biết nơi
này là chỗ nào, sau đó phân biệt phương hướng, cấp tốc chạy đi, cho dù lộ
trình có xa cỡ nào thì với công phu của mình chỉ cần vài ngày là có thể về tới
Thiên Nam.

Ngoài ra, từ hôm qua khi Thiên Tầm uống máu huyết của thánh thụ chảy ra đã trở
nên khá hơn nhiều, mạch đập của Xà Vương càng ngày càng mạnh, hơi thở cũng khá
hơn, tình huống càng chuyển biến tốt, có vẻ sắp tỉnh lại rồi.

Tại thời khắc mấu chốt này, Quân Mạc Tà lại há có thể gấp gáp trở về mà ảnh
hưởng tới việc chữa trị cho Xà Vương tỉnh lại. Nữ tử đáng thương này đã vì
mình mà ngủ quá lâu rồi.

Trong khoảng thời gian này, Quân Mạc Tà cũng từng vô số lần hỏi bản thân: mình
đầu tiên có Quản Thanh Hàn, sau đó lại có Mai Tuyết Yên, có Mai Tuyết Yên rồi
cũng không thể bỏ Quản Thanh Hàn, sau đó lại là Độc Cô Tiểu Nghệ, rồi tới Miêu
Tiểu Miêu…

Vậy thì tại sao mình không thể tiếp nhận Xà Vương?

Đây vốn là thế giới trọng nam khinh nữ, tam thê tứ thiếp là chuyện bình
thường, ngay cả nữ tử cũng chấp nhận thì mình vì lẽ gì mà không tiếp nhận?

Chẳng lẽ phải đem nữ tử tình thâm ý trọng, thông minh xinh đẹp như vậy giao
cho một tên phàm phu tục tử? Liệu nàng có được hạnh phúc hay không? Nếu không
thì mình làm như vậy đối với các nàng mà nói, không có chỗ gì tốt cả, mà là
đưa các nàng tiến vào vực sâu vạn trượng, còn mình thì lương tâm bất an cả
đời.

Một khi đã như vậy, ta còn sợ cái gì? Ta sợ ai chứ?

Lúc trước Quản Thanh Hàn bị thế nhân chửi rủa, muôn người cười chê, thoá mạ
nhưng mình vẫn mạnh mẽ giải quyết được. Chẳng lẽ mình bây giờ đã trải qua
nhiều chuyện như vậy lại còn phải dấu đầu, sợ đuôi hay sao?

Ta là ai chứ. Ta chính là Quân Mạc Tà!

Thế gian vạn tà, ta làm vua.

Ta cần gì phải để ý cách nhìn của người khác.

Cứ làm theo ý mình. Vậy là được rồi.

Cần gì phải để ý tới người khác. Bọn chúng là cái thá gì?

Chọc giận lão tử, lão tử tru di cửu tộc các ngươi.

Nghĩ đến đây Quân Mạc Tà cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, cả người hoàn
toàn thư giãn, rồi hắn chợt nhớ tơi tổ huấn của Quân gia: Dưới khố có chim,
chính là nam nhân, đầu đội trời, chân đạp đất, tiến tới.

Cười ha ha, hắn vừa cười vừa nói

– Tiến tới. Đúng chính là tiến tới, ha ha ha…

Tiếng cười mang theo khí phách hào hùng, xé gió kinh động đến các loài chim
trên núi, làm chúng hoảng hốt bay tứ tán. Đột nhiên Quân Mạc Tà nghe được Hồng
Quân Tháp bên trong truyền ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ. Quân Mạc Tà nháy mắt
đã đoán được nơi thanh âm phát ra, trong lòng không khỏi mừng rỡ, cả người
nhoáng lên một cái, biến mất khỏi khu rừng, hắn chính là tiến vào trong Hồng
Quân Tháp.

Bên trong Hồng Quân Tháp, Xà Vương Thiên Tầm đang cố gắng nhúc nhích thân hình
gầy yếu của mình, đôi mắt nghi hoặc nhìn xunh quanh đánh giá, trong mắt tràn
đầy sự hoang mang.

– Nàng đã tỉnh rồi sao?

Mạc Tà sau khi rời khỏi Huyễn Phủ liền khôi phục tướng mạo lúc trước.

Giờ phút này thấy Thiên Tầm tỉnh lại, giọng ôn tồn hỏi:

– Ngươi…

Xà Vương trên mặt lập tức hiện ra một tia kinh hỉ, thần sắc lập tức tối sầm
lại, cúi đầu thấp giọng nói

– Tỷ phu. Chúng ta đang ở đâu? Tại sao ta lại không chết?

– Có tỷ phu ở đây, nàng làm sao chết được. Nơi đây quả thật là một nơi cực kỳ
bí mật.

Mạc Tà mỉm cười hồi đáp. Trong lòng chợt dâng lên nỗi đau xót khó tả. Khi
Thiên Tầm tỉnh lại, cặp mắt long lanh nhìn mình mừng rỡ, chút thần sắc thỏa
mãn không tiếc nuối, hắn biết hết. Nữ tử này đối với địa phương kỳ dị này
trong lòng vô cùng mê hoặc và sợ hãi nhưng khi thấy mình xuất hiện, toàn bộ
nghi hoặc và sợ hãi trong mắt nàng đều không còn nữa, hoàn toàn an tâm.

Giống như mặc kệ nơi này là chỗ nào, chỉ cần có mình ở bên cạnh, thì sẽ chẳng
có việc gì cả.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận