Mặc dù trong lòng mọi người đều đoán ra được kết cục bất hạnh này, nhưng lại
không ai dám nói ra…
– Lục soát!
Nét mặt Miêu Kinh Vân trầm xuống, vành mắt hơi đỏ lên, ôm một tia hi vọng cuối
cùng, phất tay ra lệnh!
Tất cả mọi người lập tức tản ra, chỉ sau một lát, đã lục soát kĩ lưỡng trong
phạm vi trăm dặm, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào.
Dưới ảnh hưởng kinh hoàng của sấm sét như vậy, ngay cả chim thú xung quanh
cũng đã sớm chạy trốn sạch, lục soát cả buổi nhưng đến cả một nửa điểm sinh
vật còn sống cũng không thấy.
Chẳng lẽ hai người kia đều đã bị trận thiên kiếp kinh khủng ban nãy đánh hóa
thành tro bụi rồi sao?
Cho dù trong nội tâm mọi người đều xuất hiện ra cái suy nghĩ nhưng nhìn thấy
sắc mặt giống như muốn giết người của Miêu Kinh Vân, thì ai cũng không dám tùy
tiện mở miệng nói ra…
Ánh mắt Miêu Kinh Vân như phóng ra tia lửa, bỗng nhiên lướt qua nét mặt của
mọi người ở đó, khi nhìn đến gia chủ Khâu gia Khâu Thừa Vân thì thoáng dừng
lại một chút, chăm chú nhìn nhưng lại chẳng nói gì!
Khâu Thừa Vân thì cảm thấy trái tim mình như bị cái búa lớn ngàn cân đập mạnh
một nhát, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra tầng tầng sau lưng áo.
Cháu trai bảo bối của ta a, tiểu tử ngươi quả thực chính là yêu tinh chuyên
gây tai họa, gia gia lần này bị ngươi hại chết rồi… Con mẹ nó, ngươi xem ngươi
đã gây ra chuyện gì thế này… Bây giờ đã không còn là chuyện riêng của tiểu tử
ngươi nữa, chỉ sợ toàn bộ Khâu gia cũng sẽ vì chuyện ngày hôm nay mà gặp nạn
rồi…
Lão gia tử Khâu Thừa Vân thầm nghĩ mà khóc không ra nước mắt.
Cái này thật đúng là không làm mà mang vạ. . . Hết thảy đều là tại đứa cháu
xui xẻo không nên thân kia , ngươi xem thường ai cũng được, đằng này lại đi
xem thường Mặc Quân Dạ, còn khiêu khích sỉ nhục người ta hết lần này đến lần
khác…
Bây giờ thì hay rồi, lần này ngươi làm hay lắm, ép tới mức khiến một thiên tài
ngàn năm có một hóa thành tro luôn. . .
Chưa hết, còn kéo theo cả cháu gái mà Phủ chủ Huyễn Phủ thương yêu nhất nữa…
Đấy là chưa kể đến chuyện này lại xảy ra vào đúng hôm đại thọ năm trăm của Phủ
chủ Huyễn Phủ, đồng thời còn là ngày đính hôn của cháu gái người ta nữa. . .
Hôn sự thành tang lễ, hỷ sự thành ra tang sự, cái khoản nợ này nếu không tính
lên đầu Khâu gia… thì còn có thể tính với ai đây?
Con mẹ nó. . . Khâu gia chúng ta còn có thể xui xẻo hơn nữa không?
Con của ta ơi, ngươi đã cùng vợ ngươi sinh ra cái thứ gì thế này?…
Cho dù mộ phần tổ tông tám đời có bốc khói đen, thì cũng không đến mức sinh ra
cái đồ xúi quẩy ấy chứ. . .
Thật sự là hại chết người mà. . . Khâu Thừa Vân khóc không ra nước mắt. . .
Những người khác nhìn thấy ánh mắt của vị gia chủ Khâu gia này đều hả hê trông
thấy. Ai bảo lão tiểu tử ngươi thích nịnh hót! Con mẹ nó, còn ở trước mặt
chúng ta phô trương thanh thế, cái gì là Phúc Thọ Tùng ngàn năm… Giờ thì hay
rồi, khoe khoang biến thành mất mặt phải không ? Phúc Thọ thì chẳng thấy đâu,
ngược lại là chuông tang gõ liên tục, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc.
– Cố huynh. . .
Thấy Miêu Kinh Vân vẻ mặt nặng nề, không nói một lời xoay người rời đi. Khâu
Thừa Vân vội vàng quay xung quanh tìm kiếm cứu binh. Đầu tiên là hướng về Cố
Vân Dương phát ra tín hiệu cầu cứu. Ai cũng biết, Cố Vân Dương ở trước mặt Phủ
chủ luôn có chút mặt mũi. Hơn nữa cũng xem là người có thể nhất vì lão mà nói
đỡ vài câu. Tìm ông ta giúp đỡ, may ra có thể làm cho Phủ chủ đại nhân giảm đi
chút ít tức giận. . .
– Ách. . . Ah ah. . . Lão phu đi xem tình hình đã. . . , không biết bây giờ
thế nào rồi…
Cố Vân Dương vừa nghe Khâu Thừa Vân gọi mình, thoáng rùng mình một cái liền
giả vờ không nghe thấy, quay người chuồn mất không thấy tăm hơi. . .
Chạy được một đoạn đủ xa rồi Cố Vân Dương mới kịp lau mồ hôi lạnh. Bà mẹ nó,
kẻ chết là ngươi liên quan gì đến ta hả!!! Khâu gia các ngươi lần này chắc
chắn dính xui xẻo. . . Ta nếu nói giúp, không chừng còn bị cho rằng cùng một
ruột với ngươi. . Vẫn là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách…
Giả vờ câm điếc mới chính là cách đối nhân xử thế nên học nhất. . .
Không chỉ có Cố Vân Dương, mà tất cả những người chỉ cần bị Khâu Thừa Vân liếc
một cái, đều lập tức chạy trốn. . . Lát sau, cũng chỉ còn mình ông lẻ loi trơ
trọi đứng tại trên sườn núi…Ngay cả Chiến gia gia chủ Chiến Vũ Vân cũng chạy
mất…
Nhìn vào bãi đất trống không, Khâu Thừa Vân thở dài một hơi trong lòng vô cùng
buồn bã, đột nhiên không kìm được cơn giận bắt đầu chửi ầm lên:
– Khâu Bằng, thằng cháu súc sinh chết tiệt này! Đồ con rùa con! Đồ phá gia
chi tử! Đồ sao chổi át cả trăng trời! Ah ah ah ah… Thực sự tức chết lão phu
rồi…
Không thể không nói, vị đứng đầu Khâu gia này mắng cũng thật là rất sáng tạo
nha. . . Có mấy lão đầu đã đi khá xa rồi cũng nghe thấy được, tuy rằng hiện
giờ tâm tình cả đám đều nặng trĩu nhưng vẫn suýt chút nữa bật cười. . .
Tất cả mọi người không tìm được Quân Mạc Tà và Miêu Tiểu Miêu, như vậy, hai
người này thật ra đã đi đâu rồi?
Uy lực kinh người của lôi kiếp cuối cùng cũng dừng lại, nhưng hai người kia ở
trên mặt đất vẫn còn đang triền miên. . .
Miêu Tiểu Miêu dường như có thể cảm giác được thần trí của mình đang bay bổng,
linh hồn ca hát, đã sớm quên mất hoàn cành hiện giờ. Khi mở mắt ra lần nữa,
mới phát giác được lôi kiếp kinh khủng kia đã biến mất, xunh quanh chỉ còn lại
một mảnh tĩnh lặng.
Bề ngoài trông giống như thực sự rất yên tĩnh, nhưng cảnh vật lại quá bừa bộn,
như thế nào cũng không dùng hai từ “yên bình” mà miêu tả được. Nhưng ở trong
nội tâm Miêu đại tiểu thư, nơi này chính là cõi an bình yên vui nhất kiếp này
của nàng!
– Thiên kiếp qua rồi sao?
Miêu Tiểu Miêu chớp chớp đôi mắt dễ thương hỏi .
Quân Mạc Tà bật cười trong lòng, xem ra nha đầu kia mơ mơ màng màng, rõ ràng
cái gì cũng không nhớ . . .
Nhập tâm như thế sao?
– Ta làm sao biết được, ta cũng chưa độ kiếp bao giờ mà. Nhưng mà ta nghĩ
chắc là đã qua rồi, bầu trời cũng trong xanh nắng ráo sáng sủa còn gì.
Quân đại thiếu gia cười trộm, xem ra bản thân giả bộ ngây ngốc cũng không tồi,
vừa mới nói “ không biết”, lúc sau lại nói “chắc là” ngay.
– Mau. . . mau đứng lên. . . Chàng mau đứng lên, nặng chết người ta rồi!
Khi tinh thần hoàn toàn hồi phục lại, Miêu Tiểu Miêu nhìn tình hình xung
quanh, liền chẳng thể nào mà bình tĩnh được, vội vàng hấp tấp đẩy Quân đại
thiếu gia vẫn đang dính trên người nàng ra, luống cuống tay chân đứng dậy,
chỉnh lại y phục. Nhưng vì trận mây mưa ban nãy, hai người còn lăn trên mặt
đất lâu như vậy, bùn lầy sớm đã dính đầy người, còn chưa kể đến trong khi độ
kiếp, y phục toàn thân của Miêu Tiểu Miêu có lẽ đã bị chém nát một nửa, chẳng
còn che được mấy…
– Bây giờ người ta như thế này, làm sao có thể nhìn mặt ai đây?
Miêu Tiểu Miêu thiếu chút khóc ra thành tiếng rồi, nàng rõ ràng biết là sau
lôi kiếp, gia gia cùng mấy người kia nhất định lập tức tới xem xét. Lúc đó, sẽ
chẳng phải là một người, mà rất có thể là mấy trăm người, mình dù sao cũng là
một cô nương, cứ thế này thì làm sao đối mặt với mọi người? Nữ nhân có thể là
không sợ chết, nhưng sợ nhất là bộ dáng của mình xấu xí, đại khái chính là
“Yêu đẹp tới chết” . Nhìn nhìn lại trên người, phía trên thì bộ ngực sữa lộ ra
một nửa, cảnh xuân tươi đẹp tràn ra, phía dưới thì hai đùi tuyết trắng cũng
không che được mấy phần, trên da còn dính không ít bùn nhão, làm cho cái gì
trắng thì càng trắng, mà cái gì đen thì cũng lại càng đen. Mái tóc vốn đen
nhánh óng mượt giờ lại biến thành một mớ cỏ rối bù, Miêu đại tiểu thư còn
không biết, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng bây giờ cũng chẳng
khác gì mặt mèo hoa. . .
– Nàng chọn độ kiếp ở đây, chắc cũng quen thuộc địa hình nơi này chứ ? Xung
quanh có chỗ nào tạm trốn không? Chỗ nào có nước nữa ? Gột rửa qua một chút là
có thể quay về rồi.
Quân Mạc Tà gợi ý.
Đương nhiên, hai con mắt hắn ở cái thời điểm này, tuyệt đối sẽ không nhàn rỗi,
di chuyển vòng vo trên nửa thân trên gần như lộ hẳn ra của Miêu Tiểu Miêu,
trong lòng gào thét không thôi.
Nha đầu kia bình thường thì trông gầy như thế, không nghĩ tới cũng ra dáng như
vậy. Chỗ nên lồi thì lồi quá mức, chỗ nên lõm thì lõm thật dọa người, quả thực
chính là dáng người ma quỷ trong truyền thuyết. . .
Miêu Tiểu Miêu một tay che trước ngực, không kịp cùng hắn so đo, nói:
– Ở bên kia, có một đầm nước. . . Bên cạnh có một sơn động khá là kín, cũng
không biết có bị lôi kiếp vừa nãy hủy đi hay không. . .
Lớn lên từ nhỏ tại Huyễn Phủ, Miêu Tiểu Miêu đương nhiên rất quen thuộc đối
với nơi này, sau khi nhìn kĩ chung quanh thì lập tức nói.
– Ta nghĩ chắc sẽ không bị đánh hỏng đâu, chúng ta tranh thủ thời gian đi đi!
Quân Mạc Tà ôm gọn lấy nàng, nhấc chân bước đii. Hắn có thể cảm thấy được, đã
có một đoàn người khá đông đang chạy về hướng này. Chỗ kia có bị hủy hay không
căn bản không phải trọng điểm, cho dù lỡ bị hủy rồi, mình cũng có thể dùng sức
mạnh của đất và nước làm ra một cái mới. . .
Còn nguyên nhân tại sao lại gấp như vậy thì rất đơn giản, bộ dạng bây giờ của
Miêu Tiểu Miêu, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy. . . Quân đại
thiếu gia cũng biết ghen đấy. . . Nữ nhân của hắn, hắn ngắm là đương nhiên,
nhưng nếu cho người khác hưởng ké, thì chính là bản thân hắn chịu thiệt lớn
rồi, tranh thủ thời gian đi tìm chỗ trú thôi!
– Chàng buông ta xuống. . . để cho người ta tự đi…
Miêu đại tiểu thư chỉ là vì sự ngượng ngùng rụt rè và tự tôn của nữ nhi mà vờ
vịt kháng nghị, trách móc một câu, sau đó liền tựa người vào ngực Quân Mạc Tà,
một chút ý muốn giãy cũng không thấy, giống như “người ta” cái gì cũng bị thấy
hết rồi, còn lo gì nữa…
“Vèo” một tiếng, Quân đại thiếu gia và Miêu đại tiểu thư đã biến mất, chỉ còn
lại một mảnh đất trống không.Miêu Tiểu Miêu rút thật sâu vào trong ngực Đại
thiếu, hai mắt cũng đã nhắm lại từ lâu, đương nhiên không thể phát hiện hai
người bây giờ đang đi trong không gian ảo, hoàn toàn ẩn hình, bất kì ai cũng
không thể nhìn thấy. . .
Đi qua sơn cốc này, phía trước quả nhiên có một đầm nước cực kì thanh tĩnh,
bên trên vách núi đá gần đó còn có một sơn động không nhỏ, hoàn toàn không bị
lôi kiếp vừa rồi hủy đi.
Quân Mạc Tà bay lên, từng đạo khí lần lượt phóng, cắm lên chung quanh thủy đàm
từng vị trí khác nhau một cách chuẩn xác, thoạt nhìn cứ như không hề có quy
tắc gì, tùy ý mà phóng, nhưng thực ra lại rất phức tạp. Ngay sau khi hắn ôm
Miêu Tiểu Miêu tiến vào sơn động, thì cả hồ nước và sơn động trên vách núi đều
không hiểu nguyên do gì mà biến mất…
Nếu là có người tới đây, cũng sẽ chỉ thấy một mảnh đất trống. . .
Hình Tung Mê Trận!
Trận pháp loại này tác dụng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một loại màn che
tàng hình, không ai có thể nhìn xuyên được. . .
Thấy phía trước có nước suối sạch sẽ, Miêu Tiểu Miêu lại càng cảm thấy trên
người mình khó chịu. Nàng hoan hô một tiếng, giãy giụa trong lòng Quân Mạc Tà
nhào ra, muốn bay vọt vào nước, nhưng đột nhiên lại dừng lại, đỏ mặt nghiêng
đầu sang chỗ khác:
– Chàng. . . bây giờ thế nào?
– Thiếp phải làm sao? Làm sao… thiếp phải làm sao bây giờ?
Quân Mạc Tà khẽ giật mình nhưng lập tức hiểu ra, nha đầu này nhất định là xấu
hổ rồi. Hắn nói bâng quơ :
– Còn làm sao được nữa ? Người nàng bẩn, chẳng lẽ người ta thì sạch sao. . .
Đương nhiên là ta cũng muốn tắm rửa rồi, ta vốn dĩ đã không đẹp trai, lại thêm
bộ dạng lôi thôi nữa, ai có thể ưng ta đây . . .
– Nhưng mà, chàng, nhưng mà, thiếp…
Miêu Tiểu Miêu cắn cặp môi đỏ mọng, dậm dậm đôi chân nhỏ, đỏ mặt không nói nên
lời.
– Nhưng mà cái gì? Lắp bắp cái gì thế, nàng nói chuyện sao lại lạ như vậy hả?
Quân Mạc Tà cố ý hỏi.
– Nhưng mà ở đây chỉ có một hồ nước. .
Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt.
– À. . . Cái hồ nước này rất lớn mà, chúng ta cùng nhau tắm cũng đủ đấy, ta
không ngại tắm chung với nàng đâu!
Quân Mạc Tà giả vờ như vừa nghĩ tới cái gì, nói tiếp:
– Hơn nữa còn có thể giúp nhau chà lưng, rất thoải mái nha.