Tần Phàm biết tính cách của Mộc Thiên Hùng vốn hung hăng dữ dằn, làm theo ý
mình, vĩnh không nhận thua, tuy rằng thế lực Kiền Kinh Tần gia mạnh hơn Thần
Mộc Thành Mộc gia một ít, nhưng hắn tuyệt đối không phải vì kiêng kỵ thế lực
của Kiền Kinh Tần gia mà không dám khiêu chiến Tần Thiên Hoành thêm một lần
nữa.
Hắn sở dĩ không dám tiếp tục khiêu chiến lần thứ hai, chỉ có một nguyên nhân,
chính là hắn vẫn còn chưa có tin tưởng thắng được Tần Thiên Hoành.
Với chiến lực nửa bước võ thánh của Mộc Thiên Hùng, lại vẫn tự nhận không phải
là đối thủ của Tần Thiên Hoành!
Như vậy thực lực của Tần Thiên Hoành như thế nào liền có thể biết được.
Cho nên khi Tần Phàm nghe Dương Côn nói người tới đuổi giết mình chính là nhân
vật như vậy, hắn cũng không thể không sinh lòng kiêng kỵ.
Hắn biết mặc dù mình giết chết được Mộc Thiên Hùng, nhưng trên thực tế cũng
không phải thắng lợi áp đảo!
Chỉ là ỷ vào khí lực biến thái mà chịu kháng một kích, sau đó mang theo thân
thể trọng thương liều mạng phản kích mới lấy được thắng lợi.
Hơn nữa tu vi tâm cảnh của Mộc Thiên Hùng đích xác là không ổn định, bị Tần
Phàm khiêu khích tức giận nên thực lực không thể hoàn toàn phát huy trong cuộc
chiến.
Tần Thiên Hoành khác hẳn, nghe nói người này chẳng những thiên phú dị bẩm, hơn
nữa tính cách cực kỳ bình tĩnh, ít khi tức giận, sở dĩ hiện nay hắn còn chưa
thể đột phá tới võ thánh là vì tình sở khốn mà thôi!
Nếu như hắn có thể chặt đứt tình kết, nhất định sẽ không thua đệ nhất võ thánh
Vân Phi Dương của đại lục.
Tóm lại truyền thuyết cùng sự tích của kỳ tích chi kiếm thật sự quá lưu danh,
khiến cho Tần Phàm vừa nghe nói là Tần Thiên Hoành đi theo đuổi giết chính
mình liền cảm thấy có chút đáng sợ.
Tuy rằng không phải võ thánh đích thân chạy đến, nhưng xem ra cũng kém không
xa.
– Tần Thiên Hoành, đệ nhất nhân dưới võ thánh cảnh giới!
Trong miệng thì thào lẩm nhẩm tên gọi này, cũng không nhịn được hơi có chút
thất thố. Nhân vật suốt hai mươi năm không rời khỏi Kiền Kinh, nhưng hiện tại
vì hắn lại đi ra.
Có thể biết Kiền Kinh Tần gia kiêng kỵ hắn tới mức độ thế nào, chỉ sợ không
sớm ngày giết hắn thì tuyệt đối không an lòng.
Lần này hắn đã rời xa phạm vi lãnh thổ của Đại Kiền quốc, cho dù là vị thánh
chủ kia từng đáp ứng trong lúc nguy cấp sẽ cứu hắn cũng không thể làm được.
Hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình.
– Được rồi, tin tức này ta đã biết, ta rất nhanh sẽ rời khỏi Đại Phong Thành,
đến lúc đó khi Tần Thiên Hoành tới đây, ngươi cứ trực tiếp nói cho hắn biết
hành tung của ta là được.
Tần Phàm phất tay nói với Dương Côn, nếu sự tình đã không cách nào tránh né,
hắn chỉ có thể tích cực đi đối mặt.
Chỉ là với thực lực bây giờ của hắn, đích xác còn chưa đủ lòng tin tuyệt đối
đối mặt với nhân vật kỳ tích chi kiếm kia.
Ngay cả nhân vật mà Mộc Thiên Hùng cũng phải e ngại, đệ nhất nhân dưới cấp bậc
võ thánh, tuyệt đối không phải là hư giả.
Tạm thời Tần Phàm vẫn lựa chọn phòng thủ mà không chiến.
Với tốc độ tiến cảnh biến thái hiện giờ của hắn, thật sự không cần thiết phải
mạo hiểm như vậy, nếu lần này có thể thành công tìm được viên ma chủng thứ tư
để luyện hóa, hắn mới có lòng tin tuyệt đối đi đối mặt với đối thủ khủng bố
như thế.
– Dạ, thuộc hạ biết.
Dương Côn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Phàm, sau đó cung kính lui xuống.
Kỳ thật hắn từng nghe qua thanh danh kỳ tích chi kiếm Tần Thiên Hoành, hơn nữa
từng trải qua thời đại điên cuồng kia, cho nên hiện tại trong lòng hắn kỳ thật
cũng rất muốn biết kỳ tích chi tử cùng kỳ tích chi kiếm so sánh thực lực sẽ
như thế nào?
Sau khi Dương Côn rời đi, Tần Phàm thật nhanh đi tìm Phương Tiểu Tình. Hiện
tại tâm thần của nàng tựa hồ luôn bất an, vừa hỏi mới biết được nàng cảm giác
được lời triệu hoán từ trong Thần Thú gia tộc có vẻ càng ngày càng thêm mãnh
liệt, thậm chí đã tới mức làm cho nàng không cách nào ngủ được yên giấc.
Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Phương Tiểu Tình, nghĩ tới trên đường vì chuyện
của mình lại lạnh nhạt thiếu nữ này, Tần Phàm có chút áy náy, nếu như mình đã
thu Thảo Mộc Linh làm thù lao, lẽ ra phải nhanh chóng đưa nàng đi tới mục đích
mới phải.
Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Sau đó hai người liền vội vàng rời khỏi Đại Phong Thành.
Ngoại trừ Đại Phong Thành vì có gió lớn tồn tại nên Tần Phàm không thể dùng
Chu Tước Dực phi hành, vì vậy sau khi rời khỏi suốt một ngày sức gió mới dần
dần giảm bớt, Tần Phàm lại tiếp tục mang theo Phương Tiểu Tình bay qua vài dãy
sơn mạch, bắt đầu đi tới gần biên cảnh Đại Khôn quốc.
Trời chiều buông xuống, vào lúc này trong tầm mắt hai người rốt cục lại xuất
hiện một tòa đại thành.
Tòa đại thành này cũng nằm trong biên cảnh Kiền Khôn Đới cùng Đại Khôn quốc,
được gọi là Anh Hùng Thành. Nghe nói là một tòa thành cổ, lịch sử đã lâu,
nhưng phong cách kiến trúc thô lậu, khác với phong cách của Đại Kiền quốc.
– Rốt cục đã đi tới nơi đây!
Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đáp xuống đất, cuối cùng hắn mới thở ra một hơi
nhẹ nhõm, đi tới được Đại Khôn quốc qua thêm một tòa thành thị sẽ là Thần Thú
Thành của Thần Thú gia tộc.
Rốt cục xem như hắn sắp hoàn thành lời hứa hẹn với Phương Tiểu Tình, bình an
đưa nàng tới Thần Thú gia tộc, mà bản thân của hắn cũng đã vượt qua một trạm
trong lần du lịch đại lục lúc này.
– Đại Khôn quốc, Thần Thú gia tộc.
Tần Phàm lẩm bẩm vài âm tiết, nhưng lúc này tựa hồ cảm thấy bên trong có một
loại hương vị huyền bí, thậm chí làm cho hắn cũng cảm giác như có một đầu thần
thú đang mơ hồ rít gào trong hư không.
– Không ngờ chính ta cũng nghe được lời kêu gọi này sao?
Tần Phàm không khỏi cả kinh, loại triệu hoán này có chút tương tự với miêu tả
của Phương Tiểu Tình, kết hợp với buổi lễ triêu thánh mấy năm trước, mấy người
của Đại Khôn quốc từng đề cập qua quan hệ của hắn cùng Thần Thú gia tộc, điều
này làm cho hắn chợt cảm thấy có chút tò mò.
Hắn cũng rất muốn đến Thần Thú gia tộc nhìn xem một lần!
Ngay khi Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình sắp đi vào Anh Hùng Thành, tại thành
chủ phủ Đại Phong Thành xuất hiện một vị lam y kiếm giả.
Người này một thân áo lam, bên hông đeo ngân sắc trường kiếm, dài chừng ba
xích, bên trên cũng không có nhiều hoa văn, có vẻ vô cùng cổ xưa tự nhiên,
thậm chí thoạt nhìn cũng không nhận ra có gì đặc biệt.
Nhưng một ít người có kiến thức liền biết, kiếm bình thường có thể đặt trong
trữ vật giới chỉ, đại khái khi cần sử dụng mới lấy ra, không cần mang theo bên
người thật không quá thuận tiện. Mà nếu như là linh khí, thậm chí còn có thể
thu vào trong thân thể, khi sử dụng có thể trực tiếp xuất hiện ngay trên tay.
Loại kiếm mang theo ngay trên người như vậy, chỉ có hai loại khả năng, một là
dùng trang trí tăng thêm khí thế, hai là vì thanh kiếm quá mức sắc bén bá đạo,
ngay trữ vật giới chỉ cùng thân thể cũng không thể chứa đựng.
Mà thanh kiếm kia thoạt nhìn có vẻ bình thường, tuyệt đối không thể có tác
dụng như dùng trang trí, cho nên chỉ có thể do nguyên nhân thứ hai!