Đan Vũ Càn Khôn

Chương 737: Tiếp quản

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thanh y thiếu niên thế nhưng có được thực lực mạnh như vậy, thật sự đã giết
chết Đồ Chính Long sao?

Điều này làm mọi người có chút không dám tin tưởng.

Có chút người thậm chí còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi nhìn thấy thi thể kia
bị ném ra xa, rơi xuống tạo nên âm thanh lúc đó bọn họ mới biết đó chính là
thực sự.

Đồ Chính Long tử vong!

Kỳ tích của kỳ tích chi tử vẫn chưa chấm dứt, mà tiếp tục sáng tạo ra thêm kỳ
tích.

Trước đó vài ngày mới nghe được tin tức Tần Phàm đánh bại bát cấp võ tôn,
nhưng bọn hắn thậm chí còn đang hoài nghi tin tức này, hiện tại bọn họ đã tận
mắt chứng kiến thiếu niên kia thực sự đánh chết một gã cửu cấp võ tôn!

Tai nghe có thể giả nhưng mắt thấy là thật!

Bọn họ không thể không tin!

– Đại Phong Thành sẽ đổi chủ?

Đợi khi Tần Phàm lớn tiếng tuyên bố tiếp nhận Đại Phong Thành, mọi người đều
lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Theo thanh âm của Tần Phàm truyền ra, rất nhanh dân chúng trong Đại Phong
Thành đều biết được rõ ràng, mặc dù còn có chút người chưa biết chuyện gì xảy
ra, nhưng tất cả mọi người đều nghe được có một thiếu niên tên Tần Phàm sắp
sửa tiếp quản Đại Phong Thành!

Từng ánh mắt lẫn thanh âm kinh ngạc đều nhìn tới phương hướng cửa thành xa xa.

Dân chúng cũng biết hôm nay Đại Phong Thành đã bị phong tỏa, tất cả mọi người
không được ra vào, chỉ là không nghĩ tới chưa được bao lâu Đại Phong Thành đã
trực tiếp thay đổi thành chủ.

– Thành chủ, nếu tiếp tục cho ngươi cơ hội lựa chọn thêm một lần, ngươi có
còn nghe theo lời của Kiền Kinh Tần gia đi chặn đường người này hay không?

Cách đó không xa, tử bào võ tôn có được bát cấp thực lực nhìn thi thể rách nát
của Đồ Chính Long, trong lòng chua sót nghĩ thầm.

Ngay cả thành chủ thực lực cửu cấp võ tôn còn không phải là đối thủ của Tần
Phàm, hắn tự nhiên không ngu ngốc lúc này nhảy ra chịu chết.

Hơn nữa vừa rồi khi Tần Phàm giao thủ cùng Đồ Chính Long, hắn đã biết thiếu
niên thoạt nhìn có chút ôn hòa kia khi giết người sẽ không hề có nửa phần do
dự, thập phần quyết đoán. Hắn không chút nghi ngờ lúc này nếu mình đi ra,
phỏng chừng sẽ là người kế tiếp bị giết chết để lập uy.

Cho nên vào lúc này hắn thật thông minh lựa chọn không xuất đầu.

– Tần Phàm, ngươi giết chết Đồ Chính Long thành chủ, hảo hữu chí giao của hắn
nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chờ đi, ngươi nhất định phải chết!

Bất quá lại có một gã võ tôn khác không thông minh như hắn, là lão giả áo tro
có chút quan hệ với Đồ Chính Long, là nhị cấp võ tôn giao thủ đầu tiên với Tần
Phàm lại đứng ra quát.

– Oanh!

Ngay sau đó, cơ hồ võ tôn áo tro vừa dứt lời, thậm chí chính bản thân hắn còn
chưa kịp phản ứng, một đạo thanh sắc thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt
người kia, ngay lập tức hắn liền cảm thấy trước mặt truyền tới chân khí hủy
diệt, cả người bị ném tung lên cao.

Hắn chỉ vừa chuẩn bị vận dụng nguyên khí chống cự, Tần Phàm đã đi tới trước
mặt của hắn.

Hoàn toàn không có một tia nguyên khí ba động, trực tiếp một quyền oanh thẳng
lên giữa ngực hắn.

Thân thể hắn bay lên giữa không trung, trong hai mắt lộ vẻ không sao tưởng
tượng nổi, tốc độ cùng lực lượng của Tần Phàm cùng quyết đoán khi động thủ
phỏng chừng đã xa xa vượt ra ngoài dự liệu của hắn.

Nhưng mà hắn căn bản ngay thời gian hối hận cũng không có!

Vào lúc này, dưới ánh mắt kinh hãi của hắn, thanh sắc ảnh tử chợt giáng xuống,
hung hăng một cước giẫm hắn lún sâu vào lòng đất.

Lại một gã võ tôn cường giả bị giết chết!

– Còn ai có ý kiến sao?

Ánh mắt Tần Phàm đảo qua toàn trường hỏi, hắn biết ở Kiền Khôn Đới phải lấy
thực lực vi tôn, muốn kinh sợ quần hùng thì càng không thể chấp nhận có nửa
điểm nhân từ nương tay!

Huống hồ bởi vì hắn còn nhỏ tuổi, uy tín càng khó xây dựng, cho nên càng phải
dùng thủ đoạn phi thường.

Võ tôn cường giả, vô luận ở nơi nào đều là nhân vật cao quý làm cho người kính
sợ, nhưng hiện giờ chỉ trong thoáng chốc đã chết đi hai người! Vốn dự tính
chặn đường đi ngang của Tần Phàm, nhưng hiện tại không chỉ tặng sinh mạng,
thậm chí ngay cả một tòa Đại Phong Thành cũng bị chiếm lĩnh!

Thấy vậy những mạo hiểm giả còn vây xem ngoài cửa thành cùng quân sĩ trong
thành đều câm như hến, trong lòng rung động không thôi.

Tóm lại đã không còn người nào dám lên tiếng.

– Ngươi tới đây.

Thấy đã không còn người nào lên tiếng, Tần Phàm chỉ hướng tử bào võ tôn, người
này lúc ban đầu mặc dù đã cực lực ngăn trở Tần Phàm, nhưng đó là vì ảnh hưởng
của Đồ Chính Long, nhưng hiện tại hắn lại không hề có lời dị nghị, chứng minh
hắn đúng là một người thông minh.

– Tần thành chủ, xin hỏi có gì phân phó?

Tử bào võ tôn thấy Tần Phàm chỉ hướng chính mình, trong nháy mắt đáy lòng cũng
thoáng run rẩy, nhưng gương mặt hắn vẫn không chút thay đổi đi tới, thoáng do
dự, cuối cùng trầm giọng nói.

Hắn đúng là một người thông minh, hiểu được tại Kiền Khôn Đới thực lực vi tôn,
mặc dù biết vị trí thành chủ của Tần Phàm ngồi chưa chắc được yên ổn, nhưng
tại tình huống này hắn vẫn lựa chọn phục tùng.

Một thân tu vi võ tôn đến không dễ dàng, hắn cũng không muốn bởi vậy mà đánh
mất.

– Ngươi tên là gì?

Tần Phàm nhìn tử bào võ tôn trực tiếp lên tiếng hỏi.

– Tần thành chủ, lão phu là Dương Côn.

Tử bào võ tôn hồi đáp, dù sao hắn cũng là võ tôn cường giả, tuy rằng chịu phục
tùng nhưng không biểu hiện thái độ quá mức hèn mọn khom lưng khuỵu gối, chỉ
đơn giản cúi người thi lễ.

– Dương Côn, ngươi ở trong Đại Phong Thành đã bao lâu?

Tần Phàm nhìn hắn lại hỏi tiếp.

– Đã hơn mười năm.

Dương Côn đáp.

– Đồ Chính Long ở Đại Phong Thành còn có gia tộc?

Tần Phàm tiếp tục hỏi.

– Không có.

Dương Côn tiếp tục đáp.

– Như vậy hiện giờ Đồ Chính Long đã chết, ngươi có tiếp tục lưu lại tại Đại
Phong Thành?

Tần Phàm trực tiếp nhìn thẳng Dương Côn bức hỏi.

– Sẽ, tuy hoành cảnh Đại Phong Thành tồi tệ, nhưng thích hợp cho ta tu luyện,
trừ phi Đại Phong thành chủ đuổi ta đi, nếu không ta sẽ tiếp tục lưu lại nơi
này.

Dương Côn đối diện với ánh mắt của thiếu niên kia, lại sản sinh cảm giác rung
động, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn trả lời.

– Tốt, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Đại Phong Thành, cho nên ta nghĩ sau này
ngươi thay ta trấn thủ tòa đại thành này. Nếu có người nào muốn tới tranh đoạt
vị trí thành chủ, ngươi cũng không cần đấu tranh, ngươi chỉ cần giúp ta nhắn
lại toàn bộ ý tứ của ta về Đại Phong Thành là được.

Tần Phàm nghe hắn trả lời, liền thản nhiên nói.

– Việc này…

Dương Côn chợt ngẩn ra.

– Chẳng lẽ ngươi không muốn?

Tần Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, thản nhiên hỏi, hắn biết trong thời điểm
phi thường cần dùng thủ đoạn phi thường.

– Có thể, nhưng lão phu sẽ không bảo đảm người khiêu chiến chức vị thành chủ
sẽ chịu bỏ qua việc tranh đoạt Đại Phong Thành.

Dương Côn hít sâu một hơi, cuối cùng trả lời, tuy rằng hắn không muốn đi làm
chuyện mạo hiểm, nhưng lúc này không thể không đáp ứng.

– Ta đã nói, nếu có ai muốn tranh đoạt Đại Phong Thành, ngươi không cần giúp
ta phòng thủ, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết hiện tại ta là thành chủ Đại
Phong Thành là được, ai muốn tranh đoạt vị trí này, bảo hắn suy nghĩ kỹ hậu
quả. Tòa thành này sớm hay muộn ta sẽ thu hồi lại.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận