Đan Vũ Càn Khôn

Chương 723: Một kẻ hung nhân. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Có thể nói người này cũng là một nhân vật truyền kỳ, thành danh tới vài chục
năm trước.

Tuyệt đối là một kẻ hung nhân!

– Nguyên lai là vị sát tinh kia, chẳng thể trách sát khí lại nặng tới như
vậy, thậm chí làm cho ta nảy sinh cảm giác bất an không thôi.

Tần Phàm nghe được Phương Tiểu Tình nói người kia chính là Mộc Tu Công Mộc
Thiên Hùng, hắn liền hiểu ra, đồng thời trong lòng càng thêm trầm xuống.

Người này thành danh vài chục năm, thực lực cường hãn, tuyệt đối không thể so
sánh.

Mặt khác Tần Phàm còn biết được người này đã đạt tới cảnh giới võ tôn hơn ba
mươi năm, sở dĩ chậm chạp còn chưa đột phá tới cảnh giới võ thánh không phải
vì thiên phú của hắn không đủ, vốn bởi vì hắn giết chóc quá nhiều nên sát khí
quá nặng, tu vi tâm cảnh không thể tăng lên mà cản trở.

Cho nên thực lực của hắn vượt xa cửu cấp võ tôn bình thường, thực lực của Tần
Phàm hiện tại dù đối mặt cửu cấp võ tôn bình thường còn phải cố hết sức, vẫn
không nắm chắc phần thắng, huống chi là người đã tiến gần tới cảnh giới võ
thánh chỉ còn nửa bước?

Tần Phàm thật sự không có lòng tin có thể liều mạng với hắn.

– Hừ, Phương nha đầu, không thể tưởng được ngươi còn nhận ra lão phu!

Vào lúc này, Tần Phàm chợt nghe thấy một cơn gió nhẹ đập vào mặt, trong nháy
mắt hắn liền nhìn thấy thân ảnh xa xa xẹt qua khoảng cách trăm trượng, đi tới
cách hắn cùng Phương Tiểu Tình chưa đầy mười trượng, ánh mắt băng sương nhìn
tới.

– Mộc Tu Công, ta không về đâu.

Đụng tới ánh mắt của Mộc Tu Công, Phương Tiểu Tình giống như nhận lấy hoảng
hốt thật lớn, sợ hãi trốn vào sau lưng Tần Phàm.

– Mộc Tu Công tiền bối, ngươi cần gì phải gây khó xử cho một tiểu cô nương!

Cảm nhận được khí tức hung hãn của người kia tràn qua, Tần Phàm không khỏi hít
sâu một hơi, cố gắng duy trì bình tĩnh nói.

Lúc này đứng trước mặt hắn là một lão giả mặc áo bào tro, quần áo có chút rách
nát, mái tóc dài hoa râm cũng thập phần rối loạn, nếu không phải dung mạo hung
ác cùng hai mắt của hắn làm người ta sợ hãi, chỉ sợ có người sẽ chỉ xem hắn là
một võ giả lạc phách lưu lạc mà thôi.

– Tiểu tử ngươi tính là thứ gì vậy?

Nghe được câu nói của Tần Phàm, sắc mặt Mộc Thiên Hùng không chút dao động,
lạnh lùng nghiêm nghị liếc mắt nhìn Tần Phàm truy hỏi:

– Phương tiểu nha đầu là người của Mộc gia Thần Mộc Thành chúng ta, như thế
nào lại đi cùng với ngươi!

– Ta ở trên đường gặp được nàng, ta thấy nàng một mình lẻ loi hiu quạnh nên
dẫn theo bên người.

Tần Phàm vừa nghe, trong lòng chợt động, hắn tựa hồ cảm giác được Mộc Thiên
Hùng còn chưa biết rõ được nội tình.

– Hừ, ngươi đừng hòng lừa bịp lão phu, nói! Vì sao trữ vật giới chỉ của Thần
Mộc Thành Mộc gia Mộc Mộ cùng Mộc Dương hai vị trưởng lão lại ở trên người
ngươi! Rốt cục là ai giết bọn họ, người kia ở nơi nào!

Ánh mắt Mộc Thiên Hùng băng sương nhìn Tần Phàm, lạnh lùng hỏi.

Đồng thời một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng áp bách tới hướng Tần Phàm, phảng
phất như muốn dùng khí tức thượng vị võ tôn cường giả hăm dọa Tần Phàm phải
nói ra lời thật sự, bởi vì theo hắn xem ra, thiếu niên trước mắt căn bản không
có khả năng giết chết được hai võ tôn cường giả như Mộc Mộ cùng Mộc Dương.

– Tựa hồ hắn không nhận biết ta? Không tin ta có được thực lực giết chết Mộc
Mộ cùng Mộc Dương?

Trong lòng Tần Phàm lại dao động, tâm thần nhanh chóng xoay chuyển, dù sao hắn
cũng biết nhân vật truyền kỳ cao ngạo như Mộc Thiên Hùng chưa chắc sẽ chịu chú
ý tới sự tích của một tên tiểu tử như hắn, không nhận ra hắn cũng là chuyện
bình thường.

Đồng thời hắn cũng hiểu được lần này sở dĩ bị tiết lộ hành tung là do hai trữ
vật giới chỉ kia, bởi vì trước một đêm hắn rời khỏi Hắc Hỏa Thành từng sử dụng
linh dược bên trong một trữ vật giới chỉ.

– Lúc trước khi ta cùng Tiểu Tình gặp nhau, đã phát hiện Mộc Mộ cùng Mộc
Dương hai vị tiền bối đã chết, mà Tiểu Tình ngã dưới đất ngất xỉu, ta chỉ nhặt
được trữ vật giới chỉ của hai vị trưởng lão, về phần là vị cường giả nào giết
chết bọn họ thì chúng ta cũng không biết.

Tần Phàm làm như vô cùng khó chịu thối lui ra sau vài bước, sau đó bịa đặt
nói. Nếu như Mộc Thiên Hùng thật sự không nhận ra hắn, hắn cũng thử lừa gạt
một lần xem có cơ hội hay không.

– Không biết?

Trên mặt Mộc Thiên Hùng lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói:

– Hừ, cho dù là ngươi không biết thì cũng phải đi xuống chôn cùng! Người kia
ta nhất định

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận