Trên đài quyết chiến, hai đạo thân ảnh khí độ bất phàm đối mặt nhau, cố gắng
áp chế chiến ý của mình. Lúc này, toàn bộ mọi người trên quảng trường Thần
Điện cơ hồ như ngừng thở, chăm chú quan sát màn sáng, chờ mong khoảnh khắc
cuối cùng bộc phát.
Dưới ánh mắt mọi người chính là hai đạo thân ảnh, khí thế trên người họ càng
ngày càng mạnh.
Đỉnh Tử Cấm chính là đỉnh hoàng cung hoa lệ trên Tử Cấm Thành, là nơi tôn quý
nhất tại phàm thế. Hiện giờ ở chỗ này, thiên tài trong thiên tài sẽ xuất hiện.
Dịch Khuyết hay là Tần Phàm?
– Ông!
Trên đài quyết chiến, lúc ánh mắt của hai người đụng nhau lần đầu tiên thì
không khí cũng phảng phất như bị run rẩy thoáng một phát, chấn vang đỉnh Tử
Cấm yên tĩnh này rồi mới khuếch tán ra bên ngoài.
Hai người này đều có thể nhìn thấy vẻ khí định thần nhàn và sự bình tĩnh tự
tin trong mắt đối phương, đồng thời tâm cũng không khỏi bị khí độ của đối
phương thuyết phục, coi trọng như đối thủ lớn nhất trong đời.
– Đã có thể bắt đầu.
Vào lúc này, Dịch Khuyết lạnh nhạt mở miệng nói.
Câu nói kia vừa dứt, khí thế tại tràng bỗng nhiên như bị hắn khống chế, quay
cuồng một cách mãnh liệt, sau đó hướng về phía Tần Phàm với áp bách như phô
thiên cái địa.
Thấy một màn như vậy, hai mắt Tần Phàm không khỏi ngưng tụ lại, tâm khẽ nhúc
nhích. Hắn có chút khiếp sợ trình độ vận dụng khí thế áp bách này của Dịch
Khuyết. Hắn có thể cảm giác được so với bọn người Vương Động Sa Vũ dùng khí
thế áp bách đồng dạng thì Dịch Khuyết mạnh hơn rất nhiều. Thậm chí khi đối mặt
với khí thế áp bách như mưa to gió lớn kia thì hắn cũng không tự giác được mà
cảm nhận như có áp lực trùng trùng điệp điệp đang cuốn đến.
Đây chính là khí thế áp bách của Võ Tôn chân chính.
Chỉ theo khí thế kia mà Tần Phàm liền có thể thấy so với Sa Vũ thì thực lực
của Dịch Khuyết này mạnh hơn không ít. Hơn nữa thậm chí còn mang lại cho hắn
cảm giác như đang đối diện với Võ Tôn chân chính. Nếu cho Dịch Khuyết này thêm
nửa tháng một tháng nữa thì có lẽ hắn sẽ đột phá đến cảnh giới Võ Tôn rồi.
Đây mới là cường giả chân chính.
Theo nhiều lần tiếp xúc với Võ Tôn, dù là năm vị Minh chủ Nhiếp Bá Viên Cảnh
Thiên hay Sa Vũ thì cường lực áp bách của bọn hắn cũng không khiến Tần Phàm bị
ảnh hưởng. Nhưng lúc này Tần Phàm nhịn không được bị khí thế áp bách của đối
phương lôi cuốn dẫn dắt, hắn giơ Vương Trù Đao trong tay lên, chém về phía
trước.
Hắn không muốn bị khí thế của Dịch Khuyết ảnh hưởng quá sâu.
Trông thấy thân ảnh Tần Phàm vội vã xông đến, khóe miệng Dịch Khuyết có chút
nhếch lên, lộ ra một vòng vui vẻ. Hắn biết rõ đối phương tu luyện tâm tĩnh
không tệ nhưng dù sao vẫn chưa từng tiến vào đỉnh Thiên Cơ nên dưới khí thế áp
bách không dưới Võ Tôn bình thường của mình, Tần Phàm vẫn có chút không chịu
nổi.
– Ta cứ tưởng ngươi có chút năng lực, đáng tiếc lại làm ta thất vọng rồi.
Nhìn Tần Phàm càng ngày càng đến gần, Dịch Khuyết vẫn khí định thần nhàn đứng
chắp tay, khóe miệng mỉm cười, nhàn nhạt nói ra.
Kỳ thật, từ lúc phóng về phía đối phương trước tiên thì Tần Phàm cũng biết bản
thân mình bị khí thế của đối phương ảnh hưởng rồi. Nhưng dù sao thì ý chí tinh
thần của hắn vẫn vô cùng kiên định, rất nhanh liền phản ứng lại, bất quá hắn
cũng không có lùi bước. Hắn biết một khi lui về phía sau thì khí thế của mình
sẽ càng ngày càng trở nên suy yếu nên hắn dứt khoát mượn cỗ duệ kình này phóng
thẳng tới đối phương.
Đồng dạng, hắn cũng rất rõ ràng Dịch Khuyết nói như vậy là muốn khí thế áp
bách của hắn càng ảnh hưởng thêm với mình, hòng đẩy mình hoàn toàn vào thế hạ
phong, như vậy thì ở trận chiến kế tiếp hắn sẽ gặp một đối thủ chỉ biết phản
kháng mà không chủ động công kích được. Loại phương thức vây hãm mà đấu này
hắn vốn rất yêu thích nhưng không thể tưởng được bây giờ đối phương lại sử
dụng trên chính người hắn.
Bởi vậy, lúc này Tần Phàm cũng không nói gì cả, chỉ có gắng giữ vững bình
tĩnh, thế công trên tay không chút suy giảm. Lượt so đấu đầu tiên chính là
tranh giành khí thế nhưng lúc này vô luận là nói cái gì thì khi hắn động thủ
trước nghĩa là khí thế yếu hơn rồi.
Chỉ khi chiếm được ưu thế ở đòn công kích đầu tiên thì mới có thể ngăn chặn
khí thế đang tuôn trào như mãnh thú về phía mình, chiếm lại tư thái đi săn.
Lúc chỉ còn năm mét, tuy Dịch Khuyết thấy đối phương vì bị khí thế của mình
ảnh hưởng mà vượt lên công kích đầu tiên nhưng hắn thấy khí thế đối phương
cũng không vì bị mình ảnh hưởng mà tán loạn đi. Đối mặt với đổi thủ với tư
thái chưa từng có từ trước đến nay, lúc này rốt cục hắn cũng động dung.
– Khanh!
Rốt cục hắn cũng đã rút bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Kiếm như du long xuất hải, đuôi rồng quyết xuống, một cỗ kiếm khí lạnh như
băng liền xuất hiện, ngưng hóa thành một cỗ kiếm khí băng hà như thực chất.
Trong nháy mắt, không khí trong phạm vi 10m liền giảm xuống hơn 10 độ, ngay cả
lông tóc trên đầu Tần Phàm cũng bị nhiễm chút tuyết trắng.
Lúc này, Tần Phàm không khỏi động tâm khi thấy chiêu này của Dịch Khuyết lại
có điểm giống với Tuyết Mãn Càn Khôn của Thái Hiên nhưng mạnh hơn không chỉ
gấp 10 lần. Thậm chí lúc khoảng cách của song phương chỉ còn cách 3m, Tần Phàm
cảm giác các đốt ngón tay của mình đã có chút đông cứng.
Bất quá, may mắn là bản thân hắn tu luyện Hỏa Nguyên Lực trong Ngũ Hành Nguyên
lực, khí Nguyên Võ nóng bỏng liền chạy toàn thân, ngay lập tức giảm cảm giác
xấu này sâu sắc, thân hình hắn vẫn không có chút đình trệ, có chút nhảy lên.
Dùng xu thế từ trên cao nhìn xuống, hắn chém Vương Trù Đao xuống Dịch Khuyết.
Nhân Đao Bá Vương.
DUng hợp với Nhân Đao Bá VươnG Đao, dưới khí thế vây khốn này lại khiến Tần
Phàm có được một loại đao thế bất khuất ngoài ý muốn, đao thế bá đạo được đề
cao hơn vài phần.
– Phá!
– Phá!
– Phá!
Trong thời gian cực ngắn, Dịch Khuyết ra sức ngưng hóa ra vài bức tường băng
cứng rắn nhưng bị Tần Phàm nhanh chóng phá vỡ toàn bộ với đao thế chưa từng có
từ trước đến nay, bản thân hắn trực tiếp tiếp cận Dịch Khuyết.
Vào lúc này thì Dịch Khuyết rốt cục không thể không dùng kình khí băng tuyết
trầm trọng bao phủ trường kiếm, giơ lên cao trực tiếp ngưng đón Vương Trù Đao
hừng hực Liệt Diễm trên tay Tần Phàm.
Đao kiếm tương giao, băng hỏa đụng nhau.
– Bành!
Một tiếng bạo tạc nổ tung vang lên, sau đó kình khí lan như như mặt hồ yên
tĩnh bị chấn động. Sau pha giao đấu nhau, trường kiếm của Dịch Khuyết bị đao
thế của TẦn Phàm đè nén xuống vài phần.
Thế nhưng Dịch Khuyết rất nhanh liền bộc phát ra lực lượng, đột nhiên nhấc cả
người TẦn Phàm lên, hung hăng dùng kiếm bức lui hắn, lúc này khóe miệng hắn có
chút giương lên, thân hình cũng không hề dừng lại, chỉ nhẹ nhàng nghiêng
người, vững vàng đáp xuống mặt đất.
Đợt công kích này, ngay từ ban đầu, tuy bị Dịch Khuyết ảnh hưởng mà Tần Phàm
lâm vào hoàn cảnh xấu, khi quyết chiến thì bị Dịch Khuyết gây khó khăn. Bất
quá, về sau thì lại phản kích tuyệt đẹp, nhìn thì như kéo đối phương một kiếm
nhưng trên thực tế hắn đã nắm giữ tiết tấu trở lại, thoát khỏi sự khống chế
của đối phương.